Trong cơ thể mỗi người đều có một quả bóng bay — Tân Uyển nghĩ như thế — ở một thời điểm nào đó sẽ co lại, có lúc căng ra, lắp đầy mỗi sợi tế bào.
Trong nháy mắt nhìn thấy Tống Hành, cậu nghe rõ ràng tiếng bong bóng nổ tung rất dữ dội, thổi bay tất cả lý trí, cậu theo bản năng chạy tới, tiếng gió ùa bên tay, ôm Tống Hành thật mạnh.
Điện thoại Tống Hành vẫn chưa tắt, bị cậu đâm lùi bước, suýt chút nữa không đỡ được.
"Được rồi.", Tống Hành có chút buồn cười, thấp giọng nói, "Người ta nhìn kia kìa."
Bấy giờ Tân Uyển mới buông anh ra, ánh mắt đặc biệt sáng ngời: "Anh về khi nào vậy ạ?"
"Chuyến bay sáng hôm nay." Tống Hành nói, "Vừa đáp xuống chưa được bao lâu."
"Em còn tưởng anh kêu em quay đầu lại để xem cái gì chứ, sao anh không để em đi đón." Tân Uyển xoa mặt thật mạnh, "Không được rồi, hình như em vẫn còn đang nằm mơ, anh đến đột ngột quá."
Tống Hành không nhẹ không mạnh búng lên trán cậu một cái, Tân Uyển không đề phòng bị dọa sợ, ngây ngốc đứng tại chỗ nhìn anh, Tống Hành cúi người xuống, trên mặt có ý cười, nhẹ giọng: "Tin chưa?"
Cơn đau nhỏ bé này thật ra không đáng kể, nhưng quả nhiên có tác dụng làm tỉnh táo.
Tân Uyển không nhịn được cười rộ lên, dùng sức gật đầu.
Tống Hành vươn tay, lòng bàn tay ấn nhẹ mí mắt cậu, ánh sáng trước mắt cậu yếu đi, anh cẩn thận nhìn vào đôi mắt, như suy tư mà lên tiếng: "Không khóc à."
Tân Uyển có chút ngượng ngùng: "Em vốn định khóc rồi, nhưng vừa rồi quên mất."
Ánh sáng trước mắt lần nữa bừng lên, Tống Hành rút tay lại: "Vậy còn khóc nữa chứ?"
"Bây giờ em không khóc được." Tân Uyển xua tay, "Lần sau em sẽ cố gắng."
Xe đậu ở thư viện gần quảng trường nhân dân, đi bộ cùng lắm chỉ năm phút.
Trong xe vẫn còn lưu lại độ ấm, Tân Uyển thắt đai an toàn, bỏ chìa khóa vào trong túi, nghe Tống Hành hỏi: "Ông ấy đi rồi à?"
Tân Uyển ngẩn người nhìn qua, một lúc sau mới phản ứng: "Ba của em ạ? Con gái ông ấy phát sốt nên ông đã về sớm rồi."
"Nói chuyện gì với ông ấy vậy?"
"Chỉ mấy chuyện em kể với anh trong điện thoại thôi ạ.
Sau đó em lấy chìa khóa nhà trước, hết rồi." Tân Uyển nắm đai an toàn, "Sao vậy anh?"
"Không còn gì nữa?"
Còn có rất nhiều chuyện vẫn chưa nói, Tân Uyển cố tình giấu giếm những chi tiết về trung tâm điều chỉnh ấy, vì thế chỉ lắc đầu.
Tống Hành nghiêng đầu nhìn cậu: "Ông ấy không nói sẽ dẫn em theo à?"
"Sao được ạ? Ông ấy còn có thể nhớ tới em, vì em mà tới đây, em đã rất cảm động rồi." Tân Uyển bỏ chìa khóa vào trong túi, "Với lại em không thể ở chung với ông ấy được đâu, ông có gia đình riêng rồi, em sống như bây giờ cũng khá tốt rồi."
Vẻ mặt Tống Hành khó nhận ra đã thả lỏng chút: "Ừ."
Đã rất nhiều ngày chưa được gặp, Tân Uyển vẫn luôn cố nhịn ngắm anh, từ đầu tới giờ chỉ ngẫu nhiên đưa mắt một cái, giai đoạn sau thì không còn kiêng nể gì nữa, nhìn tai anh, môi, lông mi, hầu kết nhô lên, ngắm chưa đủ, lại nhịn không được so sánh với dáng vẻ trẻ trung của anh lúc còn học cấp ba, trái tim căng lên, Tân Uyển nhỏ giọng nói: "Em thật sự rất nhớ anh."
"Ừ." Tống Hành đáp lời, "Tôi biết."
"Trong nhà lớn quá, còn vắng người, vào buổi tối Cầu Cầu sủa lên, cứ như là phim kinh dị ấy."
Tống Hành cười rộ lên: "Sợ ma à?"
Có sợ hay không, hẳn anh biết rõ nhất, Tân Uyển nhớ, đoạn video được quay trong đãi CD kia, hai người vào tòa nhà bỏ hoang thám hiểm, kết quả là cậu sợ tới mức khóc.
Nửa tháng qua ở Lục Trung, cậu không nghe về chuyện toàn nhà bỏ hoang khi xưa ấy, có lẽ đã bị phá bỏ từ lâu rồi.
Tân Uyển lý sự: "Tốt xấu gì cũng đã học qua chủ nghĩa duy vật rồi mà, sợ ma gì chứ."
Chỉ mười phút là tới Sấu Nguyệt Lý, Cầu Cầu nghe âm thanh mở cửa, mang vòng Elizabeth chạy lon ton tới, đi xung quanh Tống Hành mấy vòng, mãi tới lúc anh ngồi xổm xuống, lúc này nó mới trịnh trọng vươn chân trước lên, bắt tay anh, tựa như tiến hành gặp gỡ, Tống Hành vuốt lông nó: "Thiến xong còn quậy không?"
"Lúc này có hơi khó chịu, nhưng hai ngày nay đã đỡ rồi, ngoan lắm." Tân Uyển nói, "Chắc nó cũng nhớ anh rồi."
Tống Hành đứng dậy: "Tôi đi tắm trước."
Tân Uyển ngồi xổm trên mặt đất, ôm Cầu Cầu, sốt sắng hỏi: "Vậy tắm xong thì sao ạ?"
"Ngủ một giấc." Tống Hành duỗi tay xoa tóc cậu, "Tôi mệt rồi."
Trong mắt anh có tia máu đỏ, chắc là do dậy sớm, mệt nhọc chạy xe suốt đoạn đường.
Thật ra không cần phải đi chuyến bay sớm như vậy, là vì ai, đáp án rõ ràng.
Tống Hành thường kiệm lời, bình tĩnh, kiên nhẫn và lý trí, nhưng dường như cậu luôn là ngoại lệ, trong ánh mắt toàn là vẻ dịu dàng, Tân Uyển cam tâm tình nguyện sa vào trong đó.
Cậu nghe tiếng nước trong phòng tắm, vuốt lông Cầu Cầu, nhỏ giọng nói vào tai của nó, nói: "Sao mà mày có người ba tốt như thế nhỉ?"
Tiếng nước ngưng sau mười phút, Tống Hành vắt khăn trên vai đi ra: "Tối nay ra ngoài ăn hay là ở nhà?"
"Ở nhà ạ." Tân Uyển giục anh, "Anh mau đi ngủ đi."
Cầu Cầu kêu một tiếng, với cái vòng chống liếm bao quanh cổ, Tống Hành nói "Được rồi".
Đợi cửa đóng lại, Tân Uyển tiếp tục không có gì để làm, đành phải đi xem TV, ấn điều khiển liên tục, bấm tới kênh thường xem, rồi từ Cầu CầuTV-9 chiếu phim phóng sự chuyển qua kênh phát sóng phim truyền hình, mãi không thấy vừa ý, cuối cùng dừng ở kênh chương trình mua sắm, Tân Uyển nằm trên sofa xem TV, giọng nói ồn ào giới thiệu của MC đóng vai tiếng ồn trắng, rất thoải mái, hôm nay cậu không có ngủ trưa, tới giờ mí mắt đánh nhau, ngủ khi nào cũng không nhớ rõ.
Giấc ngủ rất nông, chỉ trong một tiếng đồng hồ mà mơ tới mơ lui, chút thì thấy dây thường xuân, lát thì lại mơ trời đầy mưa to, học sinh cầm ô, mặc áo mưa chạy xe đạp.
Nhưng cơn mưa đó chỉ được một nửa, cảm giác như tay áo mình bị túm, Tân Uyển mơ màng tỉnh giấc, duỗi tay sờ đầu Cầu Cầu: "Đừng cắn áo tao..."
Chớp chớp mắt, trước mặt tối đen, Tân Uyển chống tay xuống sofa ngồi dậy, thấy bảng hiệu đèn LED của tiệm tạp hóa bên ngoài cửa sổ đã sáng đèn, đang chiếu quảng cáo đồng hồ nam, ánh sáng lập lòe, cậu lấy điều khiển trên bàn, ấn mấy cái vẫn không phản ứng.
Cúp điện rồi.
Tân Uyển lê dép, quờ quạng đi tới hướng phòng ngủ của Tống Hành, bất cẩn đụng phải tường, mũi đau rát, nước mắt ứa ra.
Cửa bỗng mở ra, đèn dự phòng sáng trên hành lang, ánh nước trong mắt khiến Tân Uyển lờ mờ, không nhìn thấy rõ: "Tống Hành?"
"Tôi phải tới công ty một chuyến." Tống Hành đóng cửa lại, chút ánh sáng kia biến mất, anh cúi người ở cửa đổi giày: "Cúp điện rồi, không nhìn rõ thì bật đèn pin lên."
"Điện thoại em để trên sofa rồi ạ." Mũi Tân Uyển vẫn còn đau, cậu tựa lưng vào tường, "Em đứng yên ở đây vậy.
Không thấy gì hết, vừa nãy còn va vào tường nữa, anh bật điện thoại rồi lại chỗ em nha."
Nghe tiếng bước chân,ánh sáng chói mắt chiếu lên sàn nhà, đây là nơi duy nhất có thể nhìn thấy rõ ràng, Tân Uyển thấy bóng dáng của Tống Hành, ngẩng đầu lên nhìn anh, nhỏ giọng hỏi, "Sao tự dưng lại cúp điện vậy nhỉ, em tỉnh dậy hết cả hồn."
"Đợi chút nữa có điện rồi tôi đi hỏi bảo vệ." Tống Hành hỏi: "Em bị va vào đâu?"
"Ở đây." Tân Uyển chỉ mũi, "Đau muốn chết, đụng vào một cái làm em ngu người luôn."
Tống Hành nương theo ánh đèn nhìn chóp mũi đỏ bừng của cậu, trên trán cũng có một mảng hồng, hốc mắt đọng nước, ngẩng đầu lên liền chảy xuống, trong suốt, theo đuôi mắt chảy đến thái dương, có loại cảm giác đẹp đẽ, Tân Uyển còn hỏi: "Anh xem mũi của em có bị sưng lên không, sao em thấy nóng nóng."
"Không có sưng." Tống Hành vươn tay vuốt khóe mắt cậu, rồi lại khẽ véo mũi cậu, "Nhõng nhẽo thế à."
"Không có nhõng nhẽo, vì đụng vô mặt nên em phải để ý chút, lỡ bị phá tướng thì sao." Lúc bị véo mũi, giọng nói trở nên bèn bẹt, Tân Uyển nghe âm thanh này không nhịn được mà cười, "Nè, anh đừng véo mũi em nữa, nói chuyện ra nghe như tiếng vịt ấy, em không thở được."
Ánh sáng bị che khuất trong phút chốc, Tống Hành buông tay ra, cúi đầu hôn lên môi cậu.
Tân Uyển sửng sốt, tim bỗng chốc đập nhanh, mặt không có tiền đồ nóng lên "...Anh làm gì vậy?"
"Hôn bé vịt." Ngón tay Tống Hành luồn qua tóc cậu, lòng bàn tay vuốt ve mang theo cảm tác tê dại, khuếch tán dọc theo điểm đó, âm thanh như kề sát bên tai, anh thấp giọng nói, "Cho tôi hôn không?"
Xung quanh vẫn tối đen, giữa hai người có ánh đèn pin, chập chờn nhấp nháy.
Tân Uyển không nhìn rõ, lông mi run lên, nhưng cậu biết mình đang khao khát cái gì, tay nắm chặt quần áo Tống Hành, đầu ngón tay trắng bệch vì dùng sức, ngoan ngoãn đón lấy nụ hôn này, có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ và tiếng thở dốc.
Nỗi nhớ đè nén mấy ngày nay cứ như thế tán loạn ra ngay trong khoảnh khắc tiếp xúc, cậu muốn khóc, hôn rất mạnh, hận không thể khắc đối phương vào trong xương cốt.
Lúc Tống Hành buông ra, lồng ngực Tân Uyển phập phồng kịch liệt, giọng nói mềm nhũn: "Hôn thêm lát nữa nhé."
Lần thứ hai ôn hòa hơn, Tân Uyển hoàn toàn đắm chìm vào bên trong, còn chủ động vươn đầu lưỡi, Tống Hành đặt tay sau eo cậu, trong lớp áo len rất ấm áp, anh vẫn luôn vuốt ve độ cong sau lưng, rồi khẽ xoa eo cậu, làn da nóng lên, khiến người khác không thể không run rẩy.
Đang lúc đê mê,, bỗng nghe được âm thanh rơi xuống đất phát ra lanh lảnh, Tân Uyển tỉnh táo lại trong lúc thân mật, phản ứng chậm chạp, khẽ quay đầu, nhỏ giọng nói: "Hình như đồ của em bị rớt."
"Rớt gì vậy?" Giọng nói của Tống Hành hơi khàn.
"Chắc là chìa khóa..." Tân Uyển ngồi xổm xuống, sờ soạng dưới mặt đất trong bóng tối, "Rớt ở đâu rồi nhỉ."
Đèn pin chiếu xuống dưới, chìa khóa bạc ánh lên rõ ràng, Tống Hành nhặt lên, vừa muốn đưa qua, bỗng nhiên nhìn thấy nhãn dán trắng đỏ trên đó — chữ viết bằng bút bi xanh, viết "An Cư Uyển 4#302".
Động tác chợt khựng lại, Tân Uyển vội nói: "A, chính là nó."
Tống Hành tránh tay của cậu, vẫn rũ mắt nhìn dòng chữ ấy.
Tân Uyển bỗng nhiên nhớ tới, Tống Hành nhận ra địa chỉ này.
Vào lúc 17-18 tuổi, độ tuổi này luôn có khao khát thân mật và mới lạ, Tống Hành đôi khi sẽ đến nhà cậu, chọn lúc mẹ cậu không có ở nhà, hai nam sinh chen chúc nhau trong phòng ngủ nhỏ không làm gì hết, chỉ xem bài tập, dành thời gian hôn nhau, còn có cù lét nhau, cười không ngừng, sau đó chỉ trò chuyện rất lâu.
Ở góc tường trong phòng ngủ, có những hình vẽ nguệch ngoạc do cả hai cầm bút lông vẽ, hai người que — đó là bí mật của họ.
Nhưng ngoại trừ Thẩm Du ra, không ai biết cậu đã khôi phục ký ức tới đâu, nhưng Tân Uyển cảm thấy có lẽ anh đã đoán ra được gì đó, đoán được mấy phần? Lúc ánh mắt Tống Hành nhìn qua, cậu theo bản năng căng thẳng cứng lưng, đèn pin lắc lư, Tống Hành hỏi: "Chìa khóa này ba em đưa à?"
"Vâng...! Ông ấy tới đó ở, bên trong còn đồ của em, em bèn xin chìa khóa từ ông ấy, tính xem khi nào tới đó lấy đồ về trước." Trong lòng bàn tay Tân Uyển toát mồ hôi, "Nên ông ấy đưa cho em chìa khóa dự phòng."
Tống Hành nhìn vào mắt cậu: "Biết chỗ này là đâu à?"
Tân Uyển nhất thời không chuẩn bị tốt lý do tránh né, một lúc sau mới thấp giọng nói: "Là chỗ hồi trước em ở với mẹ."
Đèn trên đỉnh đầu không báo trước mà sáng lên, Tân Uyển theo bản năng nhắm mắt lại, đợi thích ứng được với ánh sáng rồi mới mở mắt ra.
Ánh đèn sáng rực từng ngóc ngách, phá vỡ những mờ ám và thân mật trong bóng đêm, nhiệt độ cũng giảm xuống, Tống Hành nói thầm: "Nhanh vậy à."
Anh tùy ý ngồi trên thảm, khuỷu tay đặt lên đầu gối: "Sao lại căng thẳng?"
"Em..." Tân Uyển há miệng thở dốc, hít sâu, "Em sợ anh không cho em ở đây nữa."
Tống Hành cười một tiếng, duỗi tay xoa tai cậu, nhẹ giọng nói: "Tân Uyển, tôi nói 'Tôi vẫn muốn em', những lời này không phải đùa giỡn.
Lo lắng cái gì."
Nghe từ bên trong điện thoại, so với trực tiếp nói ra, là bầu không khí hoàn toàn khác.
Tống Hành trong trí tưởng tượng của cậu vẫn luôn kiềm chế, bình tỉnh và có lý trí, đây gần như là lần đầu tiên anh để lộ cảm xúc trong lời nói ra, Tân Uyển nghĩ, rõ ràng cậu là người theo đuổi, nhưng thứ mà luôn dẫn cậu tiến về phía trước, dũng cảm mà cậu có đều do Tống Hành cho, điều này không giống với thời điểm theo đuổi Tống Hành năm mười sáu tuổi, trái ngược nhau.
Như quá trình đang tuần hoàn lặp lại.
Đèn sáng bừng, Tân Uyển lại nghe anh nói: "Xem khi nào tôi với em tới đó thu dọn đồ đạc đi, một mình em làm không xuể đâu."
Còn chưa kịp rút tay lại, Tân Uyển bắt lấy tay anh, giương mắt nhìn anh, môi mấp máy: "Tống Hành." Rồi chủ động ôm anh, nhỏ giọng nói "Cảm ơn anh", Tống Hành nghiêng đầu là có thể nhìn thấy đôi tai đỏ bừng của cậu.
"Biết rồi." Tống Hành nói, "Tối nay ăn mì hầm, nhé?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...