===========
Không lâu sau, một vị phụ nhân xinh đẹp, mặc trang phục lộng lẫy nhanh chóng bước vào, phía sau còn có một đoàn người đi theo.
Người phụ nữ trung niên đứng bên phải phụ nhân, khi nhìn thấy Nhiếp Lung hai mắt liền tỏa sáng.
Phụ nhân đi tới bên cạnh Nhiếp Long, nắm lấy tay nàng và hỏi: " Bảo nhi, thân thể con cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không? "
Bà thở dài: " Nương cũng không nỡ xa con, người ta đều nói vào cung sâu như biển, gả vào rồi, nương muốn gặp con một lần cũng khó.
Cũng may là bệ hạ hiện tại là một nam tử đỉnh thiên lập địa, từ khi lên ngôi đến nay hậu cung vẫn còn trống không, con vào đó sẽ làm Hoàng hậu, cũng không ai dám khinh thường con.
"
Nhiếp Lung đã sững sờ tại chỗ.
Một tay nàng để cho phụ nhân nắm, đầu hơi cúi xuống, người bên ngoài cũng không thấy rõ biểu cảm của nàng, nhưng thực ra tâm trí của Nhiếp Lung đã bay đi đâu không biết.
Từ khi nhìn thấy phụ nhân này, trong đầu nàng bỗng nhiên tràn ngập một mảng lớn ký ức, những hình ảnh khổng lồ ấy va đập vào trong tâm trí nàng, khiến Nhiếp Lung phải đưa tay lên xoa xoa ấn vào thái dương.
Phụ nhân thấy sắc mặt nàng tái nhợt, lại lo lắng trùng trùng, đưa tay chạm nhẹ vào trán nàng, may mà không có dấu hiệu phát sốt.
Bà thở phào nhẹ nhõm, rồi quay sang dặn dò ma ma: " Hoa cô cô, ngươi mau đi lấy viên Thanh Tâm hoàn đến đây, cho tiểu thư uống.
"
Nhiếp Lung vẫn còn đang tiêu hóa những ký ức khó tin này, để mặc bọn họ hành động.
Nhũ mẫu của Nhiếp Lung, Vũ ma ma, nhận lấy viên thuốc rồi rót một cốc nước, chăm sóc tiểu thư uống thuốc.
Sau đó, người phụ nữ trung niên tên Vân nương tử đứng ở một bên, chỉ đạo một lão phu nhân khác giúp Nhiếp Long trang điểm và làm tóc.
Sở dĩ gọi người phụ nữ này là trung niên bởi vì tuy đã đến tuổi "Từ nương bán lão" ( thiếu nữ nửa già ), nhưng bà ta vẫn búi tóc như thiếu nữ, trang điểm tinh tế, nhã nhặn, lại còn rất am hiểu về trang điểm.
Lão phu nhân với vẻ mặt hiền lành, dưới sự chỉ dẫn của bà ta, linh hoạt bôi kem dưỡng lên mặt Nhiếp Lung.
Sau đó, bà ta thoa phấn hồng lên hai má, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa đều.
Vân Nương tử tiếp tục chỉ dẫn: " Nhiều quá, bớt đi một chút màu, có thể phủ phấn rồi.
Da của tiểu thư Nhiếp Lung rất mịn màng và trắng nõn, chỉ cần làm nhẹ nhàng thôi.
"
Sau khi đã hoàn thành lớp trang điểm nhẹ nhàng, rồi vẽ lông mày và dán hoa điền, Nhiếp Lung chỉ ngồi yên để mặc họ trang điểm cho mình.
Có lẽ thường ngày vị tiểu thư Nhiếp Lung cũng có tính cách như vậy, lại thêm vào đó là tâm trạng không tránh khỏi nỗi buồn khi sắp xuất giá, nên không có ai hoài nghi cái gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...