Đêm Tình Phũ Sương
Trên đường đi về, màn hình chiếu lớn bên ngoài đưa tin tức về Nguỵ Gia suốt những ngày qua.
Được biết cô con gái Nguỵ Uyên của họ đã mất tích suốt mấy ngày qua cùng lúc cổ phiếu của Nguỵ Thị rớt giá trầm trọng có nguy cơ đối mặt với việc phá sản nếu cứ duy trì như vậy trong hai ngày tới.
"Mất tích sao.." - Trong vô thức Giai Hân nhìn lên rồi nói ra một câu khiến Tần Mặc Đình hơi chau mày.
"Sao thế em ?" - Hắn đóng cửa xe lại cẩn thận thắt dây an toàn cho cô rồi hỏi.
"Không, em chỉ có cảm giác nghe cái tên này ở đâu đó rồi thì phải" - Giai Hân rất tự nhiên nói ra những gì đang suy nghĩ trong đầu.
"Đừng nghĩ nhiều, trong đầu em có anh là đủ rồi còn có tâm tư nghĩ ngợi nhiều người vậy sao" - Hắn vuốt ve khuôn mặt cô giọng điệu kiêu ngạo mang chút ghen tuông khiến cô buồn cười.
"Được..em chỉ nghĩ về anh thôi được không" - Cô lại thấy một Tần Mặc Đình thế này thật sự rất tốt, dù cô chẳng nhớ gì chuyện trước kia nhưng hiện tại cô rất hài lòng và mãn nguyện.
Cô nhẹ nhàng nhướng lên một chút hôn lên má hắn một nụ hôn nhẹ nhàng cứ như gió thoảng qua.
"Đây mới là hôn" - Hắn không chờ cô quay lại vị trí mà lập tức kéo người cô lại gần hôn lên môi cô một cách cuồng nhiệt tỏ rõ sự chủ quyền mãnh liệt.
"Ưm..Mặc Đình, đang ở ngoài đường đấy.." - Cô ngại người khác đi ngang nhìn thấy liền đẩy nhẹ hắn ra.
"Chúng ta về nhà nhé" - Trong lời nói mang rõ nghĩa nào cô cũng rõ, nhìn ánh mắt đầy rẫy dục vọng kiềm chế cô cũng thuận theo gật nhẹ đầu rồi nhanh quay về ghế phụ của mình không nhìn hắn nữa.
Chưa đến ba mươi phút thì người đã về đến nhà, hắn bế cô lên phòng mãnh liệt hôn lên bờ vai thon thả cứ hệt như một con sói ngấu nghiến con mồi của mình.
"Hân Nhi..anh yêu em" - Tần Mặc Đình nhẹ nhàng ở bên tai càng khiến cho tâm trí cô rối bời khó tự chủ.
"Ưm..đừng..chạm như vậy" - Bàn tay hắn nhanh len vào lớp áo trong xoa nắn nơi đầy đặn tròn trịa, cảm giác kì lạ hơi hoang ái này khiến cô như lửa đốt.
"Thế thì chạm thế nào..hửm.." - Hắn cười gian ác bế cô lên giường, một tay cởi bỏ từng cúc áo sơ mi nhìn mỹ nhân đang ở dưới thân mình khát vọng của hắn lập tức trỗi dậy.
"Mặc Đình..nhẹ thôi..a..ưm.." - Với sự trêu chọc trên cơ thể này của Tần Mặc Đình cô đã hoàn toàn mất khống chế cả người như bị thêu đốt nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt làm cô cũng không kiềm được đáp lại nụ hôn nóng chảy kia.
----------------
Trong một không gian tối om, Nguỵ Uyên tỉnh lại cả người đau đến mức ngồi cũng không nỗi.
Đã hơn ba ngày trôi qua cô ta bị hành hạ đến thừa sống thiếu chết nhưng cũng là những vết thương bị roi đánh ở ngoài da.
"Tạch" - Tiếng cửa mở, một ánh sáng ngoài cửa rọi vào cùng bóng người cao lớn của người đàn ông.
"Nguỵ đại tiểu thư của chúng ta tỉnh rồi à" - Một âm thanh như ma quỷ phát ra khiến cô ta sởn hết người lập tức lùi lại.
"Anh..anh..là ai..thả tôi ra" - Cô ta vừa dứt lời thì ánh đèn của nến đã thắp lên lộ ra rõ khuôn mặt hoàn mỹ của người đàn ông.
"Tôi giới thiệu nhé..tôi là Âu Liên Việt, giam giữ đánh đập cô ở đây đúng là một chuyện nhàm chán nhưng vì trả một ân tình nên bổn công tử mới ở đây" - Hắn vừa nói vừa bước đến một bàn gỗ đang để mấy công cụ tra tấn phạm nhân.
"Làm ơn..thả tôi ra, tôi đâu có đắc tội với anh..xin anh tha cho tôi đi" -Nguỵ Uyên khẩn cầu nhưng ánh mắt của người đàn ông chỉ toàn là một màn sương lạnh.
"Nhưng cô đắc tội với người phụ nữ của người anh em của tôi đấy...xem nào giờ phải xử cô sao nhỉ cái tên đó chỉ ném cô đến đây mà cũng chẳng dặn dò gì cả...hay là giết luôn cho khoẻ" - Âu Liên Việt đúng là cái tên độc miệng khiến người ta kinh sợ, cô ta như điên lên hét lớn tha mạng làm cho hắn càng thêm bực mình điếc cả tai.
"Còn la nữa là sẽ chết thật đấy cô gái" - Hắn tóm lấy tóc cô ta cơn đau từ đỉnh đầu truyền đến thật sự là sợ hãi tột cùng.
Lúc này bên ngoài đột nhiên có tiếng ồn ào, Bạc Ân Tuỳ theo chân Âu Liên Việt đến tận đây, đúng thật như dự đoán Nguỵ Uyên đang trong tay mấy người này.
Ân tình mà Âu Liên Việt nói chính là tập đoàn và toàn bộ tài sản của Nguỵ Thị, trước đó Tần Mặc Đình đã cho thu mua lại hết một nữa tài sản với giá rẻ của Nguỵ Gia tất cả mọi kế hoạch dựng lên đều là để sẵn giúp cho Âu Liên Việt lấy Nguỵ Uyên ra trao đổi ngược lại Nguỵ Gia phải chuyển hết phần tài sản cho Âu Thị thậm chí buộc phải tuyên bố trước báo chí truyền thông Nguỵ Thị bị gạch tên khỏi thành phố Hàn Châu.
"Em chạy đến đây làm gì..xem ra tối qua vẫn không đủ làm em kiệt sức nhỉ" - Âu Liên Việt đi đến người hắn cao to che đi tầm nhìn của Bạc Ân Tuỳ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...