“Lão công, chúng ta đu trend phần trăm yêu trên tiktok đi!”
“Trend đó phải đu thế nào, gửi video sang anh xem thử.”
Lan Nhi gửi Trạch Kha xem một chiếc video mẫu về chiếc trend đấy. Sau khi đã hiểu rõ nội dung thì hai người bắt đầu gửi tin nhắn đi, đếm từ một đến một trăm.
“49%”
“50%”
“Yêu chồng nhiều khum?”
“Cóa!”
“60%”
“70%”
“Học hết rồi vào đây gần chồng nhá?!”
“Dạ.”
“80%”
“90%”
“Dù có chuyện gì xẩy ra cũng phải bên nhau nhé!”
“Tất nhiên rồi!”
“98%”
“99%”
“Thế cưới nhá?!”
“Chắc chưa?”
“Chắc chắn, uy tín lun!”
“Nuôi nổi khum?”
“Nổi!”
“Call đi!”
“Cưới nhá!”
“Thích thì nhích!”
“100%”
“Mãi bên nhau bạn nhé, mãi yêu!”
“Dạ!”
Hai người ngồi đu trend xong thì edit capcut dựt dựt để úp story. Nhưng đến khi đọc tin nhắn thì không nhịn được phì cười. Trạch Kha thông qua camera video call mà thắc mắc:
“Em cười cái gì thế?”
“Người ta đú trend, còn mình phá trend.”
“Chỉ thêm tí cơm thôi mừ, hehe.”
“Cơm này ngọt quá, nghẹn.”
Khoản thời gian yên ấm, ngọt ngào này hai người call video không nói với nhau bất cứ câu nào, chỉ bốn mắt đối diện mà khẽ mĩm cười. Trạch Kha lên tiếng:
“Người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Thấy mắt anh như nào?”
“Chỉ được cái văn vở là hay.”
“Ơ kìa!”
“Mắt đẹp, chân thành, lạnh lùng pha chút ấm áp.”
“Văn hồi nào?”
“Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn đó, văn của lươn chứ gì nữa.”
“Mang tiếng văn lươn luôn rồi.”
“Chuẩn òi.”
“Với vợ dù lắm chua cay. Tình yêu trước gió càng lay càng bền.”
“Ui, thế mà bảo không văn đi? Nhưng văn này ngọt, chấp nhận.”
“Thức đêm chồng tỉnh bằng trà. Yêu vợ chồng trả bằng tình được khum?”
“Haha, được.”
“Nữa khum?”
“Nữa.”
“Nhưng mà tiếc quá, rặn hết ra thơ rồi.”
“…”
Thật mất hứng! Lan Nhi khẽ nhếch nhẹ khoé môi vẽ một nụ cười không hề sượng trân.
“Tìm được Instagram thì mới thấy mặt chồng.”
“Oh.”
Nghe anh nói vậy cô liền vận động hết chất xám của não bộ để suy nghĩ, tìm cho ra nick của anh trên Instargram.
Nhưng chưa được một phút liền bị anh dội cho gáo nước lạnh.
“Nhưng mà dễ gì tìm được.”
Lan Nhi cười nhạt: “Chơi một mình đi!”
Cô mặc cho dùng đủ cách vẫn không thể tìm ta được. Anh không để tên của bản thân, cũng không liên kết với Facebook.
Điều này đối với kẻ không rành công nghệ như Lan Nhi chính là một thử thách lớn. Trạch Kha thấy bạn gái chật vật liền lên tiếng:
“Thấy làm gì? Thấy rồi thất vọng à?”
“Hông đâu, thật! Không có gì mà makeup không giải quyết được.”
Nói như thế này có khác gì cô gián tiếp khẳng định rằng anh “x.ấ.u” đâu kia chứ? Trạch Kha ấm ức.
“Xem lúc anh 13,14 tuổi hông?”
“Che mặt chứ gì? Không che thì gửi, che thì miễn!”
“Trẻ trâu á! Có nên gửi khum? Lúc đó nhìn xấu quá!”
“Thích thì gửi coi, không thích thì thoi.”
“Dị thui!”
“Hông ép nhá!”
“Giờ thích cho coi được khum?”
“Thì đã bảo rồi, thích thì gửi đây.”
“Thui đổi ý rồi, khum cho xem.”
Trông có chán không cơ chứ? Lan Nhi cười nhạt, cô thật không hiểu nổi bạn trai thuộc dạng gì nữa.
Đàn ông, thật khó hiểu!
OXI đã gửi cho bạn một hình ảnh.
OXI đã thu hồi một tin nhắn.
Lan Nhi nhìn cái hành động vô tri này của anh mà không nói nên lời.
Nhưng mà không sao, vì đã có kinh nghiệm nên chỉ cần anh gửi ảnh, không cần biết đó là ảnh gì thì cô cũng đều sẽ lưu hết rồi xem nội dung sau.
Cô gửi lại bức ảnh anh đã thu hồi:
“Chậm rồi nha cưng!”
“Má!”
Trạch Kha như muốn đăng xuất vì sự lỡ tay ng.u ng.ốc này của mình. Nhưng đã quá muộn rồi!
Lan Nhi cau mày:
“Mắng ai đấy c.u?”
“Thu hồi không kịp còn bấm nhầm, huhu.”
Xong anh còn gửi một loạt nhãn dán ôm mặt khóc lóc khiến Lan Nhi cũng đến cạn lời mất thôi.
“Ai cũng chê xấu, anh buồn quá… huhu”
“Xấu sao làm trap boy cưng?”
“Trap đâu?”
“Trước khai tào lao à?”
“Bằng chứng đâu?”
“Để đi cap tin nhắn cho xem, cần không?”
Cứng đầu cứng cổ, anh chính là thể loại chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đây mà. Sơ hở là cãi, một lời không hợp là cãi cãi cãi, tới khi nào thắng thì thôi.
“Xấu không trap được à?”
“Không!”
“Hứ!”
“Hứ đi!”
“Lúc nói chuyện ngọt như mía lùi, giờ nhạt như nước lã.”
Hết cứng đầu cứng cổ, kiểu gì cũng mặc đúng sai vẫn cương lên cãi đến lật mặt còn nhanh hơn cả người ta thở nữa.
Lan Nhi cạn lời!
Anh giờ còn giám đổ lại lỗi lên người cô thì hãy xem nóc nhà sẽ ra tay dạy dỗ lại như thế nào đây.
“Ai biểu năm lần bảy lượt lừa tui? Chưa quạo là may!”
“Lừa đâu? Ai lừa gì đâu?”
“Không chỉ lừa còn bỏ rơi tui, lạnh nhạt với tui. Nói mà không sờ lại lương tâm ha gì?”
“Hic, anh có biết cái gì đâu…”
“Lướt lên xem lại cả tá tin nhắn trên kia tui độc thoại một mình xem.”
“Thật lòng chứ không gian dối, lăng nhăng nghen.”
“Ok cưng!”
“Lớn quá hé? Kêu lão công!”
“Nóc nhà!”
“Lấy xà beng nại giờ.”
“Dám không?”
“Không!
Hừ! Cô biết ngay tên “nhóc” này sẽ như vậy mà. Anh thử nói có xem? Xem cô có đì anh cho ra bã hay không.
Trạch Kha uỷ khuất. Anh không, không phải là không dám mà là vì anh tôn trọng bạn gái của mình nên mới cưng chiều mà để cô tuỳ ý trên cơ mình.
Chứ không thì mắc gì một người đàn ông như anh phải sợ cô chứ? Lan Nhi cũng biết rõ điều này, nên cũng dựa đó mà hay lên mặt. Chỉ cần người mình yêu vui vẻ thì thế nào Trạch Kha cũng chấp nhận.
…
“Vợ ơi! Về chưa?”
“Về rồi, mới tắm xong, đang ăn tối.”
Đột nhiên lại nhận được hai chiếc icon phẫn nộ của bạn trai khiến Lan Nhi ngơ một cục.
Rõ ràng cô chẳng làm sai chuyện gì mà nhỉ?
“Ai làm gì đâu mà lại phẫn nộ?”
Bỗng dưng nhắn xong khiến cô đứng hình.
Tại sao bản thân lại sử dụng từ “lại” nhỉ? Không lẽ trước đây cô và anh từng trãi qua trường hợp tương tự rồi á?
Vốn còn đang chìm trong bể nước nghi vấn thì liền nhận được tin nhắn của Trạch Kha, Lan Nhi mở hình ảnh anh gửi lên.
Là một cuộc trò chuyện ngắn của hai người yêu nhau…
“Đang tắm chị hai.”
“Buồn! Call lẹ! Mau!”
“Buồn hông?”
“Nhanh lên!”
“Vả giờ! Đang tắm, cụ m**!”
“Call video nhanh!”
“Cái đồ damdang.”
Lan Nhi đọc xong thì cơm cũng nuốt không trôi. Mẹ nhìn thấy mặt cô biến sắc liền lên tiếng:
“Con với chả cái! Ăn không lo ăn mà ngồi đó nghịch điện thoại rồi ngâm tới khuya đi, khỏi học bài nghen.”
“Mẹ này!”
“Mẹ này cái gì mà mẹ kia? Tắt điện thoại lo ăn đi! Không bà đây tịch thu bây giờ chứ ở đó mà lì.”
“Con biết rồi! Con ăn gần xong rồi! Con xin phép!”
Vừa dứt lời cô liền và vội miếng cơm cuối cùng trong bát vào miệng nhai rồi nhanh chóng đứng dậy.
Mẹ nhìn mà không nói nên lời, bèn đánh tiếng với ba cô đang ngồi bên cạnh.
“Anh coi để ý nó đi! Nhìn cái bộ đó chắc lại có người yêu rồi đó.”
“Bà cứ kệ nó đi! Nó mà thi trượt đại học thì cho đi bán muối luôn.”
“…”
Bà Lan cạn ngôn trước lời nói của chồng.
…
Sau khi rời bàn ăn cô liền trở về phòng làm rõ nguyên nhân.
Trong lúc không chú ý lại được anh tặng thêm vài cái icon “buồn tâm trạng” kèm nhãn dán ôm mặt khóc huhu.
Cô xem mà không biết nên nói gì. Trong lúc đang rất là ba chấm thì anh inbox.
“Hiểu ý tứ không?”
“Mai mốt tắm phải báo ngay nghe chưa?”
“Call!”
Nói xong thì gửi một nhãn dán bung hoa cổ vũ. Nhưng sự chú ý của cô không đặc ở đó. Lan Nhi cau mày hỏi:
“Ai? Tin nhắn màu đỏ?”
“Trên mạng chứ đâu?”
“Phải hông đó?”
“Phải!”
“Tắm mà call cái gì? Ướt, hỏng điện thoại.”
“Mai mốt tự giác nghe chưa!”
“Hông! Ai mà giàu như ai kia đâu?”
“???”
“Tận ba cái điện thoại, đâu có sợ gì.”
“…”
Trạch Kha đến lượt không biết nên núa gì ngoài một nụ cười chuyên nghiệp.
…
“Lão công!”
“Hửm?”
“Làm gì đoá?”
“Đang làm nè.”
“Vậy thôi anh làm đi nha, em đi ngủ đây, nay mệt quá.”
“Ừm!”
“Nay mệt lắm, chạy miết từ 9h sáng đến giờ.”
“Ngủ ngon, yêu vợ!”
#phongvy
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...