Editor: Hạ Y Lan
Cổ Khánh Nhất ngồi xuống, Tiêu San lười biếng liếc hắn một cái: "Anh nói không thấy Kiều Vi Nhã là có ý gì?"
"Kiều Vi Nhã đến khách sạn Davis, sau khi xe vào trong đó thì anh không thể tìm cô ấy, gọi điện thoại thì tạm thời không liên lạc được." Cổ Khánh Nhất có chút uể oải, sau khi hắn nói điều kiện thì Kiều Vi Nhã cũng đưa ra điều kiện, hơn nữa hình như đã suy tính kỹ càng, nói liền một mạch, khắp nơi đều nhắm vào hắn.
"Không phải anh rất có năng lực sao? Cổ Khánh Nhất, có phải anh không muốn ly hôn không? Nếu như không muốn ly hôn, bây giờ tôi sẽ đi phá bỏ cái thai này!"
Cổ Khánh Nhất hoảng hốt, để cô ta bỏ cái thai, thế nào mẹ hắn cũng thắt cổ, về sau ngôi nhà này cũng đừng mong yên ổn.
Phản ứng của Cổ Khánh Nhất đã sớm nằm trong dự liệu của Tiêu San, đồng thời, cô ta cũng tin tưởng dù Kiều Vi Nhã có Bảo Mặc ở phía sau làm hậu thuẫn cũng không làm được trò trống gì, cô ta hiểu vòng luẩn quẩn trong giới thượng lưu này hơn Kiều Vi Nhã, với thân phận và địa vị của nhà họ Bảo, dù Kiều Vi Nhã có đầu thai mười kiếp cũng không theo nổi, ba mẹ của Bảo Mặc tuyệt đối sẽ không để Kiều Vi Nhã qua cửa, nếu như Kiều Vi Nhã cho rằng có Bảo Mặc là có thể đối đầu với bọn họ thì Kiều Vi Nhã đã đánh giá sai tình thế rồi.
Mẹ của Bảo Mặc, cô ta đã gặp qua mấy lần, bất cứ lúc nào người phụ nữ này cũng treo một gương mặt tươi cười nhã nhặn, thoạt nhìn rất cao quý, thật ra trong lòng bà ta vô cùng cao ngạo, không có mấy người có thể lọt vào mắt của bà ta.
Sự dối trá của bà ta xuất phát từ trong xương, nếu so sánh với cô ta thì cũng thuộc dạng thua chị kém em, lại càng không nói đến một tiểu thương nhỏ nhoi như Kiều Vi Nhã. (.com)
Cổ Khánh Nhất nhớ tới lời dặn dò của ba mình, không nói ra ân oán của hai nhà Kiều Bảo cho Tiêu San biết, bây giờ hắn đã bị Tiêu San ăn sạch sành sanh, nếu để cô ta biết thêm nữa thì cô ta sẽ càng đắc ý.
Làm thế nào để lấy được đồ từ tay Kiều Vi Nhã, đây mới là chuyện cần quan tâm, hắn biết lấy sức quyến rũ của mình, hắn hoàn toàn không có năng lực hấp dẫn Tiêu San, mặc dù hắn mơ hồ biết đồ trong tay Kiều Vi Nhã có thể có giá trị vô cùng lớn, nhưng chỉ cần nắm trong tay thì mọi thứ khác đều không quan trọng.
Bỗng nhiên hắn nhớ đến lần đầu tiên dẫn Kiều Vi Nhã về nhà ra mắt gia đình, ba của hắn đã truy vấn ngọn nguồn gốc gác của Kiều Vi Nhã, thì ra ba hắn đã biết thân thế của Kiều Vi Nhã từ lâu.
Bao năm qua sao ba không nói? Nếu những món đồ của Kiều Vi Nhã thật sự đáng giá, ngay từ đầu hắn ta cũng có thể từ chức rồi cùng Kiều Vi Nhã sinh thêm một đứa con không phải được rồi sao.
Nhưng tên đã bắn thì không thể quay đầu, hắn và Kiều Vi Nhã không thể trở về được nữa rồi.
Cuộc đời mỗi người rốt cuộc theo đuổi thứ gì? Giống như câu nói kia sao? Người chết vì tiền, chim chết vì ăn.
"Tiêu San, chuyện đến nước này, em đừng náo loạn nữa được không? Bây giờ không phải là anh không muốn ly hôn, mà là Kiều Vi Nhã đồng ý ly hôn với anh nhưng lại nói với anh một đống điều kiện."
Tiêu San híp mắt, càng nhìn người đàn ông này càng không vừa mắt, càng thấy hắn hèn nhát, lúc trước không nên vì khoái chí mà chọn hắn.
Phải nói đàn ông quay quanh cô ta cũng không ít, nhưng người trong khách sạn thì tám chín phần mười là tai mắt của người Đài Loan, mấy kẻ bên ngoài lại phần lớn đều nhằm vào tiền tài của cô ta mà tới, mục đích cũng chỉ là vui đùa một chút mà thôi, người duy nhất khiến cô ta có suy nghĩ muốn kết hôn cũng chỉ có thằng ngốc này.
"Cái gì khiến Kiều Vi Nhã để ý nhất?"
"Để ý nhất?" Cổ Khánh Nhất sửng sốt. Đương nhiên cô ấy để ý nhất là ngôi nhà, không, cô ấy để ý nhất là con gái!
Cổ Khánh Nhất liều mạng lắc đầu, con gái của bọn bọ khéo léo đáng yêu, Kiều Vi Nhã để ý con, hắn cũng như vậy, tuyệt đối không thể đánh chủ ý lên người con gái hắn.
Tiêu San nhìn bộ dạng kia của hắn, lập tức nổi giận, người đàn ông này cũng không phải là lần đầu tiên ra ngoài ăn vụng, từ đầu đã không quan tâm đến vợ mình, không để gia đình ở trong lòng nhưng cố tình xem đứa con như bảo vật, mỗi lần cô ta đề cập tới đứa nhỏ này, cô ta đều hận không thể tát cho hắn hai bạt tay, cô ta ghét nhất gương mặt tỏ vẻ người ba tốt của hắn, nếu thật sự quan tâm con mình thì đừng ra ngoài làm bậy. (editor Hạ Y Lan)
"Dùng đứa con giao dịch với cô ta, không phải muốn bắt cóc nó, anh vội cái gì! Không phải cô ta nói ở cửa hàng đang lỗ vốn sao? Không có tiền, không có công việc, không có nhà ở, cô ta lấy gì nuôi con? Nếu cô ta muốn ở cùng với con mình thì phải đồng ý điều kiện của chúng ta!"
Tiêu San nhìn chằm chằm từng biến hóa của Cổ Khánh Nhất, với nhiều năm kinh nghiệm làm quản lý, cô ta đã luyện thành đôi mắt hỏa nhãn kim tinh, nhìn người rất chính xác, cho dù hắn là cảnh sát cũng không chạy thoát ánh mắt của cô ta.
Vấn đề về đứa con, hắn đã muốn nói từ sớm, hắn sẽ không mang theo con, mẹ và Tiêu San đều không thích con hắn, con gái đi theo họ nhất định sẽ bị giày vò.
Nhưng hắn chưa từng có ý nghĩ ác độc đẩy hai mẹ con đến bước đường cùng, hạnh phúc của con gái, hắn đã không thể bảo đảm.
"Nhưng Đồng Đồng không có ở trong tay anh, thậm chí ngay cả Kiều Vi Nhã anh cũng không thấy, đến bây giờ anh cũng không nghĩ ra được Kiều Vi Nhã đã giấu con ở đâu."
"Chờ một hai ngày đi, hai ngày này anh đừng vội liên lạc với cô ta, không chừng con gái anh sẽ chủ động gọi cho anh đấy."
Cô ta vừa nói như thế, Cổ Khánh Nhất mới nhớ tới, đã lâu rồi con gái không gọi cho hắn, rốt cuộc Đồng Đồng bị Kiều Vi Nhã giấu đi đến nơi nào cơ chứ? Sao không gọi một cuộc nào cho mình?
"Có hình của nó không? Em cho người hỗ trợ tìm xem."
Cổ Khánh Nhất kinh hãi: "Em cho người ta tìm? Em tìm người ở đâu? Chuyện này em đừng xía vào, anh sẽ hỏi mấy anh em của mình một chút, nhờ bọn họ đi tìm, bọn họ rành đường đi nước bước hơn chúng ta, hai lần trước anh phá được án cũng nhờ bọn họ giúp một tay."
Cổ Khánh Nhất vẫn còn sót lại một tia lý trí, trong việc này không thể để cho Tiêu San liên lụy đến con gái hắn, đối với việc hắn yêu thương con bé, Tiêu San đã rất bất mãn, bởi vì ngay cả con gái của cô ta mà cô ta vẫn luôn lạnh nhạt.
Lúc nghỉ hè, con gái Tiêu San có trở về nhà ở hai ba ngày, còn tranh cãi ầm ĩ với hắn một trận, mắng hắn rất khó nghe, hơn nữa toàn là dùng Tiếng Anh, hắn nghe không hiểu, chỉ có từ “Fuck you” hắn còn biết, ngay cả mẹ mình mà con bé còn xem thường đừng nói chi là hắn.
Tiêu San đánh một bạt tay rồi con bé liền chạy, sau đó hắn chạy theo dỗ hoài cũng không được, hôm sau hắn quay lại thì không thấy con bé nữa, hắn mới biết là con bé vào khách sạn, ở đó ba ngày rồi người phụ trách đưa đi Hongkong.
Vì chuyện này mà Tiêu San tranh cãi với hắn, thiếu chút nữa động thai khí. ( Hạ Y Lan)
Cổ Khánh Nhất gọi điện thoại nhờ mấy anh em trong bang tìm kiếm con gái hắn toàn thành phố B, chỉ cần tìm được con gái, hắn sẽ nắm được lợi thế khi đàm phán với Kiều Vi Nhã.
"Cổ Khánh Nhất, mẹ anh nằm viện, không có ai nấu canh cho em, anh đi nấu đi, em muốn ăn canh." Tiêu San ngáp một cái, lê dép chuẩn bị đi ngủ.
"Anh không biết nấu canh."
"Sao không học, mẹ anh nấu canh cá trích cũng không tệ, anh gọi điện thoại hỏi một chút, nghe theo lời bà nấu là được, anh là đàn ông lại không có bản lĩnh như mẹ của anh gì hết, anh nên học một ít từ mẹ của anh đi."
Tiêu San đỡ lưng lên lầu, để lại Cổ Khánh Nhất nhìn bóng lưng của cô ta mà cắn răng nghiến lợi. (cho vừa =.=)
Khi Kiều Vi Nhã mang thai cũng chưa từng đòi hỏi cái gì, mỗi ngày vẫn chăm lo cơm nước một ngày ba bữa, việc nhà cũng không bớt đi, gần nhà không có khu chợ nào, mỗi ngày cô đều phải nâng cao bụng bự đạp xe đi mua đồ ăn, có khi em gái, em rể về, cả nhà mười mấy miệng ăn đều chỉ một mình cô bận rộn, nhiều nhất là em hai sẽ giúp một tay bưng món ăn ra, những người khác đều ngồi chờ cơm, cũng không thấy Kiều Vi Nhã oán trách, hắn đã từng lén lút hỏi Kiều Vi Nhã, Kiều Vi Nhã cười nói, cô thích cảm giác người một nhà ăn cơm với nhau, cô đã luôn mơ ước cả nhà vui vẻ như vậy.
Tại sao đến khi ly hôn lại nhớ từng điểm tốt của Kiều Vi Nhã, bình thường, dấu vết duy nhất Kiều Vi Nhã để ở trong lòng hắn chính là một cọc gỗ không sức sống, một cọc gỗ không thể thỏa mãn hắn.
Hắn nhớ tới mấy đồng nghiệp từng tụ với nhau tán gẫu, vợ là phải dùng nửa người trên để yêu thương, tình nhân thì dùng nửa người dưới, cho nên, đừng dùng tiêu chuẩn của tình nhân để đòi hỏi vợ mình, bây giờ nhớ đến, hắn mới phát hiện mình là người không có đầu óc, bởi vì một đứa con trai, hắn phải đánh mất tất cả hạnh phúc nửa đời sau, thậm chí bây giờ còn chưa biết có phải con trai không, có thể mang đến hạnh phúc cho hắn sao? (.com)
Vào phòng bếp, Cổ Khánh Nhất gọi cho mẹ hắn, mẹ hắn đang nằm ở trên giường, hùng hùng hổ hổ chất vấn tại sao Kiều Vi Nhã không đến chăm sóc bà, chất vấn đứa con trai là hắn không có bản lĩnh quản vợ mình, cảnh cáo hắn không nên bị thằng đàn ông khác đội nón xanh.
Hơn mười phút đều nghe mẹ hắn mắng Kiều Vi Nhã, cho đến khi cúp điện thoại hắn mới nhớ chưa hỏi cách nấu canh cá trích thế nào?
Cổ Khánh Nhất đành gọi cho em gái, Cổ Khánh Song không nhịn được nói: "Một mình em phải lo cho mẹ và con trai, căn bản không giúp được, lại nói canh cá trích gì đó em không biết làm! Anh hỏi người khác đi, em bị vợ của anh đánh đến thương tích khắp người, ngươi còn chưa đến thăm em nữa!"
Cổ Khánh Nhất cúp điện thoại, lửa giận trong lòng không thể phát ra, muốn đập điện thoại nhưng tiếc, lại nghe Tiêu San hỏi hắn có nấu canh hay không.
Mở tủ lạnh ra thì trong đó trống không, chỉ có mấy bình nước uống, hắn đành đáp lời Tiêu San rồi cầm ví tiền xuống siêu thị dưới lầu mua đồ.
Bên ngoài chung cư có một siêu thị, đồ đầy đủ lại tiện nghi. (Editor Hạ Y Lan)
Đẩy xe đi vào, Cổ Khánh Nhất phát hiện, đàn ông một mình đi mua đồ như hắn ít lại càng ít, mặc dù thành phố B là thành phố ven biển nhưng lại luôn luôn bảo thủ, từ trước đến giờ là nam đối ngoại, nữ đối nội, đàn ông xuống bếp thì càng ít, một loại buồn bã không cách nào nói được từ từ nhộn nhạo trong lòng, Cổ Khánh Nhất thật sự muốn buông tay, chỉ tiếc, hắn đã không còn đường lui.
Mua đầy một xe, Cổ Khánh Nhất đi ra khỏi siêu thị, hai túi đồ lớn siết tay hắn phát đau.
"Cổ Khánh Nhất?" Một giọng nam không chắc chắn vang lên phía sau hắn.
Cổ Khánh Nhất quay đầu lại….là Cục Trưởng Thái Kiến Phi của bọn hắn.
Hắn vội vàng để đồ xuống chào hỏi Thái Kiến Phi, Thái Kiến Phi cùng vợ và con đến dạo siêu thị, Cổ Khánh Nhất rùng mình, sao hắn lại quên mất nhà Cục Trưởng Thái cũng ở sát vách chung cư của Tiêu San, xác suất gặp phải vô cùng lớn.
Thái Kiến Phi nhìn mấy thứ hắn xách trong tay, hiển nhiên là rất hài lòng.
"Tiểu Cổ, thế này là đúng rồi, một người đàn ông nên lo sự nghiệp và chăm sóc cho gia đình thế mới phải, đối xử với vợ tốt một chút sẽ không thiệt thòi, dựa vào biểu hiện hôm nay, tôi sẽ suy xét hình thức xử phạt của cậu một lần nữa."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...