“Tôi cần làm một ly.” Luke nhanh nhẹn dứt khoát đóng sập cửa cabin. Anh bước sầm sập vào nhà đến thẳng căn bếp nhỏ. “Còn sót lại chai bia nào không thế?”
“Trong tủ lạnh ấy.” Irene thận trọng quan sát anh, bụng không rõ trạng thái tinh thần của anh là gì. Mãi đến tận bây giờ anh mới mở miệng nói chuyện với nàng kể từ khi họ chấm dứt trao đổi với Sam McPherson tại hiện trường đám cháy. Theo nàng thì cuộc trao đổi ấy không mấy thành công. Sau đấy sự câm lặng của Luke trong chiếc SUV cũng chẳng giúp cải thiện tình hình. “Này anh, tôi xin lỗi vì đã làm anh can dự đến chuyện này. Tôi chẳng hề có ý muốn...”
“Nếu cô mà nói thế thêm một lần thì tôi sẽ không chịu trách nhiệm cho hành động của mình nữa đâu đấy.” Luke mở tủ lạnh, lấy ra một chai bia và bật mở nắp. “Cô biết sao không, lần đầu tiên trong đời tôi bắt đầu tin rằng có lẽ đúng là có thứ được gọi là quả báo. Chẳng điều gì khác có thể thực sự lý giải vì sao tôi rốt cuộc phải dây vào một người khách trọ như cô tại nhà nghỉ Bình Minh Bên Hồ này.” Anh tu một hơi bia dài, hạ chai xuống nhíu mắt nhìn cô. “Ý tôi là, xác suất là bao nhiêu cơ chứ?”
Irene chợt ngộ ra là anh đang lạnh lùng phẫn nộ. Tình cảnh bất công này làm nàng bực mình. Nàng khoanh tay đứng ngay giữa phòng.
“Tôi nào có yêu cầu anh đi theo tôi tới nhà Webb tối nay đâu nhỉ,” nàng vặc lại.
“Không, rõ là cô chẳng yêu cầu.” Luke tựa mình vào quầy bếp, bắt tréo hai chân ngang mắt cá rồi tu thêm bia. “Thật ra là cô lái xe ra khỏi đây mà không bật đèn pha với chủ ý không cho tôi nhìn thấy cô.”
“Đấy chẳng phải chuyện của anh.”
“Có lẽ thoạt đầu thì không đấy, nhưng bây giờ thì rõ là có.” Anh nhướng mày. “Thế cô không nhận thấy là hiện giờ McPherson đang xem xét đến khả năng tôi và cô là kẻ chịu trách nhiệm cho vụ hỏa hoạn tối nay à?”
Nàng nuốt khan. “Có chứ. Nhưng chính chúng ta là người đã báo động mà.”
“Chẳng phải là lần đầu tiên mà kẻ phóng hỏa châm lửa, gọi cho đội chữa cháy rồi lảng vảng quanh đấy để chứng kiến trò phấn khích đâu.”
“Tôi có ý thức được điều này. Nhưng Sam phải biết là chúng ta không có động cơ. Cả hai chúng ta chẳng ai được lợi lộc gì từ cái hợp đồng bảo hiểm giả dụ nhà Webb có mua cho nơi ấy.”
“Ối kẻ phóng hỏa chẳng phải để hưởng tiền bảo hiểm gì đâu. Bọn chúng chỉ nghiện cảm giác mạnh của ngọn lửa thôi. Nhưng trong vụ này chuyện đó không quan trọng. Cô muốn nói đến động cơ chứ gì? Được thôi. Ta hãy bắt đầu từ tôi xem nào.” Irene cau mày. “Anh làm gì có động cơ nào.”
“Chính xác.” Anh gật gù, như thể đang khuyến khích một sinh viên chậm trí. “Nhưng mặt khác cô thì có đấy.”
Irene suýt sặc vì nổi xung. “Anh đang nói cái quái gì thế hử?”
“Chẳng phải bỏ nhiều công sức để khiến cô trông như một kẻ tình nghi hàng đầu đâu. Ai ai trong thị trấn này cũng biết cô bị ám ảnh với ý tưởng là Pamela Webb bị sát hại. Cô muốn ép McPherson tiến hành một cuộc điều tra sâu chứ gì?”
“Phải, nhưng mà...”
“Châm lửa phóng hỏa ngôi nhà của nạn nhân chắc chắn là một cách gây chú ý cho anh ta và để đảm bảo có một kiểu điều tra nào đó được tiến hành.”
Irene hoảng kinh. “Động cơ này quá yếu. Rất, rất yếu.”
“Nếu cô tin như thế thì cô đang chạy trốn thực tại đấy.” Luke săm soi nàng bằng ánh nhìn lạnh lùng tính toán của một tay thợ săn. “Cô có mổ xẻ cách nào đi chăng nữa thì tôi vẫn là chứng cứ ngoại phạm của cô trong trận hỏa hoạn tối nay, và cô là chứng cứ ngoại phạm của tôi. Vấn đề là, cả hai chúng ta chẳng ai có uy tín gì lắm ở Dunsley này. Tôi là tay mới đến thị trấn. Không ai biết gì nhiều về tôi cả. Điều này biến tôi thành kẻ đương nhiên bị tình nghi. Nhưng cô lại còn ở trong tình huống xấu hơn nhiều vì cô có dây mơ rễ má với nơi này. McPherson mà không nghi ngờ chúng ta thì anh ta hẳn phải là tay cảnh sát tồi lắm đấy.”
Irene buông tay rồi vung tay ra. “Nhưng tối nay còn có tên khác nữa. Chúng ta đã nhìn thấy thằng đấy.” Lưỡng lự. “Hay là con đấy.”
“McPherson chỉ nghe thấy chuyện này từ phía chúng ta mà thôi.”
“Thôi được, anh có lý. Biết sao không? Tôi nghĩ tôi cũng phải làm một chai.” Nàng sầm sập bước đến bên tủ lạnh, mở cửa tủ lấy ra chai bia cuối cùng. “Nhưng mà này, tôi hoàn toàn ý thức được chuyện anh là người cứu mạng tôi tối nay.” Nàng mở nắp chai bia. “Cảm ơn anh.”
“Hừ.” Luke uống tiếp.
“Thật ấy chứ, anh làm tôi thất kinh tán đởm khi chẳng biết từ đâu chui ra trên hiên. Nhưng nếu không có anh ở đấy, hẳn khi tôi nhận ra kẻ đột nhập đang làm gì thì đã quá muộn.”
“Cô thấy sợ à? Thế cô nghĩ tôi cảm thấy cái quái gì khi nhận ra cô lẻn vào biệt thự nhà Webb giữa đêm giữa hôm khi trong đấy lại có thêm kẻ khác với cô nữa? Cô muốn so sánh trống ngực sao hả cô nương?” Tốt nhất là nên lờ câu này đi, Irene tự nhủ.
“Anh chưa khi nào giải thích tại sao anh lại theo chân tôi,” một lúc sau nàng mới hỏi.
“Lý do quá rõ ràng rồi còn gì. Tôi đang cho một người phụ nữ có khuynh hướng rất lạ là muốn đâm đầu vào rắc rối giữa đêm khuya thuê cabin. Một tay quản lý nhà trọ phải biết đề cao cảnh giác khi đương đầu với loại khách như cô.”
“Hẳn là anh đang cáu lắm nhỉ?”
“Phải, tôi đang cáu tiết lên đây,” Luke gầm lên. “Lẽ ra cô không nên lai vãng tới bất cứ nơi nào gần căn biệt thự quỷ sứ đó.”
“Anh này, cái thái độ sĩ-quan-cao- cấp-nuốt-lống-thuộc-hạ ấy của anh khiến cho việc biết ơn anh đúng cách mới khó khăn làm sao.”
Luke nghiền ngẫm một hồi.
“Việc quái gì mà tối nay cô phải quay lại nơi ấy thế?” cuối cùng anh hỏi.
Irene tựa người vào mép bồn rửa chén mà săm soi nhãn chai bia. “Anh đã nghe hết những gì tôi trình bày với McPherson rồi. Tôi cứ mãi băn khoăn vì sao Pamela Webb không để lại thư tuyệt mệnh. Tối nay, sau khi anh và Jason dùng bữa rồi ra về, tôi lại phải suy nghĩ đến điều ấy. Tôi vẫn còn giữ chìa khóa phòng dụng cụ. Thế là tôi lái xe đến biệt thự ấy để xem qua thôi mà. Kẻ đột nhập làm tôi gián đoạn khi tôi đang lục lọi trên lầu.”
“Tôi có nghe những gì cô trình báo với McPherson rồi.” Miệng Luke cong cớn giễu cợt. “Tôi cũng biết là cô đang nói dối trắng trợn nữa.”
Irene thấy mặt mình nóng bừng. “Anh nói gì thế?”
“Cô không tin là Pamela tự sát, cho nên cô có đi đến biệt thự nhà Webb để tìm thư tuyệt mệnh đâu. Cô đến để tìm thứ khác.” Luke ngừng ngang rồi hạ giọng xuống. “Còn nữa, tôi nghĩ là là cô đã tìm thấy rồi kia.”
Khi còn chưa chắc, đừng động thủ, Irene tự nhủ.
“Chỉ tò mò thôi nhé, điều gì khiến anh nghĩ như thế?” nàng hỏi.
“Cứ cho là tôi có khả năng ngoại cảm đi.”
“Cũng như anh, tối nay tôi không có tâm trạng gì để giỡn chơi đâu nhé,” nàng nói qua kẽ răng.
“Trong mấy ngày qua tôi với cô đã có được khoảng thời gian bên nhau khăng khít còn hơn là mấy cặp vợ chồng có trong một năm. Vậy hãy coi như tôi đã học được vài điều về con người cô đi. Khi tôi lắng nghe cô thuật chuyện lại cho McPherson, tôi đã linh cảm chắc chắn là cô không hoàn toàn thẳng thắn với anh ta.”
“Chúng ta đã cùng nhau tìm thấy một phụ nữ đã chết, trốn thoát khỏi một căn nhà chuẩn bị nổ tung do một kẻ phóng hỏa gây ra, và cùng nhau tiến hành vài cuộc trao đổi không dễ chịu gì với cảnh sát địa phương và thượng nghị sĩ Hoa Kỳ. Định nghĩa về thời gian bên nhau khăng khít của anh quả có hơi kỳ lạ thật.”
“Chắc vậy.” Anh quan sát nàng với vẻ mặt không nao núng. “Cô sẽ nói cho tôi biết cô đã tìm thấy gì chứ?” Sao lại không nói cho anh ta biết nhỉ? Không như Sam McPherson và Ryland Webb, ít nhất anh ta cũng hơi hơi nghiêm túc tin lời cô kia mà.
“Hồi trước Pamela có một nơi giấu đồ bí mật trong phòng ngủ của mình,” Irene lặng lẽ kể. “Một hộc nho nhỏ đằng sau bảng công tắc đèn. Đấy là nơi cô ấy cất những thứ cô ấy không muốn bố hay người quản gia nhìn thấy. Cũng chẳng phải là hai người này có vẻ như có ý quan tâm tìm hiểu xem Pamela có bí mật gì không đâu. Mà thôi, cô ấy cũng đã chỉ cho tôi thấy chỗ này rồi bắt tôi hứa không bao giờ được tiết lộ. Tối nay tôi chợt nghĩ đến chỗ ấy nên quyết định đến tìm xem sao.”
“Bảng công tắc đèn ư?” Luke gật gù. “Ừ, thế thì chuyện này lý giải cho cái tuốc vít. Tôi cứ thắc mắc cô tìm cái thứ ấy ở đâu ra và cô còn định làm gì với nó.”
“Khi tôi nghe thấy tiếng kẻ đột nhập lẻn vào, tôi nhận ra mình chỉ có mỗi cái tuốc vít ấy làm vũ khí mà thôi.” Chai bia run run trong mấy ngón tay nàng. Nàng nắm chặt hơn. “Phòng trường hợp hắn tìm thấy tôi ấy mà. Tôi chẳng biết làm gì khác hơn cả.”
Luke thong thả đặt chai bia của mình xuống, gỡ chai bia của nàng khỏi những ngón tay nàng rồi đặt xuống kệ bếp cạnh chai của mình.
Hai cánh tay mạnh mẽ của anh choàng lên vai Irene.
“Nếu cô cần nó làm vũ khí, hẳn nó sẽ là vũ khí rất hữu hiệu,” anh bảo. Giọng anh trầm trầm khàn đục nhưng cũng thật doa xịu đến ngạc nhiên.
Irene nhận ra anh đang cố an ủi nàng. Nỗi cám dỗ được thả mình thư thái trong bức tường cảm thông thấu hiểu rắn rỏi ấy suýt chút nữa đã dâng trào choáng ngợp.
Nhưng rồi lý trí nghiền nát nàng. Thế này thì không hay rồi, Irene tự nhủ. Bao nhiêu năm nay nàng đã xây dựng bản năng tự chủ để bảo vệ mình. Nếu nàng mà suy sụp trước mặt người đàn ông này - người nàng chưa kịp hiểu biết gì nhiều, mặc cho có khăng khít hay không - thì có khốn không chứ.
“Cái tuốc vít thì chắc hẳn chẳng được tích sự gì chống lại căn nhà hừng hực như hỏa ngục ấy đâu,” nàng bình thản bảo.
Hai cánh tay anh rời vai nàng di chuyển lên trên, bàn tay anh nâng lấy mặt nàng. “Cô đã tìm thấy gì trong biệt thự nhà Webb tối nay vậy?”
Irene chầm chậm thở hắt ra rồi cho tay vào túi trước của chiếc quần jean đen. “Cũng không phải là thứ trông như một manh mối hữu dụng gì lắm. Vì thế nên tôi mới không đề cập với Sam McPherson.”
Nàng rút chiếc chìa khóa xòe ra trong lòng bàn tay.
Luke hạ tay khỏi mặt nàng nhặt chiếc chìa khóa lên.
“Có biết chìa này mở gì không?” anh vừa hỏi vừa tỉ mỉ săm soi nó.
Nàng lắc đầu. “Không. Trông như một chiếc chìa khóa thật bình thường nhi?
“Thường thật. Chiếc chìa khóa như thế này có thể mở bất cứ thứ gì. Khóa nhà, khóa ngăn đựng đồ, khóa kho dụng cụ, khóa ga ra.” Anh khẽ cau mày. “Nhưng chiếc này lại có chất lượng cao đấy. Kiểu như loại ta không thể đánh thêm chiếc khác, ít nhất là các tiệm đánh khóa lấy liền thông thường khác thì không thể cắt được khóa này. Có người đã tốn tiền cho lắp đặt một mảnh thiết bị cao cấp vào đâu đó.”
“Không có cách nào biết được Pamela đã giấu chìa khóa sau bảng công tắc từ khi nào,” Irene bảo.
“Theo tôi đoán thì mấy năm trước cô ấy nhét nó vào đó rồi quên béng.” Nàng ngập ngừng, ngẫm nghĩ.
“Ngoại trừ là...”
“Ngoại trừ chuyện gì?”
“Trông chìa khóa này còn mới, anh có nghĩ thế không? Nó vẫn còn sáng màu và bóng loáng đây này. Nó chưa bị trầy xước hay xỉn màu vì đã qua sử dụng gì cả. Với lại, trong hộc chứa dây điện có phủ một lớp bụi mỏng, nhưng trên chìa khóa này thì không. Anh không nghĩ là nếu nó đã nằm trong đấy bao nhiêu năm nay thì nó cũng phải bám bụi rồi ư?”
“Cô có chắc về lớp bụi bên trong ngăn chứa không thế? Lúc ấy là đêm tối mà cô thì chỉ có chiếc đèn pin.” Irene những muốn bảo anh rằng nàng hoàn toàn chắc chắn. Nhưng nàng phải thú thật là anh cũng có lý. Đêm nay nàng hành động trong điều kiện ánh sáng cực kỳ giới hạn khi dỡ bảng công tắc ra. Hơn nữa, lúc ấy nàng đang căng cả lên vì adrenaline và bồn chồn lo lắng.
“Tôi công nhận ý này của anh.” Irene đưa tay phải lên vuốt vuốt gáy, cố làm dịu đi nỗi căng thẳng phần nào vẫn còn đang đeo bám nàng.
“Tôi không thể thề là chẳng có chút bụi nào trên chiếc chìa khóa. Mà nếu có đi chăng nữa, thì nó cũng đã bị chùi hết cả đi khi tôi bỏ chìa khóa vào túi mất rồi.”
“Nói lại cho tôi nghe xem vì sao cô không đưa chiếc chìa khóa ra cho Sam McPherson,” Luke hỏi vặn, giọng anh hơi quá dửng dưng.
Miệng nàng mím lại. “Tối nay Sam đã bỏ lơ cho tôi chuyện này vì quá khứ và cũng vì một nửa Dunsley này nghĩ tôi là bằng chứng sống của một ca rối loạn căng thẳng hậu chấn thương, dù cho họ còn chẳng rõ đánh vần tên chứng bệnh này ra sao nữa.” Khi thấy một vẻ giật mình ngạc nhiên thoáng qua trên mặt Luke thì Irene nổi đóa. “Gì chứ?”
“Rối loạn căng thẳng hậu chấn thương à?” anh lặp lại cũng bằng giọng đều đều dửng dưng như khi nãy.
“Đấy chỉ là tên gọi mỹ miều thôi. Cơ bản là quanh đây có một nhóm người nghĩ rằng vì những gì đã xảy ra khi bố mẹ tôi mất nên tôi không phải là thứ mà anh sẽ gọi là người bình thường.”
“Hừ. Bình thường.”
“Là từ chuyên môn đấy,” nàng đáp. “Phải rồi. Hiểu rồi. Nói tiếp đi.”
Irene quay người bước ra khỏi căn bếp bé xíu rồi đi vào khu vực phòng khách. “Vấn đề mấu chốt là, mặc dù tôi biết Sam chắc sẽ không quẳng tôi vào tù vì tôi đã lẻn vào nhà Webb tối nay, nhưng tôi vẫn không rõ anh ta sẽ phản ứng thế nào nếu biết được tôi đã lấy chiếc chìa khóa ra khỏi ngăn giấu bí mật của Pamela nữa.”
“Tôi vẫn không tin lấy một chữ khỉ gió nào từ những gì cô đang nói.”
Irene dừng bước quay lại đối mặt Luke. “Đấy là chuyện của anh, chẳng phải của tôi.”
“Chẳng là chẳng thế nào. Cô dứt khoát đã trở thành một rắc rối to tướng cho tôi rồi. Tại sao cô không kể cho McPherson nghe về chiếc chìa khóa hử?”
“Thôi được, thôi được rồi.” Irene ngưng lại. “Tôi có linh cảm là Sam đang tìm mọi lý do có thể để không phải mở cuộc điều tra nào về cái chết của Pamela. Tôi còn sợ là anh ta hoặc phớt lờ chiếc chìa khóa đi hoặc làm cho nó biến mất. Mà có theo kiểu nào đi nữa thì tôi cũng sẽ mất dấu nó thôi.”
Thật ngạc nhiên làm sao là Luke lại trở về trạng thái trầm tư. “Tôi đến bị nguyền rủa mất. Cô nghĩ là McPherson đang bắt tay với một trò che đậy tội ác à?”
“Tôi buộc phải nghĩ đến khả năng đó.” Nàng ưỡn thẳng vai. “Tôi đã biết rành rành là thượng nghị sĩ Webb không muốn có cuộc điều tra. Tôi cũng biết luôn là hầu hết mọi người trong thị trấn luôn luôn vui vẻ hoàn thành bất cứ yêu cầu nào được thành viên gia đình Webb đưa ra.”
“Tôi vẫn nghe nói thế.” Luke nhặt chai bia lên uống cạn. Anh đặt cái chai rỗng xuống kệ bếp rồi chăm chú nhìn nàng một hồi lâu. “Người ta thực tình bảo với cô rằng cô mắc chứng rối loạn căng thẳng hậu chấn thương sao?”
“Đấy là lời chẩn đoán tôi nhận được khi dì tôi cho tôi đi tư vấn tâm lý một thời gian sau khi bố mẹ tôi mất. Bao nhiêu năm qua tôi cũng nhận được lời chẩn đoán tương tự từ vài chuyên gia trị liệu khác nữa.”
“Thế chuyện trị liệu ấy có tác dụng gì không?”
“Chút xíu thôi.” Nàng hắng giọng. “Nhưng mà nói chung người ta cho rằng tôi sẽ không cải thiện được gì đáng kể trừ phi tôi học được cách chấp nhận thực tế theo quan điểm sáng suốt của người lớn. Còn tôi thì, ừm, phần nào từ chối không chấp nhận như thế.”
“Bởi vì cô không thể hoặc sẽ không chấp nhận những thực tế mà người ta mớm cho cô,” Luke nói. Đây không phải là câu hỏi.
“Tôi không chấp nhận tin rằng cha tôi giết chết mẹ mình rồi sau đó tự sát. Chuyện này đi ngược hết với mọi điều tôi từng hiểu hay tin vào cha mình. Các chuyên gia trị liệu bảo rằng đến khi nào tôi biết nắm bắt thực tế thì tôi mới chấm dứt được chứng bệnh của mình.”
“Vậy cô đã bảo sao với mấy tay trị liệu tâm lý thế?”
“Tôi bảo rằng điều duy nhất thực sự giúp tôi tiếp cận được việc chấm dứt chứng bệnh của mình là sự thật.” Nàng thở dài. “Chắc lại nghe như là cái nhân cách bất thường, bị ám ảnh của ta đang nói ấy, phải không nhỉ?”
“Chắc thế, nhưng tôi có thể hiểu được. Sáu tháng trước gia đình tôi cũng đập vào mặt tôi lời chuẩn đoán y chang “
Irene chớp chớp mắt, cố thẩm thấu mảnh dữ liệu này. “Thật ư?”
Luke nhún vai. “Cũng không thể nói chắc là họ sai. Phải thừa nhận rằng, dạo này tôi có hơi khang khác.”
Vẻ đoan chắc câm lặng như chiếc vòng sắt trong từng lời anh nói làm nàng xao động. Nàng tự nhủ trước nay mình chưa từng nói chuyện thân mật với bất cứ ai cũng bị dán mác rối loạn căng thẳng hậu chấn thương.
“Thế anh có vài thói quen nào không?” Irene ngập ngừng hỏi. “Có lẽ là vài quy luật riêng tư nào đó mà anh dứt khoát không bỏ dù cho anh biết người ta có thể nghĩ là anh hơi chút kỳ quặc ấy?”
“Như là bật đèn sáng suốt đêm ấy à?”
Nàng cau mày. “Ừ.”
“Có chứ sao không.”
“Đôi khi tính khí lại thất thường chứ?” nàng hỏi tới.
“Cũng có luôn.”
“Cứ mơ thấy chuyện không hay hoài chứ?”
“Này, ai mà không thế chứ.”
“Theo như tôi thấy thì,” nàng dịu dàng bảo, “đôi khi ranh giới giữa bình thường và không-bình-thường-cho-lắm cũng hơi nhập nhằng.”
“Về điểm này thì tôi hoàn toàn đồng ý.” Luke băng qua khoảng cách chia cắt hai người họ rồi dừng sững lại ngay trước mặt Irene. “Nhưng mà phải nói là, ngay lúc này tôi có cảm giác như hôn cô là việc bình thường và tự nhiên nhất trên thế giới này.”
Những lời anh nói làm sức nóng bừng lên khắp người nàng. Cơn rần rật lạ lẫm của xúc cảm nhức nhối làm nàng giật bắn mình. Nàng mở miệng định bảo rằng đấy là một trong những lĩnh vực của cuộc sống mà nàng đã kết luận mình không được bình thường cho lắm.
Nhưng Irene không có cơ hội để nói năng dài dòng về cái chủ đề khả năng hứng tình rất hạn chế của mình, vì môi Luke đã choàng lên môi nàng và nàng bất giác nhận thấy mình đang rạo rực lên đến thật bàng hoàng, thật mãnh liệt, thật nồng nàn.
Luồng điện giật nhảy nhót qua những đầu dây thần kinh vốn đã bị những ảnh hưởng vì lượng andrenaline quá cao và nỗi căng thẳng quá mức làm cho kịch ngưỡng. Nàng không chỉ đang hứng tình, Irene tự nhủ, mà là nàng đang cồn cào khao khát. Nỗi khao khát không giống như bất cứ điều gì nàng từng trải nghiệm - thật dữ dội, đầy phấn khích và tuyệt đối đòi được thỏa mãn.
Luke lẩm bẩm gấp gáp điều gì đấy trên môi nàng và choàng một tay ra sau đầu nàng, vít chặt nàng ở nơi mà anh muốn hôn nàng. Tay kia của anh đặt gọn lên đường cong eo nàng, khóa cứng phần thân dưới của nàng gọn gàng áp vào hạ thể của anh.
Irene có thể cảm nhận được hình dáng anh qua lần vải jean - rắn chắc, căng thẳng, và đòi hỏi.
Môi anh rê chặt môi nàng, hối thúc nàng hé mở. Nhưng dù đang phấn khích tột cùng, Irene vẫn cưỡng lại. Cơn rần rật đâm đầu vào sự gần gụi thể xác khiến nàng ngỡ ngàng. Đây không phải là thông lệ dè dặt, nhàm chán, chậm chạp thường có của mình, Irene thầm nghĩ.
Nhưng Luke sử dụng lưỡi mình như một kiếm sĩ khéo léo sử dụng thanh kiếm - những cú tấn công mời gọi, đùa bỡn, nhanh gọn khiến nàng phải bấu chặt móng tay xuống vai anh. Thay vì làm cho mình lo lắng, nàng lại thấy mình đang muốn tham chiến và chống đỡ.
Thật nhẹ nhàng, nàng nhấm nháp môi dưới của anh, cảm thấy mình đang vô cùng mạo hiểm. Để đáp lại, những ngón tay anh trượt xuống gấu áo len của nàng. Hai bàn tay anh thật ấm nóng và mạnh mẽ trên làn da nàng trần trụi.
Giờ thì người nàng như có chớp giật. Nàng vòng tay quanh người Luke mà ghì chặt lấy. Năng lượng cùng sức nóng lách tách chảy xuyên qua nàng đến tận đầu ngón chân.
Hơi thở của Luke khàn đi. Khi kiễng chân nhâm nhi thùy tai của anh, Irene cảm nhận được một cơn rùng mình làm thân anh bần bật.
Có lẽ nàng không hẳn rụt rè như chính nàng và danh sách ngắn đến thảm hại những anh chàng đã từng chia chăn sẻ gối với nàng kết luận.
Luke ngẩng đầu lên, cắt ngang vòng tay cuồng nhiệt bằng ý chí tưởng chừng đến phi thường.
“Tôi nên đi ra khỏi đây trước khi mình còn bước nổi,” Luke bảo. “Nếu còn chờ thêm chút nữa thì hết đêm nay chắc tôi sẽ chẳng đi đâu được hết.”
Irene chợt nhận ra chính anh mới là người làm ngưng đoạn. Ngượng chết được. Chỉ thêm vài phút nữa thôi chắc hẳn nàng đã lột trần anh ra mà đè nghiến anh xuống sàn rồi.
Nàng hắng giọng, ý thức được mặt mình đang nóng bừng bừng. “Chúng ta hơi mất tự chủ một chút, nhỉ? Chắc là do hậu quả của bao lượng adrenaline đã trút lên chúng ta lúc trước. Tôi có đọc đâu đó bảo rằng chuyện tăng adrenaline có thể làm hại con người ta. Kiểu như là bản năng sinh tồn cơ bản trỗi dậy sau khi suýt va vào thảm họa ấy mà. Một nhu cầu nền tảng muốn tìm kiếm nguồn sống.”
“Phải không đấy?” Anh chậm chạp mỉm cười. “Cô đọc mấy thứ như thế à?”
Bây giờ thì Irene đã ngượng chín người, “Ừ thì, cũng chẳng phải giữa chúng ta đang có mối quan hệ gắn bó nào. Trời đất ạ, chúng ta còn chưa biết gì về nhau cơ.”
“Thế là cô quên mất khoảng thời gian khăng khít mà tôi đã đề cập hồi nãy rồi.”
Lực trọng tâm của nàng có điều gì không ổn. Cơ thể nàng cứ mãi dúi về trước, ngã thẳng vào vòng tay anh. Để kháng lại xung lực này nàng đành đột ngột ngồi xuống tay ghế sofa bọc nệm, bắt tréo chân và cố gắng phi thường để trông sao cho thật sành sỏi và bình thản. Trời ạ, chỉ là một cái hôn thôi mà. Trấn tĩnh lại đi chứ.
Nàng cố hếch cằm lên trong tư thế mà nàng hy vọng là rất tự chủ. “Tôi nghĩ tốt hơn chúng ta nên đổi đề tài chứ nhỉ?”
“Nếu cô muốn thế.”
“Như vậy là tốt nhất cho cả hai. Tôi chắc là sáng mai cả hai chúng ta sẽ cảm thấy hơi chút gượng gạo về chuyện này cho mà xem.”
Luke liếc đồng hồ đeo tay. “Có tin cho cô đây - giờ đã gần năm giờ sáng rồi đấy mà tôi vẫn chẳng thấy chút quái gì gượng gạo cả.”
“Anh cần phải ngủ. Cả hai ta đều cần.”
“Không nghĩ là tôi có thể ngủ được,” Luke nói, giọng thờ ơ đến lạ. Anh đi ra phía cửa. “Này, chắc chắn tôi sẽ ghét mình lắm vì đã hỏi chuyện này, nhưng tôi thà tránh né thêm bất cứ mối ngạc nhiên giữa đêm khuya nào nữa thì hơn. Rồi đây cô sẽ làm gì khi mà căn nhà của gia đình Webb đã cháy trụi thành than như thế kia?” Câu hỏi này làm Irene lặng người. “Tôi cũng không rõ,” nàng thừa nhận. “Tôi nghĩ bước kế tiếp là tìm ra xem Pamela có thuê ai chăm sóc nhà cửa không. Tôi dám cá là cô ấy không tự tay lau chùi quét dọn gì rồi. Đằng nào thì cô ấy cũng lớn lên có quản gia bên cạnh mà. Tôi ngờ là cô ấy chẳng biết cách quản lý nhà cửa khi không có quản gia ấy chứ. Với lại, cô ấy cũng có ở Dunsley này thường xuyên đâu. Chắc hẳn cô ấy phải cần ai đó coi ngó nơi này.”
Luke gật đầu, như thể những gì nàng nói chỉ là xác nhận lại bất cứ kết luận nào mà anh đã nghĩ ra.
“Cũng biết là cô sẽ không bao giờ từ bỏ mà,” anh nói.
“Không thể bỏ. Chưa được đâu.”
“Tôi hiểu.”
Anh hiểu thật, Irene nghĩ thầm. Đúng là anh hết sức nghi ngờ tính khôn ngoan của những gì nàng đang làm, nhưng anh có thấu hiểu.
“Gặp lại cô vào buổi sáng nhé,” Luke bảo. Anh mở cửa, làm một luồng khí lạnh tràn vào. Anh đi ra đến hàng hiên, rồi dừng bước và quay người lại. “Mà này, cái lý thuyết con con của cô ấy mà, về việc chúng ta suýt chút nữa làm tình nóng bỏng với nhau chỉ vì cả hai đang vận hành dựa trên chút adrenaline còn sót lại và rằng mấy cái bản năng sinh tồn nguyên sơ của chúng ta đang trỗi dậy cùng với ba cái thứ tâm lý lăng nhăng ấy?”
Irene cảnh giác đanh người lại. “Thế thì sao?”
“Theo ý tôi thì toàn là rác rưởi cả. Tôi đã muốn làm tình với cô ngay từ lần đầu tiên tôi trông thấy cô đứng ngoài bàn tiếp tân, gõ gõ lên cái chuông bạc bé xíu kia.”
Anh bỏ đi vào bóng đêm và đóng cửa lại trước khi nàng kịp bắt đầu cho não mình trở về hoạt động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...