Như thường lệ, Hoài Bảo làm việc thật chăm chỉ. Ánh nắng chiều đã tắt mà anh vễn còn ngồi đó với chồng hồ sơ cao nghều nghệu. Anh đang nghiên cứu xây dựng thêm những khách sạn thuộc các tỉnh có địa điểm du lịch tốt. Bỗng chuông điện thoại reo vang, anh chần chừ nhấc máy:
− Alô!
Bên kia đầu dây là giọng của Bách Điệp:
− Em đây. Anh đang còn ở công ty phải không?
− Ừ. Anh đang ở phòng làm việc. Có chuyện gì không em?
Bách Điệp mè nheo:
− Anh đưa em đi ăn đi anh. Cả tuần rồi anh không điện cho em, và cũng chẳng đưa em đi đâu chơi cả.
Với gương mặt buốn rười rượi, Hoài Bảo nói:
− Điệp ơi! Em thông cảm cho anh, anh đang rất bận.
Bách Điệp giọng hờn dỗi:
− Em không cần biết! Chiều nay anh phải đưa em đi chơi. Bằng không thì em "xù" anh luôn đó.
Hoài Bảo nghe một nỗi buồn nhưng cố làm ra vẻ cứng rắn:
− Thật sự em muốn vậy à?
Giọng Bách Điệp la thật lớn:
− Anh nói gì chứ?
Hoài Bảo nói đủ để Bách Điệp nghe, chẳng chút nao núng:
− Em có muốn mình chia tay không?
Bách Điệp cứ ngỡ là Hoải Bảo đùa với cô, cô nhỏ giọng:
− Em đang ở dưới đường đây. Em sẽ lên phòng anh ngay để bắt đền anh mới được.
Nói xong, cô cúp máy.
Mười phút sau, cánh cửa phòng anh bật mở, Bách Điệp với gương mặt hớn hở đi vào. Cô để cái xách tay trên bàn, rồi tự nhiên choàng tay qua cổ anh, cô thân mật:
− Em biết hôm nay chiều thứ sáu nên anh về muộn, em đến đây tìm anh.
Rồi cô gỡ lấy cây viết trên tay Hoài Bảo để xuống bàn. Cô nói tiếp:
− Anh đưa em đi ăn chứ?
Hoài Bảo cố tình từ chối:
− Anh đang bận, em không thấy sao?
Bách Điệp nũng nịu:
− Cả tuần rồi anh không gọi điện cho em, em đã thông cảm cho anh. Hôm nay là chiều cuối tuần, em đến đây anh lại nói bận, anh có còn yêu em không vậy? - Nói xong, cô thả vòng tay đang ôm anh ra rồi bỏ đi đến ghế salon ngồi xuống một mình với vẻ mặt hờn dỗi.
Hoài Bảo thật khó xử. Yêu cô thì anh vẫn còn yêu, anh chưa quên cô được. Anh cố tình rời xa cô dần, cho cuộc tình phôi phai theo thời gian rồi sẽ nói lời chia tay, khi đó cả hai sẽ đỡ đau khổ hơn.
Bách Điệp vẫn vô tư, cô nhắc lại với giọng giận hờn:
− Anh có đi không?
Hoài Bảo vẫn im lặng. Anh đi đến ngồi kế bên cô mà trong lòng anh chất chứa một nỗi sầu. Hôm nay anh sẽ nói thật với cô về chuyện anh và Quế Lâm, để cô thông cảm và hiểu cho anh, nhưng biết mở lời sao đây...
Anh buông tiếng thở dài.
Lạ lùng trước vẻ âu sầu của anh, Bách Điệp hỏi:
− Có chuyện gì vậy anh Bảo?
Hoài Bảo nhẹ giọng:
− Anh muốn nói cho em nghe một chuyện nhưng anh không biết phải bắt đầu từ đâu...
Bách Điệp nắm lấy cánh tay anh:
− Chuyện gì, có quan trọng lắm không anh?
Hoài Bảo tư lự:
− Đối với anh thì nó rất buồn, chắc là đối với em cũng thế.
Bách Điệp hối thúc:
− Vậy thì anh nói nhanh đi! Anh cứ lặng thinh như vậy làm sao em hiểu được.
Vẻ đau khổ, Hoài Bảo nói:
− Mẹ anh đã hứa hôn với một người con gái trong lúc anh đi học.
Bách Điệp nhìn anh bằng cặp mắt tròn xoe đầy sự bất ngờ, cô hỏi lại:
− Anh nói thật chứ?
Hoài Bảo gật đầu:
− Đó là sự thật! Chính anh cũng mới biết khi vừa về nước.
Bách Điệp lắc đầu:
− Em không tin đâu! Anh cố tình giấu em. Anh lừa dối em, bởi vậy anh đâu có dẫn em về nhà. Anh muốn gạt em qua một bên vì anh đã chán em rồi phải không?
Hoài Bảo cố tình giải thích:
− Anh không có lừa dối em. Anh yêu em thật lòng mà. Khi về nước, mẹ anh mới nói chuyện này vì một lý do...
Giọng Hoài Bảo vẫn đều đều:
− Em biết không, mẹ cô ấy là bạn thân của mẹ anh từ lúc nhỏ. Phút lâm chung, mẹ cô ấy chỉ mong mẹ anh hứa với bà ấy một điều, đó là việc kết hôn cho anh và Quế Lâm.
Nghe qua, Bách Điệp cười mỉa mai:
− Anh nói sao giống chuyện trong chuyện cổ tích quá! Một người đã chết mà còn để rắc rối lại cho người khác, thật là khó tin trên đời này lại có chuyện như vậy.
Hoài Bảo nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Bách Điệp, anh năn nỉ:
− Bách Điệp! cho đến bây giờ anh vẫn còn yêu em, nhưng anh cố quên em mà nghe lòng ray rứt. Anh chỉ còn có mình mẹ anh, anh không thể làm gì khác hơn ngoài sự sắp đặt sẵn, mong em hãy hiểu và thông cảm cho anh.
Bách Điệp vẫn lặng thinh, nước mắt cô lăn dài xuống má.
Hoài Bảo bùi ngùi:
− Em còn trẻ đẹp vẫn còn một tương lai phía trước, anh nghĩ sau này em sẽ có được một tấm chồng hơn anh rất nhiều.
Bách Điệp ngưng khóc, gương mặt cô như có vẻ suy nghĩ, thật lâu cô nhìn Hoài Bảo với vẻ cảm thông:
− Chuyện như vậy mà đến hôm nay anh mới nói cho em biết. Chắc là anh sợ em buồn, phải không?
Hoài Bảo gật đầu:
− Ừ. Anh sợ em buồn, sợ em đau khổ nên anh cố chịu đựng một mình.
Bách Điệp nghẹn ngào:
− Xa anh chắc em sẽ khổ lắm. Em cũng không biết mình có chịu đựng nổi chuyện này hay không? Em thật lòng không dám nghĩ đến.
Hoài Bảo vỗ về:
− Mình cũng chỉ mới yêu nhau thôi, chưa hoàn toàn thuộc về nhau. Anh tin là sau một thời gian, nỗi đau khổ này cũng dần dà sẽ nguôi ngoai thôi. Anh cũng tin là em sẽ vượt qua được, bởi em vốn là một cô gái có bản lĩnh mà.
Bách Điệp buồn buồn:
− Nhưng em đã quen cảm giác có anh ở bên cạnh em rồi. Tuy rằng anh luôn gìn giữ sự trong trắng cho em, nhưng em nghĩ em đã thuộc về anh rồi. Chỉ cần nghĩ đến chuyện không có anh bên cạnh thôi là em đã thấy như mình mất đi một cái gì quý báu lắm, không có gì bù đắp được.
Hoài Bảo phân tích cặn kẽ hơn:
− Nếu yêu anh, chúng ta hãy cùng cố gắng vượt qua chuyện này nhé. Chúng mình sau này vẫn mãi là bạn tốt của nhau. "Tình chỉ đẹp khi còn dang dở", đúng không em? Nếu vượt qua được thì tình cảm của chúng ta sẽ vẫn còn tốt đẹp mãi.
Nhưng dù Hoài Bảo có giải thích đến thế nào đi nữa thì Bách Điệp vẫn ngờ vực. Cô hỏi:
− Hình như anh không yêu em như em đã yêu anh, đúng không? Nếu yêu em thì em nghĩ anh sẽ bằng mọi cách bảo vệ tình yêu của chúng mình chứ. Anh nghĩ có đúng không?
Hoài Bảo trầm tư:
− Em vẫn không tin anh ư? Giờ đây, nếu em muốn gì anh sẽ cố hết sức bù đắp cho em. Nhưng em phải hiểu và giúp anh giữ tròn chữ hiếu. Như vậy là anh mãn nguyện rồi.
− Anh là một người con có hiếu, chẳng lẽ nào em lại không thông cảm cho anh. Vâng, em sẽ cố quên anh, cố xem anh như một người bạn tốt của mình.
Hoài Bảo nghe Bách Điệp nói như vậy, gương mặt anh tràn đầy vẻ cảm kích:
− Bách Điệp! Em thật là một cô gái tốt. Tin anh đi, trong lòng anh, em vẫn là cô gái mà anh yêu quý nhất.
Bách Điêp dò hỏi:
− Bao giờ thì anh tổ chức đám cưới?
Hoài Bảo dửng dưng:
− Chắc là một ngày gần đây thôi.
− Ngày hôm đó anh có mời em không? - Bách Điệp hỏi câu này với một vẻ mặt hơi khó hiểu.
Hoài Bảo thật lòng trả lời cô:
− Anh muốn em đừng đi dự đám cưới này, bởi anh không muốn em đau lòng thêm - Ngưng giây lát, Hoài Bảo nói tiếp - Chuyện chúng ta coi như đã giải quyết xong rồi, mình đừng nên nhắc lại nữa làm gì. Em đừng buồn anh nhé. Nếu có lúc nào cần đến sự giúp đỡ của anh, em cứ gọi cho anh. Anh rất sẵn lòng giúp em với tất cả khả năng của mình. Và đêm nay anh sẽ đưa em đi chơi khắp thành phố một lần sau cùng, coi như là đêm chia tay của chúng ta, em chịu không?
Hoài Bảo đưa Bách Điệp về nhà thì đã hơn một giờ sáng. Anh nắm tay cô dặn dò:
− Em nhớ giữ gìn sức khỏe. Anh tin rồi mọi việc tốt lành sẽ đến với em thôi.
Bách Điệp nhìn Hoài Bảo với ánh mắt thành khẩn:
− Anh vào nhà uống với em chung trà rồi hẵng về.
Thấy Hoài Bảo tỏ vẻ ngần ngại, Bách Điệp nói thêm:
− Nhà này chỉ có một mình em sống thôi. Ba mẹ em đã dời ra ngôi biệt thự ngoài ngoại ô sống rồi. Không có ai ở trong nhà đâu, anh đừng ngại.
Trong lòng Hoài Bảo cũng muốn vào nhà ngồi chơi với Bách Điệp thêm một chút nữa nhưng anh sợ nhìn thấy ánh mắt bịn rịn của cô sẽ làm mình xót xa hơn. Nghĩ vậy nên anh nói:
− Đã khuya lắm rồi. Anh phải về để em còn nghỉ ngơi nữa chứ. Lúc nào rảnh rỗi, anh sẽ ghé lại đây thăm em.
Bách Điệp biết là không thể cầm giữ được nên cô đáp lại dịu dàng:
− Vậy anh về đi, để bác ở nhà khỏi lo lắng và trông chờ.
Siết tay Bách Điệp một lần cuối, giọng Hoài Bảo nhẹ nhàng:
− Anh về nhé. Đừng quên những gì anh đã dặn!
Nhìn bóng Hoài Bảo mất hút ở cuối đường, Bách Điệp mới chầm chậm đi vào nhà với một nỗi buồn chất ngất.
Với dáng vẻ mệt mỏi, cô ngồi tựa lưng vào ghế salon với bao nỗi chán chường. Bách Điệp không ngờ là Hoài bảo có thể rũ bỏ cô một cách dễ dàng như vậy. Mấy năm trời yêu nhau, tại sao anh lại đành lòng buộc cô phải hy sinh tình yêu của mình để giúp anh tròn chữ hiếu chứ. Nhớ lại lời nói của Hoài Bảo: "Anh sẽ bù đắp cho em bằng mọi thứ trong khả năng của anh". Em đã có đầy đủ lắm rồi, em không cần gì cả, em chỉ muốn có anh thôi. Hoài Bảo! Anh có hiểu cho em hay không?
Cô gái đó là một người như thế nào mà lại may mắn thế. Được làm người chia chăn sẻ gối với anh suốt cả cuộc đời. Còn em thì sao? Cuộc đời này sao lại có lắm bất công đến thế chứ.
Nghĩ đến đây, bất chợt Bách Điệp buông tiếng cười khan. Một ý nghĩ vừa thoáng qua đầu cô. Không lẽ mình lại là người thua cuộc dễ dàng vậy sao? Mình và Hoài Bảo đã có bao nhiêu năm yêu nhau thật lòng và trong sáng, sao mình lại có thể dễ dàng buông tay như vậy chứ.
Cô gái kia không biết có yêu anh không mà lại được mẹ anh chấp nhận và chọn làm con dâu của mình. Cô gái đó thật may mắn và hạnh phúc biết bao.
Càng nghĩ Bách Điệp càng thấy tủi thân thêm. Cô lắc đầu thật mạnh như cố xua đi cảm giác thất bại của mình rồi bật cười khan và nói một mình:
− Anh Bảo ơi, em không đành lòng xa anh đâu. Dù bằng bất cứ giá nào, em cũng sẽ giành lại tình yêu của anh, không có ai có thể chia rẽ em và anh được. Xin anh hãy đợi em và đừng trách em nhé.
Rồi Bách Điệp lặng lẽ đi về phòng với bao niềm hy vọng và suy nghĩ mới cùng với những thủ đoạn đang sắp đặt trong đầu mà cô sẽ thực hiện để giành lại tình yêu của mình.
Rồi giấc ngủ muộn màng cũng đến cùng với bao suy nghĩ ngổn ngang. Trong mơ cô thấy hôn lễ của mình và Hoài Bảo. Cô trông xinh đẹp trong chiếc áo cưới màu trắng tinh khôi. Còn Hoài Bảo trong bộ vest sang trọng, môi nở nụ cười rạng rỡ, anh dìu cô đi thật xa, một nơi thật bình yên và hạnh phúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...