“Dù sao… cũng đều giống nhau.”
Xem xong đoạn tiểu phẩm ấy khiến Lan Nhi rơi vào trầm tư và một hố sâu không đáy.
Bởi vì điều đó cũng đã từng xẩy ra với cô và người cũ…
Nên chính cô là người hiểu rõ hơn ai hết nội dung của mảng phim ngắn này có ý nghĩa thế nào.
Thở dài một tiếng, sau đó lưu video lại rồi gửi cho Trạch Kha.
[Em cũng giống như chị ấy.]
[Nên anh có thể đừng giống như anh ta không?]
[Chồng?!]
Nhận được tin nhắn của Lan Nhi, Trạch Kha liền trả lời.
[Thương thương!]
[Bớt! Ngủ đủ 8 tiếng nhợ?!]
[Cái gì 8 tiếng? Đâu ra?]
[Chứ bao nhiêu? Off 7 giờ trước là gần 8 tiếng chứ gì nữa?!]
[Còn ăn uống, tắm rửa làm việc nhà các thứ… còn 4,5 tiếng thôi.]
Xong cô cap màn hình lời hẹn trước đó và gửi anh, kèm biểu cảm mặt cười.
[Buồn ngủ lắm vợ!]
Cô không thèm nói nữa, trực tiếp gọi luôn cho anh rồi hai người bla bla chuyện gì thì lúc viết cô cũng chả nhớ nữa.
Lan Nhi… não cá vàng!
Kết thúc cuộc gọi là một chuỗi không khí ngột ngạc bao trùm cuộc trò chuyện. Người khó chịu trước hiển nhiên vẫn là Lan Nhi…
[Cũng chế độ im lặng như nhau nhưng mà nó lạ lắm. Một ngày tối đi làm tới sáng, về ngủ, dậy dọn nhà ăn uống, rồi rảnh thì đi cafe hoặc mua đồ…]
[Chịu được khum?]
[Trong kế hoạch của anh không hề có em!]
[Nói giống như đàn gãy tai trâu.]
[Tại sao lại đàn gãy tai trâu?]
[Biết nước đổ đầu vịt không? Nói vô tác dụng! Mệt, không giải thích nữa.]
[Có thể đi mua đồ muộn một chút cho mát mà, 5h-7h chiều đi cafe cũng hợp lí mà.]
[6h làm, kêu cafe tới 7h? Điên à?!]
Điên à?
Điên à?
Điên à?
Cụm từ ấy như một chiếc dao lam vô tình mà cố ý cứa thẳng vào da thịt, làm rỉ máu… những giọt máu tổn thương…
Thế nhưng Lan Nhi sau phút chốc sững sờ thì đã lấy lại bình tĩnh để không nổi nóng. Cô điềm tĩnh đáp lại:
[Sao lại đi mua cái giờ nắng thế này?]
[Làm đồ ăn nhanh lắm hả? Ít nhất 1 tiếng.]
[Thì bảo 5h đến 7h có thể rảnh tay mà…]
[Đi mua đồ ít nhất 30 phút, rồi thời gian đâu? Nói không chịu hiểu cho nhau. Yêu làm gì? Bắt bẻ thế làm gì?]
[Em chỉ hỏi cái thời gian nào cho em thôi chứ đâu đòi nhiều đâu…]
[Ngoài làm anh nóng giận ra em nhận được gì khum? Nãy trong điện thoại anh đã nói rất rõ. Không chịu hiểu, nghe không vô. Anh không muốn nói nữa.]
[Thôi đừng nóng! Hại gan…]
[Em bướng như thế, chia tay không xa đâu. Anh nói thật!]
Em bướng như thế, chia tay không xa đâu. Anh nói thật!
Câu nói ấy liên tục lặp lại, như có một giọng nói vang lên trong đầu Lan Nhi. Khiến trái tim cô đau nhói…
Một giọt… hai giọt… rồi lại ba giọt, nước mắt thi nhau lã chã rơi xuống. Cô cuộn tròn người mếu mó.
Tại sao… mọi chuyện lại thành ra thế này?
Lan Nhi buồn bã, cười nhạt trả lời tin nhắn:
[Vâng! Em không đòi hỏi gì nữa. Khi nào xong việc có thời gian thì gọi cho em.]
[Coi ão tưởng tiểu thuyết cho lắm vô! Thời gian cho em không sáng thì chiều, tự anh biết đường dành cho em. Không cần phải hỏi!]
[Vâng!]
[Chịu được không?]
[Làm việc của anh đi, em không quấy nữa.]
[Nói nhẹ nhàng thì em không nghe, nói nặng thì em tổn thương. Anh chả biết làm thế nào?!]
[Có đâu? Bình thường mà!]
[Lên lướt những điều về đàn ông đã đi làm đi!]
[Vâng! Em cứng lắm, không dễ bị mấy lời đó làm tổn thương đâu. Chung quy cũng là do em bướng thôi chứ đâu phải do anh đâu. Đừng nghĩ nhiều!]
[Nhiều lúc anh miệt, anh nóng thôi. Anh xin lỗi!]
[Mua đồ rồi về nhà đi nhé!]
Nhận được tin nhắn của bạn gái, giọng điệu bình tĩnh thế này mới chính là không bình thường.
Trạch Kha đứng dưới hầm xe trầm tư một lúc lâu rồi mới lấy xe, về nhà chuẩn bị đồ ăn tối rồi đi làm.
Lan Nhi bên này quả thật là không ổn!
Cô ôm điện thoại mà nằm trên giường khóc nấc. Trái tim truyền đến một cơn đau nhói khi nghe được chữ chia tay từ anh.
Cô quẹt đi giọt nước mắt để giải bày cho hết, cho anh có thể yên tâm đi làm mà không cần bận tâm gì đến mình.
[Không sao!]
[Phải xin lỗi là em mới đúng.]
[Cứ mãi như thế thì ai mà chịu cho nổi, lớn rồi mà vẫn hệt như con nít ấy.]
[Chồng đi đường cẩn thận nhé…]
[Em xin lỗi vì đã không hiểu cho anh!]
[Từ nay sẽ không thế nữa, tiếp thu lời anh nói.]
[Yêu anh!]
…
Đến chiều tối, sau khi đã suy nghĩ thấu đáo thì Lan Nhi lại nói chuyện rõ ràng với Trạch Kha.
Cô cứ tưởng như vậy là mọi chuyện đều có thể hoá giải. Thế nhưng Lan Nhi đã lầm… cô bị anh bơ suốt một ngày đâm ra khó chịu vô cùng.
Trưa hôm ấy, truy cập vào mess vì cô biết anh không hay sài nên mới vào để gửi tin nhắn, tâm sự một mình.
Phải làm sao để không đánh mất anh đây?
Cô biết hoàn cảnh của họ thế nào rồi… nhưng chỉ muốn được bên anh thôi.
Cô cảm giác giữa họ ngày càng có khoảng cách…
Anh đã không còn nhiều lời với cô, điều gì cũng ngắn gọn hết mức…
Liệu rằng họ có thể làm lành được không?
Tâm sự ngày 21 tháng 3…
Cô đợi anh online cả nữa ngày nhưng kết quả nhận lại được là gì?
Anh hoạt động nhưng vẫn không có bất cứ dấu hiệu nào là xem tin nhắn hoặc nhắn tin cho cô.
Rõ ràng cô đã không nháo, không quấy nữa rồi mà tại sao anh…?
Anh xem tin cô đăng nhưng một tin cũng không trả lời lấy một lần…
Là anh bận hay anh không muốn?
…
Đến tối, khi không chịu nổi sự im lặng này nữa. Cô mới cầm máy lên mà nhắn tin cho anh:
[Anh!]
[Có thể dừng cái sự im lặng này lại được rồi đó!]
[Rõ ràng lúc đầu chúng ta đâu có thế này?]
[Em chấp nhận là anh bận, anh công việc nhiều, anh áp lực.]
[Em không biết rằng ngày hôm nay anh có xẩy ra chuyện gì hay không?!]
“Ting”
Tin nhắn còn đang gõ dở bổng dưng phải ngưng lại vì bốn chữ…
[Anh cố ý đấy.]
Câu “Thật sự rất sợ…” đó coi không thể gõ tiếp được.
Tại sao? Tại sao rõ ràng đã biết được đáp án mà vẫn cố chấp tự làm mình đâu như thế này?
Lan Nhi tự lúc nào mà mặt đã thấm đẫm nước mắt rồi.
Hôm nay, cô tắt đèn đi ngủ sớm. Thế nhưng thực chất là không muốn bị ai làm phiền lúc này.
Cuộn người trong góc giường mà nghẹn ngào, lòng đau nhói với trái tim đầy rẫy vết xước…
Tất nhiên cô biết mọi điều diễn ra trong ngày hôm nay đối với họ đều là anh cố ý cả…
Xem story nhưng không thả cảm xúc, xem tin nhắn nhưng không reply, thậm chí đến việc gọi điện thoại mà anh cũng chả buồn nghe máy.
Tất cả mọi thứ, Lan Nhi đều hiểu, đều biết tất cả. Nhưng kết quả cô vẫn cố chấp muốn đối chứng sự thật với anh để rồi làm đau chính mình.
Kết quả mà hiện tại cô nhận lại được là thứ gì chứ?
Một nỗi đau đến thấu tận tâm can!
[Học được điều gì không?]
Ha, Lan Nhi cười một nụ cười chua chát nhìn tin nhắn trên màn hình rồi trả lời anh:
[Em không quấy nữa, cũng biết mình sai rồi nên đâu nói gì anh nữa đâu.]
[Đợi anh cả nữa ngày trời kết quả lại là một mảnh im lặng.]
[Anh bảo em xem cuộc sống của những người đã đi làm.]
[Em xem rồi, em biết anh áp lực nhiều thứ nên mới muốn trở thành chỗ dựa tinh thần của anh.]
[Và em đang cố gắng làm điều đó.]
Thế nhưng anh thì sao chứ?
Thật nhẫn tâm!
Thật biết cách khiến trái tim cô nhịu thêm nhiều tổn thương…
[Hiểu được đặt mình vào hoàn cảnh của nhau, sửa đổi thì mới hợp được chứ không ai là hợp hoàn toàn.]
[Em đang sửa anh cũng sửa đổi.]
[Anh cũng cố gắng tranh thủ mọi lúc rảnh để nhắn tin với em.]
[Hiểu cho anh!]
[Có đôi khi xẩy ra chuyện trong công việc, anh không rảnh để nhắn tin với em.]
[Đôi lúc thôi nhưng nó thường xẩy ra lắm…]
[Phải biết, nói yêu được nó đơn giản lắm.]
[Đi được bao xa là do anh với em có chịu cố gắng xây đắp tình cảm này hay không?]
[Yêu em!]
#phongvy
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...