Kiều Vi Nhã đi đóng viện phí, nơi
nộp tiền buổi tối không có ai xếp hàng, vừa mới đặt tiền lên mặt bàn,
thì chợt đằng sau có người kêu cô, "Chị dâu."
Kiều Vi Nhã quay đầu, nguyên lai là Mạnh Kì. .
"Mạnh Kì, sao cậu lại tới đây?" .
"Khánh song để em tới trông đêm, chị dâu, chị đưa ai tới đây xem bệnh vậy?" Hắn biết con gái cô đi nhà trẻ còn chưa về nhà.
"Hàng xóm, Mạnh Kì, không cần nói với mẹ là tôi ở chỗ này, tôi không muốn lên đó." Giao tiền, Kiều Vi Nhã đi đến một bên rồi thấp giọng nói.
Mạnh Kì gật đầu, hạ giọng: "Chị dâu, vài thứ trong nhà cần xem kĩ , khánh
song vốn muốn nói với chị đưa x cho em tuy em không muốn nhưng lại nghe
nói anh rể có ý đó, hắn muốn đến bãi xe bí mật mang đi." .
Kiều Vi Nhã gật đầu, nguyên lai bọn họ còn nhớ thương này chiếc xe này của cô, mơ tưởng! .
"Mạnh Kì, cám ơn cậu, chiếc xe này ai tôi cũng không cho, ngày mai tôi cần đi sang tỉnh khác, là lái xe đi." .
"Chị dâu, vậy chị cẩn thận một chút, em đi trước , chậm nữa anh rể sẽ nghi
ngờ , em giữ chân anh rể một chút, nếu được chị lên đi trước đi."
Kiều Vi Nhã gật đầu tạm biệt với hắn. .
Trở lại phòng, Kiều Vi Nhã đưa hoá đơn cho thím Lâm, "Thím Lâm, nộp xong rồi, chỉ ở hai ngày liệu có ổn không?"
"Thế là đủ rồi, Mẹ Đồng Đồng, vất vả cho cháu ,nơi này cũng không còn chuyện gì, chú cháu nằm viện, thím phải ở lại chăm sóc, cũng không giữ cháu
nữa, mau chóng về nhà đi."
Kiều Vi Nhã gật đầu, suy nghĩ một lúc
mở ví thấy ba ngàn tệ đều mang cả ra, "Thím Lâm, ngày mai cháu phải sang địa phương khác, ước chừng phải mất hai mươi mấy ngày, chỗ tiền này,
thím cứ cầm trước đừng vì tiết kiệm tiền mà không quan tâm tới thân thể , còn có, người bạn kia của cháu quen biết rất rộng, nếu hắn đã nói sẽ
giúp đỡ thím cứ điện thoại cho hắn, cùng chú Lâm lên tỉnh kiểm tra tổng
thể, về sau thím cũng không cần phải vất vả suốt ruột nữa ."
Thím Lâm từ chối không xong, đành phải nhận lấy, cũng đáp ứng gọi điện thoại cho Bảo Mặc, lên tỉnh kiểm tra tổng thế cho chú Lâm.
Kiều Vi Nhã ra cửa bệnh viện, vẫy một chiếc xe đi về nhà. .
Vừa mới vào đến cửa, di động liền kêu lên . .
Mở điện thoại ra, nguyên lai là Elaine,"Chị Elaine , chuyện gì vậy?" .
"Vi vi, em có thể đến đây một chuyến không? Đồng Đồng không ngủ được, không ngừng tìm em." .
Kiều Vi Nhã cười, đáp: "Được, em qua đó ngay." .
"Cần chị phái ngừoi đến đón em không?" .
"Không cần, em tự lái xe đi qua được rồi." .
Kiều Vi Nhã kkhoá cửa thật kĩ, lại quan sát trong sân một lượt, khu nhà bọn
họ dùng khoá chìm, trong khu nhà luôn có một ngọn đèn nhỏ được thắp sáng ,buổi tối nếu không phải trèo tường vào thì tuyệt đối không biết đây là một toà nhà không có người. .
Xe vừa ngừng ở cửa khách sạn đã có người chạy ra mở cửa xe, "Kiều tiểu thư, xe giao cho tôi được rồi, ngài trược tiếp lên trên kia đi."
Kiều Vi Nhã cầm ví đi ra, quả nhiên vừa đi đến thang máy đã có người tới đón. .
Hắn một đường yên lặng dẫn Kiều Vi Nhã đi vào cửa. .
Cửa phòng mở ra, Elaine lo lắng nói: "Nhanh chút vào xem, Đồng Đồng nó. . . . . ." Cô nghẹn ngào nói không lên lời.
Kiều Vi Nhã vội vàng bước nhanh vào phòng Đồng Đồng , trong phòng một mảnh
hỗn độn, cơ hồ không tìm thấy vật gì còn nguyên vẹn, trên đất đầy những
mảnh nhỏ, đóa hoa, còn có những vật nhìn không ra hình dáng ban đầu. .
Kiều Vi Nhã ôn nhu nói: "Đồng Đồng, là dì đây, con chốn ở đâu vậy? Dì đoán
coi nào, không phải con chốn phía sau rèm cửa sổ chứ?"
Rèm cửa sổ động đâyh, lộ ra một cái đầu. .
Kiều Vi Nhã đi qua đi, ôm lấy Đồng Đồng, cười nói: "Nếu con muốn gặp dì, lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho dì mà, lần sau còn gặp con làm vỡ đồ dùng, chuyện dạy võ dì sẽ không bàn tới nữa đâu nhé ." .
Đồng Đồng chỉ đơn giản nói bốn chữ, "Con sai lầm rồi." .
Elaine nức nở nói: "Từ lúc em đi, nó vẫn không chịu để ý chị, sau đó lại phá phách, đập vỡ đồ đạc . . . . . ."
"Chị, không có việc gì , chị bảo người vào thu dọn một chút, em dẫn bé đi sang phòng khác." .
"Được. . . . . ."
Kiều Vi Nhã ôm Đồng Đồng đi vào phòng cách vách, hai người ngồi ở trên sô
pha, Kiều Vi Nhã mới thấp giọng nói: "Đồng Đồng, con sợ hãi lên mới phá
phách đồ đạc đúng không, vậy hôm nay dì dạy con một chiêu võ công cực kì lợi hại, được không?" .
Đồng Đồng liên tục chớp đôi lông mi cong vút, nói "Được ạ!" .
Kiều Vi Nhã suy nghĩ, đứng lên, dẫn bé đi ra ban công, cười nói: "Con nhìn
cho kĩ chỉ biểu diễn hai lần, chờ sau này dì dạy con võ công cơ bản xong rồi, con dùng một chiêu này, là có thể đả bại rất nhiều người." .
Kiều Vi Nhã làm một thế khởi động, chân sau đảo qua, thân thể gần như xoay tròn 360 độ. .
Chờ cô đứng lại, Đồng Đồng nói: "Biết ạ!" .
Đồng Đồng lập tức biểu diễn lại, tuy rằng tư thế không đúng tiêu chuẩn, lại giống như từ khuân đúc ra một dạng. .
Kiều Vi Nhã biết, có một vài đứa nhỏ vị chứng tự kỉ có vài khả năng thiên
phú hơn người, nhưng vẫn bị trí tuệ của Đồng Đồng làm khiếp sợ.
Một chiêu này tưởng chừng như đơn giản, lại ngầm biến hoá bảy lần, cô tự
xưng là thực thông minh, thời điểm trước học cũng phải mất nữa ngày.
Kiều Vi Nhã một lần nữa quan sát kĩ đứa bé này, có lẽ, cô thật sự có thể đem võ công truyền thụ cho bé, con gái mình cũng không thích luyện võ.
"Đồng Đồng, dì. . . . . ." .
"Mẹ nuôi!"
Kiều Vi Nhã cười cười, gật gật đầu, "Mẹ nuôi ngày mai muốn đi địa phương
khác làm chút việc, con có thể ngoan ngoãn ở nhà cùng mẹ không?"
Đồng Đồng lắc đầu, "Mẹ nuôi, đi." .
"Con muốn cùng mẹ đi?"
Đồng Đồng gật đầu, bé luôn thực trực tiếp biểu đạt chính mình tư tưởng. .
Kiều Vi Nhã cười khổ, làm thế nào cô có thể khuyên bảo đứa nhỏ này đây? .
"Đồng Đồng, con nghe mẹ nuôi nói, người khóc đến doạ người ở bên ngoài là
người mẹ yêu thương con nhất trên thế giới, đứa nhỏ có mẹ yêu thương ,
mới là đứa nhỏ hạnh phúc, Đồng Đồng, con thực hạnh phúc, hiểu chưa?" .
Đồng Đồng gật đầu, "Mẹ nuôi, đi!" .
Bé cố chấp muốn đi theo Kiều Vi Nhã đi, Kiều Vi Nhã xoa xoa huyệt thái
dương, dẫn hắn trở lại phòng ngủ, "Đồng Đồng, hiện tại đã muộn, trước
tiên cứ rửa mặt đánh răng, sau đó đi ngủ, qua mấy ngày nữa, mẹ nhất định sẽ đến thăm con." .
Đồng Đồng lắc đầu, "Mẹ nuôi, đi!" .
"Đồng Đồng, muộn rồi , như vậy được không, ngày mai mẹ đến chơi với con một ngày, được không?" .
Đồng Đồng tiếp tục lắc đầu.
Elaine cười khổ, "Vi vi, thực xin lỗi, nó nổi cố chấp lên, ai cũng không khuyên được." .
Nếu bé là một đứa nhỏ của gia đình bình thường, Kiều Vi Nhã nhất định sẽ đề nghị dẫn bé về nhà. .
Đồng Đồng túm Kiều Vi Nhã vào phòng tắm, đóng cửa lại, ngăn cách mẹ ở
ngoài, sau khi đánh răng rửa mặt, lôi kéo Kiều Vi Nhã, "Ngủ."
Kiều Vi Nhã ngẩn ra, bé muốn ngủ cùng mình sao? .
Làm sao có thể? Đứa nhỏ này tuy chỉ cao có một mét hai, nhưng cũng là một tiểu tử mười tuổi choai choai . .
"Vi vi, ba người chúng ta cùng nằm trên giường ngủ đi, dù sao giường này cũng đủ lớn." .
Đồng Đồng gắt gao nắm tay Kiều Vi Nhã , tựa hồ sức lực của toàn thân, đều tụ tập lên cánh tay mảnh khảnh gầy yếu của bé.
Kiều Vi Nhã đành phải ngồi xổm trước mặt bé nói: "Đồng Đồng, mẹ đồng ý với
con, tối hôm nay sẽ không đi , nhưng mà con có thể buông ra được không?
Mẹ muốn đi tắm rửa, rất nhanh sẽ trở lại với con." .
Đồng Đồng
buông Kiều Vi Nhã ra, Elaine cầm một bộ đồ ngủ đưa cho Kiều Vi Nhã, cười nói: "Vi vi, em thật có sức quyến rũ, chị thật sự rất hâm mộ em."
Kiều Vi Nhã cười cười, vào phòng tắm. .
Cô vốn định ngày mai rời khỏi thành phố B, đi tìm một người, hiện tại xem ra kế hoạch phải lùi lại . .
"Vi vi, vừa rồi nghe nói em muốn sang địa phương khác?" Ba người nằm ở trên giường, Đồng Đồng ngủ ở giữa, tay kéo Kiều Vi Nhã, nhắm mắt lại, thực
thỏa mãn.
"Em đi tìm một người, Chị Elaine , em sẽ đợi một ngày nữa rồi đi." .
"Vi vi, thật sự là cám ơn em , đứa nhỏ này ba tháng không có nhìn thấy chị, tuy rằng nhận ra chị, lại bất hoà với chị , trước kia, nó chỉ thích
trao đổi cùng chị ."
"Chị Elaine , đừng thương tâm, Đồng Đồng thực thông minh, bé nhất định sẽ tốt lên." .
Elaine cười khổ, "Vi vi, kỳ thật, chị thật sự thực hâm mộ em, em có thể dựa
theo ý muốn của chính mình, tùy tâm sở dục lựa chọn cuộc sống của chính mình, mà chúng ta không thể, nếu không phải bệnh của chị, có lẽ. . . . . . Chị là một tội nhân. . . . . ." .
Elaine không nói, Đồng Đồng đột nhiên mở miệng, "Đồng Đồng bảo hộ mẹ." .
Elaine giật mình, không tin tưởng lỗ tai của mình, sửng sốt ba năm giây mới ôm lấy con mình, nước mắt rơi như mưa.
Dù vậy, Đồng Đồng vẫn như cũ không buông tay Kiều Vi Nhãẩy. .
Đồng Đồng dần dần an tĩnh lại, cũng rất nhanh ngủ, hai người lớn đều thở dài nhẹ nhõm một hơi. .
Kiều Vi Nhã thật sâu hiểu được, đứa nhỏ này, tâm lý sợ hãi vẫn chưa biết mất, cho nên, phi thường ỷ lại vào cô.
Elaine thở dài một hơi, nhẹ giọng hỏi: "Vi vi, lần này em muốn đi đâu?" .
Kiều Vi Nhã không muốn giấu giếm cô, trả lời: "EM đi tìm quản gia trước kia
của ông ngoại, sau khi nhà cửa của ông ngoại bị mất, trở về dưỡng lão,
ông ấy với chuyện giao tiếp với chính phủ, so với em hiểu biết nhiều
lắm, em muốn tìm gia đình cậu, ông ấy chắc cũng giúp được chút ít."
"Quản gia? Kia ông ấy hiện tại. . . . . ." .
"Em cũng không biết ông ấy còn sống hay không, tính ra năm nay ông ấy đã
hơn chín mươi tuổi, ông ngoại nói qua, thời điểm quản gia rời đi , con
bọn họ cũng đã mười sáu tuổi rồi , cho nên, em nghĩ, bọn họ hẳn có thể
giúp được chút việc gì đó?" Kiều Vi Nhã sớm đã muốn đi thăm vị quản gia
kia , chỉ là vẫn còn nhiều việc, không có thời gian, hiện tại không còn
buôn bán, đứa nhỏ có người chăm sóc, trùng hợp gặp được quý nhân, không
chỉ có thể tìm được cậu, còn có thể tìm lại nhà, bởi vậy cô quyết định
đi thăm. .
Trước kia, cô muốn sau khi lấy tiền đến Bắc Kinh mua
một gian phòng ở, sau đó chờ lấy được chứng cớ để ly hôn, thống khoái ly hôn, sau đó mang con gái rời đi nơi này, đến Bắc Kinh sinh sống . .
Elaine trầm ngâm một lát, thấp giọng nói: "Vi vi, em muốn tìm người, chị phái
người giúp em đi tìm, em mang theo đứa nhỏ theo chị đi Bắc Kinh ở một
khoảng thời gian được không? Đồng Đồng nó. . . . . . Nó hiện tại thực ỷ
lại vào em, hiện tại chị coi em như cây gỗ cứu mạng cuối cùng, hy vọng
em có thể giúp con của bọn chị."
Kiều Vi Nhã thực thích Đồng
Đồng, cũng nguyện ý giúp bé, chính là, cô nghe ông nội nói qua, lão quản gia làm người ngay thẳng, uy nghiêm, bọn hạ nhân đều rất sợ ông, nếu
phái người khác đến, có vẻ không thành ý hay không? Nhưng mà tình huống
của Đồng Đồng xác thực không tốt lắm, cân nhắc mãi, Kiều Vi Nhã liền
đáp ứng.
Cô đáp: "Chị Elaine , em đồng ý với chị. Khi nào thì đi?" .
"Ngày mai làm thủ tục cho em, là chúng ta có thể đi rồi." .
Kiều Vi Nhã gật đầu nói: "Chị, cám ơn chị, sáng mai em về nhà thu dọn chút đồ, sau đó mang con gái đến, chị xem có được không?"
"Đương nhiên được rồi, chuyện tình bên này của em, chị đã nói với một người
bạn, động tác bên kia, em yen tâm, một khi đối phương đưa ra ly hôn, bọn họ sẽ ra mặt giúp em." .
Kiều Vi Nhã cảm kích không thôi, chỉ
bằng sức lực của một mình cô, nhiều nhất cũng chỉ có thể toàn thân trở
ra còn Cổ Khánh Nhất có thể vẫn kiêu ngạo như cũ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...