Thẩm Trúc Bạch cả sức lực cũng không còn, bao nhiêu sức lực đều đều dựa vào cây kiếm gỗ để chống đỡ bản thân.
Mà chàng trai kia tà khí quá mạnh, máu mũi và máu miệng đều chảy ra hết chỉ vì tà khí phát ra.
Nam nhân mặt mũi không cảm xúc dùng áo của mình đắp lên chàng trai kia, sau đó nhìn Thẩm Trúc Bạch rồi nói.
" Yên tâm, hồn ma kia chưa đến lúc.
hồn phi phách tán đâu.
Cơ thể của cậu ta còn sống mà.
Dễ gì mà chết"
Chàng trai nhỏ bé kia lại chạy đến ôm cánh tay nam nhân, khẽ nói.
" Lăng! Người này mạnh quá.
Tuy chưa thành thạo nghề pháp sư nhưng có thể triệu hồi cả anh thì quả là không hề yếu chút nào!"
" Chẳng phải em đang trong thời gian truyền linh khí sao? Bây giờ lên đây suýt chút nữa hại người ta rồi có thấy không Mộc Du?"
Hóa ra chàng trai dễ thương hiền lành kia tên là Mộc Du, còn người kia chính là Thiên Lăng - Diêm Vương đương nhiệm của Địa Phủ.
Thẩm Trúc Bạch ngẩn ngơ một hồi, sau đó lại bị tiếng thét đau đớn của Tam Tiết làm cho tỉnh.
Cậu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một bên chân của Tam Tiết đã đứt lìa được một mặt ngựa cầm lấy, còn bản thân Tam Tiết lại được đầu trâu vác trên vai.
Âm binh ở Địa Phủ tất nhiên là phải mạnh hơn nữ quỷ, không những thế....đến cả Diêm Vương còn xuất hiện thì có mười Tam Tiết cũng không thể làm được gì.
Hắc Sửu vác Tam Tiết đang vùng vẫy đến Diêm Vương, sau đó thả cô nàng xuống dưới chân Thẩm Thiên Lăng cấp báo.
" Thưa Diêm Vương, đã bắt được nữ quỷ Tam Tiết! Ngài tính sao ?"
Thiên Lăng nhìn nữ quỷ một lúc, nhìn nữ quỷ vẫn còn gầm gừ hung hãn như muốn trốn thoát, ngài Diêm Vương nhàn nhạt nói.
" Lúc còn sống vì chỉ làm thiếp của người ta cho nên cô mới bị vợ chính ức hiếp, sau đó thì mang thai con trai của tướng quân.
Chỉ tiếc là chỉ còn mồ tháng nữa cô sẽ sinh thì vợ chính lại tàn ác ra tay mổ bụng của cô, giết chết đứa con trai cô mong ngóng nhất.
Tướng quân thì lại chết ở chiến trường không hay.
Cô hóa quỷ vì thù hận giết chết vợ cả.
Nhưng cô không hề biết rằng, con trai cô và tướng quân đang chờ cô ở dưới địa phủ sao ?"
Tam Tiết nghe đến đây thì mắt mở to, nữ quỷ nước mắt ngấn lỡ bò đến bên cạnh chân của Thiên Lăng, thì thào hỏi.
" Thật sao?"
Thẩm Thiên Lăng gật đầu thay cho câu trả lời.
Nữ quỷ nghe đến đây thì mãn nguyện, không nói hai lời trực tiếp bò đến chỗ của Thẩm Trúc Bạch cúi đầu quỳ lạy không rõ lí do.
Sau đó tự đeo xích đợi Diêm Vương đưa về âm phủ.
Diêm Vương phất tay, đầu trâu mặt ngựa cứ thế hòa vào sương khói cùng nữ quỷ biến mất.
Thẩm Trúc Bạch cả người mê man muốn ngất, nào ngờ vị Diêm Vương kia lại đến đặt một tay lên trán cậu truyền linh lực.
Chẳng bao lâu sau, cả người Thẩm Trúc Bạch lại như trước, khỏe mạnh và tràn đầy sức sống.
Cả người dần hồi phục, Thẩm Trúc Bạch vội chạy đến chỗ Trạch Khiết Long chỉ còn nửa thân thể đang nằm bất động, cậu hốt hoảng gọi.
" Khiết Long ! Khiết Long! Mau tỉnh lại đi, anh có nghe tôi nói không? Làm ơn, mau tỉnh lại đi"
Thẩm Trúc Bạch ôm Trạch Khiết Long vào lòng ra sức kêu gọi, bên kia...!Đổng Du cũng được Tử Giai lo lắng lay tỉnh.
Thẩm Thiên Lăng cùng Mộc Du lại tiến đến, bọn họ không nói hai lời.
Chỉ một cái phất tay, thân thể của Trạch Khiết Long dần dần hồi phục.
Nhưng Đổng Du hồi phục nhanh hơn, chưa mất bao lâu đã tỉnh.
" Mẹ nó! Con quỷ cái đó đánh ông suýt nữa hết được đi đầu thai luôn "
Đổng Du vừa tỉnh dậy đã nhìn Tử Giai rồi mắng chửi liên hồi, Tần Mộc Du đứng ở đằng sau lưng nó cười hì hì nói.
" Vậy tôi bắt anh xuống địa phủ nhé quỷ một giò Đổng Du.
Tội của anh nặng không kém gì đầu, ăn hiếp ma mới.
Quậy phá người trần, anh nếu về Địa Phủ chịu tội, nếu cải tạo tốt.
Chỉ cần hai trăm năm là được đầu thai."
Đổng Du quay đầu sang đã thấy Tần Mộc Du cùng Thiên Lăng, nó vội nuốt nước bọt.
Nhưng tay vẫn xua xua nói.
" Không về địa phủ đâu, ở dưới đó nghe ghê chết đi được.
Tôi không về, không về đâu"
Tần Mộc Du bĩu bĩu môi, muốn nói gì đó.
Thẩm Thiên Lăng đã nhìn đến Tử Giai và Đổng Du.
Sau đó làm phép, một ma một quỷ đã có một sợi dây xích nhỏ ở bên chân.
Vị Diêm Vương ấy không nói nhiều, cứ thế làm phép đưa Tử Giai và Đổng Du đang gào thét rời đi.
Trước khi Diêm Vương biến mất, trong không gian yên lặng có thể nghe thấy tiếng loáng thoáng của ma quỷ nói chuyện.
" Cứ về địa phủ rồi sẽ biết, sớm dưới đó không khác gì trên trần gian đâu.
Còn Tử Giai, mau mau về Địa Phủ học pháp lực sau này còn phù hộ cho cha mẹ"
" Lăng, cái con người trần gian vừa nãy mạnh nhỉ.
Dùng pháp gọi âm binh mà có thể đánh hư luôn cửa nhà chúng ta.
Cho nên anh mới xuất hiện ở đây để đòi người ta đền bù chứ gì ?"
" Em không thấy sao! Nhà chồng cậu ta giàu như vậy, anh đích thân lên đây.
Trước sau gì cậu ta cũng sẽ biết điều mà đốt vàng mã nhiều hết"
Loáng thoáng còn có tiếng của Đổng Du mắng.
" Mẹ nó ! Diêm Vương gì mà khôn thế.
Anh đừng có ăn hiếp đại ca của tôi"
Sau đó, mọi thứ dần dần trở nên yên tỉnh lại.
Trạch Khiết Long khôi phục về trạng thái như cũ, nhưng mãi vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
" Khiết Long! anh mau tỉnh lại đi.
Làm ơn mà, chẳng phải anh hứa bảo vệ tôi sao ? Khiết Long, đường về nhà tối lắm.
Tôi sợ..."
Mặc dù là ma nhưng Khiết Long cũng cần phải hồi phục sức lực của mình, mà Thẩm Trúc Bạch mãi vẫn chưa thấy chồng mình tỉnh lại vội sốt sắn khóc rồi gào to.
" Khiết Long, mau dậy đi.
Anh định bỏ mặc tôi tại đây sao...!Anh mau dậy đi mà, nếu anh dậy...!Ngày mai tôi mua cho anh hai con gà siêu ngon thêm hai con vịt quay nữa có được không ?"
Âm thanh thỏa thuận vang ngay trong đêm, nhưng lại chẳng có ai trả lời.
Thẩn Trúc Bạch lo đến phát khóc, mũi cũng đó bắt đầu sụt sịt.
Bỗng nhiên đúng lúc này, tiếng của Trạch Khiết Long vang lên.
" Nhớ mua thêm vài lon bia nữa nhé.!"
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...