Chap 39
- Nhưng thưa cô, thiếu gia đang...
- Tôi nói đến đó ngay cho tôi, đừng cãi lời!!!
Tên cận vệ ấp úng vài tiếng, rồi cũng ngậm ngùi lái xe đi thẳng. Khi băng qua con đường xa lộ tấp nập phương tiện giao thông, chợt Đông Nhi bắt tên cận vệ dừng lại trước một shop thời gian không quá sang trọng nhưng cũng không phải quá bèo nhèo.
- Trong thời gian đợi, anh hãy liên lạc với Minh Vũ giúp tôi! - Đông Nhi nói nhanh rồi hấp tấp đẩy cửa bước vào shop quần áo.
Tên cận vệ ngơ ngác nhìn theo Đông Nhi. Bởi, trong tình thế theo hắn là cấp bách như lúc này mà Đông Nhi vẫn còn tâm trạng và thời gian để đi shopping thì chẳng còn gì để có thể nói nổi. Nghĩ trong đầu vậy thôi, nhưng hắn cũng rút điện thoại cố gắng gọi liên lạc cho Minh Vũ, gọi đến cả chục lần cũng chẳng có gì thay đổi.
Chỉ khoảng chừng 4, 5 phút sau, Đông Nhi lại hấp tấp bước ra. Lúc ấy tên cận vệ kia mới ngây người ra, thì ra Đông Nhi cô vào đấy để thay cho mình chiếc quần da màu đen bóng để dễ di chuyển, còn chiếc váy xếp ly luộm thuộm khi nãy, hình như Đông Nhi đã vứt lại đó.
Chiếc BMW lại tiếp tục chạy băng băng trên đường với tốc độ khá nhanh để đến nơi Minh Vũ đang làm nhiệm vụ của Đằng lão gia. Đông Nhi không cố gọi cho Minh Vũ nữa. Bởi vì biết đâu, Minh Vũ đang trong tình trạng đấu súng với ai đó, gọi điện khiến anh mất tập trung thì chỉ khổ cho Minh Vũ chồng cô thôi.
...
Trong một quán bi - a nổi tiếng của thành phố, là nơi tập trung của những tên đầu gấu với nhiều hình xăm trên tay, chỉ biết ăn chơi và sử dụng chất nghiện.
Đối với họ, đây là nơi thuận lợi để cảnh sát không biết đến. Nếu là người ta nhìn từ bên ngoài, họ chắc chắn sẽ chỉ chép miệng nhún vai bởi vì quán bi - a này quá đỗi bình thường như những quán bi - a khác. Còn đến khi bước vào rồi thì mới biết sự thật khác xa với nhận định khách quan ban đầu.
Nhiều người vẫn biết quán bi - a này chứa gì đấy thôi. Nhưng mấy ai dám đủ can đảm để tố cáo với cảnh sát. Một khi dám phá rối nơi ăn chơi của họ, chắc chắn họ sẽ làm bạn sống dở chết dở.
Minh Vũ bắt ngang chân, ngả lưng ra thoải mái trong một góc để quan sát đối tượng. Mấy tên cận vệ bắt chéo tay đứng hai bên Minh Vũ với cặp kính đen cũng đưa mắt quan sát mọi thứ.
Chợt Minh Vũ đứng dậy, tiến đến một bàn bi - a. Anh phì phèo điếu thuốc trong tay và liên tục nhả ra từng làn khói trắng đục, phong thái bất cần, điềm đạm làm điêu đứng biết bao nhiêu đứa con gái đang có mặt ở đó. Một vài đứa khác mặc dù đang tay trong tay với thằng khác nhưng cũng vẫn ngoái đầu nhìn theo Minh Vũ.
- Tôi tham gia được chứ? - Minh Vũ khẽ ho khan rồi đánh tiếng.
Sở dĩ anh tiếp cận bàn này vì đối tượng của anh - Đắc Di - đang ở đây.
- Để tao xem trình độ của anh bạn đã!! - Đắc Di nhanh chóng lên tiếng không lâu sau đó. Hắn nhếch môi khinh khi, tỏ vẻ xem thường người mới vào.
Hắn xếp lại 10 bi thàng một hình tam giác, đặt lai bi cái cho Minh Vũ rồi ném cho anh cây gậy. Sau đó hất mặt ra hiệu.
Chộp được cây gậy từ Đắc Di, Minh Vũ nheo nheo đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp nhìn thái độ của Đắc Di, anh hít một hơi thật sâu cho hết điếu thuốc, rồi ung dung ném nó xuống sàn, dùng gót giày ngoáy ngoáy cho tắt lửa. Khóe môi anh cong lên tạo thành một đường cong hoàn mĩ mang nụ cười khinh bỉ dành cho Đắc Di.
Minh Vũ hơi khom người, anh mở rộng hai chân để cân bằng trọng lượng, rồi đặt chân trái lên phía trước. Tay cầm gậy đặt vuông góc với cạnh bàn một góc 90 độ, tay cầu để đặt gậy lên ngăn không cho gậy di chuyển sang hai bên và để nhắm đúng hướng đi của bi hơn.
Mọi người xung quanh cũng bắt đầu đổ dồn ánh mắt về phía Minh Vũ. Chỉ là tư thế đánh bi thôi đã khiến họ gây tò mò vì nó quá chính xác. Nhưng điều mà họ mong mỏi nhất, có thể là kỹ thuật đánh bi quá thành thạo của Minh Vũ.
Cú đầu tiên, Minh Vũ đánh mạnh vào bi cái, làm cho tất cả các bi lăn ra đủ phía. Một vài bi theo đó cũng lăn xuống lỗ một cách dễ dàng. Còn lại 7 bi, Minh Vũ bắt đầu chuyển hướng đánh theo bi cái.
Mỗi một bi rơi xuống lỗ, mọi người xung quanh cũng reo ồ lên thích thú. Điều đó khiến cho Đắc Di tức lòng lộn lên chỉ vì hai lý do. Thứ nhất, từ trước đến nay ở quán bi – a này có lẽ Đắc Di chính là người đánh giỏi nhất, chưa ai có thể đánh hay hơn hắn nên cái tên ‘’gậy phù thủy’’ ra đời. Thứ hai, tất cả những tên tai sai và mấy con nhỏ chân dài suốt ngày đeo bám Đắc Di bây giờ ‘’vứt’’ hắn ở một xó chỉ để bám đuôi Minh Vũ xem đánh bi - a.
Đắc Di đập tay xuống bàn bi – a khiến cho tất cả những người còn lại hốt hoảng ai chạy về chỗ người nấy. Một vài người nuối tiếc hùi hụi vì chưa được xem Minh Vũ đánh bi trọn viện.
Minh Vũ vẫn bình thản trước thái độ của Đắc Di, anh chống gậy xuống sàn rồi vênh váo nhìn hắn.
- Mày là ai? Mày muốn gì hả??? – Đắc Di thét lên, hắn sửng cồ lên như rắn phùng mang.
- Đằng Minh Vũ, đến đây để tìm mày!
Cái tên vừa bật ra, những người có mặt ở đó hầu hết đều sửng sốt lên vì không thể không biết cái tên ấy. Đến ngay cả những đứa con gái suốt ngày chỉ biết ỏng ẻo để moi tiền đàn ông cũng phải hét lên thất thanh rồi chui xuống bàn bi – a để trốn.
Những thằng tay sai của Đắc Di cũng không tránh khỏi sợ hãi. Một thằng tiên phong lên trước, nắm lấy tay áo Đắc Di lay lay. Mà ngay chính hắn cũng không biết mình đang lay tay Đắc Di hay do quá sợ nên run rẩy hết cả lên.
- Đại ca, nó nổi tiếng là đàn anh có mặt mặt đấy. Đụng đến nó thì không xong đâu!!!
- Máu mặt thì sao??? Từ trước đến nay chưa ai dám qua mặt tao!!! – Vẫn chưa định dạng được mối nguy hiểm trước mặt, Đắc Di quay sang mắng cả vào mặt đàn em.
- Nó là thiếu gia duy nhất của tổ chức Mafia P&R đó. Rút thôi đại ca!!
- Đàn em mày còn biết điều hơn mày. Khôn hồn thì đựng động vào tổ chức, không tốt cho mày đâu!
- Mẹ kiếp!!!
Đắc Di thốt lên chửi rủa rồi rút súng trong túi áo ra nhắm đến Minh Vũ định bắn. Nhưng ngay lúc ấy hàng loạt tiếng súng đồng thanh lên còi khiến hắn phải khựng lại.
Trước mặt Đắc Di là ba, bốn tên Mafia đang chĩa súng về mình. Họ sẵn sàng cho Đắc Di ăn đạn nếu hắn dám động đậy.
- Tưởng tượng xem, sẽ như thế nào nếu mày ăn đạn của tao! – Minh Vũ hất mặt, nụ cười vẫn còn ngự trị trên đôi môi hoàn mĩ, làm đóng băng tất cả những hoạt động ở đây vì nó quá lạnh.
- Dù gì mày cũng phải chết!!! – Dứt lời xong, Đắc Di điên loạn nả súng loạn xạ khắp phía khiến mọi người phải ngụp đầu tránh những phát đạn ấy.
Minh Vũ phản xạ nhanh nhẹn nên anh phóng đến một góc khuất. Súng đã lên còi sẵn, nhưng vì trận nả súng của Đắc Di cứ bắn liên hồi khiến anh không ló đầu ra được. Mãi lúc sau cho đến khi đạn trong súng Đắc Di hết, chỉ còn lại tiếng cạch cạch thì Minh Vũ mới an tâm ló đầu, nhưng chưa kịp nhắm súng đến Đắc Di thì đã bị một tràng súng khác làm anh phải thụt đầu lại.
Thêm một tràng súng quá bất ngờ, mà nó lại nhắm đến Đắc Di làm hắn không kịp trở tay. Chỉ cho đến khi cơ thể đầy máu, hắn mới ngã xuống sàn nhà lạnh toát.
Minh Vũ và những người cận vệ đều ngạc nhiên không biết đó là ai. Sau khi tất cả im phăn phắt, họ mới biết, người bắn những phát đạn vào Đắc Di là Đông Nhi.
- Đông Nhi?! Sao em lại ở đây, Minh Minh đâu?? – Vừa hỏi, Minh Vũ vừa ngó nghiêng tìm kiếm Minh Minh.
Đông Nhi thở hồng hộc, cô dùng tay vuốt ngực, nuốt nước bọt liên tục để lấy lại bình tĩnh.
- Đem Minh Minh về cho em… Ba bắt nó rồi, ba muốn nó phải thừa kế tổ chức. Mau đi, mau đòi Minh Minh lại cho em!!! – Vừa nói, cơ thể Đông Nhi vừa tuột dần. Cô bám lấy khủy tay Minh Minh để gắng gượng đứng dậy. Đôi chân cô không đứng vững được nữa, nước mắt lại cứ nhạt nhòa khiến thế giới trước mắt cô nhòe đi.
Minh Vũ hơi khom người vì bị Đông Nhi kéo, anh nắm lấy hai bả vai cô để giúp cô đứng dậy. Nhưng rốt cuộc thì Minh Vũ cũng khụy xuống cùng Đông Nhi.
- Anh sẽ đưa con về cho em. Không được khóc nữa, ngoan nào!! – Minh Vũ ôm Đông Nhi siết chặt, anh khẽ thì thào bên tai Đông Nhi. Nhỏ lắm, như chỉ để một mình cô nghe thấy. Lúc ấy anh mới cảm nhận được tiếng nấc nghẹn của Đông Nhi trong lòng anh. Chắc chắn cô đã phải chịu đựng nhiều lắm!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...