Editor: Hạ Y Lan
“Viễn Sơn, Bảo Mặc đã xảy ra chuyện!” Hạ Thanh phát ra tiếng thét thê lương đến chói tai, sợ đến mức chủ nhiệm Bảo cũng toát cả mồ hôi lạnh.
Chủ nhiệm Bảo vội đứng dậy, dép cũng không kịp mang, đẩy cửa ra chạy đến lầu: “Sao vậy?”
"Nhanh, nhanh thay quần áo, Mặc xảy ra tai nạn xe, bây giờ đang ở bệnh viện." Sắc mặt Hạ Thanh tái nhợt đến dọa người, lúc này bà chẳng còn dáng vẻ cao quý tao nhã kia nữa.
Lúc hai vợ chồng chạy đến bệnh viện, Bảo Mặc còn đang cấp cứu, hai vợ chồng liên miên không ngớt, hai tay nắm chặt, vẫn ngồi trên ghế ngoài phòng phẫu thuật, rốt cục, đèn tắt, Bảo Mặc được đẩy ra khỏi phòng.
Chờ đợi trong dày vò, Bảo Mặc cũng tỉnh.
Bảo Mặc mở mắt, đập vào tầm mắt đầu tiên chính là cặp mắt sưng đỏ của Hạ Thanh.
"Mẹ. . . . . ." Bảo Mặc suy yếu kêu một tiếng, chỉ cảm thấy toàn thân cao thấp, không có một chỗ nào không đau, giống như thân thể này không phải là của mình.
"Mặc, Mặc, con tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt. . . Có cảm thấy đau ở đâu không?" Hạ Thanh khóc ra tiếng, thấy bộ dạng con trai máu me nhầy nhụa, lúc ấy bà liền hôn mê bất tỉnh.
"Con không sao, hiện tại con rất tốt."
"Được, tốt. . . . . . Tốt. . . . . . Con hù chết mẹ rồi." Hạ Thanh vui mừng mà khóc, kể từ lúc nghe tin Bảo Mặc xảy ra tai nạn xe, bà thật sự cảm thấy trời đất muốn sụp đổ.
"Mẹ, tại sao? Con… Con không muốn hận mẹ, nhưng… Con vẫn cho là. . . . . . Cho là mẹ là người mẹ tốt nhất. . . . . ." Nước mắt của Bảo Mặc theo khóe mắt chảy xuống chiếc gối trắng tinh, cứ như anh đã mơ một giấc mộng thật dài, anh không muốn tỉnh lại, đối mặt với thực tế, là một việc cực kỳ khổ sở.
"Con trai, mẹ đi tìm Kiều Vi Nhã xin lỗi nó, mẹ sẽ nói với nó…Mẹ nói với nó...." Nước mắt của con trai giống như những giọt dầu nóng, giội vào tim Hạ Thanh, bà nói trong luống cuống.
Bảo Mặc lắc đầu: "Mẹ, không cần, sau này con sẽ không liên lạc với cô ấy nữa, cũng không gặp cô ấy nữa, có quá nhiều thứ ngăn cách giữa hai chúng con, lúc mới bắt đầu, con còn tưởng rằng do khác biệt về dòng dõi, không ngờ bên trong còn xảy ra rất nhiều chướng ngại, chờ con xuất viện, con sẽ đi Mỹ, không quay lại nữa." Tiểu Vi sẽ nhanh chóng biết rõ chân tướng, cô ấy biết rồi thì càng không thể nào ở bên anh, trời cao cực kỳ tàn nhẫn, tất cả hy vọng của anh đều bị thiêu đốt như chiếc xe kia.
Hạ Thanh thấy ánh mắt tuyệt vọng của con trai, so với kim châm còn đau hơn, cũng may con trai còn tỉnh táo, ý thức được giữa bọn chúng có quá nhiều cách trở, không có khả năng ở bên nhau.
"Được, cũng tốt."
"Mẹ, sau này đừng gây khó khăn cho cô ấy, cô ấy chỉ là một cô gái yếu đuối, dù thật sự có thù hận cũng không liên quan đến cô ấy, oan oan tương báo khi nào mới dừng." Bảo Mặc rất muốn cử động, đáng tiếc, thân thể không nghe anh sai bảo.
Nhìn Hạ Thanh gật đầu đồng ý, rốt cuộc anh cũng nhếch khóe miệng cười.
"Mẹ, còn có một việc, con đã mua lại căn nhà của ba mẹ Tiểu Vi, hơn nữa… Hơn nữa, con cũng đưa nhà máy của con cho cậu của cô ấy, Tiểu Vi đã tìm được cậu rồi, không có con, cô ấy cũng không cần lo lắng sợ hãi nữa."
Hạ Thanh đứng bật dậy, nhà máy kia có giá trị bao nhiêu bà rõ ràng nhất, cứ như vậy chắp tay đưa cho người khác, còn là kẻ thù, nếu chồng bà biết được chẳng phải muốn nổi điên.
"Mẹ, chuyện này, mẹ ầm ĩ cũng vô ích, nhà máy là tài sản của con, tự con có quyền xử trí, hơn nữa, tất cả trình tự pháp luật cũng đã làm xong, con cho là mình có thể đoạt Tiểu Vi về, con cho là con có thể thực hiện được lời hứa, cùng cô ấy một đời một kiếp." Bảo Mặc nhắm hai mắt lại, cả thể xác và tinh thần anh đều mệt mỏi, khoảng khắc té xuống đồi núi kia, anh nghĩ rằng mình hẳn phải chết, phút chốc trước khi hôn mê anh mới phát hiện, mình vẫn luôn đứng trên một dây cáp khó giữ thăng bằng, dưới chân, chính là vực sâu vạn trượng.
Mặc kệ Hạ Thanh nói thế nào, Bảo Mặc cũng không lên tiếng nữa, đồng thời, Hạ Thanh cũng sợ anh phải gắng sức nên đành im miệng, chỉ là, chuyện này quá lớn, không thể che giấu được.
"Mẹ, con còn có 10% lợi nhuận và hai mươi vạn tiền lương hàng năm, con sẽ không thiếu tiền, nhưng mẹ có nghĩ tới hay không, mẹ lấy đi nhà của Tiểu Vi, cô ấy là một cô nhi thì làm thế nào vượt qua được, nếu như mẹ không bức bách cô ấy, sao cô ấy có thể chọn một người cặn bã như vậy, con muốn chuộc tội, nhưng. . . . . . Các người liều mạng ngăn cản, Tiểu Vi làm như con không tồn tại, trong ánh mắt của cô ấy con chỉ thấy được thù hận, là các người đã khiến cô ấy thay đổi, cô ấy vốn không phải người như vậy."
Bảo Mặc dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn vào mẹ mình: "Mẹ, coi như con cầu xin mẹ, đừng báo thù nữa, Tiểu Vi… cô ấy vô tội. Thù hận của hai nhà chúng ta có liên quan gì đến một cô gái yếu đuối chứ. Nếu như các người không buông tay, vậy con sẽ không đi Mỹ nữa, con đi Miến Điện!"
Năm đó biết được Kiều Vi Nhã thay lòng, nhiều lần Bảo Mặc muốn trở về nước, cũng bị chú và cô ngăn cản, sau đó anh có một người bạn là người Miến Điện, ngày ngày cùng cậu ta nói về Phật giáo, anh không còn hy vọng, muốn quy y cửa Phật, chú và cô anh bị dọa sợ, ngày ngày phái hai người đi theo anh, sau đó tìm bác sĩ tâm lý, ròng rã hai năm mới khiến anh bỏ đi suy nghĩ đó, khôi phục lại bình thường, chỉ là từ đó về sau, trên mặt anh không còn nụ cười nữa.
Hạ Thanh liều mạng gật đầu: "Con trai, con đừng hù dọa mẹ, mẹ đồng ý với con, không đi tìm Kiều Vi Nhã, cũng không để ba con làm gì nữa, ngàn vạn lần con không được đi Miến Điện."
"Con mệt. . . . . ."
"Con ngủ, con ngủ đi, mẹ đi tìm bác sĩ."
Hạ Thanh nhẹ nhàng đóng cửa phòng đi ra ngoài nhưng không đi mà tựa vào tường rơi nước mắt, tất cả, thật sự có thể cứ như thế trôi qua sao? Làm sao có thể! Nhưng mà bà đã đồng ý với con trai.
Con người lúc còn sống, sẽ có rất nhiều người, nhiều chuyện quan trọng, nhưng đối với bà, quan trọng nhất chính là con trai, nhất là sau khi tình yêu của bà đã chết.
……………………………….
Cổ Khánh Nhất cầm lệnh gọi, trong lòng run run, hé tờ giấy mỏng manh ra lại nặng như ngàn cân.
Phá hư quân cưới! Xem ra, Kiều Vi Nhã thật sự hạ nhẫn tâm, muốn đẩy hắn vào chỗ chết, chẳng lẽ? Cô ta tìm được Tiêu San rồi? Không có khả năng!
Một ngày trước khi mở phiên tòa.
"Ba, ngày mai mở phiên toà, ba có đi không?" Cổ Khánh Nhất cầm lệnh gọi, trong lòng sinh ra lo lắng không yên, khiến hắn có cảm giác đi chính là ngày tận thế.
Mẹ Cổ xen mồm: "Đi, cả nhà chúng ta đều đi, nhìn xem con tiện nhân kia có thể làm được gì, nó cảm thấy mình là lính rồi thì giỏi lắm, ta khinh! Ngày mai bảo mấy em con cũng đi luôn, mẹ không tin nó có thể đưa em gái con vào nhà giam, còn có bản lĩnh đưa cả con vào đó."
"Đi hết làm gì, ngày mai chúng ta tự đi được rồi, bà cho đây là chuyện vinh quang lắm sao?" Cổ Lễ vẫn cảm thấy đằng sau vụ án này, không phải đơn giản như vậy.
Ông có gọi vài cuộc cho Thái Kiến Phi, không phải vợ thì là con gái ông ta nhận máy, bọn họ đều nói Thái Kiên Phi đi họp ở tỉnh thành, không biết bao lâu mới về.
Trong lòng Cổ Lễ rơi lộp bộp, lại gọi cho người bạn Hạ Hà Đông làm việc ở pháp viện, đối phương cũng không ở nhà, nói là ra bên ngoài quan sát học tập.
Hạ Hà Đông là Phó viện trưởng pháp viện khu Ninh Bắc, trước kia cũng làm ở hệ thống công an, từng là bộ hạ của ông, quan hệ của hai người rất tốt, sau đó được điều đến pháp viện, Hạ Hà Đông đến khách sạn mướn phòng, ngay lúc đêm đó gặp kiểm tra, chính ông đã bảo vệ hắn ta, từ đó về sau, quan hệ của hai người cũng thân thiết hơn, tuy rằng bây giờ đã về hưu nhưng vẫn không cắt đứt liên lạc, ngày lễ ngày tết vẫn qua lại với nhau như thân thích.
Cổ Lễ đã ở thành phố B mấy chục năm, chức càng cao thì mạng lưới quan hệ lại càng nghiêm mật, mạng lưới bên trong đa phần đều là nhân vật bậc trung hô phong hoán vũ, mối quan hệ như vậy mới là đáng sợ nhất.
Cổ Lễ cầm hộp thuốc lá, lấy một điếu ra, đầu tiên là đặt ở mũi ngửi, bỗng nhiên nhớ tới mỗi lần Kiều Vi Nhã đến đưa phí sinh hoạt đều mang đến hai bình rượu ngon, hai bao thuốc lá cho ông.
Từ tháng Bảy tới nay, Kiều Vi Nhã không mua qua cho ông này nọ nữa, giờ uống rượu, hút thuốc đều do bà Cổ mua, cấp bậc rượu thế này rõ ràng không giống như xưa.
Kiều Vi Nhã muôn vàn tốt, tất cả đều tốt, chỉ vì nó sinh ra một đứa con gái nên bị gạt bỏ, đúng vậy, nhà họ Cổ bọn họ không thể vì nhất thời mềm lòng mà bị chôn vùi.
Cổ Khánh Nhất đẩy cửa tiến vào, nhìn khuôn mặt tang thương mệt mỏi của ba mình, ẩn ẩn lộ ra quyết tuyệt, trong lòng sinh ra áy náy, trong khoảng thời gian này bởi vì chuyện của mình, gia đình gà chó không yên, rõ ràng ba đã già đi rất nhiều.
Hắn không khỏi hận Kiều Vi Nhã, người phụ nữ này, chính hắn đã phóng cho một con ngựa, cô ta lại hung hăng vồ lại đây, xã hội này, có thằng đàn ông nào an phận thủ thường sống cả đời với vợ mình, nếu không phải đụng tới Tiêu San, hắn cũng không nghĩ đến việc ly hôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...