Thi Thượng Từ nhìn Thi Linh Âm, đột nhiên mở rộng nụ cười, lộ ra hàm răng đều tăm tắp.
"Thanh Mặc" Hắn nói, "Con đi dạo xung quanh đi, ta có vài lời muốn nói riêng với Linh Âm."
"Vâng thưa cha." Thi Thanh Mặc nghe lời rất nhanh rời đi.
Thi Linh Âm ôm hoa, nắm chặt cây kéo.
Thi Thượng Từ đứng lên, khoanh tay đánh giá đồ vật trên bàn trà cùng vườn hoa thược dược um tùm tươi tốt.
"Sự kiện chiến hạm của Cố Thượng tướng mất tích, vẫn bị nghi ngờ là có quan hệ với Mandela, bởi vì người chỉ huy Cố Thượng tướng tín nhiệm nhất lúc đó là Cao Ninh Hành - nhân vật đại diện sáng giá nhất của tổ chức ngầm Mandela." Thi Thượng Từ cười híp mắt nhìn hoa, "Nữ hài kia ta cũng đã gặp qua, thời điểm trước đây con còn đi học, lúc nào cũng cùng nàng chơi chung thành một khối, nàng là một nha đầu rất đặc biệt, khiến ta ấn tượng rất sâu sắc."
Thi Linh Âm trầm mặc.
Thi Thượng Từ hời hợt, thật giống như đang nói về khí trời, nói tiếp: "Về sau con mất tích, cũng cùng Cao Ninh Hành có quan hệ đúng không?"
Thi Linh Âm nở nụ cười: "Phụ thân vì sao lại cảm thấy như vậy? Từ khi Cao Ninh Hành đi theo Cố Triều Lan, ta cùng nàng đã không còn quan hệ."
Thi Thượng Từ cười nói: "Thật sao?"
Thi Linh Âm cười nhìn ông, ôn nhu nhẹ nhàng mềm mại: "Ta vì sao lại biến mất, phụ thân ngài không phải là người hiểu rõ lí do nhất sao?"
Nàng vén tóc lên, ngón tay chầm chậm xoa tuyến thể sau gáy.
"Phụ thân đúng là đã dạy dỗ ta rất nhiều thứ đấy.
Không có ngài, sẽ không có Thi Linh Âm ta ngày hôm nay."
Thi Thượng Từ từ chối, cười nói: "Ta vậy mà không dạy được con, con quá cuồng dã, ta không quản được.
Chỉ là...!con nói xem nếu như những người ở phía trên biết con là thê tử Cố Thượng tướng nhưng lại có quan hệ với tổ chức Mandela, Cố Thượng tướng có thể hay không một lần nữa bị đưa đi quan tòa thẩm phán?"
Thi Thượng Từ xoay người, cười híp mắt nhìn sắc mặt Thi Linh Âm thay đổi.
"Từ nhỏ ta đã nói với con, làm người phải biết nắm bắt thời cơ, phải biết nhìn sắc mặt của người khác, đặc biệt là những người như chúng ta, mỗi ngày đều phải đối mặt với người của những gia tộc quyền thế, càng phải biết cách đối nhân xử thế, bằng không một ngày nào đó chính mình đắc tội rồi quỷ thần cũng không biết."
Thi Thượng Từ chắp tay sau lưng, đến gần, trên mặt vẫn cứ nở nụ cười ôn hòa như gió xuân.
"Cố Thượng tướng tính cách cương liệt, không sợ quy tắc thế gian, cô ấy xác thực là thanh niên hào kiệt hiếm có, tài hoa cùng nhuệ khí siêu nhiên.
Nhưng hiện tại kết cục của cô ấy như thế nào, con so với ta càng rõ ràng."
Thi Thượng Từ đi tới trước mặt Thi Linh Âm, lấy ra nhánh hoa thược dược đẹp nhất trong tay nàng.
"Con nghe phụ thân khuyên một câu, mọi việc đều phải thận trọng từ lời ăn tiếng nói đến việc làm, xem xét thời thế, chớ ngông cuồng hung hăng, tự tin quá độ."
Thi Thượng Từ mang theo cành hoa, nhàn nhã rời đi.
Trần thúc cuối cùng vẫn ở lại Oasis.
Buổi tối Cố Triều Lan trở về, thấy trong nhà lại có thêm một người xa lạ, dừng một chút, lập tức nhìn về phía Thi Linh Âm, dùng vẻ mặt muốn nàng giải thích.
Thi Linh Âm đi tới, tiếp nhận xe lăn: "Vị này chính là Trần thúc mà phụ thân mang đến cho ta."
Cố Triều Lan lập tức đè lại xe lăn, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thi Linh Âm: "Phụ thân ngươi?"
Thi Linh Âm né tránh ánh mắt của nàng, thấp giọng nói: "Phải, là phụ thân ta."
Cố Triều Lan nhìn nàng vài giây, cuối cùng trầm mặc, buông lỏng xe lăn ra, để Thi Linh Âm đẩy cô lên lầu.
Sau khi lên lầu, Thi Linh Âm ngồi xổm người xuống, chủ động giúp Cố Triều Lan cởi áo khoác quân đội, thay quần áo nhẹ nhàng cho cô.
Cố Triều Lan ngăn tay nàng lại, cứng rắn nói: "Ta đã để ngươi lưu lại hai người, cho nên người của cha ngươi, trong vòng ba ngày đuổi đi."
Thi Linh Âm thu tay về, im lặng hai giây, nàng đứng lên, ôn nhu nói: "Ta biết rồi, ta đi gọi số 1 đến giúp ngươi thay quần áo."
Nói xong, nàng rất nhanh rời phòng ngủ.
Cố Triều Lan nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, bỗng nhiên có chút buồn bực nhíu mày.
Chủ nhật, ngày 12 tháng 5.
Hội trường tiệc cưới.
Thời gian định đoạt tiệc cưới rất vội vàng, là Thạch Chinh thuận miệng đưa ra, vì lẽ đó tiệc rượu được làm vô cùng đơn giản.
Địa điểm là ngay tại hoa viên trên Oasis.
Buổi sáng bố trí hội trường hôn lễ, buổi chiều bữa tiệc sẽ được bắt đầu.
Khách khứa đến rất nhiều, phần lớn là người bên Cố Triều Lan.
Coi như bây giờ Cố Triều Lan ngã xuống, địa vị kém xa trước đây, nhưng cô đến cùng vẫn là con gái của Tổng thống, là cháu ngoại của Thạch thủ trưởng.
Hội trường còn có một đống phóng viên.
< Ngày hôm nay Cố Thượng tướng và Nhị tiểu thư Thi gia tổ chức hôn yến vô cùng long trọng > -- tiêu đề mới mẻ này rất nhanh đã phủ sóng toàn bộ các trang tin tức cùng nền tảng xã hội lớn.
Thi Linh Âm đang trang điểm, Đường Kiều đứng một bên đọc cho nàng nghe mấy cái bình luận có lượt like cao nhất trong mấy trang tin tức mới mẻ kia.
"Phượng Hoàng rụng lông còn không biến thành con gà, Thượng tướng ngã xuống liền phải cưới con gà." Đường Kiều đọc xong hừ một tiếng, "Mình bình thường bảo cậu thu liễm một chút, cậu cũng đâu có chết, bây giờ cậu xem, mọi người đều ngầm thừa nhận cậu là gà."
Thi Linh Âm nhắm hai mắt, để chuyên gia trang điểm vẽ mắt cho nàng.
"Còn cái gì khác không?"
Đường Kiều lại đọc: "Hôn nhân hào môn điển hình, mở cửa kinh doanh, đóng cửa đánh nhau -- phía dưới bình luận, hẳn là sẽ không đánh nhau đi, dù sao cũng là Cố Triều Lan a, một cước liền có thể đạp chết Thi Linh Âm -- không phải tàn tật sao, chân đâu mà đá -- lầu trên là tiểu đệ đệ."
Xem tới đây, Đường Kiều không nhịn được tò mò hỏi: "Cố Thượng tướng chân thật sự không trị khỏi sao? Chuyện này cũng quá kỳ quái đi, bây giờ làm gì còn bệnh nào không thể chữa khỏi chứ."
Thi Linh Âm lạnh nhạt nói: "Có thể do nguyên nhân tâm lý, giống như Tiểu Địch vậy."
Đường Kiều nói: "Ý của cậu là bản thân cô ấy không muốn đứng lên sao? Không thể nào..."
Thi Linh Âm bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ cái gì cũng không biết.
"Quá kỳ quái..." Đường Kiều cảm thán một câu, lập tức đổi đề tài hỏi, "Vậy các cậu đóng cửa thật sự sẽ đánh nhau sao?"
Thi Linh Âm câu môi: "Cậu đoán xem."
Đường Kiều bĩu môi: "Mình đoán khẳng định đánh, Cố Thượng tướng làm sao có khả năng nhịn không đánh loại người như cậu, cậu quá đê tiện, vừa cặn bã lại vừa đê tiện."
Thi Linh Âm mở mắt, nhìn gương mặt chính mình trong gương.
Nàng chỉ kẻ đuôi mắt màu đỏ tinh xảo từ đậm đến nhạt dần khiến khuân mặt hồng hào càng thêm sắc xảo, sóng mắt lưu chuyển, xinh đẹp quyến rũ.
Đẹp đến quá mức lộ liễu phô trương.
Thi Linh Âm nhấp đôi môi đỏ mềm mại một hồi, nói: "Cậu quá khinh thường sự nhẫn nại của Thượng tướng rồi."
Đường Kiều bát quái nói: "Vậy cậui nói cụ thể một chút, chẳng hạn như các cậu trải qua đêm tân hôn như thế nào?"
Thi Linh Âm để chuyên gia trang điểm lui xuống, nàng đứng dậy nhìn bộ lễ phục trong gương.
Một chiếc váy dài với cổ áo cao, phần cổ và vai một nửa là ren xuyên thấu, mơ hồ lộ ra da thịt trắng nõn, làn váy bồng bềnh xõa tung trên mặt đất.
Không có bất kì hoa văn nào, ngoại trừ màu sắc sặc sỡ, có thể xem như đây là một chiếc váy "mộc mạc".
Nhưng gương mặt Thi Linh Âm mới là thứ kinh diễm nhất.
Thi Linh Âm nắm lấy tà váy, nói: "Vẫn còn chưa có đêm tân hôn, thân thể Thượng tướng không tốt lắm, còn đang phải uống thuốc."
Đường Kiều ánh mắt sáng lên, như thiên hàng đại qua: "Thân thể Thượng tướng làm sao, chỗ nào không tốt, cậu tiết lộ một chút đi."
Thi Linh Âm nói: "Đây là nội dung thu phí, một vạn một tin."
(1 vạn xấp xỉ 34 triệu)
Đường Kiều giả bộ tức giận nói: "Damn! cậu lại muốn lừa tiền mình!"
Thi Linh Âm chỉ cười, Đường Kiều một mặt tức giận nhưng vẫn thỏa hiệp: "Được, mình trả tiền, cậu nói mau."
"Tiểu Âm Âm!" Cửa phòng hóa trang lúc này đột nhiên bị một người thô lỗ đẩy ra, một nam nhân cao lớn nhảy vào, "Ca ca đến rồi đây!"
Người hắn cao đến 1m8, vóc người cân xứng, mái tóc vàng óng, tay nắm cửa còn chưa buông ra, liền vô cùng nôn nóng gọi: "Mau mau, bê đồ vật vào cho ta!"
Hai con robot bị sơn bảy sắc cầu vồng mang theo một cái rương lớn, khó khăn chui vào trong khung cửa.
Thi Linh Âm che váy, lùi về phía sau.
Cái rương cao hơn nửa mét, dài tới 1 mét, nặng trình trịch được đặt ngay giữa phòng.
Đường Kiều nói: "Aaron, ngươi lại đưa vật kỳ quái gì đến đây vậy?"
Aaron Robert đỡ cái rương, một mặt đắc ý khoe khoang nói: "Cái này không phải là vật kỳ quái, đây là sản phẩm mới mà công ty ta vừa nghiên cứu phát minh ra, tháng sau mới ra mắt thị trường, ta đặc biệt vì Tiểu Âm Âm mang đến, để cho nàng có thêm những ngày tháng tân hôn hạnh phúc."
Đường Kiều bày ra dáng vẻ ta đã hiểu, ồ một tiếng thật dài, phá đám nói: "Còn không phải là đồ cho người trưởng thành dùng sao."
Aaron ai oán nói: "Ngươi liền không thể phối hợp với ta một chút sao? Cái này thực sự là sản phẩm mới siêu cấp vip pro đó, vô cùng tốt hơn nữa còn vô cùng thực dụng!"
Thi Linh Âm cảm thấy hứng thú nói: "Hữu dụng như nào vậy?"
Aaron vỗ cái rương bảo bối, nói: "Đây là giường bay, biết không, chính là cái trước kia ta đã nói, cái giường này có thể khiến ngươi nằm lơ lửng giữa không trung."
Thi Linh Âm không có hứng thú gì nói: "À, ra là cái này."
Aaron vội la lên: "Cái này thì làm sao, Thượng tướng nhà ngươi không phải tàn tật sao, cái này thích hợp nhất! Lơ lửng giữa không trung, dùng tay nhẹ nhàng đẩy một cái, liền có thể thay đổi tư thế, muốn tư thế nào đều có thể, không hài lòng sao?"
Thi Linh Âm chân mày cau lại, tỏ vẻ thấy hứng thú.
Aaron nói tiếp: "Ngoài ra ta còn cấp cho ngươi cả một kho phim điện ảnh, hình ảnh ba chiều full HD, hiệu ứng âm thanh vòm, mười nghìn bộ phim, mỗi tuần đều có cập nhật mới, thấy thế nào, ca ca đối với ngươi không đủ tốt?"
Thi Linh Âm phối hợp nói: "Thật tốt."
Aaron hưng phấn nói: "Một hồi ta liền lắp đặt cho ngươi, để cho đêm nay các ngươi sử dụng, sau đó tặng lại ta một cái phản hồi."
Nói xong hắn không nhịn được cười ha ha ha, đã nghĩ kỹ từ để quảng cáo cho giường bay --
( *Sung sướng Vân Đoan: Sung sướng như ở trên mây)
Ba người nói chuyện chưa được bao lâu, Điền Tây liền đến mời Thi Linh Âm ra ngoài, cùng Cố Triều Lan đồng thời trả lời phỏng vấn.
Cuộc phỏng vấn này rất trọng yếu, là tin tức công khai, sẽ được đăng trên những nền tảng tin tức lớn nhất.
Cố Triều Lan đã đến, mặc bộ quân trang mà hôm tổ chức hôn lễ đã mặc, Vưu Ánh Hàn đứng bên cạnh cô, khom lưng cùng cô to nhỏ nói chuyện, vẻ mặt hai người đều rất nghiêm túc.
Phóng viên chờ ở một bên, điều chỉnh thử thiết bị hoặc xem bản thảo phỏng vấn, không một người nào nói chuyện, trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Mãi đến tận khi tiếng bước chân của Thi Linh Âm phá vỡ sự yên lặng.
Vưu Ánh Hàn ngừng nói chuyện, đứng thẳng người lên.
Các ký giả nhìn thấy Thi Linh Âm thì khựng lại một chút.
Thi Linh Âm so với những lời đồn đại và ảnh chụp được phát tán càng thêm diễm lệ bức người.
Cố Triều Lan cũng nhìn về phía Thi Linh Âm, đáy mắt xưa nay đều lạnh như băng đột nhiên lộ ra một tia ôn hòa, sau đó cô phá lệ nở một nụ cười.
Rõ ràng là muốn cùng Thi Linh Âm diễn trò.
Thi Linh Âm nhìn nụ cười giả tạo ôn nhu yếu ớt kia, nhếch đôi môi đỏ, đáp lại bằng một nụ cười vạn phần minh diễm, xán lạn lộ ra má lúm đồng tiền kiều mị.
Phóng viên sửng sốt một chút, mới nhớ ra phải chụp ảnh cùng ghi chép.
Cố Triều Lan đưa tay ra, Thi Linh Âm đi tới, còn chưa tới bên người Cố Triều Lan, liền vươn tay ra muốn nắm chặt cái tay kia của Cố Triều Lan.
Một bước, hai bước, nàng chạm tới đầu ngón tay của Cố Triều Lan.
Cố Triều Lan nắm chặt ngón tay, chăm chú dắt tay Thi Linh Âm.
Thi Linh Âm dán vào xe lăn đứng bên cạnh Cố Triều Lan, hai người nhìn nhau một cái sau đó đồng thời mím môi, nở ra nụ cười hạnh phúc hài hòa.
"Cảm tình của Thượng tướng cùng phu nhân thật tốt." Phóng viên cảm thán.
Cố Triều Lan nắm tay Thi Linh Âm, ừ một tiếng.
Phóng viên vào chỗ, rất nhanh chính thức bắt đầu phỏng vấn.
Vấn đề phóng viên đưa ra rất sắc bén, câu hỏi thứ nhất chính là: "Mọi người đều nói cuộc hôn nhân của ngài cùng Thi tiểu thư là hôn nhân thương mại không có tình cảm, đây có phải là sự thật không? Hay chỉ là do người ngoài không biết nên lan truyền thông tin sai lệch?"
Thi Linh Âm nói tiếp: "Đương nhiên là giả.
Ta kỳ thực thầm mến Cố Thượng tướng rất nhiều năm."
Hết chương 9.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...