Đèn Đêm Trên Bến Cảng


Tác giả: Khả thị ngã hảo tưởng thuế hoang
Editor: Hebridean
Chú ý: một số đoạn sẽ chèn hình ảnh, nếu không thấy vui lòng nhấn giữ 3s
- -------------------------------------------------------------
Khương Chiếu Miên nói xong cắn cắn môi dưới, đôi mắt nhìn hắn ươn ướt, tận sâu trong đáy lòng ấp ủ niềm vui sướng bí ẩn.
Cậu tìm người ta đã lâu như vậy, cuối cùng thậm chí đã bỏ cuộc, ai mà ngờ còn có thể gặp lại ở nơi này.


Sự chống cự trước khi tới đây tiêu tán không còn một mảnh, đến cả mùi vị thuốc khử trùng trong không khí cũng làm cho cậu cảm thấy thật an toàn.
Nam sinh đương nhiên không nhận ra cậu, tay hắn cầm điện thoại, giọng điệu bình thường nhạt nhẽo: "Ừm, tôi là Lục Từ."
Ngoài ý muốn, vậy mà Khương Chiếu Miên lại đáp: "Em biết."
Lục Từ nghe vậy liếc cậu một cái, không tiếp lời.

Omega ngồi cách không xa lắm, mấy ngón tay sốt sắng xoắn cả vào nhau, mái tóc đen mềm mại tựa như nhung xoã tung, bề ngoài non nớt, thân hình nho nhỏ, nhìn qua có vẻ rất ngoan.
Một bộ điều khiển từ xa khác của xe lăn đang đặt ở trên bàn gỗ lim* trước ghế sa lông, kích thước không lớn nhưng trông có vẻ nặng, một tập giấy chỉ dẫn được đè bên dưới bộ điều khiển.

Hắn thu tầm mắt lại, vươn người ra rút mấy tờ giấy, tùy ý lật lật.
*nguyên gốc: 红木茶几

Lục Từ hỏi cậu: "Có tự đứng dậy được không thế?"
Omega lắc đầu như trống bỏi, qua mấy đợt sốt cao tới rồi lại lùi khiến cho tứ chi cậu như bị rút khô hết tất cả sức lực, đôi chân nhỏ gầy guộc trắng nõn trông như sợi mì, giẫm xuống đất không khác gì giẫm phải bông.
Lục Từ lại im lặng, hắn đứng dậy đi tới trước mặt cậu, cúi đầu kéo cái chăn ra, đôi tay săn chắc đầy lực ôm ấy eo Khương Chiếu Miên, dùng sức ôm cậu vào lòng, quay trở về.

Cái tư thế này từa tựa tư thế đang bế một đứa bé vậy, nơi làn da hai người tiếp xúc cảm tưởng như có một dòng điện cao áp chạy ngang qua, tín tức tố cường thế của Alpha không che đậy gì bao lấy cậu.

Bàn tay Khương Chiếu Miên đặt trên đầu vai Lục Từ, nuốt nước miếng, cậu tập trung ngắm nhìn không chớp mắt xương hàm dưới gần ngay trước mắt mình của người ta.
Phòng trị liệu ở hướng nam, là nơi cực kỳ riêng tư như một tiểu pháo đài nằm biệt lập, toàn bộ khu vực từ trần xuống đến sàn đều được ốp kính trong suốt san sát nhau tạo thành một kiến trúc hình vòng cung.

Nền trời bên ngoài đen kịt, những hạt mưa lớn thi nhau đập vào mặt kính, tạo ra từng tầng từng tầng sóng nước.
Quan tâm đến cảm xúc của bệnh nhân, tất cả đèn phòng đều là màu cam, căn phòng chìm vào bóng tối mịt mù, kèm đó là tiếng mưa gió thê lương não nề, thấy đó mà nhớ về những hình ảnh gia đình lúc ở bên nhau thân mật lại ấm áp đối ngược hoàn toàn với nó.
Cậu được bế đặt trên ghế salon, Lục Từ ngồi bên cạnh, ngón tay thon dài của hắn đan vào những ngón tay của cậu, từng ngón đều dùng lực nắm rất chặt, thế nhưng khuôn mặt hắn lại không thể hiện ra bất cứ một cảm xúc nào: "Nếu không thoải mái thì nói với tôi ngay."
Tiếp xúc thân mật bất ngờ làm đại não Khương Chiếu Miên ngưng hoạt động một thời gian, cả người cậu phát run, trái tim trong lồng ngực kia đập thình thịch như nổi trống.


Độ phù hợp quá cao đến mức cho dù Alpha hiện tại đang trong tình trạng chưa đánh dấu nhưng vẫn có thể kiểm soát hoàn toàn Omega.

Mùi hương hoa cam lành lạnh lại dìu dịu*, cứ quanh quẩn nơi chóp mũi đầu môi.

Dòng máu nóng cứ mãi tuôn trào như sóng cuối cùng cũng được an ủi, tạm thời mặt hồ trở về tình trạng yên ổn, Khương Chiếu Miên phát ra thanh âm khó chịu, không trả lời câu hỏi của hắn, mà lại lắp bắp hỏi một vấn đề khác, "Sau này em sẽ không bị nhốt ở trong này nữa đúng không?"
*đây là nguyên gốc luôn, riết rồi tui cũng khum bít tín tức tố của Lục Từ mùi gì:.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận