Đêm Tân Hôn Cưỡng Hôn Đại Boss Bệnh Kiều


Anh rất bực bội, nhưng nhớ ra cô vừa mới gặp biến thái trên xe buýt, giọng điệu lúc nói chuyện với cô cũng nhẹ nhàng hơn một chút.

"Đừng khóc, lúc nãy tôi không cố ý hung hăng với cô đâu.

”Lạc Y Y lau nước mắt, đáng thương nhìn anh, tủi thân gật đầu.

Nhìn thấy ánh mắt như nai con đẫm lệ của cô, tim Mộ Kính Thừa chợt đập mạnh lên.

Rõ ràng thứ anh ghét nhất chính là nước mắt của phụ nữ, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô khóc, không hiểu sao anh lại luôn mềm lòng.

Anh giơ tay kéo cà vạt lỏng lẻo, tiện tay cởi nút áo sơ mi ra, thở dài nói: “Sao không lái xe về nhà họ Lạc? Trong gara có một đống xe mà chẳng lẽ cô không nhìn thấy à?”Lạc Y Y nhìn nút áo sơ mi của anh, dưới ngón tay thon dài mở ra hai cái, lộ ra làn da trắng nõn trên cổ, mang theo vài phần hương vị dục vọng.

Cô không khỏi liên tưởng đến đường cong cơ bắp rõ ràng dưới áo sơ mi của anh, đỏ mặt cúi đầu.


Cô lẩm bẩm nói: “Em, em không thể lái xe.

”Mộ Kính Thừa giật mình, không biết nên nói gì tiếp.

Anh quên là cô chỉ là một cô gái vừa mới trưởng thành.

Còn anh thì đã 26 tuổi rồi!Lại nói tiếp, anh khác nào một con trâu già khoái gặm cỏ non đâu.

Nhớ lại lúc ở cục cảnh sát, khi cảnh sát biết anh là chồng của Lạc Y Y đã lộ ra vẻ mặt rất sốc, anh càng thêm phiền não, giọng điệu cũng bắt đầu khó chịu trở lại.

"Vậy thì đi thi bằng lái đi!” Anh lạnh lùng nói: “Vợ của Mộ Kính Thừa này mà ra đường phải đi xe buýt à, định làm tôi mất mặt hay sao?”Lạc Y Y gãi đầu, giọng líu nhíu như ruồi muỗi nói: “Em có… có bằng lái rồi.

”Mộ Kính Thừa kinh ngạc nhìn cô, giống như là đang cạn lời.

Có bằng lái xe mà không thể lái xe! Nó thực sự giống như mối quan hệ vợ chồng có danh mà không có phận của họ bây giờ vậy.

"Cô mua bằng à?” Anh nhướng mày hỏi.

Lạc Y Y liên tục lắc đầu, nhỏ giọng biện giải nói: “Em đi thi! Đạt điểm tuyệt đối hết cả bốn phần thi!”Cô dừng một chút, lại lẩm bẩm nói: “Do lúc nãy em không thấy lối ra nên không dám lái chiếc nào, sợ làm hỏng xe của anh.

”Mộ Kính Thừa quả thực tức giận muốn chửi thề.

Cuối cùng rốt cuộc anh chỉ phẫn nộ phun ra hai chữ.

"Đồ ngốc!”Lạc "ngu ngốc" vô cùng biết điều ngậm miệng lại.


Trong lòng Lạc Y Y có chút ảo não, hình như cô luôn chọc anh giận thì phải.

Cô thật sự rất sợ một ngày nào đó anh bị cô chọc tức chết trước khi bệnh của anh lấy mạng anh.

Dựa trên nguyên tắc vạn ngôn vạn sách, cô cảm thấy cách tốt nhất để cứu cô và cái mạng của anh chính là cô nên ngậm miệng lại!Thấy cô không nói lời nào, Mộ Kính Thừa không còn cớ để nổi giận, cáu kỉnh tiếp tục lái xe.

Nghĩ đến câu trêu chọc cuối cùng của cảnh sát, trong lòng anh hơi khó chịu.

Cô vợ nhỏ của anh mới ra tay một chút thôi đã khiến cho người kia liệt dương, có khi sau này vào một ngày nào đó anh cũng bị như vậy không?Liên tưởng mấy ngày trước vào lúc nửa đêm cô hay mò vào phòng ngủ anh, anh không khỏi có chút sợ hãi.

Tuy bây giờ anh vẫn chưa bị cô đâm ngân châm vào háng, không có nghĩa là sau này sẽ không bị.

Hơn nữa tính tình của anh luôn không tốt, nói không chừng ngày nào đó sẽ chọc cô nóng lên, đến lúc đó anh mà thật sự bị liệt dương, anh không có con được thì không còn cách nào để kế thừa Ngọc Tỏa nữa.

Vậy chẳng phải là quá lợi cho mẹ con của Mộ Kính Thính sao.


Nghĩ đến đây, anh trầm giọng nói: “Lạc Y Y, tôi cảnh cáo cô, sau này không có sự cho phép của tôi, cô không được tùy tiện vào phòng ngủ của tôi đấy.

”Lạc Y không hiểu nhìn anh, không biết vì sao anh lại đột nhiên nhắc tới chuyện này.

Nhưng với sự tỉnh táo siêu phàm của mình, cô đã từ bỏ ý định khám tổng quát cho anh.

Chờ có cơ hội rồi tìm cách khác vậy.

Cô gật đầu như giã tỏi, nhỏ giọng nói: "Em biết rồi, anh cũng đã nói rồi mà.

”"Nói rồi thì có ích gì không, chẳng phải cô vẫn hết lần này đến lần khác bò lên giường của tôi sao?” Anh nhướng mày, có chút bất mãn nói.

Lạc Y Y vội vàng giơ tay nhỏ lên, thề: "Em cam đoan là sẽ không bao giờ như vậy nữa!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận