“Đại ca!” Các đàn em của Phó Xuân Hỉ nhao nhao vây quanh, cẩn thật đỡ hắn ta dậy.
Phó Xuân Hỉ chỉ cảm thấy ngực đau dữ dội, thở cũng không thở nổi, há miệng, một ngụm máu tươi tuôn ra, cúi đầu nhìn, lồng ngực lõm xuống một khối.
Chết mẹ rồi! Gãy xương sườn!Hắn ta nhất thời nổi điên lên, phẫn nộ làm cho hắn ta quên đi nỗi sợ hãi đối với người đàn ông, há mồm tức giận nói: “Giết chết nó cho tao!!1”"Roẹt roẹt!”Một trận tiếng động nhanh chóng mà chỉnh tề vang lên, đám bảo vệ áo đen không đợi đám đàn em của Phó Xuân Hỉ hành động, đã cầm dùi cui điện dẫn đầu vây quanh, một đám mắt lộ ra hung quang trừng mắt nhìn bọn họ.
"Đại… Đại ca…” Đàn em của Phó Xuân Hỉ bị dọa đến cả người phát run, lúc nói cũng run rẩy.
Phó Xuân Hỉ trừng mắt nhìn anh, tức giận nghiến răng.
Nghĩ đến cái danh "Giang thành tiểu bá vương" của hắn ta, lúc nào cũng nếm qua loại thiệt thòi này, nhưng người đàn ông này một cước đã đã gãy xương sườn của hắn ta, hiển nhiên không phải người bình thường.
Hắn ta cố gắng bình tĩnh lại, dẹp bỏ khinh thường, lần thứ hai nhìn về phía người đàn ông lạnh lùng trước mặt.
"Phụt!” Hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, trầm giọng hỏi, "Thưa ngài, ngài là ai? Giữa chúng ta có nhầm lẫn gì ở đây không! ”"Bốp!"Hắn ta còn chưa dứt lời, lại một lần nữa bị đá bay ra.
"Phụt! Khụ khụ! "Sau khi rơi xuống đất, cơn đau nhức trong lồng ngực khiến hắn ta không khống chế được mà kịch liệt ho khan, máu tươi càng tuôn tràn ra ngoài.
Mắt hắn ta hiện lên sao vàng, đầu váng mắt hoa, cảm thấy mình giống như sắp chết, nhưng đau đớn kịch liệt nhắc nhở hắn ta là hắn ta vẫn còn sống.
Cả người hắn ta không thể nhúc nhích, chỉ có thể nâng một đôi mắt phẫn nộ trừng mắt nhìn người đàn ông.
Người đàn ông không thèm nhìn hắn ta, hờ hững đi qua hắn ta.
Hắn ta đau đến không chịu nổi, muốn tìm đàn em hỗ trợ, cố sức nâng tay lên về phía đám đàn ep.
Bọn đàn em của hắn ta thấy thế muốn lên hỗ trợ, đám bảo vệ mặc độ đen mạnh mẽ bước lên trước một bước, tiếng bước chân đồng loạt vang lên, vang dội hữu lực, sợ tới mức đám đàn em không dám nhúc nhích dù chỉ là một chút.
Phó Xuân Hỉ thấy thế, nhịn không được rống giận: "Rốt cuộc các người là ai? Khụ khụ! Dám chọc tiểu bá vương Giang Thành này sao, khụ khụ! Hai người không muốn sống nữa sao? ”Một gã mặc đồ đen đi lên trước, chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh hắn ta, cười lạnh hỏi ngược lại: “Dám đập xe của Mộ thiếu của Giang Thành này, mày chán sống rồi sao?”Sắc mặt Phó Xuân Hỉ cứng đờ, đáy mắt hắn ta thoáng hiện lên vẻ không dám tin.
Xe là của mộ thiếu? Vậy vì sao Lạc Y Y lại được lái? Mộ thiếu và Lạc Y Y có quan hệ gì?Hắn ta còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, đã bị hai gã bảo vệ mặc đồ đen thô lỗ nhấc lên, đau đến mức hắn ta không có tâm trí suy nghĩ nhiều nữa, cuống quít cầu xin tha thứ nói: "Xin, xin lỗi! Do tôi không biết chiếc xe là của Mộ thiếu, tha cho tôi đi mà!”Người đàn ông mặc áo đen cười lạnh, thản nhiên nói: “Muộn rồi, lên đây!”“Tôi có thể bồi thường tiền, Mộ thiếu, tha cho tôi đi mà! "Không ai để ý tới lời cầu xin tha thứ của hắn ta, mặc cho hắn ta kêu khóc thảm thiết bị cưỡng bức kéo lên xe.
Bọn đàn em của hắn ta thấy thế nhao nhao ném gậy bóng chày trong tay, muốn chạy lại bị vệ sĩ ngăn cản đường, cuối cùng chỉ có thể cùng nhau ngoan ngoãn lên xe.
Xe và đám vệ sĩ áo đen giống như lúc tới nhanh chóng biến mất vô tung, không lưu lại một chút dấu vết, chỉ để lại người áo đen và chiếc xe thương mại màu đen lẳng lặng chờ đợi cách đó không xa.
Người đàn ông đi tới trước xe sang đã biến thành phế liệu, nhìn thoáng qua hai người chật vật trên xe, trong ánh mắt bất giác hiện lên một vẻ u ám.
"Anh, anh là Mộ thiếu sao?” Thời Tiểu Tiểu ôm chặt Lạc Y Y đang hôn mê, đề phòng nhìn chằm chằm người đàn ông.
Cô nghe thấy vừa nãy Y Y gọi điện cầu cứu một người tên là Mộ Kính Thính.
Người đàn ông nhíu mày "Ừ" một tiếng, trầm giọng hỏi: “Có thể xuống được không?”Thời Tiểu Tiểu lắc đầu.
Vừa rồi cô ấy đã muốn thừa dịp hoảng loạn bế Lạc Y Y xuống xe, thế nhưng cửa xe bị đập đến biến dạng, cho nên không mở ra được.
Người đàn ông nhíu mày càng chặt, giơ một tay lên đặt lên cửa xe.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...