Xuyên qua cổng tam quan mà đi vào bên trong.
Hiện ra trước mắt hai người rất quỷ dị.
Phía trước nhất là một bức tượng không biết của vị Phật nào, bề ngoài có vẻ trang nghiêm, nhưng tập trung nhìn lại thì trông rất vặn vẹo.
Dường như đây là một tôn Quỷ Phật.
Có âm phong thổi qua khiến Trần Minh không tự chủ được rùng mình.
Hắn có cảm giác như có ai đó đang giám thị lấy hắn, nhưng hắn không rõ ánh mắt giám thì phát ra từ nơi đâu.
Xuyên qua quỷ tượng, nhìn về phía trước chánh điện, chánh điện cửa ra vào quan bế, nhưng lỗ tai hắn lại nghe được tiếng tụng kinh bên trong phát ra.
Nhưng kinh văn này không để cho người ta thấy an bình, nó mạng lại cho hắn cảm giác như ai đó thét gào, sâm nghiêm mà quỷ quyệt.
" Lấy lực tinh thần, phong bế lỗ tai của ngài." Tiếng nói Đồ Tư vang lên trong đầu Trần Minh.
Đây là mối liên kết giữa sứ giả với chúa cứu thế, trong khoảng cách gần có thể lẫn nhau truyền âm mà không cần mở miệng.
Trần Minh nghe vậy cũng điều động lực tinh thần tiến hành phong bế hai tai, đừng hỏi tại sao hắn lại biết sử dụng lực tinh thần, hỏi hắn cũng không biết, giống như Trần Minh hắn mọi sự tự thông vậy.
" Đồ Tư, tiếp theo chúng ta nên thế nào?" Trần Minh hướng về chính mình sứ giả hỏi.
Trong tiềm thức, Trần Minh cho rằng thế giới của Đồ Tư cũng xuất hiện quỷ dị nên mới hủy diệt, cho nên kinh nghiệm hơn xa tiểu bạch như hắn.
Tuy nhiên cũng chỉ là tạm thời, bởi vì hắn thân phụ cứu thế hệ thống, tương lai vượt qua là điều hiển nhiên.
Đồ Tư nheo mắt, sau đó hướng Tràn Minh truyền âm.
" Quỷ dị tiết điểm có rất nhiều loại, tiết điểm này thuộc về logic tiết điểm.
Chỉ cần không đến giờ hoạt động của quỷ dị bên trong thì chúng ta có thể đảm bảo cơ bản an toàn."
" Ta và ngài tách ra tìm chìa khóa, bây giờ quỷ tăng hầu hết sẽ tập trung bên trong chánh điện, bộ phận quỷ tăng sẽ trong phòng bếp chuẩn bị cơm canh.
Chỉ cần không tiến vào hai chỗ này là được."
Nghe vậy Trần Minh gật đầu, sau đó hướng Đồ Tư nói.
" Tốt, chúng ta tạm tách ra tìm, mười lăm phút sau dù tìm được hay không cũng phải tập trung tại đây."
" Tốt." Đồ Tư ứng tiếng.
Sau đó hai người chia ra hai bên mà đi.
Xuyên qua chánh điện, đập vào mắt Trần Minh là một dãy nhà, tất cả các phòng đều giống nhau như đúc, không có sai biệt.
" Đây phải chăng là quỷ dị túc xá, nơi quỷ dị ở lại, mặc dù chìa khóa khả năng cao ở phòng trụ trì, nhưng ta không biết phòng trụ trì ở hướng nào.
Có lẽ bên trong đây có phòng của tạp dịch, mà tạp dịch thường hay là người quét tước mở cổng, rất có thể có chìa khóa cửa sau."
Nghĩ liền làm, Trần Minh cầm lấy kiếm dài thận trọng tiến vào, gian phòng không nhiều, chỉ có sáu gian không tốn hắn nhiều thời gian.
~Cót két.~Tiếng mở cửa vang lên trong khuôn viên tĩnh mịch, khiến hắn nhịn không được mà hơi rùng mình.
Xem phim kinh dị nhiều khiến Trần Minh cũng khá to, nhưng trực quan cảm nhận thì không khá mấy.
Chỉ thấy bên trong phòng khá tối, phía trên bàn sát đầu giường có thắp một ngọn đèn dầu, nhưng ánh đèn lại là màu xanh khiến cho nhiệt độ xung quanh dường như hạ xuống.
Đảo mắt xung quanh, xác nhận không có quỷ dị bên trong Trần Minh mới cẩn thận tiến vào.
Phòng không lớn, chỉ có một tủ, một bộ bàn ghế và một cái giường.
Đưa mắt nhìn về phía tủ quần áo, hắn có chút do dự, lỡ như mở ra bên trong có một đầu quỷ dị thì coi như hắn xong đời.
Gõ gõ bộ ngực của chính mình hòng lấy lại tự tin, tay cầm kiếm dài bất cứ lúc nào cũng có thể đâm về phía trước, sau đó lấy hết dũng khí mở ra cửa tủ.
