Đứa trẻ đó, chẳng lẽ lại là đứa bé này sao?
Nhưng Thẩm Niệm Niệm không thể nói ra điều này.
Nếu nàng đoán sai, thì chắc chắn cả nhà họ Cố sẽ căm ghét nàng đến chết.
Hơn nữa, nàng vừa mới về làm dâu, chưa thân thiết với ai trong gia đình, dù có nói chuyện này, e rằng chẳng ai tin.
Trong lòng thầm niệm câu "Thà phá mười ngôi chùa, chứ đừng phá một cuộc hôn nhân...", Thẩm Niệm Niệm tạm thời dẹp bỏ suy nghĩ này.
Tôn Mỹ Linh ngủ đến khi mặt trời lên cao mới chịu rời giường, lúc đó Thẩm Niệm Niệm đã giúp Điền Nguyệt Phương chuẩn bị xong bữa trưa.
Việc đánh răng rửa mặt của Tôn Mỹ Linh đều do Cố Ngạn Bình hầu hạ.
Cả nhà trông rất quen thuộc với cảnh này, chẳng ai tỏ vẻ ngạc nhiên hay bất mãn.
Thẩm Niệm Niệm thầm nghĩ, điểm này Cố gia đúng là tốt, mọi người đều rất cưng chiều vợ mình.
Nhưng liệu Tôn Mỹ Linh có xứng đáng với sự quan tâm, yêu thương của nhà họ Cố không?
Sau khi rửa mặt xong, Tôn Mỹ Linh nhìn thấy Thẩm Niệm Niệm, thoáng ngẩn người, đánh giá nàng từ trên xuống dưới.
Trong mắt chị ta lóe lên vài tia ghen tị, nhưng rất nhanh đã giấu đi.
Tôn Mỹ Linh lười biếng nói: "Đệ muội đến rồi à!"
Thẩm Niệm Niệm gật đầu, gọi một tiếng "đại tẩu".
Tôn Mỹ Linh tìm ghế ngồi xuống, vuốt bụng mình – dù chưa có dấu hiệu gì rõ rệt – rồi than thở: "Ôi, từ khi mang thai, lúc nào cũng cảm thấy thế này.
Bác sĩ nói ba tháng đầu thai nhi chưa ổn định, không được lao động mệt nhọc, nên ta phải ngủ thêm.
Đệ muội đừng trách móc nhé!"
Thẩm Niệm Niệm nhẹ nhàng xua tay, hòa nhã đáp: "Không sao đâu, ba tháng đầu đúng là phải chăm sóc cẩn thận."
Dù sao, nàng cũng sắp đổi phòng với họ, không cần ngày nào cũng phải gặp mặt Tôn Mỹ Linh.
Hơn nữa, so với chị dâu của Vương Kiến Cương, Tôn Mỹ Linh vẫn còn đỡ hơn nhiều.
Điền Nguyệt Phương tuy không thích màn diễn của Tôn Mỹ Linh, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười, mời Thẩm Niệm Niệm ngồi ăn cơm: "Niệm Niệm, đến đây, ngồi xuống ăn đi con."
Cố Chấn Hoa cũng cầm đũa lên, phụ họa: "Đúng rồi, cả nhà cả cửa, không cần khách sáo, ăn cơm đi con."
Cố Ngạn Trân hào hứng lấy ra mấy chai nước ngọt, mở một chai và đặt ngay trước mặt Thẩm Niệm Niệm.
"Nhị tẩu, đây là loại nước ngọt em cố tình đi mua đấy, ngon lắm!"
Cô cũng đưa cho Cố Ngạn Tri và Cố Ngạn Bình mỗi người một chai, còn cô giữ lại một chai cho mình.
Chỉ có Tôn Mỹ Linh là không có.
Tôn Mỹ Linh bực bội, gân cổ lên hỏi: "Ngạn Trân, còn phần của chị đâu?"
Cố Ngạn Trân lườm chị dâu một cái: "Chị mang thai, không được uống nước có ga!"
Tôn Mỹ Linh cau mày: "Mang thai thì sao, sao lại không được uống nước có ga?"
Cố Ngạn Trân quay mặt đi: "Em nghe người ta nói rồi, phụ nữ mang thai không được uống nước có ga, không tốt cho em bé! Hình như trong đó có chất gì...!than gì đó..."
Thẩm Niệm Niệm theo phản xạ đáp: "Axit carbonic."
Cố Ngạn Trân lập tức gật đầu: "Đúng rồi, axit carbonic! Nó không tốt cho em bé trong bụng chị đâu!"
Tôn Mỹ Linh nhìn Cố Ngạn Trân, rồi nhìn Thẩm Niệm Niệm đang cúi đầu ăn cơm, mặt mũi trắng bệch, hừ một tiếng, quay mặt đi.
Điền Nguyệt Phương vội vàng xoa dịu: "Ôi trời, nghe cái tên axit carbonic thôi đã thấy không tốt rồi.
Than thì làm sao mà ăn được hả? Mỹ Linh, vì con của con, tốt nhất là đừng uống."
Bà nói rồi gắp một miếng cá bỏ vào bát Tôn Mỹ Linh: "Ăn cá đi, ăn cá cho bổ!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...