Tân Uyển biết, cậu cần phải tránh.
Nhưng cậu lại không hiểu tại sao mình chỉ ngơ ngác đứng bất động một chỗ, kẻ địch còn chưa bắn cung thì cậu đã khoanh tay chịu trói trước rồi.
Rất nhiều lúc, ở trước mặt Tống Hành cậu chỉ có thể trốn tránh anh, không có cách nào điều khiển tầm mắt và lưỡi của mình.
Tay của Tống Hành rất nóng, nóng đến nỗi làm cho cậu run rẩy, còn hơi nhột, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Sao không tránh?" Tống Hành giương mắt nhìn cậu.
"...Bây giờ ạ?" Tân Uyển cảm giác mình đã mất khả năng biểu đạt ngôn ngữ, liều mạng vơ vét từ ngữ trong bụng, những gì nói ra lại không như cậu nghĩ, "Hay là tối hôm qua?"
Cậu rất trắng, mềm mịn như là đậu hủ non vậy, rất dễ để lưu lại dấu vết, vết đỏ ấy tựa như là màu nước kém chất lượng, đổ ra ngoài, không tính là kiệt tác.
"Tửu lượng tôi rất kém, nên tôi rất ít khi uống.
Lần cuối uống say giống vậy là tôi đang ở nước ngoài, bọn họ pha trộn lẫn lộn, tôi chỉ uống một chén nhỏ thôi đã say rồi, người nước ngoài chơi thoáng lắm, còn đưa phụ nữ đến phòng nghỉ của tôi nữa." Tống Hành chợt nhắc lại chuyện trước kia, "Tôi nhớ cả hai bọn tôi đều rất say."
Tống Hành thu tay về, nhưng nhiệt độ trên da vẫn chưa tiêu tán, còn rất nóng.
Tân Uyển bỗng tức giận.
Sao có thể làm như vậy được? Tác phong cởi mở thì có thể tùy tiện nhét người khác lên giường của người ta ư? Nhưng còn một vấn đề quan trọng hơn, tựa như mảnh giấy trên ngọn lửa, cậu hỏi: "Vậy các anh..."
"Không ngủ." Tống Hành trả lời rất dứt khoát, nửa người trên dựa vào bức tường trắng, khoanh tay, "Vì giới tính không đúng."
Cầu Cầu đợi trong lồng ngực Tân Uyển đến chán, giãy giụa, Tân Uyển chỉ đành phải thả nó xuống đất.
Bấy giờ trong lòng cậu trống rỗng, không hề có cảm giác an toàn, Tân Uyển mím môi, bàn tay đặt ra sau lưng: "Vậy nếu là một cậu trai thì sao?"
"Lúc đó sẽ giống như tối hôm qua.".
Chí????h chủ, rủ bạ???? đọc ch????????g ~ ????R????M????R????????????N.V???? ~
Tân Uyển cả người cứng ngắc, hốc mắt ê ẩm, bất chợt tủi thân, cậu kinh ngạc nhìn Tống Hành.
"Tôi không muốn bắt nạt trẻ con." Tống Hành nói, "Đặc biệt là...!giống như cậu vậy."
"Anh không có bắt nạt em, anh không đánh em, cũng không mắng em mà." Hơn nữa là cậu cam tâm tình nguyện, Tân Uyển biết không nên nói như vậy, nhưng lời nói ra cậu không thể khống chế được, cậu muốn nói, "Hôn cũng coi là bắt nạt sao ạ? Nhưng cũng không có đau..."
Anh im lặng một hồi, rồi nói: "Tôi nhận lầm người."
Tân Uyển mờ mịt nhìn anh, ngay cả hô hấp cũng quên mất.
Nhận lầm người? Tân Uyển cảm thấy đây có thể coi là một vở kịch hoang đường, cậu lại là nhân vật chính.
Hôn môi, âu yếm, mê man, ôm ấp, sờ soạng.
Dáng vẻ ngây thơ sau khi uống say ấy, đều không phải cho cậu nhìn.
Tống Hành lặp lại lần nữa, "Sau này nếu tôi có uống say nữa thì cậu có thể đẩy tôi ra, hoặc cứ tát tôi một cái, tùy cậu.
Xin lỗi, tôi sai rồi."
Tống Hành nói xin lỗi cậu, nhưng Tống Hành lại không rõ mình có cảm giác gì, trái tim ê ẩm sưng lên, cứ như bị một cái tay siết chặt, khiến cho cậu rất muốn khóc.
Cậu nghe mình nói: "Không cần, không sao."
Ngay lúc không trông đợi nữa thì Tân Uyển nhìn thấy bên ngoài lớp thủy tinh có vài đốm trắng đang bay.
Cậu mờ mịt mở to mắt.
Tựa lông ngỗng trắng muốt, giọt nước mắt đông lại, trong suốt đẹp đẽ rơi xuống đất.
Bầu trời màu cam tối, còn có đốm trắng bay tới ban công.
Tuyết rơi.
Tuyết đầu mùa gần giống như cậu tưởng tượng.
Trong suy nghĩ của cậu, Tân Uyển hy vọng lúc tuyết đầu mùa rơi xuống, có Cầu Cầu ở đây, Tống Hành cũng ở đây, cho dù là làm gì, dù chỉ cầm một ly nước nóng thì cũng tốt thôi.
Nhưng lúc này thì không hợp.
Trận tuyết này rơi vào đầu tháng 12, không tính là trễ.
Lúc Tân Uyển dịch chuyển mấy chậu cây mọng nước ở ngoài ban công, nhìn thấy bên ngoài một nửa trắng nửa bẩn, là một con mắt trắng khổng lồ.
Tầm nhìn từ tầng 16 rất rộng, dường như trận tuyết này vì cậu mà rơi.
Cậu cảm thấy mình đau lòng, cái từ này cũng không chuẩn mấy.
Cậu đang lẫn lộn giữa ranh giới của đau lòng và ngưỡng mộ, cái từ ngưỡng mộ (艳羡) này cũng thật kỳ diệu — "Diễm" (艳) là tình yêu, còn "Tiện" (羡) là dưới ngọn đèn tối.
Nhưng Tân Uyển đâu thể nào trách Tống Hành, dù sao hôn là chuyện từ hai phía, là cậu lựa chọn không đẩy Tống Hành ra, cũng là cậu thích hôn môi với Tống Hành, dường như có linh hồn đang bay xung quanh vậy, nếu nó có thể phát ra âm thanh thì cũng sẽ nói "Hôn lại một lần đi."
Sáng tỉnh lại, đất trời đều là màu trắng, trên đường đi học phải thật cẩn thận, nhưng cuối cùng Tân Uyển vẫn té một cái.
Bầu không khí trong lớp rất vui vẻ, náo nhiệt hệt như ăn Tết, Phương Ý Xuyên rất đắc ý: "Tớ không có lừa cậu đấy nhé, là rơi trễ, trận tuyết này lớn thật đấy, nhìn bầu trời thì chắc cũng phải hai, ba ngày,"
"Hai, ba ngày..." Tân Uyển lẩm bẩm, nghiêng mặt nhìn về phía cửa sổ, "Không ngừng cũng tốt."
Hai ngày nay Tống Hành rất ít khi về nhà, nội dung trong tin nhắn đều là "Cậu ăn cơm trước đi", dường như không muốn chạm mặt cậu vậy.
Vì vậy Tân Uyển cũng không cần phải vội về nhà, cậu tìm thấy niềm vui khi ngồi trên xe buýt, xuống xe trước trạm dừng rồi đi bộ về rất tốt, dù sao thì về nhà cũng chẳng là chuyện khẩn cấp gì.
Bên ven đường có cửa tiệm nhỏ, biển hiệu đã bạc màu, trên đó viết các loại đồ ăn, cậu vào trong mua một bình rượu mơ, một lon bia tuyết.
Nồng độ cồn của rượu mơ là 13, bia tuyết, là 8.
Cậu còn mua thêm một cái MP3 để cho chẵn tiền, bên trong toàn là mấy bài nhạc cũ, còn được tặng thêm tai nghe màu trắng nữa.
Cậu nếm thử một ngụm rượu mơ, rất ngọt, nhưng lúc nuốt xuống thì hơi cay.
Tống Hành vì cái này mà sau ư? Cậu nhớ Tống Hành uống say thì hai gò má đỏ ửng, hơi nóng.
Phần còn lại cậu không nếm thử nữa, vặn nắp thật chặt, cất vào trong tủ, đặt cạnh chồng thư tình.
Tuyết ngừng rơi, bầu trời trong lúc này mới xuất hiện, tia sáng xuyên qua vạn vật.
Cảnh tượng tuyết trắng nửa kín nửa hở vụng về quyến rũ ánh mặt trời.
Lúc đứng chờ ở trạm xe buýt, Tân Uyển lại nhận được tin nhắn của Tống Hành, xe buýt số 45 chậm rãi dừng lại, bóng mờ hạ xuống, âm báo vang lên rõ ràng.
Nhưng cậu không bước lên xe, mà là đi về hướng ngược lại.
Khoảng nửa tiếng sau, Tân Uyển đến đích, ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc, sắt thép được kiên cố sáng sủa, trên phiến cửa sổ khúc xạ ánh hoàng hôn ảm đạm, không có dấu vết nào của bông tuyết.
Phủi tuyết bên cạnh luống hoa, Tân Uyển không ngại bẩn, ôm cặp sách ngồi xuống.
Trên mặt đất có một cái lon màu hồng dẹp lép, cậu lấy chân đạp lên cái lon kia, nghe tiếng vang khi nó ma sát dưới nền đất, còn có thể dẹp thêm nữa, rắc rắc, lẹp xẹp.
Trong tiếng ồn trắng này, Tân Uyển dùng cái trí tưởng tượng cằn cỗi của mình mà nghĩ, Tống Hành đang làm gì.
Nhưng cửa sổ nhỏ như vậy, lại còn cao, cậu không thể nào thấy được.
Bầu trời đã tối hẳn, đèn đường sáng lên.
Có hơi lạnh, gió đông mãnh liệt thổi lên mặt cậu phát khô, không chịu nỗi mà khẽ run run, cậu bèn nhét tay vào cặp sách trong bụng, quấn khăn choàng chặt chút nữa, chôn nửa mặt ở bên trong.
Bước chân những người xung quanh vội vã, còn có âm thanh còn kèn xe, chờ đợi không mục đích là việc giày vò người ta nhất, Tân Uyển cảm thấy mình chẳng hề đau khổ, chỉ là hơi buồn ngủ, tay ôm cặp sách khẽ lung lay, mí mắt đánh nhau, ý thức không tỉnh táo mấy, ngay cả xung quanh cũng chẳng màng.
Quả thực rất mệt mỏi, suýt nữa đã ngã xuống, có người đỡ lấy vai cậu, Tân Uyển giật mình, mơ màng đưa mắt nhìn sang, thấy rõ gương mặt của người nọ, hoảng hốt như thể đang nằm mơ.
Đèn đường lờ mờ, Tống Hành nhìn cậu, cau mày: "Ở đây làm gì vậy?"
Vừa mới thức giấc nên không tỉnh táo mấy, Tân Uyển không kịp phản ứng, chỉ ngơ ngác nhìn anh.
"Tân Uyển." Thấy vậy, Tống Hành không biết phải làm sao, nhẹ giọng lại, "Tỉnh chưa?"
"À..." Tân Uyển xoa mắt, rời khỏi bồn hoa, đứng dậy, "Em đang đợi anh."
"Đợi tôi?"
"Dạ." Ánh mắt Tân Uyển trong trẻo nhìn anh, có chút ngượng ngùng, "Đón anh tan làm ạ."
Tống Hành hệt như nghe được chuyện cười, "Đón tôi tan làm?"
"Đúng vậy." Tân Uyển gật đầu, bình tĩnh, "Đón anh tan làm.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...