Đèn Đêm Trên Bến Cảng


Trường trung học trực thuộc cảng Thành Giang là nơi tập hợp 80% thành phần bất hảo của xã hội trong thành phố Tân Bình.

Thành phố này nhiều năm luôn tạo ra nhiều nhân tài cho Liên minh nhưng đồng thời cũng làm tiêu hao rất nhiều sức lực của lực lượng cảnh sát cả trong thành phố lẫn những khu lân cận.

Vốn nơi này đã hiếm giáo viên giỏi đến dạy, mà học sinh lại càng nát hơn, tỷ lệ đến trường ba năm trước thấp đến mức thảm hại, chỉ có 25%*.

Sau đó, hiệu trưởng mới Khâu Hoành Đạt nhậm chức, ông lạnh lùng áp đặt rất nhiều luật lệ hà khắc để trấn áp lại tầng tầng lớp lớp học sinh cố chấp cứng đầu, khi ấy mới miễn cưỡng duy trì được cái gì gọi là sư đạo tôn nghiêm.
*bản QT và RAW của đoạn này rất khó hiểu nên tạm thời mình sẽ để như vậy nhé.
Bên ngoài thì không có gì nhưng bên trong đầy rẫy sóng ngầm, cũng không hẳn là nơi nơi đều toàn là vô lại lưu manh, nhưng hầu hết các học sinh mài đít trên ghế trường cấp ba 3 năm chỉ toàn là để đối phó giết thời gian, sau này có tốt nghiệp rồi thì cũng lựa một trường đại học tàng tàng tiếp tục kiếp sống phù du của mình.

Sau đó thì sao, lập kế hoạch cuộc đời? mặc kệ, trước khi bước chân vào cửa ải mà vận mệnh bố trí cho thì cứ nghỉ ngơi được chút nào hay chút ấy, buồn của ngày mai thì để ngày mai buồn.
Cuối tuần cuối cùng của tháng mười một, kết quả kiểm tra đầu vào chung vừa được công bố, lớp trưởng các lớp mỗi người ôm một chồng giấy dàn hàng đi qua hành lang về lớp của mình.

Tiết tập đọc buổi sáng của ban sáu yên tĩnh như đang trong giờ tự học, sao đỏ điểm danh là cái giống gì? Ngày nào cũng đứng tốp tốp ngoài cổng trường trông uy nghiêm lắm.

Thẩm Hạo chẳng được cái gì chỉ được cái vô liêm sỉ, y vẫn cứ kéo bầy kết phái đi xuyên đêm, sáng phải đi học chứ gì, kệ, lên trường lại ngủ bù sau.
Chuông tan học vang lên, lớp học vẫn yên tĩnh như tờ, bàn nào bàn nấy toàn là đầu tóc đen thùi lùi, gần như cả lớp đều đang nằm ngủ.
Khương Chiếu Miên sáng sớm dậy trễ, tài xế ráng chạy nhanh lắm thì cũng đã muộn nửa tiếng rồi.

Lãnh đạo nhà trường đứng chờ ở ngoài cổng một hồi, khuôn mặt bị gió thổi cho đỏ bừng, có vài giáo viên cao cấp cũng ra đón cùng đều lạnh đến mức xoa tay xoa chân.
Trâu Ngưng Trân là giáo viên chủ nhiệm ban sáu, dạy tại trường chuyên trung học bảy, tám năm, vừa được thẩm định cho vị trí giáo viên cao cấp.

Khương Chiếu Miên chuyển trường sẽ vào lớp cô, ao nông thì vương bát nhiều, các thầy cô trong văn phòng đều rỉ tai nhau cô Trâu có khi đã làm vài tiểu xảo nào đó cho ông trời con này vào, họ cứ bàn tán không ngừng.

Có vài câu khó nghe thậm chí đã truyền tới tai chính chủ, Trâu Ngưng Trân không phản ứng, không phải là cô không muốn phản bác, mà là vì quá bận đâu ai rảnh đâu mà có thời gian đôi co với mấy người đó.

Cùng khóa năm hai trung học, ban sáu lớp cô và lớp ban năm bên cạnh là có vấn đề nhất.

Như kiểu những thành phần có vấn đề là đều dồn lại thành một cục vậy, đứng đầu là Lục Từ, cộng với Ứng Nguyên bên ban năm, rồi cứ thế xếp xuống, xếp đủ hai lớp là thành 108 tiểu bá Lương Sơn Bạc thời đại mới được luôn.

Cô đặc biệt tìm đến giáo viên chủ nhiệm lớp cấp hai cũ của ông trời con này hỏi thăm, vị tiểu thiếu gia họ Khương kia là một tiểu ma ốm, nếu mà xui rủi bị bạo lực học đường tuyệt đối không chịu nổi quá hai cước, nhưng mà ông trời con này lại một mực muốn chuyển tới, Trâu Ngưng Trân chỉ còn cách cùng với Khâu Hoành Đạt chia nhau một người vai chính diện một người vai phản diện, thay phiên làm công tác tư tưởng cho các tiểu bá Lương Sơn đời mới.
Khương Chiếu Miên ngoài đời còn xinh đẹp hơn so với cô tưởng tượng, môi hồng răng trắng, rất yên tĩnh ngoan ngoãn.

Cả lớp nằm ườn trên bàn ngủ, ép tụi nó thức dậy đương nhiên sẽ có mấy tiếng kháng cự vang lên, Trâu Ngưng Trân không để cậu tự giới thiệu bản thân, chỉ dẫn cậu đến chỗ ngồi đã sắp xếp sẵn mà thôi.
Cùng bàn là một Omega, lớp phó Ngữ Văn, tính tình ôn hòa, khá hào phóng, so với những người khác trong lớp thì cô nàng là người "bình thường" nhất rồi, quan trọng nhất là vị trí đắc địa, cách xa khỏi mấy thành phần cứng đầu mười vạn tám ngàn dặm.

Điểm duy nhất hơi không hoàn mỹ là có Lục Từ với Thẩm Hạo cùng tổ.
"Em hài lòng với sắp xếp này chứ? Nếu có vấn đề gì thì cứ tới tìm cô là được." Trâu Ngưng Trân xác nhận lại.
Khương Chiếu Miên nhìn bốn phía một vòng, không thấy người cậu muốn gặp, do dự chốc lát, gật gật đầu.
.......frtunamjrgarden.wordpress.com
Lục Từ cắm rễ trong Xuyên Đài suốt ba buổi tối, khói xông mù mịt, cả người đều thấy không thoải mái, còn bỏ lỡ nửa buổi học ban sáng.

Hắn không ở nội trú, nên mượn tạm phòng kí túc của bạn cùng lớp tắm rửa cho sạch sẽ.
Phòng giáo vụ sắp xếp thời khoá biểu có vấn đề, học sinh không đến muộn là may lắm rồi, càng khỏi nói đến chuyện ăn uống, hết tiết tự đọc buổi sớm là căn tin đã chật ních người.

Hết ban đêm trời sáng dậy là Lục Từ cũng hết hứng thú, cơn buồn ngủ cũng ập đến một thể, hắn lười xếp hàng, ghé cửa hàng tiện lợi mua một bịch sữa chua với cái sandwich ăn tạm.
Đi một đường chân nhẹ đầu nặng, thiếu chút nữa là Lục Từ té lộn nhào chỗ cầu thang.


Thế mà Thẩm Hạo so với hắn còn thảm hơn, khuôn mặt trắng xanh trông y như con zombie đội mồ sống dậy, thiếu điều mọc ra mấy cái lỗ màu đen nữa là cosplay được luôn.

Y hiếm thấy không phàn nàn điều gì, gặp được người quen chào một tiếng thì mới uể oải chào lại.
Hai người bọn họ cùng bàn, Trâu Ngưng Trân không dựa vào chiều cao mà sắp xếp chỗ ngồi, cô muốn theo dõi hai cái đứa này nên cứ xếp chúng ở ngay dưới mí mắt cho an toàn.

Hạng Thiến vốn đang làm quen bạn học mới, khóe mắt liếc thấy hai người một trước một sau tiến vào lớp, mắt cô sáng lên, lôi trong hộc bàn một cái túi trắng in logo của cửa hàng giặt là ra, bên trong là một cái áo đồng phục được xếp ngay ngắn chỉnh tề.
"Đồ của cậu này, tớ giặt sạch rồi." Hạng Thiến nghiêng người, bụng dưới tì xuống mặt bàn làm điểm tựa, vươn người tới.
Lục Từ mệt đến không chịu được nữa, hắn nằm sấp xuống bàn, mí mắt cũng không thèm nhấc.

