Đêm Tân Hôn Đến Muộn


Đang nằm xem chương trình ca nhạc trên ti vi ở phòng khách, Quế Lâm giật mình khi nghe tiếng còi xe inh ỏi ngoài cổng. Cô giật mình, thầm nghĩ bây giờ đã hơn mười giờ đêm rồi, không biết là ai mà lại gọi cửa muộn như thế này. Chắc chắn không phải là Hoài Bảo rồi, cô nghĩ chắc đêm nay anh ở trong bệnh viện với Bách Điệp luôn vì chân chị ấy vẫn chưa bình phục hẳn.
Ngồi dậy cầm chiếc chìa khóa trên tay đi ra cổng, Quế Lâm thấy Hoài Bảo đang đứng đó thì ngạc nhiên hỏi:
− Em cứ nghĩ là anh sẽ ở lại bệnh viện với chị Bách Điệp đêm nay chứ.
Hoài Bảo vừa đẩy xe vào, vừa nói giọng lè nhè:
− Ở trong đó làm cái gì?
Rồi anh quắc mắt:
− Hay là em không muốn tôi về đây? Em muốn được tự do để tiếp ông thầy giáo của em.
Biết Hoài Bảo đã say, Quế Lâm không trả lời. Cô chỉ lẳng lặng khóa cổng lại rồi đi vào nhà như chẳng hề nghe anh nói gì.
Hoài Bảo đã ngồi vào ghế salon, thấy Quế Lâm đi vào, anh đổi giọng ngọt ngào nhờ cô:
− Cho anh xin ly nước mát đi Quế Lâm!
Quế Lâm đến bên tủ lạnh, rót cho anh một ly nước đầy rồi nói bằng giọng nhẹ nhàng:
− Anh uống đi!
Hoài Bảo nhìn Quế Lâm bằng ánh mắt có pha chút khác lạ rồi anh mỉm cười pha chút buồn phiền:
− Cám ơn em.
Quế Lâm lại hỏi anh:
− Anh ăn cơm chưa?
Hoài Bảo nhìn cô bằng ánh mắt biết ơn:
− Anh no rồi, cám ơn em đã quan tâm.
Như tỉnh lại đôi phần nhờ ly nước mát kia, hình ảnh ông thầy lúc sáng hiện về làm Hoài Bảo thắc mắc, anh hỏi:
− Hồi sáng người đó là thầy giáo của em đó à?
Quế Lâm gật đầu:
− Vâng.
Hoài Bảo suy nghĩ rồi nói:
− Sao trông có vẻ thân mật với em thế?
Quế Lâm không muốn có thêm chuyện, cô chỉ đáp:
− Em không để ý lắm.
Hoài Bảo động viên:
− Em cứ nói thật đi! Anh đâu có quyền gì la rầy hay cấm cản em, tại anh là người có lỗi trước mà.
Nhìn ánh mắt rất thật lòng của Hoài Bảo, Quế Lâm mạnh dạn hỏi anh:
− Sao cử chỉ lúc sáng của anh lại kỳ lạ vậy? Em không thể hiểu được.
Nhớ lại cử chỉ của mình lúc sáng, quả thật là có phần mất lịch sự, Hoài Bảo đành đáp chống chế:
− Tại lúc sáng anh vừa ngủ thức dậy, cảm thấy khó chịu trong người nên không muốn nói chuyện với ai thôi mà.
Quế Lâm cười, cô tin ngay:

− Bởi vậy anh mới cau có phải không?
Hoài Bảo cũng cười. Anh lại hỏi thăm:
− Hôm nay em không có đi đâu chơi à?
Quế Lâm lắc đầu:
− Em ở nhà xem tivi và học bài thôi.
Hoài Bảo lại khen:
− Em ngoan quá Quế Lâm à - Rồi chép miệng vẻ như tiếc rẻ, anh nói tiếp - Mẹ chọn em cho anh quả thật là chẳng sai lầm tí nào. Nhưng anh có lỗi với em nhiều lắm. Nếu có chuyện gì không tốt của anh làm em buồn, anh chỉ mong em hiểu và tha lỗi cho anh.
Quế Lâm từ tốn:
− Được sống như vậy là em yên phận rồi. Bởi vì mẹ anh rất vui, còn em cũng có thể yên tâm học hành. Thật em không đòi hỏi gì hơn.
Hoài Bảo đặt câu hỏi:
− Chẳng lẽ em muốn chúng ta cứ mãi sống giả tạo như thế này sao?
Quế Lâm nói thật lòng:
− Em cũng không muốn nghĩ đến chuyện đó. Anh có muốn ly dị thì xin hãy đợi đến lúc em tốt nghiệp nhé, có được không anh Bảo?
Hoài Bảo hỏi, hơi có vẻ hờn trách:
− Tại sao em lại nghĩ là anh muốn ly dị với em chứ?
Quế Lâm thản nhiên:
− Em biết là anh vẫn còn yêu chị Bách Điệp, anh chỉ xem em như một người em gái mà thôi.
Lòng Hoài Bảo hơi dịu lại khi nghe lời phân trần của Quế Lâm. Nhưng anh nhủ thầm: "Em nghĩ sai rồi Quế Lâm ạ. Khi ở gần bên em, anh cảm thấy rất nhẹ nhàng và thoải mái. Em như một phép màu khiến anh thư giãn mỗi khi mệt nhọc. Còn mỗi khi ở bên Bách Điệp, anh chỉ cảm thấy những nỗi phiền muộn, bực dọc vây quanh. Anh đang muốn trốn chạy khỏi sự kềm hãm của cô ấy đây. Nhưng chỉ vì anh mà cô ấy ra nông nỗi đó, nên bây giờ anh không thể không chịu một phần trách nhiệm được".
Với ánh mắt buồn buồn, Hoài Bảo hỏi:
− Nếu anh không muốn ly dị với em thì em nghĩ sao?
Quế Lâm vô tư:
− Thì mình cứ sống như thế này thêm một thời gian nữa chứ có sao đâu.
Ánh mắt Hoài Bảo hơi nghịch:
− Đến già luôn thì em có phiền không?
Quế Lâm thấy mình sa vào bẫy của anh nên đáp chống chế:
− Em nghĩ rằng anh sẽ không đành lòng để em sống như vậy đâu, anh vốn là người sống có tình có nghĩa mà.
Quế Lâm nói đúng. Cô ấy rất hiểu anh, anh cảm thấy rất dễ chịu khi nói chuyện với cô. Càng gần cô, cô càng làm cho anh thấy thích cô hơn. Dường như từ phía cô có một cái gì đó giống như nam châm thu hút lấy anh. Chẳng hạn như bây giờ đây, anh chỉ muốn ôm cô vào lòng, đặt lên đôi môi kia một nụ hôn ngọt ngào bởi vẻ thơ ngây của nó.
Thấy ánh mắt là lạ của Hoài Bảo đang nhìn mình, Quế Lâm cảm thấy ngột ngạt làm sao. Cô có cảm giác như anh đang cố kiềm chế một điều gì đó vậy. Không dám ở lại lâu, Quế Lâm bối rối nói:
− Em đi ngủ trước đây! Chừng nào buồn ngủ thì anh Bảo nhớ tắt hết đèn nhé.
Hoài Bảo trấn tĩnh lại:
− Ừ, em đi ngủ trước đi.
Hoài Bảo vừa nói xong thì Quế Lâm đã đi nhanh vào phòng đóng kín cửa lại. Còn lại một mình, anh suy ngẫm về bản thân rồi tự cười một mình:
− Có vợ đẹp, ngoan hiền thế kia mà lại phải ngủ riêng, Bảo ơi, mày thật là một ông chồng khờ!

Rồi anh lại tự hỏi mình, rằng anh có thật lòng muốn ly dị với Quế Lâm hay không? Chắc chắn là không rồi, bởi cô ấy là một cô gái rất tốt, không có điểm nào đáng chê trách từ tính tình đến ngoại hình. Vậy còn Bách Điệp, mình phải tính sao đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Hoài Bảo quyết định là sẽ đưa cho Bách Điệp một số tiền khá lớn để cô ấy có thể chữa lành đôi chân và đủ sống trong khoảng thời gian chừng hai, ba năm, xem như là sự đền bù cho cô ấy vậy.
Và từ bây giờ, anh phải nghĩ cách chiếm lại tình cảm của Quế Lâm thôi. Anh muốn giữa anh và cô là một tình yêu thật sự chứ không phải là tình anh em như từ trước đến giờ nữa.
Quyết định vậy rồi anh đứng lên, lòng tràn trề bao nhiêu hy vọng bước về phòng của riêng mình. Anh hy vọng tình trạng hiện giờ giữa anh và Quế Lâm sẽ chấm dứt vào một ngày không xa.
Với ánh trăng sáng lung linh rọi xuống từ bầu trời, mặt biển trông lấp lánh thật đẹp. Đứng bên cạnh Hoài Bảo trên ngọn tháp hải đăng, Quế Lâm quan sát chung quanh với vẻ mặt đầy thích thú. Hoài Bảo đưa tay chỉ thật xa, anh nói:
− Đó là toàn cảnh thành phố dầu khí Vũng Tàu.
Quế Lâm nhìn theo, hớn hở nói:
− Đẹp quá! Nhưng nếu mình lên đây những đêm không trăng chắc là không đẹp bằng đâu, phải không anh Bảo?
Hoài Bảo gật đầu:
− Nếu lên tháp hải đăng này vào những đêm không trăng thì chỉ thấy toàn một màu đen thôi. Xa xa mới có những ngọn đèn leo lét của những người đi soi cá ban đêm. Ngoài ra thì chỉ có thể thưởng thức ngọn gió biển mát mẻ mà thôi.
Quế Lâm ngạc nhiên trước sự nhạy bén trong kinh doanh của Hoài Bảo, cô hỏi:
− Sao anh Bảo biết nơi đây thu hút khách mà dám đầu tư xây dựng khu nhà nghỉ và nhà hàng ở đây vậy?
Hoài Bảo chậm rãi nói:
− Lúc đầu anh cũng lên đây với tư cách là một khách tham quan. Thấy du khách lên rồi về ngay trong ngày vừa mệt vừa không thú vị nên anh nghĩ ngay đến chuyện đầu tư vào đây.
Quế Lâm thắc mắc hỏi thêm:
− Em không hiểu khách đi du lịch Vũng Tàu rõ ràng là đi du lịch biển, mà sao lại thích lên núi chơi nhỉ.
Hoài Bảo giải thích:
− Có lẽ là do môi trường ô nhiễm, khách du lịch lại muốn tận hưởng không khí trong lành của biển, nên họ muốn lên núi. Cũng như ở trung tâm thành phố bây giờ, nhiều hàng quán cà phê cũng cơi lên thành nhiều tầng, trang trí đặc sắc để thu hút khách hàng vậy. Khách đến Vũng Tàu bây giờ thường thích leo núi, vừa có thể ngắm toàn cảnh thành phố, vừa hít thở không khí trong lành.
Hoài Bảo nhìn Quế Lâm thân mật nói:
− Em mới lên đây lần đầu à?
Quế Lâm cười bẽn lẽn:
− Vâng. Đây là lần đầu tiên em đến nên thấy thích thú lắm.
Hoài Bảo vô tình nói:
− Vậy thì mỗi tháng anh sẽ đưa em ra đây, vừa có thể thư giãn, vừa có thể theo dõi tình hình kinh doanh của nhà hàng luôn.
Quế Lâm cũng vô tư như anh:
− Em chỉ sợ anh không rảnh thôi.
Hoài Bảo trầm ngâm:
− Một tháng dành cho em có hai ngày thì có nhiều nhặn gì đâu hở Quế Lâm?
Quế Lâm hơi ngạc nhiên trước sự trầm tư của anh. Nhưng càng gần anh, cô càng thấy khâm phục trước sự giỏi giang và nhạy bén trong kinh doanh của anh. Về phương diện kinh doanh, anh đúng là một người có tài.
Bà Khoa từ trong nhà hàng đi ra, ngồi xuống bên cạnh Quế Lâm nơi ghế đá. Vì ghế hơi hẹp nên Quế Lâm đành phải ngồi sát vào Hoài Bảo để nhường chỗ cho bà. Vừa ngồi xuống bà đã phấn khởi nói:
− Thật là mát mẻ và dễ chịu làm sao ấy.
Hoài Bảo hỏi bà:

− Nãy giờ mẹ ở trong nhà hàng à?
Giọng bà phấn khởi:
− Từ chiều đến giờ mẹ quan sát tình hình bán buôn trong nhà hàng của mình ra sao. Thì ra cũng đắt khách lắm.
Rồi bà đề nghị thêm:
− Mẹ nghĩ chúng ta nên đầu tư xây thêm phòng ngủ để có chỗ cho du khách ở lại qua đêm, con thấy thế có được không?
Hoài Bảo gật đầu:
− Dạ, con cũng có ý định như vậy. Trong tuần tới, con sẽ xúc tiến việc ký hợp đồng xây dựng cho hết khu vực này đó mẹ.
Bà Khoa đồng ý ngay:
− Con cứ tiến hành mọi chuyện càng sớm càng tốt đi. Thời buổi cạnh tranh này, nói là phải làm liền thì mới mong thành công con ạ.
Hoài Bảo tỏ vẻ hiểu biết:
− Dạ, con hiểu rồi, mẹ cứ an tâm! Lần sau, mẹ ra đây đảm bảo mẹ sẽ vừa ý ngay.
Ngồi nói chuyện với con một chút rồi vì muốn đi nghỉ sớm nên bà nói:
− Mẹ vào nghỉ trước! Hai đứa ở lại rồi vào ngủ sau nhé.
Quế Lâm lễ phép đáp lời:
− Vâng.
Bà Khoa đi rồi, Hoài Bảo nhẹ nhàng nắm tay Quế Lâm, anh ân cần hỏi:
− Em có lạnh lắm không?
Quế Lâm lắc đầu, tay cô vẫn để hờ trong tay anh:
− Không! Em rất thích những cơn gió trong lành ở đây, dễ chịu lắm anh ạ.
Hai người ngồi cạnh nhau thật lâu. Cho đến lúc những người khách ngồi gần đã ra về gần hết, Hoài Bảo nhìn Quế Lâm với ánh mắt khác lạ. Anh hỏi nhỏ:
− Mình vào nghỉ chứ em?
Quế Lâm nhẹ nhàng:
− Em muốn ngồi đây thêm một chút nữa.
Chợt có tiếng chân người đi đến, Hoài Bảo nhìn lên thì nghe giọng nói của một nhân viên phục vụ:
− Thưa, ông bà chủ có cần uống chút rượu không ạ.
Hoài Bảo gật đầu ngay:
− Cho tôi một chai Sâm-banh.
Anh nhân viên gật đầu quay vào rồi quay ra với chiếc khay có để chai rượu và hai cái cốc rồi anh lễ phép nói:
− Mời ông chủ!
Hoài Bảo đón lấy chiếc khay. Khi anh nhân viên đã đi vào, anh quay sang Quế Lâm với ly rượu trên tay:
− Mời em!
Quế Lâm lắc đầu:
− Em không biết uống.
Hoài Bảo thuyết phục:
− Uống một chút vào rồi em sẽ thấy dễ chịu hơn với những cơn gió lạnh thế này.
Thấy sự nhiệt tình của Hoài Bảo, Quế Lâm đành nâng ly rượu uống cạn.
Uống xong, cô nghe hơi ấm lan tỏa trong cơ thể, cảm giác thật là thích thú.
Hoài Bảo cũng uống cạn ly rượu của mình. Anh lại rót thêm cho Quế Lâm một ly nữa:

− Em có thể uống thêm chứ?
Quế Lâm cảm thấy cô đơn, dù Hoài Bảo đang ở bên cạnh săn sóc cho cô. Nhưng cô biết trong tim anh hình bóng Bách Điệp vẫn còn đó và anh vẫn không phải hoàn toàn là của cô như mọi người vẫn nghĩ.
Giá như đêm nay anh và cô thật sự là một cặp vợ chồng thì cô chắc sẽ hạnh phúc biết bao nhiêu khi được ngồi ngắm trăng bên anh như thế này. Càng nghĩ, nỗi buồn càng trĩu nặng trng lòng. Một cách vô thức, Quế Lâm uống cạn ly rượu của mình và cô giành lấy chai rượu từ tay Hoài Bảo. Rót đầy ly của anh và cô rồi, Quế Lâm mỉm cười nói với anh:
− Đêm nay anh và em sẽ uống hết chai rượu này, có như vậy mới mong xua đi nỗi buồn, phải không anh?
Nãy giờ Hoài Bảo tự rót uống đã nhiều, giờ nghe Quế Lâm tâm sự như vậy, anh càng thấm thía:
− Ừ, em cứ rót ra đi. Nếu uống hết chai này mà vẫn còn buồn thì anh em mình sẽ tìm một chai khác uống tiếp.
Nghe qua, Quế Lâm thích thú cười nhưng đôi mắt đã muốn khép lại vì hơi rượu:
− Anh nói thật là chí lý!
Vừa nói Quế Lâm vừa rót rượu vào đầy hai ly. Hai người cứ thế uống hết ly này đến ly khác, cho đến khi Quế Lâm không còn tỉnh táo nữa, cô phải ngả đầu vào thành ghế mới giữ được thăng bằng.
Còn Hoài Bảo thì cũng đã thấm rượu nhưng anh vẫn còn đi đứng được. Anh lay lay Quế Lâm, nói:
− Em đã say rồi đó. Anh đưa em về phòng nghỉ nhé Quế Lâm.
Quế Lâm ậm ừ:
− Sao anh dám nói là tôi say chứ... Anh cứ rót tiếp đi, tôi còn uống được mà...
Hoài Bảo phì cười:
− Em không uống được nữa đâu. Nào, đứng lên để anh đưa em về phòng! - Vừa nói Hoài Bảo vừa dìu Quế Lâm đứng lên.
Quế Lâm bước những bước không tự chủ theo Hoài Bảo nhưng miệng vẫn lảm nhảm:
− Em có thể tự đi được mà... Anh buông em ra đi!
Hoài Bảo ngọt ngào:
− Ừ, em đi được nhưng anh vẫn muốn được giúp đỡ em, vậy được chưa. Em hiểu không Lâm?
Vừa nói xong thì anh cũng vừa mở xong cánh cửa phòng. Dìu Quế Lâm đến chiếc giường cuối phòng, anh dịu dàng đỡ cô nằm xuống giường rồi ân cần nói:
− Em ngủ đi!
Quế Lâm với đôi mắt vẫn khép hờ, cô nói nhỏ:
− Anh Bảo! Đừng bỏ em một mình, em sợ lắm - Vừa nói cô vừa nắm tay Hoài Bảo kéo mạnh xuống.
Mất thăng bằng, Hoài Bảo ngã luôn xuống giường nằm đối mặt với Quế Lâm. Gương mặt cô, đôi môi cô đang rất gần anh. Hoài Bảo nhìn cô thật lâu. Trong khi Quế Lâm vẫn tiếp tục lảm nhảm:
− Anh Bảo! Đừng bỏ em nghe...
Dù biết những câu nói này chỉ là những câu nói trong cơn say nhưng Hoài Bảo vẫn bị thu hút. Anh vòng tay qua, ôm cô vào lòng, ngọt ngào nói:
− Anh đây, anh đây! Mãi mãi anh sẽ không rời bỏ em đâu. Tin anh đi!
Quế Lâm lại tiếp tục nói mà mắt vẫn nhắm:
− Anh nói thật không? Anh đừng bỏ em đi nghen. Em cô đơn lắm, giờ em chỉ còn có mình anh mà thôi.
Nghe xong câu này thì Hoài Bảo không còn kiềm chế được nữa, vòng tay anh siết mạnh cô vào lòng như muốn che chở cho cô. Không nói gì thêm, anh nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn.
Rồi những nụ hôn lại tiếp nối những nụ hôn. Giờ đây Hoài Bảo không còn suy nghĩ gì thêm nữa, anh thầm thì:
− Quế Lâm! Anh yêu em lắm.
Quế Lâm không phản đối, cô đón nhận tất cả sự âu yếm từ anh, không biết là do men rượu hay thật lòng cô cũng muốn như vậy.
− Em cũng yêu anh lắm... Và em cũng đau khổ nhiều lắm.
Hoài Bảo dịu dàng đáp:
− Anh sẽ không để cho em phải khổ nữa đâu, em yêu ạ.
Và vòng tay anh siết trọn thân thể mảnh dẻ của cô với một cảm giác tuyệt vời.
Ngoài kia gió vẫn thổi ào ạt từng cơn trong đêm thanh vắng như tiếng nhạc du dương đưa hai người hoà thành một.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui