“Không." Cố Triều Lan không tiếp nhận súng từ tay Thi Linh Âm, "Ngươi ở lại bên trong, ta ra ngoài."
Thi Linh Âm cười nói: "Ngươi suy nghĩ kỹ chưa? Không sợ lúc ta nổ súng trượt tay làm ngươi bị thương sao?"
Cố Triều Lan rất chắc chắn: "Ngươi sẽ không."
"Được" Thi Linh Âm thu súng về, trở nên nghiêm túc, "Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, nếu như cần thiết, không được nương tay.
Người ở nơi này rất độc ác, việc chúng thích làm nhất chính là xem người khác như con mồi mà đùa giỡn."
"Ta biết rồi." Cố Triều Lan nghiêng người về phía cửa sổ đối diện đầu hẻm, đẩy cửa ra.
Bên ngoài cửa sổ cao hai mét rưỡi so với mặt đất là một khoảng sân nhỏ.
Cố Triều Lan đặt tay trên bệ cửa, đổ người về phía trước, cô quay đầu lại nhìn Thi Linh Âm.
Thi Linh Âm biểu hiện nghiêm túc: "Cẩn thận một chút."
Cố Triều Lan nói: "Ừm."
Nói xong cô dùng tay đẩy một cái, gọn gàng tiêu sái từ nhảy xuống đất.
Thi Linh Âm dùng dao vạn năng khoét một lỗ nhỏ vừa bằng nòng súng trên cửa sổ, sau đó gác chân lên bệ cửa sổ, dùng bắp đùi làm điểm tựa, giữ chặt súng, nhắm vào đầu hẻm.
Cố Triều Lan trèo qua bức tường ở trước sân, nhảy vào con đường tắt.
Chỗ ngoặt trong con ngõ nhỏ có một đôi nam nữ đang đứng.
Nam nhân dưới nách kẹp một cây côn gỗ, trong tay đang mân mê một chiếc máy cũ màu đen, nữ nhân đang nhàn hạ nhìn ngó xung quanh vừa vặn chứng kiến toàn bộ quá trình tiếp đất của Cố Triều Lan.
Ả chỉ vào Cố Triều Lan nói: "Mày là ai, người ở phố nào, tại sao tao chưa từng thấy mày?"
Cố Triều Lan đứng lên, nhanh chân đi tới.
Sắc mặt cô lạnh lẽo, khí tràng sắc bén trực tiếp trấn áp hai người, vài giây sau tên nam nhân kia mới phản ứng được, rút côn gỗ ra hô to: "Mày chính là tên quân nhân từ trên kia xuống!"
Cố Triều Lan bước tới gần, bóp chặt lấy cổ tên nam nhân kia ném mạnh vào tường, lực đạo tàn nhẫn khiến hắn trực tiếp rơi vào hôn mê, thiết bị màu đen trong tay hắn cũng rơi trên mặt đất.
Nữ nhân đứng bên cạnh sợ hãi hét lớn, xoay người bỏ chạy.
Cố Triều Lan kéo ả quay lại, một chưởng bổ ngất.
Hai tên ngã xuống đất, Cố Triều Lan tiếp tục đi về phía trước.
Thiết bị màu đen trên đất đột nhiên vang lên tiếng nói chuyện: "Hầu tử, tụi bay ở bên đó tìm được người rồi hả?"
Cố Triều Lan dừng bước, nhặt thiết bị kia lên, mới phát hiện ra đây là một bộ đàm không dây, đây là thứ mà ở thế giới trên kia hầu như không còn ai sử dụng.
"Hai nữ nhân kia lần này không biết đã trốn con mẹ nó ở chỗ xó xỉnh nào, tao đi dò hỏi khắp nơi cũng không thấy bóng dáng chúng.
Nghe nói hai nữ nhân này còn biết đánh nhau, cho tao xin.
Con mẹ nó tao đang rất phấn khích đây, đợi đến khi lão tử bắt được bọn chúng, nhất định phải trói chúng trên cây cột ở giáo đường 'làm' đến chết mới thôi!"
Cố Triều Lan:...!
"Hầu tử? Tại sao không nói chuyện?"
Cố Triều Lan bóp nát bộ đàm, hướng về đầu hẻm đi đến.
Trong chốc lát, ở ngoài ngõ nhỏ lại có thêm một chiếc xe khác đi tới, hiện tại có tới chín người tụ tập cùng một chỗ, trong tay đều cầm đủ loại vũ khí to nhỏ.
Trong đó còn có người cầm một khẩu súng trường, nòng súng chống xuống đất, nghiêng người nói chuyện.
Cố Triều Lan đi ra ngoài, một tên nam nhân đang hút thuốc quay đầu lại liếc mắt nhìn.
"Đi ra rồi kìa!" Hắn lớn tiếng nói, "Nhìn đi là nữ nhân kia!"
Tám người còn lại lập tức cầm lấy vũ khí, cảnh giác mà hưng phấn nhìn chằm chằm Cố Triều Lan.
"Từ trên kia xuống?" Một tên cầm súng lên tiếng, "Không phải nói là có hai nữ nhân trong quân đội sao, quân trang đâu?"
Cố Triều Lan diện một thân đồ đen, mặt lạnh như băng, khí tràng dũng mãnh, sát khí sắc bén tỏa khắp người sải bước hướng về trước.
Người cầm súng đứng bên trái khựng lại một chút, giơ súng lên nói: "Đứng lại!"
Cố Triều Lan vẫn tiếp tục tiến lên, thậm chí cô còn tiến thẳng về phía nòng súng.
"Đứng yên đó." Người kia lên nòng, chuẩn bi bóp cò thì trong không khí vang lên một âm thanh xé gió, cả cơ thể người nọ chấn động một cái, trên ngực nở rộ một đóa hoa máu.
Thi Linh Âm nổ súng.
"Mẹ kiếp, có người đánh lén!" Một người hô to, "Bắn đạn tín hiệu cho ta, gọi tất cả người đến đây! Làm đại sự!"
Cố Triều Lan dùng chân hất súng lên khỏi mặt đất, thân súng nằm trong lòng bàn tay cô xoay một vòng, cô dùng báng súng đập trúng đầu một tên đang hét.
Súng lục kiểu cũ âm thanh quá lớn, Cố Triều Lan không muốn nổ súng.
Trong thời gian ngắn ngủi, cô quật ngã hai người.
Mấy tên còn lại tức giận nhào lên, vồ tới vây quanh Cố Triều Lan.
Mấy người này nhìn có vẻ rất dữ tợn nhưng trên thực tế làm việc hết sức hỗn loạn, lực đạo rất nhỏ, trước mặt người có kinh nghiệm sa trường* lâu năm như Cố Triều Lan căn bản không đáng để chú ý.
(*sa trường: chỉ vùng đất quân lính đôi bên đánh nhau)
Trong góc khuất có một nữ nhân đang nỗ lực bắn đạn tín hiệu, bị Thi Linh Âm một phát bắn gục.
Cùng thời khắc đó, Cố Triều Lan đá bay tên cuối cùng còn trụ lại, hướng về chiếc xe gần nhất đi đến.
Vào lúc này, người trốn trong chiếc xe nằm ở xa nhất bắn ra một viên đạn tín hiệu.
Đạn tín hiệu bay thẳng lên, bắn trúng cái 'trần nhà' đen kịt của tầng một phụ, tiếng nổ tung vang vọng, bạch quang chói mắt lập tức sáng bừng lên, trong phút chốc đem toàn bộ hẻm Thất Loan (hẻm số 7) chiếu sáng thành ban ngày.
Đây là một viên đạn tín hiệu đủ để kinh động toàn bộ người trong hẻm Thất Loan.
Cố Triều Lan đảo mắt nhìn, chọn một chiếc xe, mở cửa ngồi vào trong, gọn gàng nhanh chóng khởi động xe, đạp mạnh chân ga đi ra từ đầu hẻm.
Trong phòng Thi Linh Âm vác súng trên lưng, mở cửa sổ ra, thời khắc nàng chuẩn bị nhảy xuống bất chợt nhìn thấy một điểm đen bay nhanh đến.
Động tác của nàng trong nháy mắt ngừng lại.
Tiếng la hét cùng tiếng bước chân hỗn loạn vang lên đuổi theo Thi Linh Âm và Cố Triều Lan, cư dân phụ cận du đãng* bạo lực như đàn châu chấu bị đánh thức, trào ra từ bốn phương tám hướng.
(*Du đãng: Rong chơi phóng túng, không chịu làm ăn)
Tóm được những người gọi là tầng lớp thượng đẳng, dằn vặt, chà đạp lên bọn họ là một loại hoạt động giải trí khiến đám người dưới đáy xã hội không nghề nghiệp ở tầng con kiến này cực kỳ hưng phấn.
Cố Triều Lan mới lái xe được vài mét thì không biết một người từ đâu đột nhiên lao ra, không sợ chết phi thẳng người vào cửa kính trên xe Cố Triều Lan.
Toàn bộ xe ở khu một phụ đều vừa cũ vừa nát, cửa kính xe làm bằng loại kính hết sức bình thường, đập nhẹ liền vỡ, xe tông vào người kia khiến nửa người hắn chui tọt vào trong xe, vung vẩy vươn tay muốn bắt lấy Cố Triều Lan.
Cố Triều Lan không ngừng đạp ga, một tay nổ súng, đạn bay ra ghim thẳng vào ngực người kia, trực tiếp đem hắn đánh bay ra xa.
Nhưng càng ngày càng có nhiều người vây quanh, người đuổi theo nhiều đến mức tắc cả đường, chúng lôi kéo cửa xe, dùng hết sức lôi Cố Triều Lan ra ngoài.
Cố Triều Lan đánh bay mấy người, nhưng vẫn bị kẹt lại.
Boom boom —— tiếng nổ kinh thiên động địa gây chấn động đột nhiên truyền tới, ánh lửa cùng sóng xung kích quét sạch tứ phương, xe Cố Triều Lan bị hất tung lên trời, toàn bộ người phía trước xe đều bị quét bay ra xa.
Tiếng nổ điếc cả tai, trong tai tất cả mọi người đều réo vang một tiếng 'vùuuuuuuuu'.
Sóng xung kích cực đại đập vào xe khiến cửa kính vỡ vụn, mảnh vụn thủy tinh bắn ra cắt một vệt trên mặt Cố Triều Lan, cô theo bản năng giơ tay che mắt, nhưng chớp mắt một cái cô bỗng nhiên ý thức được vị trí mà sóng trùng kích đánh tới.
Là vị trí của Thi Linh Âm.
Cố Triều Lan đá tung cửa xe xông ra ngoài.
Tòa nhà hai tầng của Thi Linh Âm đã bị nổ biến dạng.
Trái tim Cố Triều Lan thắt lại, điên cuồng chạy tới.
Tòa nhà cùng tường sân sụp đổ, trong sân là một động gạch đá vỡ vụn, không nhìn thấy Thi Linh Âm ở đâu.
"Thi Linh Âm!" Cố Triều Lan nhấc mấy tảng đá lớn lên, không tìm được người, chỉ thấy chiếc balo Thi Linh Âm vừa mới đeo.
Cố Triều Lan nắm chặt cái túi, đứng tại chỗ xoay nửa vòng, nhất thời sinh ra cảm giác mờ mịt không biết phải làm sao.
Đi ngược hẻm Thất Loan, ở phía xa, điểm đen một lần nữa không phát ra tiếng động bay đến.
Trực giác từ kinh nghiệm sa trường lâu năm khiến Cố Triều Lan lập tức nhận ra được, cô chuyển mắt tập trung nhìn chằm chằm điểm đen kia, dù ở khoảng cách rất xa nhưng cô vẫn có thể nhận ra, đó là một quả tên lửa loại siêu nhỏ.
Có thể điều thứ này tới đây chỉ có liên hợp khu mới làm được.
Đạn đạo này là hướng về phía Cố Triều Lan.
Cố Triều Lan xem xong, thu tầm mắt lại, tiếp tục tìm người: "Thi Linh Âm!"
"Dưới này!" Dưới mặt đất truyền đến âm thanh rầu rĩ của Thi Linh Âm, "Ta không mở được cửa."
Cố Triều Lan chạy tới, lật tảng đá đè trên lối vào phòng dưới đất lên, kéo cửa, Thi Linh Âm thò đầu ra: "Vừa nãy..."
"Đừng nói chuyện." Cố Triều Lan nhảy xuống, đồng thời đem cửa sắt căn phòng dưới đất đóng lại.
Boom boom ——Tên lửa mini lần thứ hai đáp xuống gian phòng.
Đất rung núi chuyển, vô số tro bụi cùng gạch đá ào ào rơi xuống.
Thi Linh Âm tựa vào tường, cau mày nhìn mặt đất trên đỉnh đầu.
Cố Triều Lan nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới: "Có bị thương không?"
Thi Linh Âm lắc đầu, nhìn thấy vết máu trên mặt Cố Triều Lan: "Mặt ngươi sao vậy?"
"Không có chuyện gì."
Sau khi tiếng nổ mạnh lắng xuống, Cố Triều Lan mang theo Thi Linh Âm đi ra.
Những tòa nhà gần đó đều bị nổ sụp, những người bị ngộ thương vì không tránh kịp mà nằm la liệt ngang dọc tứ tung trên mặt đất, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp chập trùng.
Cố Triều Lan mặt không cảm xúc lướt qua bọn họ, chọn một chiếc xe khác.
Thừa dịp tất cả mọi người chưa phát hiện, các nàng lái xe rời đi.
Cố Triều Lan lái xe.
Cô nhíu chặt lông mày, sắc mặt tối sầm, tâm sự nặng nề.
Thi Linh Âm nghĩ đến hai quả tên lửa kia, ít nhiều cũng đoán được một chút.
Từ rừng rậm rồi đến nơi này, sử dụng nhiều tài nguyên như vậy để giết các nàng, thâm chí còn đuổi tới chính xác căn cứ tạm thời của Thi Linh Âm, thân phận của kẻ đó nhất định không tầm thường.
Thi Linh Âm phủi bụi trên quần áo của Cố Triều Lan, nói: "Bây giờ chúng ta đi trung tâm tầng một phụ, nơi đó kẻ không việc làm ít, người lui tới lưu lượng lớn, hơn nữa còn có trị an quản chế, cư dân ở đó không dám quá kiêu căng ngạo mạn, chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút là có thể ẩn náu rất lâu."
Cố Triều Lan nắm tay lái, hỏi: "Có người nào khác biết ngươi ở lại gian phòng ở hẻm Thất Loan không?"
Thi Linh Âm thu tay về, đặt ở trên đầu gối: "Có người biết, nhưng ta bảo đảm nàng sẽ không bán đứng ta."
Cố Triều Lan mặt lạnh lùng, trầm mặc.
Thi Linh Âm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe chạy trên trục đường chính ở tầng một phụ, dòng xe cộ cùng người đi đường chậm rãi tăng lên, một bên đường phố là những cửa hàng, doanh nghiệp tầm trung phân tán lẻ loi thưa thớt.
Chỉ là trên mặt đất vĩnh viễn chất đầy rác rưởi, tia sáng cũng vĩnh vĩnh chỉ có màu sắc trắng bệch.
Người đi lại trên đường không mặc quần áo cũ nát mà là đồng phục của công xưởng, mặt mày ai nấy đều xám xịt, biểu tình vô cảm vội vã bước đi.
"Ngươi có phải là đang hoài nghi ta?" —— Câu nói này không ngừng hiện lên trong đầu Thi Linh Âm, nàng mím chặt môi đỏ, cố gắng kiềm chế kích động hỏi ra câu hỏi này.
Cố Triều Lan đánh tay lái, đem xe tiến vào khe hở ở đống rác ven đường.
Cô dừng xe, nhìn về phía Thi Linh Âm.
Thi Linh Âm hô hấp ngưng trệ, gần như cứng đờ nhìn Cố Triều Lan.
"Mảnh kim loại lấy từ trong cơ thể ta ra, ngươi mang theo không?"
Mặt Thi Linh Âm nóng lên, hoang mang di chuyển ra tầm mắt, một lúc sau, nàng cười nói: "Thượng tướng hỏi cái này làm gì? Lẽ nào có chút đồ vật như vậy cũng không nỡ lưu lại cho ta làm đồ kỷ niệm sao?"
Cố Triều Lan lại nói: "Ta hoài nghi bên trong nó có định vị."
Vì lẽ đó tên lửa mới có thể bắn vào căn cứ của Thi Linh Âm chính xác đến như vậy.
Sắc mặt Thi Linh Âm trầm xuống, lấy mảnh kim loại được bọc cẩn thận bằng găng tay từ trong túi ra.
Lúc mở khăn tay ra Thi Linh Âm có chút thật xấu hổ, nhưng nàng che giấu rất khá, động tác tự nhiên, mở chiếc khăn tay được gấp kỹ càng ra hỏi: "Vật này rốt cuộc là ai ra lệnh bỏ vào trong cơ thể ngươi?"
Cố Triều Lan vo khối kim loại thành một cục, mi mắt rủ xuống, sắc mặt tối sầm.
Cô thấp giọng nói: "Ông ngoại của ta."
Hết chương 18.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...