Không biết có phải là do ảo giác hay không, cảng Thành Giang so với phố Tân Bình lạnh hơn rất nhiều.
Gió Bắc khô khốc lạnh lẽo thổi qua, xe taxi không thể rẽ vào mấy con hẻm nhỏ.
Khương Chiếu Miên cóng đến nỗi khuôn mặt trở nên trắng bệch, sương đêm như mực lạnh lẽo rét mướt thấm vào lớp áo khoác, hoàn toàn bao bọc lấy cậu.
Lục Từ ngậm kẹo đi phía trước, chẳng thèm để ý xem Omega kia có theo kịp hay không.
Nơi họ đang đến khác hoàn toàn với phố Thiện Hàm, bọn họ tám lần bảy lượt đi qua mấy bức tường xám cao chót vót, xung quanh chỉ có vài ô cửa sổ, lác đác ánh đèn vàng từ xa chiếu rọi, cái ấm áp không chạm tới được.
Đi vòng vòng một hồi lâu, băng qua một con đường, Lục Từ đưa cậu vào một khu dân cư.
Những cột đèn ven đường trông đã lâu đời, mấy sào tre phơi đồ gác trên lan can đã gỉ sắt, gió đêm lại lớn, mấy tấm chăn phơi chưa lấy vào bị gió thổi tung lên như những con dơi đang dang rộng đôi cánh.
Nam sinh đứng trước một dãy nhà cũ, cửa sắt mở một nửa, các bức tường hành lang bị thủng lỗ chỗ, được trát xi măng thành những mảng lớn.
Họ leo lên lầu ba.
Hành lang ngoằn ngoèo, có bảy tám căn phòng đều đóng cửa chặt kín, một chút âm thanh cũng không có, bóng đèn thì bị hỏng, phía trước tối đen như mực, như thể có một con thú ăn thịt người đang lẩn trốn đâu đó sắp sửa nhảy bổ ra.
Khương Chiếu Miên nắm chặt tay Lục Từ, nhỏ giọng: "Anh, em sợ."
Cậu gần như sắp tới giới hạn, bước chân mỗi lúc một nhỏ, thở không ra hơi, dựa hẳn lên người hắn hít lấy hít để tín tức tố mà gắng gượng.
Lục Từ lười dỗ dành cậu, lúc tới nơi mới phát hiện là quên mang theo chìa khóa, đưa tay ra trước bệ cửa sổ nhặt một đoạn sắt đã dùng mà cạy khóa.
Căn nhà không lớn, đồ dùng không nhiều, chỉ có một cái giường đôi, một cái tivi cũ với hai cái ghế, rèm cửa sổ vẫn chưa kéo lại, ánh trăng chiếu rọi lên sàn nhà, như được phủ một lớp sương mờ.
Cơ thể Khương Chiếu Miên lạnh cóng cứng ngắc, thay dép ở cửa xong, ôm cặp nhảy lên giường, quan sát xung quanh: "Anh, phòng này là anh mua ở à?"
"Bà ngoại để lại." Lục Từ lấy cái điều khiển từ dưới gối, mở điều hòa, "Cậu có tắm không?"
Khương Chiếu Miên gác một chân lên chân còn lại, vừa xoa bóp bàn chân vốn đã tê cứng, vừa xuýt xoa.
Dây chằng bị rút lại đau đớn.
Cậu dừng lại, nhìn chằm chằm mấy ngón chân đang co quắp của mình, suy nghĩ nói: "Em không có đồ ngủ..."
Kéo cái vali nằm giữa giường và cửa sổ, Lục Từ lấy một cái áo T-shirt ném qua, "Hệ thống nước có vấn đề, nếu không có nước nóng thì đừng tắm."
Quần áo rớt trên đầu Omega, cậu lấy xuống, lộ ra đôi mắt to tròn đẹp đẽ, "Dạ."
Phòng vệ sinh sạch sẽ đã lâu không dùng, nền nhà lạnh buốt, còn dính vài vệt nước.
Phòng tắm được ngăn bằng cửa kính mờ, Khương Chiếu Miên cởi đồ ở bên ngoài, trần truồng bước vào nghiên cứu vòi hoa sen, thực ra là cậu không biết cách dùng nhưng không nói vì sợ Lục Từ thấy phiền.
May là ống nước nóng vẫn tạm dùng được, tốt xấu cũng không xảy ra vấn đề gì, Khương Chiếu Miên từ từ tắm rửa xong xuôi.
Chiếc khăn lông khô quấn tùy tiện trên đầu, mấy giọt nước nhỏ từ đuôi tóc rơi xuống làm mặt mày ướt nhẹp.
Mắt cậu dính nước, long lanh, nhìn trông có vẻ rất ngoan ngoãn.
Lục Từ đang ngồi xếp bằng trước tivi nghiên cứu sách hướng dẫn, bên cạnh bày điều khiển với gamepad.
Cậu đi chân trần, mỗi bước chân đều để lại dấu nước, sương ẩm dày đặc phía sau, "Anh, em xong rồi."
Lục Từ 'ừm' một tiếng, đứng lên đi vào phòng tắm.
Khóa cửa lại, loáng thoáng nghe được tiếng nước chảy tí tách, Khương Chiếu Miên không tìm thấy máy sấy tóc, lau sơ chân rồi bò lên giường.
Điện thoại hết pin, cậu ném vào ngăn tủ đầu giường, ôm đầu gối ngồi ngẩn người.
Đêm nay cứ như một cuộc phiêu lưu, Khương Chiếu Miên không nghĩ rằng mình có thể ở nhà Lục Từ, căn phòng nhỏ hẹp, tín tức tố của Alpha thoang thoảng khắp phòng, dễ khiến người ta không kìm lòng được mà nghiện.
