Tháng mười đã đến, mùa ngắm nhìn cá voi và chèo xuồng kajak trong năm đã trôi qua. Tuy vậy, khách du lịch vẫn đến thăm đảo San Juan, dù chẳng là gì so với sự tràn ngập của những tháng mùa hè. Câu hỏi thường xuyên nhất của khách du lịch là tại sao Friday Harbor lại có tên như vậy. Maggie đã nắm bắt nhanh chóng hai cách giải thích chính của câu chuyện. Cái được mọi người ưa thích hơn cả là môt truyền thuyết địa phương về một người thuyền trưởng, khi đi vào bến cảng và trông thấy một người đàn ông bên bờ biển, đã hỏi ông ta: “Đây là vịnh gì?” (What bay is this?) Người đàn ông đã nghe nhầm thành “Hôm nay ngày gì? (What day is this?) nên đã trả lời “Thứ sáu” (Friday).
Tuy nhiên, thật ra bến cảng được đặt tên theo một người gốc Haiwaii, Joseph Friday, người đã lập nên công ty Hudton’s Bay, chăn nuôi cừu, ở gần sáu dặm phía bắc của bến cảng. Khi những người thủy thủ đi dọc theo bờ biển và trông thấy cột khói bốc lên cao từ trại của ông ấy, họ biết rằng họ đã đến vịnh của Friday, và cuối cùng người Anh đã vẽ vào hải đồ về nó theo cách đó.
Hòn đảo được chuyển giao cho người Mỹ sở hữu từ năm 1872, và kể từ đó trở đi ngành công nghiệp đã phát triển thịnh vượng. Đảo San Juan là thủ phủ của ngành cây ăn quả của vùng Tây Bắc. Nó cũng là cái nôi của những nhà máy cưa xẻ gỗ, và những công ty chế biến cá hồi đóng gói. Bây giờ phía bờ biển chật ních những căn condo hạng sang và những chiếc thuyền đáng mơ ước thay vì nhà máy đồ hộp và xà-lan. Du lịch đã trở thành chỗ dựa chính cho nền kinh tế, và mặc dù nó đạt đỉnh cao nhất trong suốt mùa hè, nó vẫn là ngành công nghiệp quanh năm.
Với không gian mùa thu, và những chiếc lá đầy màu sắc, cư dân San Juan bắt đầu chuẩn bị cho mùa lễ hội sắp đến. Hòn đảo rộn ràng với những lễ hội của mùa thu hoạch, những hội chợ của nông gia, những cuộc thi nếm rượu vang, những buổi triển lãm nghệ thuật, và những buổi biểu diễn ca múa kịch. Cửa hàng của Maggie không tỏ ra dấu hiệu nào của sự tẻ nhạt, khi những khách hàng địa phương đến để mua sắm trang phục và đồ hóa trang cho lễ Halloween, và quan tâm đến sự mua sắm sớm một số món đồ cho lễ Giáng sinh. Thật vậy, Maggie vừa mới thuê một trong những người con gái của Elizabeth, như một người bán hàng bán thời gian.
“Bây giờ có lẽ cô nên nghỉ ngơi một chút.” Elizabeth khuyên Maggie. “Nghỉ một ngày không giết chết cô đâu, cô biết đấy.”
“Cháu thấy thoải mái ở cửa hàng mà.”
“Hãy tìm chút vui vẻ ở bên ngoài cửa hàng.” Elizabeth nói. “Cô cần tiếp xúc với ai đó cao hơn bốn feet.” Một ý tưởng chợt nảy ra với bà. “Cô nên có một buổi mát xa trong một spa ở Roche Harbor, họ có một nhân viên mát xa tên là Theron, một người bạn của tôi nói anh ta có bàn tay của một thiên thần.”
“Nếu đó là một người đàn ông, cháu không nghĩ mình nên chọn một nhân viên mát xa,” Maggie nói, “Nhưng lúc này cháu không thể nhớ ra bà đã gọi người đã mát xa cho bà là gì.”
“Cuộc hẹn hàng tuần là thứ tôi đã gọi cho anh ta.” Elizabeth nói. “Nếu anh ta còn độc thân, cô có thể rủ anh ta đi chơi.”
“Bà không thể yêu cầu một anh chàng mát xa đi chơi với bà được.” Maggie phản đối. “Nó giống mối quan hệ bác sĩ và bệnh nhân.”
“Tôi đã hẹn hò với bác sĩ của tôi.” Elizabeth nói.
“Vậy sao?”
“Tôi đi đến văn phòng của ông ấy và nói với ông ấy rằng tôi đã quyết định đốn đổ các tay bác sĩ. Ông ấy rất quan tâm và hỏi tại sao. Và tôi nói ‘Vì em muốn anh đưa em ra ngoài ăn tối vào đêm thứ sáu.”
Maggie mở tròn mắt, “Ông ấy có làm không?”
Elizabeth gật đầu. “Chúng tôi làm đám cưới vào sáu tháng sau.”
Maggie cười, “Cháu thích câu chuyện đó.”
“Chúng tôi đã gắn bó bên nhau trong bốn mươi mốt năm, cho đến khi ông ấy qua đời.”
“Cháu rất tiếc.” Maggie nói.
“Ông ấy là một người đàn ông đáng yêu. Tôi rất muốn có thêm thời gian với ông ấy. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không thể thích thú trải qua thời gian với bạn bè. Chúng tôi đi du lịch cùng nhau, e-mail cho nhau… Tôi không thể làm gì mà không có họ.”
“Cháu có những người bạn tuyệt vời.” Maggie nói, “Nhưng tất cả đều đã kết hôn, và họ góp phần quan trọng trong cuốc sống của cháu và Eddie đến nỗi thỉnh thoảng…”
“Gợi lên những ký ức đau thương.” Elizabeth nói một cách am hiểu.
“Chính xác.”
Elizabeth gật đầu, “Cô đã có một cuộc đời mới. Duy trì những người bạn cũ, nhưng cô đâu có bị tổn thương gì khi có thêm những người bạn mới. Tốt nhất là những người độc thân. Điều đó làm tôi nhớ ra… Scolari đã giới thiệu cô với Sam Nolan chưa?”
“Sao bà biết được điều đó?”
Người phụ nữ già tỏ ra cực kỳ hài lòng với bản thân. “Chúng ta sống trên một hòn đảo, Maggie. Chuyện ngồi lê đôi mách chẳng có nơi nào để phát tán ngoại trừ quay vòng tròn. Vậy… Cô đã gặp cậu ta chưa?”
Maggie làm bản thân bận rộn bằng việc sắp xếp lại những nhánh hoa oải hương tươi tắn trong chiếc bình có hình thể giống như một bình sữa. Ý tưởng hẹn hò với em trai của Mark thật không thể chịu nổi. Mọi nét tương đồng nhỏ - hình dáng của đôi mắt, hoặc âm sắc của giọng nói – sẽ trở thành nỗi thống khổ.
Và điều đó không công bằng với Sam. Maggie sẽ không thể đánh giá cao về mọi thứ anh có, vì cô không thể quên những gì anh không có.
Đặc biệt khi anh không phải là Mark.
“Cháu đã nói với Brad và Ellen là cháu không có hứng thú gặp gỡ ai vào lúc này.”
“Nhưng Maggie,” Elizabeth lo âu nói. “Sam là một thanh niên trẻ quyến rũ, đôn hậu bậc nhất trên thế giới. Và cậu ta đã không có bạn gái kể từ khi cậu ta quá bận rộn với vườn nho. Cậu ấy là người sản xuất rượu vang. Một người lãng mạn. Cô không muốn bỏ lỡ một cơ hội như thế này đâu.”
Maggie trao cho bà một nụ cười hoài nghi. “Bà chắc chắn cho rằng anh chàng độc thân trẻ tuổi quyến rũ này sẽ muốn hẹn hò với cháu sao?”
“Tại sao cậu ta lại không muốn chứ?”
“Cháu là một quả phụ. Cháu có gánh nặng tinh thần.”
“Có ai không có gánh nặng đâu cơ chứ?” Bà tắc lưỡi khiển trách. “Chúa cứu rỗi, là một quả phụ chẳng có gì để phải cảm thấy bất tiện hết. Điều đó có nghĩa cô là một phụ nữ có kinh nghiệm, một người phụ nữ đã từng được yêu. Chúng ta biết cách để nhận ra giá trị của cuộc sống. Chúng ta đánh giá cao sự hóm hỉnh. Chúng ta thích thú với chỗ tủ đồ của chúng ta. Tin tôi đi, Sam Nolan không thấy phiền chút nào việc cô là một quả phụ đâu.”
Maggie cười và lắc đầu, nhặt chiếc túi từ phía sau quầy tính tiền, cô nói. “Cháu sẽ đến Market Chef và kiếm một ít sandwich cho bữa trưa. Bà thích thứ gì?”
“Thịt bò hun khói tẩm gia vị hầm nhừ và thêm phô mai. Và thêm tỏi.” Khi Maggie ra đến cửa, bà nói thêm một cách vui vẻ, “Thêm mọi thứ.”
Market Chef là một cửa hàng chế biến thức ăn thủ công làm ra những miếng sandwich và salad ngon nhất trên đảo. Luôn có cả đám đông vào giờ ăn trưa, nhưng cũng đáng bõ công chờ đợi. Nhìn vào trong hộp kính được điền đầy với salad tươi ngon, pasta, những lát thịt cuộn tuyệt hảo, và những miếng hình nêm dày của bánh trứng rau, Maggie bị cám dỗ trong việc đặt mua mọi thứ. Cô ngần ngừ rồi đặt mua cua Dungeness, a-ti-sô, và bánh mì nướng làm tại chỗ rưới phô mai nấu chảy. Và đặt mua thịt bò xông khói hầm nhừ cho Elizabeth.
“Ăn ở đây hay mang về?” Cô gái phía sau quầy hỏi.
“Mang về, vui lòng.” Nhìn chồng bánh nướng chocolate-chip trong bình thủy tinh gần máy tính tiền, Maggie nói thêm, “Làm sao có thể bỏ qua những thứ đó được chứ.”
Cô gái cười, “Một hay hai?”
“Chỉ một thôi.”
“Nếu cô muốn ngồi ở đàng kia. Tôi sẽ đem sandwich đến cho cô trong đúng một phút.”
Maggie ngồi bên cửa sổ ngắm người qua lại khi cô đợi.
Không chậm chút nào, cô gái tiến đến với chiếc túi giấy màu trắng. “Của cô đây.”
“Cám ơn cô.”
“Oh, Và…” Cô ấy trao cho cô một chiếc khăn ăn. “Có người yêu cầu tôi đưa cái này cho cô.”
“Ai vậy?” Maggie hỏi ngây ngô, nhưng cô gái đã vội vã rời đi để giúp một khách hàng khác.
Ánh mắt của Maggie rơi xuống mảnh khăn ăn màu trắng trong tay cô. Ai đó đã viết trên đó.
Xin chào!
Ngước nhìn lên trong sự bối rối, ánh mắt Maggie quét qua khu vực chỗ ngồi nhỏ. Hơi thở của cô nén lại khi cô nhìn thấy Mark Nolan và Holly bên chiếc bàn café nhỏ trong góc. Ánh mắt anh bắt giữ mắt cô, và một nụ cười chậm rãi làm cong bờ môi anh.
Tin nhắn trên mảnh khăn ăn bị vò nhàu trong lòng bàn tay cô, những ngón tay cô siết chặt lấy chúng theo phản xạ. Một sự đáp ứng nhức nhối của hạnh phúc nhói lên trong ngực cô, chỉ bởi cái nhìn của anh. Chết tiệt. Cô đã tốn hàng tuần cố gắng thuyết phục bản thân rằng những gì mà cô trải qua với Mark Nolan không kỳ diệu như nó đã có vẻ .
Nhưng điều đó không giải thích được thói quen mới của trái tim cô về nhịp đập cách quãng hoặc cà lăm bất cứ khi nào cô trông thấy ai đó có mái tóc sẫm màu trong đám đông. Không giải thích được tại sao, nhiều hơn một lần, cô thức giấc với khăn trải giường nằm lộn xộn quanh chân, và trí óc tràn ngập sự vui thích mơ hồ với những giấc mơ về anh.
Khi Mark đứng lên rời khỏi bàn và đi về phía cô với Holly theo sau. Maggie bị lấp đầy bởi một thôi thúc mê đắm đáng kinh hoàng, choáng váng. Màu đỏ ửng như lên cơn sốt lan truyền đến mọi nơi, ngay cả chân tóc của cô. Nhịp tim cô đập dồn dập. Cô không thể nhìn thẳng vào anh, cũng không thể kéo hẳn ánh mắt xa khỏi anh, chỉ đứng đó bối rối ngượng ngập với chiếc túi xách trên tay.
“Chào Holly!” Cô xoay sở để nói với đứa trẻ đang cười tươi, với mái tóc tết lại thành hai bím màu vàng tuyệt đẹp. “Cháu khỏe không?”
Đứa trẻ làm cô ngạc nhiên khi lao tới và ôm chặt lấy cô. Maggie tự động khép chặt cánh tay còn tự do của cô quanh thân thể nhỏ bé, mảnh dẻ đó.
Vẫn còn đu đưa quanh eo của Maggie, Holly ngửa đầu ra sau ngước nhìn cô mỉm cười. “Cháu vừa mất một cái răng ngày hôm qua.” Cô bé thông báo, và chỉ cho cô một lỗ hổng mới ở hàm dưới.
“Thật tuyệt vời.” Maggie la lên, “Bây giờ cháu có đến hai chỗ để đặt ống hút khi cháu uống nước chanh.”
“Cô tiên răng đã cho cháu một dollar. Bạn Katie của cháu chỉ được có năm mươi cent cho chiếc răng của nó thôi.” Sự so sánh này được nói ra với một dấu hiệu liên quan đến sự thay đổi thất thường như hệ thống định giá.
“À, cô tiên răng.” Ném một cái liếc thích thú vào Mark. Cô biết anh cảm thấy thế nào với việc khuyến khích Holly tin vào những sinh vật tưởng tượng.
“Đó là một cái răng hoàn hảo.” Mark nói, “Tất nhiên một cái răng giống như thế xứng đáng với một dollar.” Ánh mắt anh lướt trên Maggie. “Bọn anh định đến cửa hàng của em sau khi ăn trưa.”
“Hai người định tìm kiếm món gì vậy?”
“Cháu cần một đôi cánh tiên.” Holly kể với cô. “Cho lễ Halloween.”
“Cháu định hóa trang cô tiên à? Cô có đũa thần, mũ miện hình trăng lưỡi liềm, và ít nhất nửa tá những đôi cánh khác nhau. Cháu có muốn đi bộ cùng cô đến cửa hàng không?”
Holly gật đầu một cách hăm hở và vươn đến tay cô.
“Để anh mang túi cho em.” Mark nói.
“Cám ơn anh.” Maggie trao cho anh chiếc túi và họ rời khỏi Market Chef cùng nhau.
Suốt quãng đường, Holly nói líu lo và vui vẻ, kể cho Maggie nghe về trang phục Halloween của bạn bè cô bé, và loại kẹo nào cô bé hy vọng sẽ nhận được, và lễ hội tạ ơn mùa vụ mà cô bé sẽ tham gia sau đêm “lừa-hay-lộc” của lễ Halloween. Dù Mark rất ít lời và đi phía sau họ, Maggie vẫn nhận biết mạnh mẽ về sự hiện diện của anh.
Ngay khi họ đi vào cửa hàng, Maggie dẫn Holly đến khu vực những đôi cánh tiên, tất cả đều được đính ru-băng, lấp lánh và được vẽ những cuộn xoáy màu hình tròn. “Chúng ở đây.”
Elizabeth lại gần họ. “Chúng ta đang tìm những đôi cánh à? Có cặp nào thú vị không?”
Holly nhìn chằm chằm vào người phụ nữ lớn tuổi đang đội một cái nón hình chóp có mạng che và mặc một chiếc váy dài và cầm một chiếc đũa thần. “Tại sao bà mặc như vậy? Vẫn chưa đến Halloween mà.”
“Đây là trang phục của bà khi có những bữa tiệc sinh nhật trong cửa hàng.”
“Ở đâu cơ?” Holly hỏi, tung một cái nhìn đầy khát khao quanh cửa hàng.
“Có một phòng tiệc phía sau. Cháu có muốn nhìn thấy nó không? Nó đã được trang trí xong đâu vào đấy rồi.”
Sau khi nhìn Mark để xin phép, Holly vui vẻ đi ra phía sau với Elizabeth, nhảy chân sáo và rộn ràng.
Mark nhìn theo sau cô bé với nụ cười toe toét hài hước đầy vẻ trìu mến. “Cô bé nhảy lóc xóc mọi lúc.” Anh nói, ánh mắt anh quay trở lại Maggie. “Bọn anh sẽ không ở lại lâu. Anh không muốn làm trễ bữa trưa của em.”
“Oh, không sao đâu…” Cảm giác giống như cô vừa nếm một muỗng mật ong, dư vị ngọt ngào lặp lại thật lâu trong cổ họng. “Anh khỏe không?”
“Tốt. Còn em?”
“Em đang rất tuyệt.” Maggie nói, “Anh và Shelby …” Cô định nói “Đã đính hôn chưa.” Nhưng từ ngữ mắc lại trong cổ họng cô.
Mark hiểu điều cô đang cố gắng hỏi, “Vẫn chưa.” Anh ngập ngừng, “Anh mang cái này cho em.” Anh đặt một chiếc bình giữ nhiệt hẹp và cao trên quầy, loại có nắp đậy là một chiếc tách để uống. Maggie đã không nhận ra anh mang theo nó trước đó.
“Anh mang café cho em sao?”
“Phải, một trong những mẻ rang của anh.”
Tặng phẩm làm cô hài lòng hơn là nó có thể có. “Anh là một ảnh hưởng xấu.” Cô bảo anh.
Giọng anh nghe khàn khàn. “Hy vọng thế.”
Đó là một khoảnh khắc thật dễ chịu, đứng ở đó cùng anh, tưởng tượng về những điều như là bước lên một bước và xóa đi khoảng cách giữa họ, được ôm nghiến lấy anh, áp sát vào sự mạnh mẽ và hơi ấm, và cảm thấy anh cuốn lấy cô vào vòng tay.
Trước khi Maggie có thể cám ơn anh, Elizabeth đã quay lại cùng Holly. Cô gái nhỏ, bị kích động bởi căn phòng tiệc được trang hoàng, và một cái bánh kem hình lâu đài đồ sộ, với những cây nến trên các tháp canh, ngay lập tức chạy đến bên Mark và yêu cầu anh cũng phải đến để nhìn thử. Anh mỉm cười và đi theo cô bé.
Cuối cùng, Mark và Holly chất đống những món hàng của họ lên quầy : Một đôi cánh tiên, một cây đũa thần, một cái váy xòe màu xanh lục và tím. Elizabeth nhập chúng vào máy tính tiền, chuyện gẫu một cách hòa nhã, trong khi Maggie đang bận giúp một khách hàng khác.
Maggie trèo lên một chiếc ghế xếp để với lấy vài pho tượng nhỏ được cất trong một ngăn kệ phía trên hộp trưng bày. Sau khi hồi phục lại Dorothy, Tin Woodman , Lion, và Scarecrow, cô nói với cô ấy rằng, mụ phù thủy Wicked * đã hết. “Tôi có thể đặt mua bổ sung và có ở đây cho cô trong khoảng một tuần.”
(*Những nhân vật trong truyện và film Phù thủy xứ Oz.)
Người khách lưỡng lự. “Cô có chắc không? Tôi không muốn mua những tượng khác nếu tôi không có được trọn bộ.”
“Nếu bà muốn, chúng tôi có thể gọi cho nhà cung cấp để chắc rằng họ sẽ gởi tượng mụ phù thủy đến.” Maggie nhìn về hướng máy tính tiền, “Elizabeth…”
“Tôi có số ở đây.” Elizabeth nói, vung vẩy tập giấy danh sách. Bà cười khi nhận ra người khách, “Xin chào, Annette. Thứ này để làm quà tặng cho Kelly à? Tôi biết cô bé yêu thích bộ phim đó.”
“Con bé đã xem nó ít nhất năm lần.” Người phụ nữ đáp với một tiếng cười và đi đến quầy tính tiền khi Elizabeth quay số điện thoại.
Thu thập một ôm những pho tượng thừa, Maggie trèo lên chiếc ghế xếp và bắt đầu đặt chúng trở lại ngăn kệ. Cô đột ngột mất thăng bằng khi vài chiếc hộp bị xoay chuyển trên tay cô.
Một đôi tay vịn vào eo cô, giữ cô đứng vững. Maggie đông cứng lại một thoáng khi cô nhận ra Mark đang đứng phía sau cô. Sức ép từ sự va chạm của anh vững chãi, mạnh mẽ và đầy tôn trọng. Nhưng sự nồng ấm của bàn tay anh thấm xuyên qua lớp vải mỏng của chiếc áo thun cô mặc và khiến nhịp mạch của cô đập điên cuồng. Cô bồn chồn chống lại thôi thúc được xoay vòng trong cánh tay anh. Thật tốt biết bao nếu được lồng tay vào mái tóc dày sẫm màu, và kéo anh lại gần hơn, mạnh hơn…
“Anh có thể đặt lại những thứ đó cho em không?” Anh hỏi.
“Không. Em… Em làm được.”
Tay anh hạ xuống, nhưng anh vẫn ở gần bên.
Maggie lóng ngóng với những cái hộp còn lại, mò mẫm đẩy chúng vào ngăn kệ. Xuống khỏi chiếc ghế xếp, cô quay người đối diện Mark. Họ đang đứng quá gần nhau. Anh có mùi của nắng, không khí biển, muối – hương thơm quấy rầy các giác quan của cô. “Cám ơn anh.” Cô xoay sở để nói. “Và cám ơn về café. Em sẽ trả chiếc bình giữ nhiệt lại cho anh bằng cách nào được?”
“Anh sẽ đến lấy sau đó.”
Có tiếng chuông của những khách hàng khác, Elizabeth tiến đến gần họ. “Mark, tôi đã cố thuyết phục Maggie gặp Sam. Cậu có nghĩ rằng họ sẽ hợp nhau không?”
Gương mặt của Holly sáng lên trước lời đề xuất. “Cô sẽ thích bác Sam của con cho xem.” Cô bé nói với Maggie. “Bác ấy rất vui tính. Và bác ấy có một đầu đĩa Blu-ray.”
“Hay đấy. Đó là hai yêu cầu của cô,” Maggie đáp với một nụ cười tươi tắn. Cô liếc nhìn Mark, gương mặt anh không lộ ra biểu hiện gì. “Em sẽ thích anh ấy chứ?” Cô đánh liều hỏi.
“Em không có nhiều điểm chung với nó.”
“Cả hai đều trẻ và độc thân.” Elizabeth phản đối. “Điều gì khác làm họ phải có điểm chung nữa chứ?”
