"Tôi không nói nhiều với anh, đuổi luật sư của hắn về, Nhạc Quân bị tôi giam chắc rồi, mà cái thằng ôn Nhạc Quân ấy lấy đâu ra luật sư! Anh mời hộ nó chứ gì! Anh bảo trong tay tôi không có chứng cứ, hù, lát nữa tôi sẽ mang chứng cứ đến!" Trong quán ăn nhỏ, Chu Vĩ miệng ngậm điếu thuốc lá trông giống như tàu thủy thời xưa phả khói ra ngoài, bừng bừng giận dữ hét vào điện thoại di động.
Sau khi ngắt điện thoại, Chu Vĩ xắn ống tay áo lên bực bội chửi: "Mẹ kiếp, mới bắt một hôm, Lí Kiến Quốc đã giục tôi thả ra, can thiệp cả vào vụ án của tôi, tên này một trăm phần trăm là được Tôn Hồng Vận nuôi!"
"Có phải là anh chưa nói với cục về việc trong tay chúng ta có đơn nhận tội của Đinh Xuân Muội?"
"Tất nhiên, tôi cố ý giữ lại, không cho bọn nó biết quân bài chủ của chúng ta.
Tôi muốn xem xem, rốt cuộc những người nào trong cơ quan sốt ruột về vụ án này.
Nhạc Quân mới bị bắt một hôm, cậu xem, Lí Kiến Quốc đã cuống lên rồi."
Giang Dương lo lắng hỏi: "Thế lãnh đạo của các anh thì thế nào?"
"Mấy ông cục trưởng cục phó thì không nói gì, nếu họ đều là đồng đảng của Tôn Hồng Vận, chẳng hoá ra cục công an này là của Tôn Hồng Vận à? Vốn là hôm đó chúng ta có thể bắt Đinh Xuân Muội về luôn, tiện thể bắt luôn cả Nhạc Quân, nhưng hôm đó Lí Kiến Quốc gọi điện thoại bảo tôi đi bắt nhóm cướp, bỏ lỡ thời gian, vì thế mới xảy ra chuyện với Đinh Xuân Muội.
Hôm qua, tôi bắt Nhạc Quân về, định đích thân thẩm vấn, Lí Kiến Quốc lại cố ý giao cho tôi một vụ án, định điều tôi đi chỗ khác, một nhóm trộm là phụ nữ có bầu! Kệ mẹ phụ nữ có bầu trộm cướp, cả Bình Khang chỉ còn mỗi mình tôi là cảnh sát chắc! Tóm mấy con mụ có bầu mà cũng phải tôi đưa quân đi rình bắt? Nếu không có người ngăn lại, tôi đã động thủ với hắn lâu rồi." Chu Vĩ bừng bừng tức giận châm thêm một điếu thuốc.
"Hoá ra chính là Lí Kiến Quốc báo cho anh về cơ quan..." Giang Dương chợt suy nghĩ, "Hôm đó chúng ta vừa điều tra xong, là anh nhận được điện thoại của Lí Kiến Quốc, yêu cầu anh về xử lí một vụ án ngay, chuyện này có vẻ trùng hợp nhỉ? Hình như là cố ý lôi anh về, nếu không, Đinh Xuân Muội và Nhạc Quân đã bị đưa về thẩm vấn ngay hôm đó."
Chu Vĩ lập tức cau mày suy nghĩ, nói: "Theo như cách phân tích của cậu, nhóm cướp đó chúng tôi đúng là đã theo dõi một thời gian rồi, nhưng trinh sát vẫn chưa nắm rõ toàn bộ tình hình, tối hôm đó khi tôi đưa quân đi rình, còn nói với họ là tội phạm chính vẫn chưa xuất hiện, bây giờ mà bắt thì sẽ rút dây động rừng, nhưng họ nói Lí Kiến Quốc ra lệnh phải bắt ngay tối hôm đó.
Tôi thấy thời cơ chưa chín muồi, cho nên không vội ra tay, mà cử người thay nhau phục mấy hôm liền.
Lí Kiến Quốc ra lệnh bắt vào hôm đó, đúng là quá sớm."
Giang Dương suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu là Lí Kiến Quốc cố ý tìm cớ để kéo anh về, thế thì ai đã thông báo cho hắn?"
"Chắc chắn là người của Tôn Hồng Vận."
"Tôn Hồng Vận làm thế nào mà biết được chúng ta có mặt ở Diệu Cao điều tra Nhạc Quân và Đinh Xuân Muội?"
Mắt Chu Vĩ sáng lên: "Tôi đưa Nhạc Quân về đồn công an, bảo họ điều tra lai lịch của thằng bé, sau đấy tôi vội qua chỗ cậu, nhất định là Nhạc Quân nhân lúc tôi vắng mặt, đã tìm cơ hội lấy điện thoại di động gọi."
Giang Dương gật đầu cười: "Chỗ anh chắc là điều tra được điện thoại di động của Nhạc Quân đã gọi cho ai đúng không?"
"Tất nhiên là điều tra được."
Giang Dương cười nhạt: "Khả năng thứ nhất là Nhạc Quân gọi trực tiếp cho Lí Kiến Quốc, nghi can gọi điện thoại cho đội trưởng đội điều tra hình sự trong thời gian bị tạm giữ, tôi là kiểm sát viên, tôi có lí do để gọi Lí Kiến Quốc đến cơ quan chúng tôi nói chuyện.
Khả năng thứ hai là Nhạc Quân gọi điện thoại cho người của Tôn Hồng Vận, tiếp đó Tôn Hồng Vận thông báo cho Lí Kiến Quốc, chỉ cần đối chiếu lời giải thích của ba bên về chuyện điện thoại, nếu cách trả lời có sơ hở, tôi cũng có lí do để gọi Lí Kiến Quốc đến viện Kiểm sát."
Chu Vĩ lập tức vỗ tay kêu lên: "Hay quá, tôi cho người đi điều tra luôn."
"Không vội, về việc Đinh Xuân Muội, có tiến triển gì không?"
"Thẩm vấn suốt cả buổi tối hôm qua, Nhạc Quân một mực nói không biết Đinh Xuân Muội đi đâu.
Hắn nói hôm đó sau khi chúng ta về, Đinh Xuân Muội đưa cậu bé con đến nhà hắn ta, sau đó không biết đi đâu.
Hàng xóm của Đinh Xuân Muội nói, khoảng 11 giờ tối hôm đó, nghe thấy tiếng kính vỡ, còn nghe thấy một tiếng kêu khóc của phụ nữ, ông ta không chắc chắn có phải là Đinh Xuân Muội hay không.
Các nhà ở nông thôn đều nuôi chó, lúc đó chó nhà ông ta nghe động cũng sủa toáng lên, ông ta còn dậy đi ra ngoài xem, nhưng bên ngoài tối đen, cũng không nghe thấy động tĩnh gì nữa, ông ta tưởng là vợ chồng nhà nào cãi nhau, không để tâm.
Xem ra, chắc là Đinh Xuân Muội đã xảy ra chuyện vào lúc đó."
"Liệu có phải là Nhạc Quân làm không?"
Chu Vĩ lắc đầu vẻ phiền não: "Không, hôm đó Nhạc Quân bị tạm giữ trong đồn công an cả đêm, cho đến tận sáng ngày hôm sau, công an đến cục Dân chính để xác thực, đúng là có thủ tục nhận nuôi hợp pháp, mới thả hắn ra."
"Chúng ta vừa mới điều tra Đinh Xuân Muội, đã lập tức xảy ra chuyện với nhân chứng này." Giang Dương giận dữ nghiến răng.
Chu Vĩ nắm chặt nắm đấm, tức giận nói: "Anh Trần nói, kết hợp với lời kể của hàng xóm và tình hình khám nghiệm hiện trường, anh ấy phán đoán khoảng 11 giờ tối hôm đó đã xảy ra chuyện với Đinh Xuân Muội, không chỉ một người động thủ.
Đối phương còn quét dọn hiện trường, Đinh Xuân Muội có lẽ là lành ít dữ nhiều.
Đúng là gan to tày trời, ra tay với nhân chứng ngay trước mắt cảnh sát.
Nếu sự việc này điều tra ra là Tôn Hồng Vận sai người làm, tôi phải bắt thằng khốn này bằng mọi giá!"v
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...