Thẩm Hạo cố chịu đựng cầm lấy cái bọc, vò lại thành một cục: "Tay tay tay, nhấc cái tay lên."
Lục Từ cau mày, hắn chỉ nhấc cái tay lên một chút xíu xiu, mặc kệ Thẩm Hạo nhét đồ xuống bên dưới, hắn xem nó như gối đầu luôn.
Nam sinh để lộ cần cổ trăng trắng, Khương Chiếu Miên đặt cằm lên chồng sách trên bàn, vừa nhìn vừa hỏi: "Hai người họ mệt lắm hả?"
"Ngày hôm nay là thứ hai mà, lúc nào cũng vậy hết." Hạng Thiến cười cười, "Lúc cậu tan học đi về thì cẩn thận chút, đừng đụng vào bàn Thẩm Hạo."
Khương Chiếu Miên cụp mắt, nghiêm túc gật đầu.
Omega dùng giọng điệu quen thuộc kia nói với cậu chuyện này khiến cậu không khỏi cảm thấy mất mát, cuộc sống thường ngày của Lục Từ khác xa với cậu, giống như chỉ cần rời khỏi phòng trị liệu kia, hai người họ không còn có bất cứ mối quan hệ ràng buộc nào.
Lục Từ ngủ xuyên cả giờ nghỉ trưa, cứ như vậy ngủ nguyên một ngày, cả lớp lúc đi ngang qua bàn hai người họ đều cố gắng nhỏ bước chân không làm ồn, thầy cô có nhìn thấy cũng đều làm như không thấy.

Tâm tư Khương Chiếu Miên đều đặt hết lên người Lục Từ, nên cậu không cảm giác được nhưng địch ý như có như không từ các bạn khác trong lớp.
Trâu Ngưng Trân ở một vài phương diện vẫn còn khá thiếu kinh nghiệm, Khâu Hoành Đạt cũng không lường trước được mọi diễn biến, hai người không hiểu nguyên tắc vật cực tất phản*, chia học sinh theo nhóm rồi làm công tác tư tưởng ư.

Khương Chiếu Miên còn chưa thấy mặt, học sinh trong lớp đã thăm hỏi mười tám đời tổ tiên của cậu từ lâu rồi.

*Vật cực tất phản: một sự việc khi đến điểm cực độ thì sẽ đảo ngược lại, xấu thành tốt, tốt thành xấu, ở đây nghĩa có phần tương tự với "con giun xéo lắm cũng quằn" ấy.
Con người ấy mà, luôn có bản tính bắt nạt kẻ yếu, không đoán được tính cách của 'Thái tử gia', nên bực bội gì đó không thể bành trướng rõ ràng được.

Ban đầu là giả vờ không cẩn thận làm rơi đồ của cậu, tan học xong là kết bè kéo phái tụ tập ngoài cổng trường.

Khương Chiếu Miên sức khỏe không tốt, cậu không thích đi lại nhiều, hầu hết thời gian đều ngồi ở chỗ của mình.

Hạng Thiến thỉnh thoảng bắt chuyện thì cậu chỉ đáp ngắn gọn, cậu gần như không có cảm giác gì về những sóng ngầm cuồn cuộn bên dưới, cũng không hề ý thức việc mình đang bị bài xích.
Bảy giờ là giờ tự đọc buổi tối, sau tiết cuối kết thúc lúc năm rưỡi chiều, người trong lớp dần tản đi về, hai người kia vẫn nằm sấp không nhúc nhích.

Ban năm bên cạnh dạy lố giờ, bạn thân Hề Nhiễm Nhiễm mấy phút sau mới thò đầu sang ban sáu, vẫy tay với Hạng Thiến, cô cười làm khẩu hình 'Chờ tớ một chút', dọn dẹp sách bút cho vào cặp, cô thấy Khương hiếu Miên vẫn còn ngồi tại chỗ bèn thấp giọng hỏi: "Cậu không đi ăn cơm sao?"
Khương Chiếu Miên nhấp môi dưới, nói: "Tôi không muốn ăn."
Hạng Thiến "À" một tiếng không rõ ý tứ, cô nhớ rõ ràng buổi trưa cậu bạn này chỉ ăn có một nửa hộp salad trái cây mà thôi.
Hề Nhiễm Nhiễm còn đang thò thụt bên ngoài.

Hạng Thiến cởi áo khoác đồng phục, đổi thành áo của chính mình, đi ra từ cửa sau, đánh yêu một phát lên đầu cô bạn, "Con ngỗng ngốc này, nhìn cái gì mà nhìn, Lục ca của cậu ngủ nguyên một ngày rồi."
Tiểu cô nương quay mặt sang, kéo lấy cánh tay Hạng Thiến, "Cậu mới ngốc ý." Vừa đi được vài bước, lại quay đầu lại hỏi: "Thật sự nằm ngủ suốt một ngày hả?"
Hạng Thiến suy tư nửa ngày, nói: "Có trở người ba lần."
Hề Nhiễm Nhiễm nói năng hùng hồn: "Họ Khâu thật mất nhân tính quá đi, muốn hành hạ xương cổ cậu ấy hỏng luôn hay sao, nếu mà thật vậy việc đầu tiên tớ làm sẽ là xuống phòng hiệu trưởng tìm họ Khâu liều mạng."
Hạng Thiến cười nắc nẻ: "Xương cổ của người ta thì liên quan gì đến bà bà nội?"
"Ha, thân thể của chồng tương lai tớ không được bảo vệ hay sao?" Hề Nhiễm Nhiễm phản kích.
"Người ta còn chẳng biết tên cậu." Hạng Thiến lại giội một gáo nước lạnh, phân rõ ranh giới, đột nhiên nói: "Lớp tớ có bạn mới đấy, không phải là Lục Từ thì chắc là có ý với Thẩm Hạo."
"Ngồi bên cạnh cậu ấy hả? Trông xinh thế." Hề Nhiễm Nhiễm ý thức nguy cơ rất tốt, cô cảnh giác, "Ai mắt mù mà đi coi trọng Thẩm Hạo, cậu ta là Omega?"
"Không biết." Hạng Thiến nói, "Bây giờ ai lại vô duyên đi hỏi chuyện này."
"Tín tức tố thì sao..."
Trường này theo phong cách "hòa mình với thiên nhiên, hồn nhiên như cây cỏ", học sinh đi học chẳng thèm dán miếng ngăn mùi, toàn là sinh tồn bằng ý chí hành tẩu giang hồ, học chung với nhau lâu, khó tránh khỏi sơ sẩy vài lần, nói chi đến học sinh chuyển trường kia, nhìn qua không có vẻ gì là người thận trọng.
"Không ngửi thấy." Hạng Thiến lắc đầu, "Thôi đừng bàn đến chuyện này nữa, cậu cũng có biết mùi của Lục Từ ca ca là gì đâu."

......frtunamjrgarden.wordpress.com
Phòng học yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng quạt trong máy điều hòa, tiếng máy tạo độ ẩm, và tiếng cười nói xa xa ở sân bóng rổ dưới lầu truyền đến qua khung cửa sổ, rèm cửa kéo kín, xung quanh lộn xộn, gió không thông được, không khí nóng bức ẩm ướt khiến cho đầu óc người ta choáng váng.
Khương Chiếu Miên học theo dáng điệu Lục Từ, tìm sách giáo khoa chồng lên, chống cánh tay lên, đặt cao nhất là quyển "Đao Phong".

Cậu ngáp nhẹ một cái, buồn chán ngắm cái gáy Lục Từ.
Trường trung học Thành Giang không có yêu cầu gì nhiều về tác phong của học sinh, ban sáu lại càng không có ai thèm bỏ thời gian chăm sóc tóc tai quần áp gì, Lục Từ chìm trong bóng tối, màu tóc nâu trầm, tóc con tóc ngắn mọc lỉa chỉa ra hai bên vành tai trắng nõn, tạo ra hai màu sắc đối lập nhau hoàn toàn.
Khương Chiếu Miên mang đầy hy vọng đến đây, nhưng cậu không hề thấy vui vẻ, đầu óc không biết đã trôi đi đâu rồi, lại nghĩ tới lời dặn của bác sĩ phải tiếp xúc nhiều vào, đầu bút sắp bị hai hàng răng nhỏ trắng xinh cắn cho móp lại rồi.
Sáu giờ rưỡi trường bật loa phát thanh, đầu tiên là nhạc rock xập xình, loa trường chất lượng thấp đương nhiêm âm thanh cũng chẳng đẹp đẽ gì, nhạc rock rồi là nhạc điện tử cứ xì xì xồ xồ nổ bùm bùm không ngừng.
Ồn ào quá, Lục Từ vẫn còn buồn ngủ, nhưng mà không ngủ nổi, một lát sau hắn chống tay ngồi dậy.

Khuỷu tay chống lên mặt bàn, đỡ trán, hắn đá Thẩm Hạo một cước, nhíu mày, cổ họng khô cả một ngày phát ra âm thanh cáu kỉnh, "Rời giường."
Gương mặt tuấn tú trắng nõn kia hằn vết tích của chiếc túi đựng đồng phục học sinh bị cho làm gối cả một ngày, màu hồng hồng, ấy thế mà trông cũng đáng yêu phết.
Thẩm Hạo cũng bò dậy như con zombie khô quắt, môi khô nứt, đầu óc vẫn còn bỏ quên trong mộng, nghĩ nửa ngày không nhớ ra cách nói chuyện.

Lâu sau đầu óc mới loading xong, y vươn tay lôi chai nước trên bàn sang, tu ừng ực, quệt sạch bọt nước bắn tung tóe, y mở miệng hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"Sáu giờ rưỡi." Lục Từ cũng uống nước, đầu óc đã tỉnh táo không ít, nhưng mà vẫn quá lười, chẳng muốn động đậy gì.
"Chết đói mất, căn tin chắc hết bán luôn rồi." Thẩm Hạo sờ sờ bụng, đầu ngửa ra sau, dựa đầu vào chồng sách phía sau, cầm điện thoại di động lên gửi tin nhắn: "Tao bảo bọn Tề Gia mang về cái gì đó, mày ăn gì?"
"Gì cũng được, không phải mì là được." Lục Từ quay đầu, quăng chai nước trống không vào thùng rác ở phía đằng sau lớp học.
Tầm mắt hắn đụng phải bóng hình Khương Chiếu Miên, người ngồi phía sau vẫn còn ngậm cây bút trong miệng, cậu nở nụ cười, chẳng xấu hổ gì, ý cười trong mắt tỏ rõ sự lấy lòng.
Lục Từ mới vừa tỉnh ngủ, lười bày ra biểu cảm, mặt mày nhợt nhạt, không nói gì.
Khương Chiếu Miên càng uể oải, cậu rũ đầu, Nhiêu Thanh gửi tin nhắn hỏi trường học mới như thế nào, cậu tức mình, nhắn lại một câu 'Chẳng có gì tốt đẹp'.
Giọng bạn nữ phát thanh nghe mà ngọt ngào, Thẩm Hạo không ngồi không được, chạy lên bục giảng nghịch máy tính.
Khương Chiếu Miên do dự đứng dậy, đi tới trước bàn Lục Từ ngồi kéo cái ghế, giang chân ngồi ngược lại, hai tay vịn vào lưng ghế, nhỏ giọng lầm bầm: "Sao anh không để ý tới em."
Thầy Vật Lý có vẻ là người có uy nghiêm, tính tình hung ác, là người hiếm hoi đàn áp được tụi tiểu bá này, nên tiết tự học ban đêm là thầy ấy phụ trách, có khả năng sẽ đi kiểm tra bài vở các kiểu, Lục Từ đang chép bài, đầu cũng chẳng buồn ngẩng.
Khương Chiếu Miên bị thái độ lạnh nhạt này của hắn làm cho khó chịu: "Bác sĩ..."
Cây bút đang viết bỗng dừng lại, hai ngón tay làm ra một động tác vô nghĩa, nắp bút vẫn nằm yên trong lòng bàn tay, Lục Từ nói: "Tôi chưa bao giờ đồng ý.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui