“Có thể xảy ra chuyện gì?” Chu Tử Nhược cười chế nhạo, “Tắt rồi thì thắp lại thôi.”
Vấn đề mà Ô Lệ vừa nhắc tới dường như có hơi dư thừa, hiện giờ có tổng cộng mười ngọn nến đang cháy, nếu một ngọn nến tắt đi vậy thì vẫn còn chín ngọn nến khác có thể thắp sáng lại nó mà. Hơn nữa chất lượng của những cây nến trắng này cũng rất tốt, đã thắp lâu như vậy nhưng nó chỉ chảy mất một đoạn ngắn, tôi nghĩ cho dù có đốt nến đến tận sáng mai cũng không có vấn đề gì.
Nhưng nếu cả mười ngọn nến đều tắt thì sao nhỉ? Bởi vì chỗ này hiện giờ đã mất điện rồi, mà tất cả chúng tôi đều không có ai mang theo thứ gì để châm lửa cả, nếu như nến tắt, có lẽ chúng tôi sẽ chìm vào bóng tối vô tận mất. Cho đến bây giờ, chủ nhân của bữa tiệc vẫn chưa xuất hiện, tôi cũng chưa biết rõ ý định của hắn là gì, cho nên bất kể thế nào cũng nhất định phải duy trì sự cảnh giác.
Quả nhiên Ô Lệ hỏi ngược lại: “Vậy anh dám thổi tắt ngọn nến của mình không?”
Chu Tử Nhược sững người, sau đó bày ra vẻ mặt khinh thường nói: “Thần kinh, tôi, sao tôi phải làm vậy?” Lời nói của anh ta có vẻ rất ngang ngạnh, nhưng ai nấy đều nhìn ra là anh ta không dám. Thổi tắt nến vốn là một chuyện đơn giản, nhưng khi bị người khác đề nghị một cách nghiêm túc, anh ta lại cảm thấy trong đó có âm mưu.
Ô Lệ cười lạnh nói: “Có những chuyện chúng ta biết thì nói biết, không biết thì nói không biết, nếu như bản thân không hiểu rõ đó là chuyện gì nhưng vẫn cứ cố thể hiện để ra vẻ vậy thì hậu quả thật sự rất nghiêm trọng đấy.”
Câu này của Ô Lệ khiến tất cả mọi người đều rét run, cảm thấy cô gái nhỏ nhát gan sợ chuyện này hình như cũng không đơn giản.
“Câu chuyện của tôi có liên quan đến những ngọn nến.” Ô Lệ nhìn chằm chằm vào ánh nến lập loè sau đó bắt đầu câu chuyện của cô ấy.
“Đó là vào ba năm trước, khi ấy tôi vẫn còn chưa tốt nghiệp đại học, sống cùng với bạn trai của mình là Tiền Vĩ. Tiền Vĩ là nhân tố chủ lực trong đội bóng đá của trường, anh ấy cao ráo lại đẹp trai, hoàn toàn giống với bạch mã hoàng tử trong tưởng tượng của tôi. Khoảng thời gian chúng tôi sống chung với nhau thật sự rất hạnh phúc, tôi từng cho rằng chúng tôi sẽ như vậy mãi mãi, nhưng vào một đêm nọ tất cả đã thay đổi.”
Nói đến đây, niềm hạnh phúc trong đáy mắt của Ô Lệ vụt biến mất, thay vào đó chính là sự sợ hãi và hối hận.
Tối hôm đó, Tô Thanh và Tinh Tinh đến nhà chúng tôi chơi, tôi không thân với họ lắm, chỉ biết Tô Thanh là đồng đội của Tiền Vĩ trong đội bóng của trường, còn Tinh Tinh là bạn gái của anh ta. Tinh Tinh trông rất gợi cảm và quyến rũ, Tô Thanh chăm sóc cô ấy như một nữ hoàng vậy. Lúc nấu bữa tối, anh ta thà tự mình xuống bếp giúp tôi nấu nướng cũng không muốn để Tinh Tinh động tay vào bất cứ thứ gì. Tôi không biết tình cảm của Tinh Tinh đối với Tô Thanh ra sao, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ để người đàn ông mình yêu phải xuống bếp.”
“Ăn tối xong, chúng tôi ngồi chơi game, đánh bài đến hơn mười một giờ. Sau đó đột nhiên Tô Thanh nói, [Chơi những trò này không có gì thú vị cả, hay là chúng ta chơi trò kích thích hơn đi.] Nói xong anh ta lấy ra một cuộn giấy kraft, sau khi mở ra tôi nhìn thấy bên trên là một bức tranh hình thái cực, còn có rất nhiều con số và ký tự.”
“Tôi không biết đây là thứ gì, Tiền Vĩ nói với tôi, đây gọi là bàn cầu cơ, dùng để chơi với đĩa tiên. Tô Thanh lấy cái đĩa sứ nhỏ màu trắng mà chúng tôi thường dùng để chấm nước tương, úp ngược nó xuống bàn cầu cơ, sau đó nói với tôi, chỉ cần mỗi người chúng ta lần lượt đặt ngón tay lên đĩa sứ, trong lòng thầm niệm [Đĩa tiên đĩa tiên mau xuất hiện], vậy thì đĩa tiên trên cái đĩa sứ này sẽ chủ động trả lời mọi câu hỏi của chúng ta.”
“Anh ta nói đĩa tiên chính là một hồn ma, từ nhỏ tôi đã sợ loại chuyện này nhất. Nhưng Tiền Vĩ lại nói với tôi [Nếu em chưa chơi bao giờ thì cứ chơi thử một lần đi, anh đã chơi rất nhiều lần rồi, không có gì đáng sợ cả]. Bởi vì Tiền Vĩ muốn tôi chơi nên tôi chỉ đành lấy hết can đảm mà chơi một lần. Lúc mọi người đặt ngón tay lên đĩa sứ, đột nhiên Tiền Vĩ nói: [Đợi đã, mọi người có tượng phật, dây chuyền mặt ngọc, bùa hộ mệnh hay đồ lót màu đỏ thì cứ lấy ra hết đi nhé.]”
“Trên người tôi vốn không có những thứ đó, nhưng Tinh Tinh lại mỉm cười luồn tay vào trong cổ áo, sột soạt mấy cái, sau đó lấy ra một cái áo lót màu đỏ hệt như đang làm ảo thuật vậy. [Như vậy được chưa?] Ánh mắt của Tiền Vĩ có hơi mất tự nhiên, ngực của Tinh Tinh thật sự rất lớn, nếu như không mặc áo lót, cả bầu ngực sẽ lộ ra ngoài. Ánh mắt của Tô Thanh hơi vằn đỏ, nhưng anh ta cũng không nói gì, chúng tôi bắt đầu thỉnh đĩa tiên.
“Thỉnh được đâu đó khoảng năm phút thì đĩa sứ kia bắt đầu động đậy thật, trước tiên là nó di chuyển một chút, sau đó bắt đầu di thành những vòng tròn xung quanh bức tranh thái cực. [Đến rồi] Tô Thanh phấn khích nói, [Bây giờ có thể bắt đầu đặt câu hỏi được rồi. Đĩa tiên, xin hỏi đĩa tiên là nam hay là nữ?] Cái đĩa sứ tự động trượt đến chữ nữ.”
“Tinh Tinh lại hỏi, [Xin hỏi đĩa tiên, lúc chết cô bao nhiêu tuổi.] Đĩa sứ lại tự động di chuyển đến số 1 sau đó lại đến số 6. Tiền Vĩ nhìn sang tôi, ra hiệu cho tôi đặt câu hỏi. Tôi chưa từng chơi trò này bao giờ, cũng không biết nên hỏi thế nào, thế là tôi liền bắt chước Tinh Tinh hỏi, [Vậy cô chết như thế nào?]”
“Tôi vừa hỏi câu này xong, mặt của ba người kia lập tức biến sắc, cái đĩa sứ đột ngột quay vòng tròn một cách điên cuồng, càng quay thì vòng tròn lại càng lớn. Tôi ý thức được mình đã hỏi sai rồi, nhưng lại không biết nên sửa sai thế nào, trong lúc hoảng loạn tôi có ý định muốn rút tay ra khỏi đĩa.”
“Tiền Vĩ ấn tay tôi xuống nói là đừng bỏ ra, sau đó anh ấy nhỏ giọng nói: [Đĩa tiên đĩa tiên, đây là lần đầu tiên cô ấy chơi trò này, không hiểu quy tắc, xin đừng trách.] Tinh Tinh và Tô Thanh dường như cũng đồng thanh niệm như vậy. Cái đĩa sứ suýt rơi ra ngoài bàn cầu cơ mấy lần, may mà cuối cùng nó vẫn từ từ xoay trở lại, vòng tròn càng lúc càng nhỏ đi, rồi dừng lại trước một chữ [oan].”
Thấy đĩa sứ rốt cuộc cũng dừng lại, lúc này tôi mới thở phào một hơi, người chưa bao giờ chơi “Đĩa tiên” sẽ không biết được sự nguy hiểm của nó.
“Mặc dù các nhà tâm lý học cho rằng đĩa tiên chỉ là một loại hành vi ám thị sức mạnh tâm lý tập thể mà thôi, nghĩa là tự bản thân người chơi sẽ dùng lực của mình để đẩy cái đĩa đi, vốn không có gì gọi là hồn ma trả lời vấn đề được đặt ra cả.”
“Cách nói này cũng có cái lý nhất định của nó, nhưng tôi lại không cách nào giải thích được tại sao đĩa tiên lại có thể trả lời được câu hỏi mà ngay cả người chơi cũng không biết, hoặc là những câu hỏi mang tính dự đoán. Hơn nữa, còn có rất nhiều người vì chơi trò này mà dẫn đến bị rối loạn tâm thần, triệu chứng đó hệt như những truyền thuyết trong dân gian nói về việc một người bị ma nhập vậy. Và sẽ càng nguy hiểm hơn, nếu một người chơi không biết gì về trò này.”
Ô Lệ lại nói tiếp: “Tiền Vĩ trừng mắt với tôi rồi nói [Ô Lệ suýt chút nữa em doạ chết anh rồi.], [Suỵt] Tinh Tinh lại nói với Tiền Vĩ, [Từ đó không thể tuỳ tiện nói ra được.] Tôi cảm thấy bầu không khí có chút lạnh lẽo, có điều Tô Thanh lại cười giả lả nói, [Không sao, sợ bóng sợ gió một trận thôi mà. Đều trách anh không nói rõ trước. Lúc hỏi đĩa tiên có hai điều cấm kị, một là không được hỏi về oan tình, hai là không được hỏi cách người đó chết. Chúng ta hỏi câu gì đó nhẹ nhàng thôi là được rồi. Đĩa tiên đĩa tiên, xin hỏi Tiền Vĩ mất đời trai từ khi nào?]
“Cái đĩa trượt đến số 1 sau đó lại trượt đến số 5, mặt của Tiền Vĩ ửng đỏ, nhưng lại có chút đắc ý, xem ra tôi không hề biết trước đó anh ấy đã có bao nhiêu cô bạn gái rồi. Tiền Vĩ nói [Moi hết vốn liếng của tao ra rồi, thôi được, tao cũng sẽ hỏi Đĩa tiên một vấn đề thú vị, Tinh Tinh mất đêm đầu tiên khi nào?]
“Đĩa sứ trượt đến số 1 rồi đến số 4, [Chết tiệt], Tiền Vĩ hét lên, [Còn sớm hơn anh một năm], Tinh Tinh ra vẻ trách móc nói, [Đáng ghét] nhưng tôi lại không thấy cô ta có vẻ gì là tức giận cả, ngược lại còn cười nói, [Được thôi, mọi người đều bị vạch trần cả rồi, Đĩa tiên, xin hỏi lúc Ô Lệ và Tiền Vĩ ở bên nhau cô ấy có còn là trinh nữ không?]
“Đĩa sứ chầm chậm trượt về phía chữ ‘không’, tim tôi chợt giật nảy lên, nào ngờ lúc sắp chạm đến đáp án nó lại nhanh như cắt chuyển hướng sang chữ ‘có’. Tô Thanh cười rồi nói, [Xem ra đĩa tiên còn rất thích đùa với em nữa], nhưng tôi lại cảm thấy nụ cười của anh ta càng lúc càng mất tự nhiên.”
“Tiếp sau đó bọn họ lại hỏi đến một vấn đề khác, nhưng đĩa tiên lại có vẻ như không muốn trả lời, chỉ liên tục di thành hình tròn một cách vô nghĩa. Vậy nên mọi người đều cùng nhau khấn [Đĩa tiên đĩa tiên, chúng tôi đã hỏi xong hết rồi, cô có thể nghỉ ngơi!] Cái đĩa đó từ từ xoay một vòng, quay lại trung tâm của bức tranh hình thái cực sau đó dừng lại.”
“Vậy là xong rồi sao?” Tiết Nhu hơi thất vọng hỏi, mức độ giật gân của câu chuyện này quả thật kém rất xa chuyện mà Lão Yên đã kể.
“Nếu như chỉ như vậy mà kết thúc thì thật tốt biết mấy.” Ô Lệ thở dài nói, “Lúc đó Tinh Tinh cảm thấy chơi như vậy không đủ thú vị, muốn chúng tôi tiếp tục chơi trò bút tiên.”
Tôi nhìn thấy Sadako bỗng ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt lấp lánh, tôi nghĩ nhất định là cô ấy rất có kinh nghiệm đối với những trò chơi tâm linh kiểu này. Điều đáng sợ nhất khi chơi những trò này chính là gặp phải việc cơ thể và linh hồn bị mất kiểm soát, vừa nãy lúc chơi đĩa tiên xảy ra sai sót đã xem như là một điềm báo chẳng lành rồi, có thể bình an kết thúc cũng giống như việc đi vào bãi mìn nhưng lại may mắn không giẫm trúng mìn vậy. Nhưng cô ấy còn dám chơi tiếp trò bút tiên, chiếu theo quy luật bồi trừ, lần này nhất định sẽ xảy ra chuyện, hơn nữa chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.
“Lúc đầu Tiền Vĩ cũng không muốn chơi, nói là chơi nhiều lần rồi cũng không thấy chuẩn gì cả, không thú vị. Nhưng Tô Thanh lại nói, [Tao có một cách chơi nhất định sẽ chuẩn, chỉ là không biết mày có dám chơi không?] Trước giờ Tiền Vĩ chưa từng chịu thua ai bao giờ, vậy nên anh ấy liền nói, [Ai sợ người đó làm chó.]”
“[Vậy được.] Tô Thanh nói, [Bút tiên cũng có phân cao thấp, bút tiên cấp thấp có lẽ chỉ là những linh hồn lang thang mới chết chưa được bao lâu, bọn họ là những kẻ dễ mời nhất, nhưng ngoại trừ bày trò nghịch ngợm ra, thông thường họ sẽ không trả lời được những câu hỏi thâm sâu. Nếu như muốn nhận được tất cả lời giải đáp cho câu hỏi của mình, bắt buộc phải làm khế ước với bút tiên cấp cao.]
[Cái gọi là “khế ước tiên” chính là những linh hồn đã tu hành hơn trăm năm. Sau khi chúng ta ký khế ước với họ, họ sẽ trả lời tất cả những câu hỏi chúng ta muốn biết, nhưng cũng sẽ có điều kiện trao đổi, đó là sau khi chúng ta hỏi xong một câu, chúng ta cũng bắt buộc phải trả lời một câu hỏi của khế ước tiên.]
“Tiền Vĩ đã bị hấp dẫn bởi cách chơi mới mẻ này, liền hỏi Tô Thanh làm sao để ký khế ước tiên, Tô Thanh bảo mọi người hãy đóng tất cả cửa sổ trong nhà lại, rèm cũng phải kéo vào, sau đó tắt đèn rồi thắp một ngọn nến trước mặt mỗi người. Anh ta còn nhắc nhở mọi người, sau khi bắt đầu tuyệt đối không được để ngọn nến trước mặt mình tắt, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
“Lúc đó tôi cảm thấy hơi sợ, tôi cầu xin Tiền Vĩ bảo anh ấy đừng chơi nữa, nhưng anh ấy lại nói không có gì phải sợ, anh ấy vẫn luôn tự phụ như vậy…” Ô Lệ nói đến đây đột nhiên cúi đầu rồi bật khóc.
Mọi người đều im lặng, Ô Lệ nức nở hồi lâu sau đó mới lau nước mắt tiếp tục nói: “Tô Thanh lấy ra một cuộn giấy trắng và một cây bút, anh ta nói với chúng tôi cuộn giấy trắng này chính là bàn cầu cơ của bút tiên, khi mọi người viết tên mình lên giấy trắng cũng là lúc chúng ta ký khế ước tiên. Chúng tôi đều điền tên mình lên giấy, mực trong cây bút đó cũng là màu đỏ, giống như loại mực hiện tại ở đây của chúng ta.”
Tôi giật mình kinh hãi, ngọn nến và chữ ký màu đỏ mà Ô Lệ nhắc đến hệt như những gì đang diễn ra ở đây. Là trùng hợp sao? Hay là hai chuyện này vốn có liên quan đến nhau?
“Sau khi tất cả mọi người đã ký tên lên, Tô Thanh kẹp cây bút ở ngón giữa và ngón trỏ, sau đó mỗi người chúng tôi lần lượt kẹp tay chồng lên nhau theo cách tương tự. Tô Thanh nói, [Chúng ta cùng nhau niệm bút tiên bút tiên mời xuất hiện đi.] Tôi ngồi niệm nhưng trong lòng càng lúc càng hoảng loạn, tâm trạng hệt như đang ngồi trên một chiếc xe xa lạ mà không biết rằng nó sẽ đưa mình đến đâu.”
“Chưa tới một phút sau, cây bút bắt đầu chuyển động, di thành những vòng tròn rất nhỏ. Tô Thanh phấn khích nói [Đến rồi], nét mặt của anh ta lúc đó thật sự rất dữ tợn, giống như là ác quỷ vậy.” Ô Lệ căm phẫn nói.
“Câu hỏi đầu tiên của Tô Thanh là, [Làm thế nào mới khiến câu hỏi thứ tư không thể giải được?] Lúc đó tôi không biết câu hỏi này có ý nghĩa gì, nhưng cây bút đó lại viết ra bốn chữ phồn thể “mất đi tình yêu” sau đó lại gạch một dấu chéo lớn trên chữ vừa viết. Tô Thanh ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Tinh Tinh, nhưng cô ấy lại quay sang nhìn Tiền Vĩ.”
“Tô Thanh sốt ruột hỏi Tinh Tinh, [Lẽ nào trong lòng em vẫn còn yêu nó?] Nhưng Tinh Tinh lại bày ra vẻ mặt thờ ơ nói, [Đến lượt anh trả lời câu hỏi rồi.]. Kế đó cây bút lại di chuyển sau đó viết ra một dòng chữ: Cảm giác bị phản bội thế nào? Tô Thanh thở mạnh sau đó lớn tiếng nói, [Còn khó chịu hơn là chết, có điều vì cô ấy, tôi nguyện làm tất cả.]”
“Nghe đến đây, tôi đã đoán ra được nhất định giữa Tiền Vĩ và Tinh Tinh có mối quan hệ không bình thường. Trông Tô Thanh có vẻ thật sự rất yêu Tinh Tinh, nhưng thái độ lạnh lùng của Tinh Tinh đối với anh ta thật sự khiến cho người khác phải chạnh lòng. Tiền Vĩ lại nhìn tôi rồi nói, [Anh và Tinh Tinh từng có quá khứ, nhưng tất cả đều xảy ra trước khi quen biết em, bây giờ anh và cô ấy chỉ là bạn bình thường thôi.]”
“Vẻ mặt của anh ấy khi nói những điều đó thật lãnh đạm, tôi không nhìn ra một chút cảm giác hối hận hay day dứt nào, tại sao…tại sao anh ấy có thể bịa chuyện một cách thản nhiên như thế chứ?” Ô Lệ nói đến đây lại bất giác rơi nước mắt.
Nét mặt của Tiết Nhu trở nên đầy căm phẫn, may mà cái tên Tiền Vĩ đó không ngồi trước mặt cô ấy lúc này, nếu không….nghĩ đến cửu âm bạch cốt trảo và màn đá vào chân giữa của cô ấy, tôi không khỏi rùng mình. Sử Đan và Chu Tử Nhược lại bày ra vẻ mặt hả hê, đàn ông thông thường sẽ đứng trên lập trường của đàn ông mà bênh vực nhau.
Hồ Điệp nhàn nhạt nói: “Nếu như không thể nói tiếp nữa, vậy thì dừng đi thôi!” Giọng nói của cô ấy mang theo cảm giác bình lặng của một người đã trải qua rất nhiều thăng trầm, những chuyện buồn vui yêu hận này dường như không hề ảnh hưởng gì đến cô ấy vậy.
“Xin lỗi.” Ô Lệ lau nước mắt, dừng khóc, “Tôi nhất định phải kể hết câu chuyện này.”
“Tinh Tinh nghe Tiền Vĩ nói vậy, có vẻ như rất tức giận, cô ấy hét lớn: [Anh thật sự quan tâm đến người phụ nữ này nhiều đến nỗi đáng để anh phải bịa chuyện vì cô ta sao?]. Cây bút kia lại nguệch ngoạc viết ra hai chữ ‘đúng vậy’. Quả nhiên bút tiên đã trả lời câu hỏi của cô ấy.”
“Tinh Tinh hét lên một cách mất kiểm soát, [Cô cho rằng anh ấy thật sự yêu cô sao? Chính ngay lúc nãy, khi các người ở dưới nhà bếp nấu bữa tối, tôi và anh ấy đã lén lút quan hệ với nhau trong phòng ngủ. Anh ấy thích ăn quả đào to của tôi, chứ không phải cái bánh bao nhỏ như cô. Anh ấy thích kỹ năng trên giường của tôi, chứ không phải đứa đầu gỗ như cô ngay cả rên một tiếng cũng không biết. Hai chúng tôi mới chính là trời sinh một đôi.]
“Tôi cảm thấy mặt mình giống như bị ai đó tát một cái, nóng ran, đau nhói. Nhưng Tiền Vĩ lại thản nhiên nói với Tinh Tinh, [Anh đã nói rõ với em rồi, anh với em chỉ là vui chơi qua đường thôi, chơi em thì rất thoải mái, nhưng em không tự nhìn lại bản thân xem đã bị bao nhiêu thằng đàn ông chơi qua rồi, loại đàn bà hư hỏng như em có thể lấy về làm vợ sao?]
“Tinh Tinh còn muốn nói gì nữa, nhưng Tô Thanh đã đanh mặt lại nói, [Đến lượt em trả lời câu hỏi rồi.], chỉ thấy cây bút lại viết ra một dòng chữ: Cô có yêu Tô Thanh không?”
“Tinh Tinh không thèm nghĩ ngợi gì lập tức đáp, [Không yêu, trước giờ em chưa từng yêu anh, thật ra anh cũng nên biết, loại đàn bà như em không xứng đáng được anh yêu.] Tô Thanh hệt như bị một đao chém ngang mặt, cả khuôn mặt đều biến dạng. Anh ta lớn tiếng nói, [Nhưng em biết anh đối với em thế nào mà, sao em lại có thể vô tình với anh đến vậy?]
“Tôi thật sự không chịu nổi khi nghe bọn họ cãi nhau nữa, thế nên tôi dùng hết sức bình sinh hét lên bảo họ [Im đi], sau đó tôi hỏi bọn họ, [Rốt cuộc các người muốn làm gì?] Lúc này tôi quả thực đã rất mệt mỏi rồi, cũng rất bổi rối, tôi cảm giác bản thân mình giống như là một con chim ngu ngốc rơi vào bẫy của người khác vậy, bọn họ còn chưa kịp trả lời, bút tiên đã di chuyển rồi viết ra bốn chữ: đố kị, căm hận, báo thù, tiêu diệt.”
“Tiền Vĩ cười nhạo nói, [Tao biết chúng mày bày ra trò này là có ý đồ, chúng mày nghĩ giả thần giả quỷ có thể lừa được tao sao? Con đàn bà này tự động dâng đến cửa cho tao chơi, muốn trách thì trách mày không nhìn rõ được nó.]
“Ánh mắt của Tô Thanh tràn đầy lửa giận, tôi thật sự lo rằng anh ta sẽ lao tới liều mạng với Tiền Vĩ, nào ngờ cuối cùng anh ta lại cười khúc khích nói, [Mày cho rằng người phụ nữ của mày sẽ chờ mày cả đời sao?], điều khiến tôi càng ngạc nhiên hơn nữa là, câu hỏi mà bút tiên viết ra dành cho tôi cũng là: Bạn đồng ý đợi anh ta cả đời sao? Cho dù phải sống cả đời trong cô độc?”
“Tôi nói trong nước mắt, [Chỉ cần anh ấy vẫn còn yêu tôi, tôi sẽ không bao giờ rời xa anh ấy.] Lúc đó tôi còn chưa hiểu hết, nếu tôi đã có thể chờ đợi anh ấy, tại sao tôi còn phải sống cô độc cả đời?”
“Tiền Vĩ đắc ý nói, [Nhìn thấy chưa? Bọn mày có thể làm gì được tao?] không ngờ cây bút đó lại viết tiếp một dòng: Câu hỏi thứ tư không thể giải. Tiền Vĩ kinh ngạc hỏi, [Đây là ý gì?], nào ngờ Tô Thanh và Tinh Tinh lại đồng loạt buông cây bút đang cầm trong tay ra, bọn họ từng nói, trước khi tiễn bút tiên đi, tuyệt đối không được buông tay ra. Nhưng giờ đây cả hai đều đã buông tay, trên mặt còn mang theo nụ cười nham hiểm khiến người khác rùng mình.”
“Chỉ còn lại hai người chúng tôi cầm bút, tôi định nói vậy chúng ta cũng ngừng chơi đi, chẳng ngờ lúc này cây bút đột nhiên chuyển động dữ dội, nó viết lên tờ giấy một loạt những ký hiệu khiến người ta nhìn mà không thể hiểu nổi. Tiền Vĩ cũng có chút ngơ ngác, hỏi [Đây là cái gì?]”
“Tô Thanh lạnh lùng cười rồi nói, [Đây là câu đố không thể giải! Là câu đố không thể giải mà tao đã dùng cái giá là mất đi tình yêu của mình để đổi lấy, trò chơi bút tiên bắt buộc phải giả đáp được câu hỏi cuối cùng của bút tiên mới có thể kết thúc, nếu như mày không giải được, vậy thì trò chơi này sẽ mãi mãi không bao giờ kết thúc.]
“Tiền Vĩ cũng cười giễu nói, [Mày cho rằng giả thần giả quỷ thì tao sẽ tin sao, ban nãy những từ này được viết ra dưới sự khống chế của mày, mà bây giờ…] Anh ấy nhìn tôi nói, [Ô Lệ, anh không ngờ em lại hợp tác với họ để lừa anh.] Nhưng tôi không có…” Ô Lệ lại ôm mặt khóc nức nở.
“Tôi xin thề, tôi không hề điều khiển cây bút đó, là chính nó, hoặc có thể là do lực tay của Tiền Vĩ đã khiến nó di chuyển. Tiền Vĩ rất tức giận, anh ấy dùng hết sức vung tay thật mạnh để hất tay tôi ra khỏi cây bút, nhưng bởi vì dùng lực quá sức vô tình khiến ngọn nến trước mặt anh ấy cũng bị tắt theo.”
“Tất cả mọi người đều im lặng, ánh mắt Tinh Tinh mang theo sự tiếc nuối, nhưng Tô Thanh lại có vẻ khá hài lòng. Bọn họ đều đã đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai chúng tôi. Cả đêm Tiền Vĩ cứ luôn lẩm bẩm nói [Tôi không tin, tôi không tin.], nhưng cuối cùng anh ấy vẫn nắm chặt lấy cây bút đó, cho dù tôi có làm cách nào cũng không thể mở ra được.
“Sáng sớm hôm sau, Tiền Vĩ không còn nói chuyện một mình nữa, tôi thấy tinh thần của anh ấy không được tốt nên để anh ấy trong phòng nghỉ ngơi, tự tôi quay về trường lên lớp. Đến lúc tôi quay lại, bỗng nhìn thấy anh ấy lại đang nằm bò trên tờ giấy không ngừng vẽ gì đó, sau đó anh ấy lại liên tục lẩm bẩm, [Đây là cái gì, đây rốt cuộc là cái gì?]”
“Tôi khóc lóc cầu xin anh ấy, [Tiền Vĩ, anh đừng vẽ nữa.], nhưng anh ấy lại đưa ánh mắt tuyệt vọng nhìn tôi rồi nói, [Ô Lệ, cứu anh, cứu anh với!]. Tôi đưa anh ấy đến bệnh viện, bác sĩ đã thử rất nhiều cách nhưng tình trạng của anh ấy càng lúc càng tồi tệ hơn. Đến giờ, anh ấy không thể nói bất cứ điều gì, cũng không nhận ra bất cứ ai, anh ấy chỉ làm duy nhất một điều, đó là không ngừng lấy bút vẽ lên giấy.”
“Bây giờ cuối cùng tôi đã hiểu tại sao câu hỏi đó lại hỏi [Bạn đồng ý đợi anh ta cả đời sao? Cho dù phải sống cả đời trong cô độc?], nhưng cho dù phải sống cô độc cả đời, tôi cũng sẽ không buông bỏ Tiền Vĩ. Lời cuối cùng anh ấy nói là muốn tôi cứu anh ấy, tôi nhất định sẽ tìm ra cách cứu anh ấy…” Ô Lệ nói đến đây nước mắt liền tuôn như mưa, khóc không thành tiếng.
Hai mắt Tiết Nhu cũng đỏ hoe, Hồ Điệp lại thở dài nói: “Em gái, đám đàn ông không đáng để em phải làm như vậy.”
“Sao cô không đi cầu cứu đám người Tô Thanh?” Chu Tử Nhược hỏi, “Nếu đã là cái bẫy do bọn họ bày ra, nói không chừng bọn họ sẽ có cách giải quyết.”
“Đương nhiên tôi cũng muốn cầu cứu bọn họ.” Ô Lệ chán nản nói, “Nếu như bọn họ vẫn còn sống thì tốt. Nhưng ngày hôm sau khi Tiền Vĩ xảy ra chuyện, Tô Thanh đã đẩy Tinh Tinh xuống lầu, sau đó cũng tự mình nhảy lầu tự sát. Tô Thanh và Tinh Tinh đã báo thù Tiền Vĩ, nhưng họ thậm chí còn báo thù cả chính mình.”
“Ôi trời!” Chu Tử Nhược kêu lên một tiếng, chẳng ai có thể ngờ kết cục của trò bút tiên lại thê thảm như vậy, kể ra đây quả thật là một câu hỏi không thể giải.
“Thật ra, câu hỏi không thể giải vẫn có thể giải được.” Sadako đột nhiên lên tiếng.
Ô Lệ kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, trong đáy mắt tràn ngập hi vọng và sự cầu khẩn. Nào ngờ tiếp sau đó Sadako lại lắc đầu nói: “Vấn đề là, hắn ta không đáng để cô làm vậy.”
“Tôi tình nguyện, bất luận là thế nào tôi cũng tình nguyện làm.” Ô Lệ thành khẩn nói, “Cầu xin cô hãy nói cho tôi biết cách cứu được anh ấy.”
“Trên thế gian này thứ nào có được tất cũng sẽ mất đi.” Sadako lạnh lùng nói, “Lúc các người ký tên lên bàn cầu cơ đó, trên thực tế đã làm một vụ cá cược với hồn ma. Bạn trai của cô không trả lời được câu hỏi của bút tiên, vậy nên phải thua cược bằng chính linh hồn của mình.”
“Nếu như cô muốn lấy lại hồn cho hắn ta, thì cô bắt buộc phải cược một lần nữa với khế ước tiên. Nếu như cô có thể trả lời được câu hỏi của nó, mà nó lại không thể trả lời câu hỏi của cô, vậy thì cô có thể thắng được linh hồn của Tiền Vĩ mang trở về. Ngược lại….” Sadako nhếch mép cười rồi nói, “Cô cũng sẽ mất đi linh hồn của chính mình.”
“Đừng thử!” Tiết Nhu đã giành nói trước, “Tên đàn ông chó má đó không đáng để cô làm vậy.”
“Cảm ơn.” Sau khi Ô Lệ nói tiếng cảm ơn, cô ấy liền cúi đầu im lặng, xem ra bất cứ ai muốn thuyết phục cô ấy cũng đều không có tác dụng.
“Đến lượt tôi rồi!” Sử Đan chủ động cầm quyển sổ lên, ký tên mình vào đó, “Hai người trước đó tham dự buổi tụ họp này đều có mục đích riêng, tôi cũng không ngoại lệ. Tôi cũng có một bí mật đã giấu kín trong lòng từ rất lâu, hy vọng được giải đáp.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...