Mẹ chồng cô vừa nghe chỉ có bảy trăm đồng, bất chấp nói , "Ta nghe nói
tiểu vương một tháng lượng những hai ngàn, Đức Hân dù mới làm, cũng phải một ngàn rưỡi."
Kiều Vi Nhã nhìn người mẹ chồng lòng tham không
đáy của cô, thản nhiên nói: "Chính vì nể mặt người thân, con mới trả bảy trăm, nếu ở cửa hàng người khác, ba tháng thử việc, một tháng chỉ trả
năm trăm." .
Mẹ chồng cô hừ một tiếng, nói: "Đức Hân không có chỗ ở, nhân tiện ở luôn phòng đối diện với phòng các ngươi đi."
"Mẹ, chuyện này không được, phòng đối diện con đều bày hàng, bây giờ thuê
kho hàng, một tháng ít nhất phải hai ngàn." Đến lúc này, Kiều Vi Nhã đã
không muốn nhượng bộ nữa rồi .
"Chỗ ta cũng không có chỗ ở, con bé chỉ có một mình cũng không có nhiều đồ ,ngươi thu dọn một chút cũng đủ cho con bé ở ."
Mẹ chồng cô là Từ Hi Thái Hậu trong nhà, luôn nói ra là người khác phải nghe. .
Kiều Vi Nhã không muốn cho cô ta ở trong nhà này, nàng nhớ rõ rất rõ, ở trên trước khi cô ly hôn Ngô Đức Hân cùng Mẹ chồng cô, xem trong nhà cô
những thứ đáng giá đều mang đi cả, thậm chí gồm cả tàng thư,tranh chữ
của ông bà ngoại cô để lại. .
"Như vậy đi, để cho Đức Hân ở cùng tiểu vương đi, chỗ tiểu vương chắc là có chỗ ở." Cô đối với Tiểu Vương rất tín nhiệm .
Mẹ chồng Kiều Vi Nhã lần đầu tiên thấy cô kiên trì như vậy, suy nghĩ,
trước tiên vẫn đáp ứng, nàng nghĩ sau khi trở về sẽ điện thoại cho con
mình.
Giải quyết xong việc, sắc mặt mẹ chồng cô tốt lên một chút, bàn ngày mai cho Đức Hân đến làm.
Trước lúc đi, mẹ chồng cô đột nhiên nhớ ra gì đó, lấy ra năm mươi đồng nói:
"Đồng Đồng, hôm nay là sinh nhật cháu, bà nội không có, cho cháu năm
mươi đồng lấy tiền này mua chút đồ ăn ngon , năm mươi đồng này cũng là
tiền tiêu vặt dì cháu cho bà nội đấy."
Kiều Vi Nhã cười lạnh
trong lòng, năm mươi đồng, tiền tiêu vặt em gái chồng cô đưa, người ngay cả công việc tử tế đều không có, sẽ đưa tiền tiêu vặt cho mẹ chồng cô,
đang hướng nàng kể nghèo kể khổ sao? Bố chồng cùng mẹ chồng cô đều có
lương hưu, tuy rằng mẹ chồng cô làm việc ở trung tâm bảo vệ, nhưng tiền
lương sau khi về hưu cũng không thấp.
Nếu là lúc xưa, cô nhất
định cầm chút tiền ra đưa mẹ chồng cô, bây giờ thì sẽ không , người họ
Cổ đừng mong từ cô lấy được một xu.
Kiều Vi Nhã không phải một
người ngu ngốc, chẳng qua cô so với những người phụ nữ khác càng có nhẫn nại, mẹ cô từng nói với cô vô số lần, nhẫn trong lòng là một cây đao,
trên đời không có chuyện gì vẹn toàn , cho nên có thể nhịn liền nhịn. .
Nhiều năm như vậy cô luôn nhẫn nhịn. .
Đồng Đồng nhìn mẹ, Kiều Vi Nhã cười nói: "Đồng Đồng, đó là bà nội đưa cho con, mẹ không biết, con tự quyết định đi”
Đồng Đồng suy nghĩ, cầm năm mươi đồng, cười nói: "Cám ơn bà nội." .
Đáy mắt mẹ chồng cô hiện lên tia xấu hổ, bà không ngờ cháu gái thật sự nhận lấy . .
Thời điểm đến năm mới, bà mới đưa cháu gái mười đồng tiền mừng tuổi, những
ngày thường, ngay cả một cây kem cũng sẽ không mua cho bé , hôm nay vì
Đức Hân, coi như đã bỏ ra rất nhiều . .
Tiễn mẹ chồng cô đi,hai mẹ con mới đi ăn cơm. .
Người ở Phúc Nguyên Cư đã rất nhiều, Đồng Đồng ngồi trên ghế băng chờ mẹ, Kiều Vi Nhã đi xếp hàng. .
Xếp hàng xấp xỉ 15 phút, Kiều Vi Nhã mới bưng khay đồ trở về. .
Đồng Đồng nhỏ giọng nói thầm , "Mẹ, con sắp chết đói rồi." .
Kiều Vi Nhã cười nói: "Mới chờ có chút xíu, không đến mức đấy đi, được rồi, đi rửa tay đi." .
Đồng Đồng một mình đi rửa tay, bồn rửa tay Phúc Nguyên Cư thiết kế thật có
nhân tính, chiều cao Đồng Đồng tầm một mét, đối với học sinh tiểu học mà nói là rất thấp nhưng đứng ở giữa đám trẻ con ở đây, còn có vẻ hơi cao . .
Bé đi rửa tay, nhìn bên làm khô tay nhiều người, vẫy vẫy tay bỏ chạy . .
Người nhiều, bé lập tức va vào thân một người đàn ông cao lớn, trong tay bưng khay, hắn giật mình ổn định lại khay đồ, nhìn thấy là một đứa bé, cười
nói: "Tiểu nha đầu, đừng chạy loạn." .
Thời điểm Đồng Đồng ngẩng đầu, hắn ngây ngẩn cả người, đứa nhỏ này, giống như đã gặp qua ở nơi nào đó? .
Đồng Đồng ngượng ngùng nói tiếng xin lỗi, chạy đến bên mẹ. .
Kiều Vi Nhã đưa lưng về phía bọn họ, đang cho thêm đường vào bát của Đồng Đồng, cũng không nhìn thấy chuyện sảy ra trước mắt. .
Tầm mắt người đàn ông vẫn nhìn theo Đồng Đồng, nhìn thấy Đồng Đồng kêu mẹ,
lại nhìn thấy gương mặt tươi cười của mẹ Đồng Đồng ở đằng kia, hắn ngây
dại, không thể tin đượclại gặp cô ấy ở chỗ này. .
Hắn không chút do dự tiêu sái đi tới, thanh âm có một chút run rẩy, "Vi vi. . . . . ." .
Kiều Vi Nhã nhìn thấy người trước mặt, cũng ngẩn ra, bối rối một chút, đỏ mặt hỏi: "A mặc, anh trở về nước khi nào?"
Bảo Mặc nhìn chằm chằm hai má ửng đỏ của cô, trầm mặc trong chốc lát, "Vi vi, anh về trễ, phải không?"
Kiều Vi Nhã không biết nhìn hắn như thế nào, được sau một lúc lâu mới lôi
kéo Đồng Đồng nói: "A mặc, đây Đồng Đồng con gái em, Đồng Đồng, kêu chú
đi, chú là bạn học của mẹ."
Bạn học, đây là một cách xưng hô xa cách cỡ nào. .
Hai người lần lượt ngồi xuống, Kiều Vi Nhã im lặng cùng con gái ăn cơm, cũng không định cùng Bảo Mặc nói chuyện. .
Cô từ đầu đến cuối đều hiểu được hai người bọn họ, không cùng một tầng lớp. .
Trước kia cô không có tư cách, hiện tại càng không có tư cách. .
Cô từ đầu đến cuối đều không thể quên mẹ Bảo Mặc, thị trưởng phu nhân cao
quý kia, cục trưởng khu công thương Trữ Bắc thành phố B trước mặt cô chỉ nói bốn chữ “môn đăng hộ đối” đã đánh bại tình yêu của cô và Bảo Mặc. .
Bởi vì lựa chọn Bảo Mặc, phònng ở ba mẹ cô lưu lại, đột nhiên bị đơn vị của ba thu hồi, cô là người địa phương này mà ngay cả phòng ở đều không có .
Cho nên đứng trước tình yêu và sự thật, cô lựa chọn sự thật, lựa chọn Cổ Khánh Nhất. .
Cô nghĩ rằng Cổ Khánh Nhất cùng cô môn đăng hộ đối . .
Lúc trước Cổ Khánh Nhất muốn sống muốn chết không phải cô không cưới, làm
cho cô thực cảm động một phen, chỉ vì một câu kia, ta nhất định đem
ngươi nuôi trắng trẻo mập mạp , cả đời cho ngươi hạnh phúc, cô quyết
định gả cho hắn. .
Sau khi kết hôn, mẹ chồng cô hở ra là nói, nhà bọn họ là gia đình cán bộ, cô là dân chúng bình dân, không xứng.
Khi đó, cô cũng nhớ tới một người phụ nữ khác, mẹ Bảo Mặc . .
Cô nghĩ mình không có cơ hội gặp lại Bảo Mặc , cha Bảo Mặc , đã lên chức, hiện nhậm chức tỉnh bên, mẹ hắn , cũng đi theo đến tỉnh đó, hình như
công tác ở hội phụ nữ, có lần trên tivi nhìn thấy bà đang kích
động nói một chủ đề về người phụ nữ độc lập tự cường.
Bảo Mặc vừa mới về nước, hắn chuẩn bị đem tổng bộ bên Mĩ chuyển về Trung Quốc, hắn cũng không biết, vì sao lại lựa chọn trở về.
Bố hỏi hắn, chuẩn bị đăng kí công ty nơi nào, cũng hy vọng hắn đến Bắc
Kinh hoặc là Thượng Hải đăng kí, dù sao hoàn cảnh những nơi đó tốt hơn
rất nhiều so với tỉnh lị hắn từng sống.
Bảo Mặc nói hắn sẽ lo lắng rõ ràng rồi ra quyết định. .
Đêm qua, hắn từ nhà đi ra, vốn định đi quán bar uống rượu, đột nhiên có hứng muốn đến thành phố B xem sao.
Qua hơn hai giờ xe, hắn đến thành phố B. .
Nguồn gốc Bảo gia bọn họ là tại thành phố B, địa phương Bảo gia ở cũng được
coi như danh gia vọng tộc, nhà cũ Bảo gia là một biệt thự lớn.
Khu Trữ Bắc thành phố B nguyên bản là tô giới, biệt thự nhà vườn của các nước nhiều không đếm xuể. .
Nhà cũ vẫn có người trông nom, sau khi Bảo Mặc trở về, Vú Trương rất nhanh thu thập cho ăn một gian phòng sạch sẽ. .
Bảo Mặc vẫn liên hệ cùng Trình Thiệu, bọn họ từ trung học đến đại học, vẫn
là bạn thân, trước khi xuất ngoại, vẫn như hình với bóng, hiện tại Trình Thiệu làm khoa trưởng khoa quản lí pháp chế ở cục công thương khu Trữ
Bắc,. .
Trình Thiệu rất nhanh đi vào nhà cũ của Bảo gia, hai
người nói chuyện trời đất, chỉ không nói một cái tên làm Bảo Mặc thương
tâm.
Buổi sáng, Trình Thiệu đi làm, hắn còn không có rời giường. .
Vú Trương nói muốn làm điểm tâm cho hắn, hắn lắc đầu nói không đói bụng, nghĩ ra đi dạo nói sau. .
Vú Trương nói cho hắn, cửa hàng Phúc Nguyên Cư có mở một chi nhánh ở đây,
nếu như đói bụng, có thể đi phúc nguyên cư đi tới cũng không quá mười
phút.
Ma xui quỷ khiến , hắn lại đến phúc nguyên cư, thấy người con gái làm hắn vừa hận vừa yêu vĩnh viễn không thể quên.
Đêm qua, hắn rất muốn hỏi Trình Thiệu, Kiều Vi Nhã giờ như thế nào? Hiện tại, hắn đã biết đáp án . .
Đồng Đồng cảm thấy mẹ hôm nay có chút lạ lạ, ăn cơm no, nàng hỏi: "Mẹ, bây
giờ chúng ta đi Hảo Lợi lấy bánh ngọt được không?" "Được."Kiều Vi Nhã
buông chiếc đũa, lấy khan tay nhẹ nhàng lau miệng rồi đứng lên, có chút
mất tự nhiên chào tạm biệt Bảo Mặc.
Thời buổi này, rất ít người có khăn tay nhưng thói quen này của Kiều Vi Nhã vẫn chưa từng thay đổi. .
Bảo Mặc suy nghĩ, sinh nhật Kiều Vi Nhã , là tháng Hai, như vậy, hôm nay lấy bánh ngọt, hẳn là sinh nhật con gái cô.
Bảo Mặc xoay người nhìn Đồng Đồng cười nói: "Đồng Đồng, hôm nay sinh nhật cháu phải không?" .
Đồng Đồng ngượng ngùng gật đầu, "Đúng ạ, mẹ đã đặt cho cháu bánh ngọt còn có cả âm nhạc và nến nữa ." .
Bảo Mặc cười nói: "Chú cũng muốn đến Hảo Lợi, chúng ta cùng đi được không?" .
Đồng Đồng nhìn mẹ, mẹ hôm nay rất lạ đều không nói chuyện . .
Lúc này, Bảo Mặc đã muốn ôm lấy Đồng Đồng, "Đồng Đồng, cháu dẫn đường được
không? rất nhiều năm chú chưa trở lại đây , rất nhiều chỗ chú cũng không biết."
Thời điểm Kiều Vi Nhã tỉnh hồn lại, Bảo Mặc đã ôm Đồng Đồng định đi ra phúc nguyên cư. .
Kiều Vi Nhã nắm tay đuổi theo, cuộc sống của cô, không muốn cùng xuất hiện với Bảo Mặc thêm một lần nào nữa. .
Trước khi cô trọng sinh hắn mãi cũng không thấy xuất hiện, hiện tại vì sao
đột nhiên xuất hiện , có một Cổ Khánh Nhất đả kích là đủ rồi, cô không
muôn gặp hai lần đả kích lớn.
"Đồng Đồng, con nặng quá, chú sẽ mệt, mau xuống dưới." .
"Anh không sao, nói cho anh biết, đến Hảo Lợi đi thế nào?" Hắn cho tới bây
giờ đều cố chấp , chỉ biết theo ý của mình chi phối người khác.
Kiều Vi Nhã không thể nhiều lời, cô sợ con cô nhìn ra gì. .
Chân Bảo Mặc dài nên đi rất nhanh, cô phải chạy chậm mới đuổi kịp. .
Qua đường, Bảo Mặc lấy ra chìa khoá xe, sau hai tiếng vang tích tích, Bảo
Mặc mở cửa xe Land Rover ra, đem Đồng Đồng ngồi ở ghế sau, nói với Kiều Vi Nhã vừa theo kịp đằng sau: "Lên xe, anh mang hai người đi." .
Đến Hảo Lợi cũng không xa, nhưng lái xe cũng không gần , nơi này là trong
nội thành, giới hạn tốc độ, biển báo cấm nhiều không đếm xuể, nếu thật
muốn đi xe, nửa tiếng cũng không đến được.
"Không cần, Bảo Mặc,
đi bộ rất gần, hôm nay em còn rất nhiều việc, không phiền toái anh ."
Kiều Vi Nhã ôm lấy con gái bỏ chạy, sợ Bảo Mặc đuổi theo.
Bảo Mặc cũng không đuổi theo cô, nhìn bóng dáng cô biến mất, Bảo Mặc cười khổ lắc đầu. .
Vừa vặn có điện thoại gọi đến, là Trình Thiệu. .
"Cậu ở đâu?"
"Tớ ở phúc nguyên cư. . . . . . Cậu đoán tớ vừa nhìn thấy ai ?" .
Bên kia Trình Thiệu nói nhỏ hỏi có phải Kiều Vi Nhã. .
"Trình Thiệu, cậu như thế nào không nói cho tớ biết, cô ấy kết hôn , còn có con." .
Trình Thiệu là người biết rõ chuyện xưa của hai người họ , hết thảy chuyện
bây giờ của Kiều Vi Nhã, hắn rất rõ ràng, nhưng mà muốn hắn nói cái gì? Dù sao, hiện tại đã lấy chồng. .
"Trình Thiệu, tớ bây giờ đi tìm cậu, tớ muốn biết chuyện của cô ấy, toàn bộ!" Bởi vì hắn nhìn đến, trên tay Kiều Vi Nhã , không có nhẫn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...