~Két~
Cửa tủ mở ra, bên trong chẳng có gì ngoài hai bộ quần áo, mắt thấy không có quỷ dị Trần Minh có hơn thoáng yên tâm, lần lượt sờ vào hai bộ đồ xem có chìa khóa nào không, thật tiếc không có cái nào có.
Đi ra khỏi phòng, hắn đẩy nhanh tốc độ hướng về các phòng khác tìm tòi, căn phòng đầu tiên tốn hắn khá nhiều thời gian, không còn thời gian để Trần Minh hắn chần chừ nữa.
Sau một phen tìm kiếm, Trần Minh tìm được hai chùm chìa khóa, ba hộp gỗ đã khóa kín không biết chứa gì bên trong, ôm lấy thử xem tâm tính hắn đều lấy hết.
Thoáng đo đếm thời gian đã xê xích qua đi hơn mười phút, lại nhìn về khắp xung quanh dường như đã không còn kiến trúc.
Trần Minh liền men theo đường cũ hồi về phía trước chánh điện hội hợp với Đồ Tư.
Đi ra phía trước, Đồ Tư đã chờ sẵn ở đó, tay hắn cầm năm chùm chìa khóa, hiển nhiên là có thu hoạch.
Hướng về Đồ Tư bước đi, Trần Minh truyền âm cho Đồ Tư.
" Nên ra phía cửa sau rồi, lúc nãy anh đi qua bên kia nhưng có thấy được."
Đồ Tư gật đầu, sau đó đảo bước đi trước, Trần Minh cũng vội vã chạy theo.
Hai người bước đi rất nhanh, hiển nhiên thời gian không cho phép hai người bọn hắn chần chờ thêm nữa
Đi chừng ba phút, lướt qua một dãy kiến trúc, rất nhanh bọn hắn liền thấy được cánh cổng trước mặt.
Đi vào phía trước cổng, bọn hắn liền xuất ra chìa khóa lần lượt thử, Đồ Tư phụ trách mở bởi tốc độ tay hắn nhanh.
Chỉ còn không đến bảy phút nữa, nếu không nhanh thì xong đời.
Trần Minh cũng không nhàn rỗi, hắn lần lượt đem chìa khóa thử từng chiếc hộp, biết đâu bên trong này chứa một điểm sinh cơ.
Bánh xe thời gian dần chạy không chờ một ai cả, chỉ còn hai phút cuối nhưng cánh cửa vẫn chưa mở ra, nội tâm Trần Minh cũng gấp gáp theo.
Ba mươi giây cuối, Đồ Tư đã đem tất cả chìa khóa thử xong, nhưng tuyệt vọng là cánh cửa lại không mở.
Mười giây cuối cùng, một trong ba chiếc hộp mở ra.
~ Cạch.
~ bên trong đó nằm lấy một tấm lệnh bài, cùng một chiếc chìa khóa màu xanh.
Thấy thế, Trần Minh vội hô.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Cuối Cùng Vẫn Bỏ Lỡ Nhau
2.
Nghỉ Yêu, Kết Hôn Thôi!
3.
Đầu Gấu Của Lòng Em
4.
Anh Ấy Không Phải Anh Trai Tôi
=====================================
" Đồ Tư, tránh ra." Chỉ thấy Trần Minh nắm chìa khóa nhét vào, một mạch đều khớp không có chút lực cản, nội tâm của hắn cực độ vui mừng vặn chìa hòng mở ra ổ.
Nhưng chìa khóa lại bất vi sở động.
Trần Minh tuyệt vọng, bởi vì tiếng chuông đã vang lên, giờ giới trai đã đến, các đạo khí tức bao trùm cả ngôi chùa, sau đó đồng loạt hướng về phía Trần Minh hai người mà đến.
" Xong.
Không lẽ ta cứ thế mà chết đi sao?" Trần Minh nội tâm điên cuồng, hi vọng rồi tuyệt vọng khiến hắn gần như mất đi lý trí.
Hắn quay đầu lại, nhìn các đạo khí tức càng ngày càng gần, ý quyết tử đã lên.
Từng đoạn ký ức như chiếu bóng mà hiện ra trong đầu.
Trần Minh gầm thét.
" Thế giới này phụng dưỡng ta, ta nên trả ơn thế giới.
Cho dù chết, ta cũng kéo theo một đầu quỷ dị, cho thế giới này thanh trọc một điểm.
Đến đi, ta là Thiên Khải cứu thế chủ, các ngươi những thứ tôm tép nhãi nhép này.
Hi vọng đời kế tiếp cứu thế chủ có thể có năng lực hơn ta."
Trần Minh không để ý rằng, một bên Đồ Tư đã dần đứng sóng vai hắn, bên dưới mặt nạ đôi môi khẽ cong lên một vệt ý cười.
Sau đó tay trái của hắn gõ vào sau ót Trần Minh.
Trước khi ngất đi, Trần Minh nghe được giọng nói của Đồ Tư vang lên bên tai, sau đó mới hoàn toàn ngất xỉu.
" Ngài, hợp cách.
Ngủ đi thôi, tỉnh dậy liền tốt.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...