Đèn Cũ Bến Mới


Cuộc ẩu đả vô cớ bị khơi mào, như nước đổ vào trong chảo dầu nóng, cả lớp nháy mắt cùng nổ và sôi sùng sục.
Trương Hạo và Phương Ý Xuyên đánh nhau, nắm đấm lao tới, bàn ghế xung quanh đổ ngã khắp nơi, phát ra tiếng "ầm" lớn, sách vở giấy thi rải rác đầy dưới đất, không biết ai đó kéo cậu một cái, Tân Uyển loạng choạng, lúc sau mới tránh được cái ghế ngã xuống, quả bình an phục tùng dưới thân ghế, bị nghiền bẹp.
Có ai đó kêu lên "Mau báo giáo viên tới đi", Tân Uyển lúc này mới tỉnh mộng, vội vàng kêu "Phương Ý Xuyên".

Mắt Phương Ý Xuyên đỏ bừng, vừa ngừng một chút thì Trương Hạo lại một quyền đánh tới, lần nữa tô vẽ lên mặt.
Trận đánh nhau này tới khi Sở Hạc Phi nổi giận đùng đùng đẩy cửa sau bước vào gầm một tiếng mới kết thúc, hai đứa đều bị kêu ra ngoài, Sở Hạc Phi xanh mặt: "Đừng tụ tập ở đây nữa, dọn dẹp dưới đất đi!"
Tân Uyển vẫn như đang nằm mơ, không quá chân thật, ánh sáng tựa như lớp bơ trên đống hỗn độn trong phòng học, đặc quánh sền sệt khiến cho Tân Uyển buồn nôn, cậu ngồi xổm xuống đất dọn dẹp bài thi, rồi giúp Ôn Tương sắp xếp.
Mặc dù cửa sau đã đóng kín nhưng giọng nói của Sở Hạc Phi vẫn xuyên qua khe cửa, chui qua cửa kính đi vào lớp học, lúc Tân Uyển đặt sách từ vựng lên bàn thì nghe ông gào thét: "Đã bao lớn rồi mà hở bất đồng một chút là đánh nhau vậy hả!"
Trương Hạo cất cao giọng nói: "Nó đánh em trước!"
Tân Uyển hoãn động tác lại, đặt lực chú ý ra động tĩnh bên ngoài, nhưng từ đầu tới cuối không nghe thấy Phương Ý Xuyên, thành ra trái tim đang treo lơ lửng không thể buông xuống được.
Bỗng nhiên Ôn Tương cẩn thận mở miệng, hỏi: "Sao hai cậu ấy lại đánh nhau vậy?"
Bàn đã được dọn dẹp xong, Tân Uyển lắc đầu, không lên tiếng.
Bạn học xung quanh đều xì xào bàn tán, loáng thoáng nghe thấy tên cậu.


Vẫn chưa tới giờ vào lớp, một toán học sinh đều hướng ra bên ngoài, mượn cớ đi vệ sinh để hóng hớt, Tân Uyển chen vào, thấy khóe miệng Phương Ý Xuyên xanh tím, vẻ mặt xa lạ, đồng phục bị bẩn, nước trái cây dưới sàn và dấu giày đều bị dính lên trên.
Sở Hạc Phi lấy cuốn giáo án gõ lên vai hai người mấy cái: "Ngày mai hai trò phải lên bục giảng đọc bản kiểm điểm 5000 từ, nếu không thì thầy sẽ gọi phụ huynh tới, nghe rõ chưa!"
Trương Hạo không tình nguyện 'vâng" một tiếng, Phương Ý Xuyên cúi đầu, hai tay đặt sau lưng dựa vào tường, lát sau mới trả lời lại.
Sở Hạc Phi hận sắt không thành thép mà gõ thêm mấy cái, rồi hướng mắt nhìn xung quanh xong rồi mới rời đi, đám đông giải tán, Tân Uyển không nhúc nhích, chần chừ muốn nói.
Trương Hạo liếc Phương Ý Xuyên, nghiến răng một cái thật mạnh rồi mới chịu vào lớp.
Phương Ý Xuyên tựa như không nhìn đến cậu ta, tay bỏ vào trong túi áo, Tân Uyển mở miệng gọi cậu, Phương Ý Xuyên dừng chân, hỏi: "Sao vậy?"
"Cậu không tới phòng y tế hả?" Tân Uyển bước lại gần, khẽ chỉ vào vết thương trên miệng Phương Ý Xuyên, "Chỗ này của cậu bị bầm tím rồi, rất dễ bị sẹo đấy."
"Không đi." Giọng của Phương Ý Xuyên hơi khàn, ánh mắt né tránh cậu, "Chỉ là vết thương nhỏ với đàn ông thôi mà."
"Đi đi." Tân Uyển kiên trì nói, "Tớ đến phòng y tế với cậu."
Không có nhiều người xung quanh nhưng Phương Ý Xuyên lại lắc đầu.

Phương Ý Xuyên như vậy khiến cho Tân Uyển cảm thấy xa lạ, ấn tượng khác một trời một vực, dường như bạo lực đã làm cho cậu trở thành mặt hồ.

Phương Ý Xuyên đi đến cửa kính cách đó không xa, tay đè lên song cửa sổ, đổi đề tài, nói: "Đánh nhau rất đáng sợ nhỉ?"
Tân Uyển dừng một lúc, nhẹ giọng nói: "Tớ không ngờ cậu sẽ đánh nhau với cậu ấy."
Phương Ý Xuyên cười: "Tớ cũng vậy, từ trước đến nay tớ chưa từng đánh nhau bao giờ."
"Là vì cậu ấy đùa giỡn...!tớ với cậu là như thế kia." Trong lòng Tân Uyển cảm thấy áy náy không nói nên lời, tựa như vết thương bò lên mặt Phương Ý Xuyên, cậu nhỏ giọng nói: "Xin lỗi cậu nhé,"
"Chuyện này có gì đâu mà xin lỗi? Là do tớ không kiềm chế được." Phương Ý Xuyên cười rộ lên, chạm phải vết thương, hít khí lạnh một hơi, sự im lặng giữa hai người dường như đã tan biến.
Cậu bỗng hỏi: "Tân Uyển.

Có một số việc thật sự rất mệt mỏi, thà xé nát ra còn hơn là để nghẹn chết nhỉ?"
Tân Uyển sửng sốt.
"Tớ không muốn chết ngạt."
Phương Ý Xuyên đứng thẳng người, mặt hướng về phía cậu, giọng điệu nhẹ nhàng: "Tâm sự chút đi.


Nói cậu nghe này, hôm trước tớ trộm của mẹ mười lăm đồng, hôm nay bị bà ấy phát hiện, bị mắng đến máu chó phun cả đầu.

Mẹ vừa hỏi tớ 'Có phải mày trộm tiền không', tớ không có tiền đồ, lập tức thừa nhận.

Tớ là người như vậy đấy, không biết cách nói dối, làm sai là chột dạ ngay."
Tân Uyển không hiểu gì, lúng túng đáp một tiếng.

Phương Ý Xuyên không chủ động giải thích cho cậu, ánh mặt trời hắt lên tường, khiến cho miệng vết thương càng thêm nổi bật, tiếp tục độc thoại.
"Đúng là chẳng có tiền đồ phải không? Nhưng không còn cách nào nữa, tựa như những lời chiều nay Trương Hạo vừa mới nói đấy, tớ không có cách nào nói dối, chỉ đột nhiên thấy mình trong suốt, không có chỗ nào che giấu được." Phương Ý Xuyên nói, "Tớ đúng là thằng ngu mà."
Tân Uyển ngây người, mờ mịt nhìn cậu, như có như không mà nhận ra một chút.
Phương Ý Xuyên sờ mũi nở nụ cười, biểu tình thản nhiên: "Thật ra cậu ta không nói sai, tớ thích cậu."
Như trái bom nhỏ nổ mạnh, thổi bay tất cả.

Tân Uyển kinh ngạc đến nỗi đầu óc trống rỗng, hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ, ngơ ngác nhìn cậu: "Cậu..."
"Làm cậu sợ rồi nhỉ?"
Tân Uyển há miệng thở dốc, không thể nói thành lời.

"Lúc nhận ra mình thích cậu, tớ cũng có phản ứng này, cảm thấy bản thân bệnh rồi, muốn rời xa cậu, lấy cớ đẩy cậu ra một bên, nhưng lại muốn tới gần cậu, hệt như bị tâm thần phân liệt.

Cảm xúc thích này thật khó hiểu, cậu có người cậu thích, tớ đã sớm biết, nhưng tớ vẫn lựa chọn tiếp tục làm bạn với cậu, không còn biện pháp nào nữa, nếu bộ não mà cũng chịu bị kiểm soát như tay chân th thì còn gì lợi hại nữa? Giấu cậu một thời gian dài rồi, là tớ nói xin lỗi mới phải." Nụ cười của Phương Ý Xuyên nhạt đi, nói, "Vốn dĩ tớ tính sau khi tốt nghiệp cấp 3 mới nói, nhưng lừa gạt quá mệt mỏi, cho tớ ích kỷ một lần đi."
Cậu thở phào một hơi: "Nhưng bây giờ nghĩ lại, cậu tốt như vậy, người cậu thích chắc hẳn cũng sẽ không kém, chắc chắn tốt hơn tớ nhiều, cậu không thích tớ cũng là chuyện bình thường thôi."
"Tớ xin lỗi." Tân Uyển chỉ nói ra ba chữ này, giọng khàn khàn.
Hầu kết Phương Ý Xuyên lăn lộn, hốc mắt phiếm hồng, vài lần muốn mở miệng rồi lại nuốt xuống, hít sâu một hơi: "Quên đi, tớ không nói nữa, nói thêm mắc công tớ lại khóc mất, xấu hổ chết mất.

Tớ nói ra rồi, cũng tính xong rồi, sau này sẽ không thích cậu nữa."
Rồi lại vỗ vai Tân Uyển: "Chỉ là sau này không thể làm bạn thân với cậu được nữa rồi, tan học cũng không đi cùng cậu được, tớ sẽ chơi bóng rổ, gia nhập vào đội bóng, hy vọng cậu sau này sẽ học tập thật tốt, vui vẻ — nhưng tớ vẫn cho cậu chép bài tập."
Dưới ánh mặt trời ngày thứ Tư, Tân Uyển bỗng nhiên muốn khóc, hơi đau, không rõ nguyên nhân, cũng không giải thích được, cậu thấy Phương Ý Xuyên rút tay lại, rất phóng khoáng, rất nam tính mà cười rộ lên, nói: "Về lớp đi, đến giờ tự học rồi."
Giống cuộc nói chuyện giữa hai người mấy trăm ngày qua, tựa như hai cậu vẫn đang tự học như trước, chép bài tập, sau đó giáo viên tới thì vội vàng thu dọn.

Nhưng Tân Uyển thấy rõ, có thứ gì đó đã tan rã, hơn nữa cũng thể quay trở lại như trước..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui