Người ra lệnh khiến Cố Triều Lan không thể đứng lên dậy, chính là Thạch Chinh.
Thi Linh Âm bị chân tướng này làm cho cả kinh nói không nên lời.
Mảnh kim loại là Thạch Chinh ra lệnh đặt vào, nếu như có định vị vậy ông ta nhất định phải biết.
Vì lẽ đó hai lần tập kích này cũng là chủ ý của ông ta sao?
Cố Triều Lan đem mảnh kim loại vò thành một cục, hạ cửa kính xe xuống giơ tay ném vào trong đống rác.
Cô lái xe đến nhà nghỉ phía đối diện, chen vào giữa một dãy ô tô hỏng trước cửa, sau đó nhìn chằm chằm đống rác đối diện, vẻ mặt lạnh đến mức đáng sợ.
Thi Linh Âm lo lắng cho cô, không nhịn được nắm chặt bàn tay đang đặt trên vô lăng.
Lông mi Cố Triều Lan khẽ giật, không để ý tới động tác của Thi Linh Âm.
Thi Linh Âm thấy thế càng làm càn, cũng càng thêm thân mật nhấc ngón tay Cố Triều Lan lên sờ nắn.
"Xem như là phần thưởng ngày hôm nay ngươi cứu ta từ trong căn phòng dưới đất kia ra, ta cho ngươi biết một bí mật." Nàng nhìn Cố Triều Lan cười, "Ngươi muốn nghe sao?"
Cố Triều Lan quả nhiên bị hấp dẫn sự chú ý, nhìn về phía Thi Linh Âm.
Thi Linh Âm rủ tầm mắt, ngữ khí lãnh đạm: "Ta không phải được Thi Thượng Từ nhận nuôi, mà là bị cha mẹ bán đi."
Cố Triều Lan sững sờ.
Thi Linh Âm cười cười nói: "Ngươi biết mà Omega luôn có rất nhiều người yêu thích."
Nói xong, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phía dưới này là một thế giới như nào đây.
Nhà cửa thấp bé rách nát, đèn đường mờ ảo ảm đạm, bầu trời vĩnh viễn là cái ‘trần nhà’ đen kịt.
Đường phố luôn chất đầy rác rưởi, không khí tràn ngập mùi thối rữa, không có bạch thiên hắc dạ, không có ánh mặt trời, không có cây cỏ, cũng không có không khí trong lành cùng với những hi vọng ấm áp.
Tất cả mọi người đều đang vì sống tồn mà điên cuồng giãy giụa.
Nếu nơi này âm u tuyệt vọng như vậy, tại sao không lên trên kia, đi lên trên mặt đất nơi có ánh mặt trời.
Bởi vì bên dưới ánh mặt trời không có chỗ cho giun dế tồn tại.
Thế giới được hưởng thụ ánh nắng mặt trời, hẳn sẽ rất sạch sẽ, xinh đẹp.
Ngựa xe như nước, nhà cao tầng, pháo đài trên không, mặt đất có cây xanh.
Thành thị phồn hoa, Sơn Hà Cẩm Tú, hoa thơm chim hót, ánh sáng rực rỡ.
Làm sao có thể để những thứ dơ bẩn dưới đáy xã hội phá hủy phần ánh sáng mặt trời xinh đẹp này đây.
Bên cạnh xe là khách sạn, một đôi nam nữ đang cùng nhau bước ra.
Cô gái trẻ tuổi tinh tế, trang dung diễm lệ, biểu cảm đờ đẫn, cô ta tiễn người đàn ông trung niên đi, sau đó tựa trên khung cửa, thẫn thờ mà hút thuốc.
Cửa hàng bên đường được thắp sáng bằng những ánh đèn neon đầy màu sắc sặc sỡ, những ánh đèn màu sắc rực rỡ cùng ánh đèn sáng trắng trộn lẫn với nhau tạo thành một loại màu sắc kỳ quái.
Loại màu sắc này chiếu lên gương mặt trẻ trung của cô gái kia lại đan dệt ra một vẻ mặt kỳ quái lạ lùng.
Lúc sau một nam nhân trẻ tuổi mặc đồng phục công xưởng đi ngang qua, liếc mắt nhìn cô gái kia một cái, sau đó lấy một túi bánh mì từ trong túi ra quơ quơ trước mặt cô gái nọ.
Nữ nhân nhìn chằm chằm túi bánh mì, đột nhiên nở nụ cười.
Cô ta hướng về phía nam nhân trẻ tuổi vẫy tay.
Nam nhân lập tức xông tới, vuốt mông nữ nhân, sau đó cùng nhau tiến vào khách sạn.
Thi Linh Âm nhìn tình cảnh này, hỏi: "Ngươi cảm thấy ta may mắn sao, được bán đến thế giới bên trên."
Cố Triều Lan nhìn cái thế giới u ám này rồi hồi tưởng cái thế giới vĩnh viễn sạch sẽ sáng sủa trên kia.
Cô nói: “Ừ.”
Cô cảm thấy đúng là như thế.
Thi Linh Âm nắm ngón tay Cố Triều Lan, cười cười: "Ta có lúc cũng cảm thấy như vậy.
Nếu như không được lên trên mặt đất, ta làm sao có cơ hội gả cho đại danh đỉnh đỉnh như Cố Triều Lan Thượng tướng đây."
Cố Triều Lan nói: "Ngươi sẽ."
Thi Linh Âm khó hiểu: "Hả?"
Cố Triều Lan nói: "Ngươi sẽ gả cho người còn tốt đẹp hơn."
Thi Linh Âm nở nụ cười, lại rủ mắt nói: "Nhưng ở đâu mới có người so với Cố Thượng tướng còn tốt hơn đây? Ngươi sau này không chỉ là nữ Alpha lợi hại nhất thế giới, mà còn là người đầu tiên trong lịch sử."
Cố Triều Lan nghiêm túc nói: "Rất khó."
Thi Linh Âm nghĩ đến thái độ của Thạch Chinh đối với cô, nghĩ đến những quy tắc phân biệt đối xử của thế giới này, nhưng nàng vẫn hỏi: "Tại sao?"
Nàng muốn biết Cố Triều Lan nghĩ như thế nào.
Cố Triều Lan nói: "Cõi đời này rất nhiều chuyện, chỉ dựa vào một người là không đủ.
Mỗi một bước ta bước đến ngày hôm nay đều là do thuộc hạ của ta dùng mạng để đổi lấy."
Nhất tướng công thành vạn cốt khô*.
Đứng ở vị trí càng cao, những thứ cần phải hi sinh càng nhiều.
Cũng giống như những tòa lâu đài trên mặt đất ngày nay đã phải dùng chính những mồ hôi, xương máu và sự tự do của những hạ nhân để xây dựng nên.
Đây chính là quy tắc của thế giới này.
Thi Linh Âm ngước lên nhìn thẳng vào mắt Cố Triều Lan: "Khó không có nghĩa là không làm được.
Phá xong thì xây lại, có thất bại thì mới thành công, ta biết, cũng tin chắc ngươi có thể."
Cố Triều Lan trầm mặc đối diện với Thi Linh Âm, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay nàng.
Nửa giờ sau, hai chiếc xe một lớn một nhỏ từ góc đường đi ra, xe phanh gấp, dừng lại trước đống rác.
Một nữ nhân từ trong xe bước xuống, đi tới trước đống rác, nhìn xung quanh nửa ngày, xoay người lại cùng người trong xe nói một câu, tiếp đó một tên Ngụy ca cằm đầy râu mép đẩy cửa xe đi ra.
Cố Triều Lan hạ cửa kính xe xuống một chút để âm thanh bên ngoài có thể truyền tới.
Ngụy ca giọng rất lớn, hắn hỏi nữ nhân: "Vị trí được phát tới là nơi này sao?"
Nữ nhân gật gù.
Ngụy ca nhìn một vòng đống rác, sau đó nhìn xung quanh, chỉ nhìn thấy dáng vẻ vội vã của người đi đường đối với bọn họ cực kỳ cảnh giác.
"Đệt." Ngụy ca mắng to, "Đùa tao đấy à, người ở con mẹ nó chỗ nào, chẳng lẽ muốn lão tử đem cả con đường này lật tung lên để tìm một lần nữa hay gì?"
Cố Triều Lan đóng cửa sỏ.
Cô biết đáp án.
Thi Linh Âm nắm tay cô.
Cố Triều Lan bình tĩnh nói: "Ta rất ổn."
Thi Linh Âm nói: "Nhưng ta cảm giác không ổn, ta rất..."
Đau lòng ngươi.
"Tức giận thay ngươi."
Cố Triều Lan nở nụ cười nhẹ: "Không cần thiết."
Thi Linh Âm nói: "Vậy ngươi cũng không cần thiết như vậy đả kích ta, vào lúc này ngươi nên nói 'Cảm ơn lão bà đã thay ta tức giận'."
Cố Triều Lan né tránh tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không tiếp lời của Thi Linh Âm, nhưng cũng không làm vẻ mặt lạnh.
Thi Linh Âm nắm ngón tay Cố Triều Lan, khinh bủy chính mình vì không bị cho mặt lạnh mà cảm thấy cao hứng.
Nhưng nàng vui vẻ chưa đến một giây, bàn tay bên dưới đột nhiên dùng sức nắm chặt tay lái.
"Sao vậy?" Thi Linh Âm hỏi.
Cố Triều Lan nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, âm thanh rét run: "Bọn chúng bắt được Vưu Ánh Hàn."
Thi Linh Âm lập tức nhìn sang.
Chỉ thấy Ngụy ca từ sau cốp một chiếc xe tha Vưu Ánh Hàn ra, hắn kéo tóc Vưu Ánh Hàn, đem cô ném vào bức tường bên cạnh đống rác.
Người trong hai chiếc xe đều đi xuống, tổng cộng có bảy người.
Có người đưa cho Ngụy ca một thanh trường đao, Ngụy ca xoay xoay dao găm, để thủ hạ nhấc Vưu Ánh Hàn tới, chống đỡ trên tường.
Ngụy ca cầm dao, đi tới đi lui, dò xét xung quanh.
Cửa hàng phụ cận cùng với người qua đường bị hấp dẫn, cách một khoảng xa vây quanh xem náo nhiệt.
"Cố Thượng tướng!" Ngụy ca đột nhiên rống to, "Ta biết chắc chắn ngươi đang ở xung quanh đây, mà nữ nhân này..."
Hắn dùng dao găm chỉ vào Vưu Ánh Hàn: "Là con chó ngươi thích nhất, thế nhưng bây giờ ta đem nàng đinh ở đây."
Nói xong, hắn tóm lấy hai tay bị trói của Vưu Ánh Hàn, nhấn ở trên vách tường, một đao đóng xuống.
Dao găm xuyên qua hai tay Vưu Ánh Hàn, đóng cô cố định trên tường.
Đoàn người kinh hãi thét một tiếng, ngay sau đó lập tức phấn khích vây gần lại.
Ngụy ca nhìn một vòng người xung quanh, hô: "Cố Thượng tướng, ngươi nếu như không ra cứu nàng, vậy ta liền để người nơi này, đem nàng còn sống sờ sờ chơi đùa đến chết!"
Hắn bóp lấy cằm Vưu Ánh Hàn, nâng mặt cô lên thưởng thức.
Vưu Ánh Hàn không phải người có gương mặt kiều mị, cô xương gò má cao, mặt nghiêm nghị đường nét rõ ràng, ngũ quan đại khí*, ánh mắt hung ác, nhìn qua rất có tính chất công kích.
(*Đại khí: là một dạng khí độ, còn được xem như một loại khí phách.
Chỉ người có khí phách mới có thể làm nên nghiệp lớn.
Một người bất kể là có địa vị cao hay thấp, sự nghiệp lớn hay nhỏ, thân phận hiển hách hay bình thường, có sự thu hút hay không đều phải xem người đó có phần đại khí này hay không.)
Nhưng càng như vậy, liền càng khiến người ức hiếp cô cảm thấy hưng phấn.
Đây là một nữ Alpha, còn là một nữ quân nhân.
Ngụy ca nhếch miệng cười lên: "Lão tử muốn đến trước."
Hắn quay sang nói với người bên cạnh: "Mở loa lên, đem tất cả người ở phụ cận kêu đến, ai cũng có phần, chỉ cần muốn thì đều có thể đến!"
Vưu Ánh Hàn lạnh mặt nhìn chằm chằm Ngụy ca, mặt không cảm xúc, không có phẫn nộ, cũng không có khuất phục.
Ngụy ca tát vào mặt cô: "Đừng lãnh đạm như vậy, chút nữa ngươi còn phải nhiệt tình phục vụ bọn ta đây."
Người ở gần đó quả nhiên bắt đầu đến gần, thậm chí còn có người quay video.
Ngụy ca cởi áo khoác, điều động bầu không khí ném áo lên trời, hô to: "Đến đến đến, đêm nay chúng ta cuồng hoan, tùy tiện chơi, thoả thích chơi, chơi đến thấy máu mới thôi."
Người của hắn bắt đầu hoan hô, người đi đường vây xem cũng cấp tốc phụ họa, nhiệt tình tăng vọt.
Sự u ám kiềm nén trong cái thế giới âm u này lập tức được bộc phát ra.
Cố Triều Lan cũng không nhịn được nữa, cô đẩy cửa xe, nhanh chân bước ra.
Thi Linh Âm vội vàng đuổi theo.
Đoàn người rất hưng phấn, đặc biệt là thời điểm nhìn thấy Ngụy ca dùng dao cắt rách quân trang của Vưu Ánh Hàn.
Cố Triều Lan rút dao găm ra, lưỡi dao trắng như tuyết nằm trên đầu ngón tay cô xoay tròn, cô trở tay nắm chặt chuôi dao.
Phía rìa ngoài đám người, một nam nhân giơ chiếc máy ảnh cũ lên cao, vừa phóng to tiêu điểm vừa hét to những lời khó nghe.
Cố Triều Lan đến gần, dùng tay nắm lấy cái máy ảnh, đầu ngón tay dùng sức, camera răng rắc răng rắc vỡ vụn.
Nam nhân quay đầu lại mắng: "Đứa nào..."
Hắn nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Cố Triều Lan, giọng nói nghẹn lại.
Cố Triều Lan cầm lấy camera kéo một cái, đồng thời dùng dao găm chém, chỉnh tề cắt đứt cánh tay của tên nam nhân kia.
Nam nhân đau đớn kêu gào thảm thiết, bầu không khí hừng hực bị phá vỡ, mọi người đều quay đầu lại nhìn.
Cố Triều Lan ném cánh tay xuống, một tay cầm dao, ánh mắt vắng lặng lướt qua đám người, nhìn thẳng vào Ngụy ca: "Ngươi tìm ta?"
Ngụy ca sửng sốt một chút, mới phản ứng được hô: "Chính là nó, bắt nó lại cho ta!"
Đoàn người trong nháy mắt hỗn loạn, người của Ngụy ca rút súng ra bắn.
Cố Triều Lan tránh được viên đạn đang bay tới, chỉ dùng một con dao găm, vượt mọi chông gai một đường giết tới trước mặt Ngụy ca.
Một bên có người giơ lưỡi rìu gào thét lao tới, Cố Triều Lan dư quang liếc một chút, cánh tay vung một cái, dao găm bay ra, vèo vèo đâm thẳng vào ngực người kia.
Người kia tại chỗ khuỵ xuống đất, ngã xuống bên cạnh chân Cố Triều Lan.
Cố Triều Lan lướt qua đám người trên mặt đất, ánh mắt nhìn chằm chằm Ngụy ca, một bước đi tới gần, một tay bóp lấy cổ hắn, lại tiến lên một bước, Ngụy ca bị cô giơ lên cao ấn chặt trên vách tường.
Bên cạnh có người nhân cơ hội nâng súng nhắm thẳng vào Cố Triều Lan.
Cố Triều Lan như có con mắt thứ ba, nhìn cũng không nhìn, một tay kia rút súng ra, một tiếng súng nổ vang.
Người cuối cùng cũng ngã xuống đất không đứng dậy nổi.
Cố Triều Lan xoay nòng súng, dí thẳng vào đỉnh đầu Ngụy ca.
Trong nháy mắt, sáu người của Ngụy ca, bao gồm cả mấy người đi đường vây xem muốn đục nước béo cò tập kích Cố Triều Lan, đều bị cô đánh ngã trên đất.
Còn lại những người xem náo nhiệt đã sớm tránh ra xa lùi qua một bên, không dám manh động.
Cố Triều Lan nhìn Ngụy ca, hỏi: "Ai phái ngươi đến?"
Ngụy ca bị cô bóp cổ sắc mặt đỏ lên, chân không ngững giãy giụa, hắn ô ô khó nhọc nói: "Liên, liên hợp khu."
Cố Triều Lan nói: "Ta muốn tên của người đó."
Ngụy ca lắc đầu: "Ta không biết, không biết..."
Cố Triều Lan gật đầu, sau đó nổ súng.
Cô buông tay ra, thời khắc thi thể Ngụy ca mềm nhũn trượt xuống, cô nghiêng mặt sang một bên, quét mắt nhìn những người đang vây quanh xem náo nhiệt.
Ánh đèn đường trắng bệch, chiếu xuống một bên mặt của Cố Triều Lan, cô toàn thân áo đen, đôi chân thon dài buộc chặt một túi vũ khí, mũ áo trùm kín nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một con mắt lạnh lẽo.
Cô hỏi: "Các ngươi muốn tiếp tục sao?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...