Cơ thể bắt đầu nóng lên, cậu mơ hồ không biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo, nhưng cũng không cảm thấy sợ lắm.
Thái độ của người ấy vẫn rất thờ ơ, khiến Khương Chiếu Miên cảm thấy bất lực, một lúc nào đó con người bỗng mất đi khả năng phán đoán, đối đầu với con thú bị mất kiểm soát, cậu khát khao được đánh dấu hoàn toàn, mong muốn bị chiếm giữ, dù cho có phải trả một cái giá đắt thì cậu cũng chấp nhận.
Lục Từ lau khô đầu đi ra, kéo rèm cửa, cúi người bật máy tạo độ ẩm, leo lên giường phía bên kia.
Khương Chiếu Miên nhích lại gần, như động vật nhỏ bò lên người hắn, hai cánh tay gầy ôm lấy eo hắn, mơ hồ nói: "Anh."
Ánh sáng của máy điều hòa chói mắt quá, Lục Từ đẩy cậu ra, tiện tay tắt đi.
Đam Mỹ H Văn
Khương Chiếu Miên hai mắt đỏ bừng, bất mãn mím môi, nhịn một hồi mới miễn cưỡng nằm dài trên đùi hắn, đôi chân trần trụi dang rộng ra hai bên: "Em muốn ôm ngủ, có được không ạ?"
Chăn bị kéo xuống tới dưới mắt cá chân, bên dưới cậu không mặc gì, ngón tay trắng nõn nắm chặt áo Lục Từ.
Cái áo hơi rộng với Khương Chiếu Miên, tuột lên tuột xuống, lộ ra gần hết làn da mềm mại, xương quai xanh hõm xuống, một cảnh tượng tuyệt mỹ.
"Cậu chỉ mới 16 tuổi." cảnh tượng này quá kích thích, Lục Từ sầm mặt hồi lâu, ngón tay thô dài nhéo cằm cậu, đôi mắt đen đầy ý châm chọc nhìn cậu, "Còn chưa đủ sao?"
Khương Chiếu Miên há miệng, vẻ mặt luống cuống, "Em..."
Cậu muốn nói 'Em không có', nhưng bằng cách nào đó, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu.
Lục Từ không dùng nhiều sức, Khương Chiếu Miên mím môi, đưa tay ra nắm lấy cổ tay của hắn, nghiêng đầu, hạ mắt ngậm lấy đầu ngón tay của hắn, thu răng nang lại, dùng đầu lưỡi mềm mại liếm láp.
Lục Từ không rút tay lại, vẫn thờ ơ, lãnh đạm nhìn cậu.
Khương Chiếu Miên không biết mình trong lúc vô thức đã làm động tác khẩu giao, hơi cau mày, nuốt vào sâu hơn một chút.
Trên đầu ngón tay có vết chai mỏng, chạm đến đầu lưỡi hơi đau, ngón tay dần dần tiến vào yết hầu, cậu suýt chút nữa thì nôn khan, từ từ nhả ra, thì thào nói: "Cứ như ăn kẹo mút."
Ngay từ đầu cậu cũng đã cảm nhận được phản ứng của Lục Từ, vật kia cứng rắn đè lên cậu, Khương Chiếu Miên nói xong lại có chút sợ hãi, cắn môi, ngón tay xoắn lại trắng bệch, dừng lại, "Em còn có thể học..."
Lục Từ đưa ngón tay còn ướt nhẹp áp vào má cậu, "Ăn ngon không?"
Khương Chiếu Miên suy nghĩ một chút, thành thật nói: "Không ngon."
Hắn nở nụ cười, ấn người vào lòng, ngón tay thon dài lạnh lùng xoay xoay lọn tóc bồng bềnh, sau đó di chuyển xuống sau gáy.
Cách quá gần tuyến thể, Omega bất giác run khẽ, nước mắt theo bản năng tuôn rơi, chảy không ngừng.
Lục Từ vén mấy sợi tóc lòa xòa trên mặt, "Còn chưa có lớn."
Độ phù hợp gần như tuyệt đối lấn át bản năng đi tìm kiếm lợi thế, Khương Chiếu Miên vòng tay ôm lấy cổ hắn, yếu ớt, run rẩy, đôi tai giống như bị bịt kín, không thể nghe rõ được gì.
Ngay cả tiếng nức nở cũng đứt quãng, sụt sùi tiếng được tiếng mất, rên rỉ trong nước mắt: "Ông xã, ôm em đi, khó chịu quá."
"Tôi còn chưa chạm vào mà cậu đã khóc như vậy rồi." Lục Từ vô cảm, " Bảo bối à, năng lực vừa nãy đi đâu rồi hử?"
Khương Chiếu Miên mở to hai mắt, mờ mịt một lúc mới hiểu ra được ý tứ của câu nói kia, vùi đầu vào hõm cổ hắn, nhỏ giọng, âm thanh luống cuống đáng thương: "Vậy, vậy anh chạm vào em đi, đừng lo cho em, em...!em nhịn một chút là được."
"Hình phạt à?" Lục Từ rút tay về, "Được rồi, không chọc cậu nữa, xuống đi." Hắn khom người ra tủ đầu giường lấy ra hộp thuốc lá, lấy một điếu ngậm vào miệng, rồi đi đến ngăn kéo mò tìm bật lửa, châm lửa xong ném lại trên tủ với hộp thuốc lá.
Hơi thở Khương Chiếu Miên gấp gáp, bàn tay chống lên giường, nắm chặt ráp trải giường thành những gợn như sóng nước.
Bên trong làn mây mù mịt, đôi mắt đẫm lệ tràn đầy dục vọng, nhìn chằm chằm vào thanh niên đang thản nhiên hút thuốc kia.
Cậu sắp bị Lục Từ làm cho phát điên rồi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...