Lúc này Mark mang một vẻ cau có rõ ràng. “Em có muốn được giới thiệu với Sam không?” Anh hỏi Maggie.
Cô nhún vai, “Em khá bận rộn.”
“Hãy cho anh biết khi em quyết định. Anh sẽ quan tâm đến điều đó.” Anh ra hiệu với Holly. “Đến lúc phải đi rồi.”
“Chào cô.” Cô gái nhỏ rạng rỡ nói, tiến đến để ôm Maggie lần nữa.
“Chào, Holly.”
Sau khi hai người rời khỏi, Maggie nhìn quanh cửa hàng, nó đã vắng vẻ được một lúc. “Chúng ta hãy ăn trưa thôi.” Cô nói với Elizabeth. Họ đi vào gian phòng phía sau cửa hàng và ngồi vào bàn, vẫn để tai họ lắng nghe tiếng leng keng mách lẻo từ chiếc chuông treo trên cửa. Trong lúc Elizabeth mở giấy gói phần sandwich, Maggie mở nắp chiếc bình giữ nhiệt. Một hương thơm hấp dẫn tỏa ra - ấm áp, nồng đượm, và có mùi hương của gỗ tuyết tùng.
Maggie hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại để tận hưởng hương thơm làm say đắm lòng người đó.
“Bây giờ tôi hiểu rồi.” Cô nghe Elizabeth nói.
Maggie mở mắt ra, “Hiểu gì cơ?”
“Tại sao cô không có hứng thú gặp Sam.”
Hơi thở nghẹn lại trong cổ họng cô. “Oh… Cháu… Không có gì với Mark đâu, nếu đó là điều bà đang nghĩ đến.”
“Tôi đã thấy cách cậu ấy nhìn cô.”
“Anh ấy đang quan tâm đến người phụ nữ khác. Một mối quan tâm nghiêm túc.”
“Vẫn chưa chắc được cho đến khi từ “Con đồng ý” được nói ra. Và Mark đã mang cho cô café đấy thôi.” Điều này được tuyên bố y như thể hành vi đó có tầm quan trọng bất thường. “Nó tương đương với một chai sâm banh Dom Pérignon.” Elizabeth ném một cái nhìn thèm thuồng vào chiếc bình giữ nhiệt.
“Bà có muốn uống thử một ít không?” Maggie hỏi, thích thú.
“Tôi sẽ lấy cái ca của tôi.”
Pha trộn sẵn kem và đường, một dòng chảy nhẹ màu caramel được đổ vào trong tách của họ. Trong yên lặng họ thưởng thức café với bánh mì nướng và thức uống.
Đó không chỉ là café… đó là một trải nghiệm. Những dấu vết của việc được gọt dũa, rang chín, tẩm bơ đem đến một sự hoàn thiện nhẹ nhàng. Mạnh mẽ và ngọt ngào, không có một chút dấu vết của vị đắng, đã sưởi ấm Maggie cho đến tận đầu ngón chân.
“Ôi. Trời.” Elizabeth nói. “Thứ này ngon tuyệt.”
Maggie hớp một ngụm khác. “Đó quả thực là vấn đề.” Cô nói một cách u sầu.
Gương mặt người phũ nữ già dịu đi với vẻ am hiểu. “Bị Mark Nolan thu hút à?”
“Anh ấy ở ngoài tầm với. Nhưng bất cứ khi nào cháu gặp anh ấy, dù cho chúng cháu không hề tán tỉnh nhau, cháu cứ có cảm giác như chúng cháu đã như thế.”
“Đó không phải là vấn đề.” Elizabeth nói.
“Không ư?”
“Không. Nó là vấn đề khi nào cảm giác giống như sự tán tỉnh ngưng lại đến nỗi nó trở thành vấn đề. Vậy hãy tiến lên và tán tỉnh – Đó có lẽ là thứ duy nhất để giữ cô tránh xa việc có sex với cậu ta.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...