[12] Bác
Phim của Nghiêm Mân Quân chuẩn bị khai máy.
Quá trình chuẩn bị cho bộ phim này vô cùng gian nan, có nhà đầu tư rút vốn, có diễn viên hủy hợp đồng, ngay cả chỉ đạo mỹ thuật mà đạo diễn Nghiêm hay dùng cũng vì lý do cá nhân mà mỗi người một ngả với đạo diễn Nghiêm…
Cuối cùng, ngày khai máy cũng ấn định vào tháng Sáu.
Nam Gia là nữ chính.
Nữ hai tên Bạch Linh, chính là nữ diễn viên mà trước đây chị Quan từng dẫn dắt, lại vì “nóng vội hỏng việc” mà bị trầm cảm, hiện cũng là nghệ sĩ đã ký hợp đồng với studio.
Hiện giờ Bạch Linh đã thoát khỏi sự giày vò của bệnh trầm cảm, cũng đã từng nghĩ đến việc đổi nghề, nhưng vì cô ấy vẫn còn tình yêu với nghề này nên vẫn do dự mãi.
Sau vài lần chị Quan tìm đến nhà, chân thành thuyết phục, cuối cùng cô ấy cũng gạt bỏ trở ngại, bắt đầu lại một lần nữa.
Bạch Linh ở ẩn đã năm sáu năm, giới giải trí lại biến động mỗi ngày, đã chẳng còn mấy ai nhớ rõ cô ấy là ai nữa, tự đi phỏng vấn với mấy đoàn phim đều trắc trở không thành.
Khi ấy, chị Quan nói chuyện với Nam Gia, cũng thành thật kể về tình trạng của Bạch Linh, dựa vào tình hình hiện tại, chắc chắn rất khó có thể một chốc mà tạo ra giá trị kinh tế được.
Gặp Bạch Linh xong, Nam Gia lập tức ký hợp đồng không chút do dự.
Sau này, chị Quan nói với cô: “Cái tính hào sảng của em, thật ra không hợp làm bà chủ đâu.”
Nam Gia cười bảo: “Không sao, trong nhà em có ông chủ chính hiệu rồi đấy thôi.
Cùng lắm thì bảo anh ấy bù lỗ, dù sao thì anh ấy thích nhất là vung tiền để tiêu khiển mà.”
… Lúc đó, một nhà đầu tư cho phim mới của Nghiêm Mân Quân rút vốn, để lại một lỗ hổng rất khó lấp đầy.
Châu Liêm Nguyệt liền bù vào lỗ hổng này không chút do dự.
Nam Gia nói, cuối cùng vẫn là anh dỗ cho em vui.
Châu Liêm Nguyệt không bận tâm: Anh kiếm được bao nhiêu chẳng phải đều là để dỗ cho em vui à?
Để chuẩn bị cho vai diễn này, Nam Gia hủy bỏ rất nhiều hoạt động, phần lớn thời gian đều dành để nghiên cứu nhân vật.
Đồng thời cũng hút thuốc trở lại… Nguyên nhân rất hợp lý hợp tình: Để tiến gần lại hơn với tâm lý của nhân vật.
Điều này khiến Châu Liêm Nguyệt không nói được gì.
***
Một hôm gần ngày khai máy.
Chiều tối, Châu Liêm Nguyệt về nhà, thấy hoa trong lọ ở bàn ăn đã được thay mới, hồi sáng trước khi ra ngoài anh còn thấy là hoa cát cánh trắng, giờ lại biến thành tulip màu hồng nhạt.
Nam Gia ngồi trong phòng khách học lời thoại, nghe thấy tiếng mở cửa liền cất tiếng chào.
“Cả ngày không ra ngoài à?”
“Không.”, Nam Gia nhìn theo tầm mắt của Châu Liêm Nguyệt, “Châu Hy đến, con bé mua đấy.”
“Sang đây chơi à?”
“…Ừm.”
Hiện giờ họ đã thuê người làm, chuyên quét dọn và lo một ngày ba bữa cơm.
Bữa tối đã được làm xong, dọn sẵn lên bàn.
Trong lúc ăn tối, hai người nói chuyện phiếm, Nam Gia cứ liên tục nhìn về phía Châu Liêm Nguyệt.
Anh cảm nhận được, bèn hỏi cô: “Em muốn nói gì à?”
Nam Gia trầm ngâm một lát, “… Châu Hy nhờ em báo với anh một chuyện.”
“Lại định ra ngoài chơi với Tô Tinh Dư à?”
“Không phải…”
Đột nhiên, Châu Liêm Nguyệt ngẩng phắt đầu lên.
Nhìn vẻ mặt của anh, Nam Gia biết anh đã hiểu, “… Lần này là thật.
Có thai rồi.”
Sắc mặt Châu Liêm Nguyệt tối lại, “Sao con bé không tự nói cho anh biết?”
“Chính là vì đoán được vẻ mặt này của anh, nên con bé mới không dám tự nói với anh đấy.”
Châu Liêm Nguyệt đặt bát đũa xuống, định gọi điện thoại cho Tô Tinh Dư.
Nam Gia vội chạy đến cạnh anh, đưa tay giật lấy điện thoại, ngồi chen vào mép ghế của anh rồi cười hỏi: “Anh không vui à? Đây là chuyện vui cơ mà.”
Châu Liêm Nguyệt chỉ gọi cô: “Đưa điện thoại cho anh.”
“Không đưa.”, Nam Gia đẩy điện thoại sang đầu bên kia của bàn ăn, khiến anh không thể với tới ngay được, “Anh không muốn nghe thử xem Châu Hy nói với em thế nào à?”
Châu Liêm Nguyệt im lặng, cúi đầu nhìn cô.
“Con bé nói, chắc chắn anh sẽ cảm thấy con bé vẫn còn nhỏ, sao có thể sinh con được.
Nghe được tin này, chắc chắn là anh sẽ kinh hãi hơn kinh ngạc.
Con bé nói, dù là ngoài ý muốn, nhưng con bé với Tô Tinh Dư đều thấy, cả hai có thể chịu trách nhiệm được.
Tuy con bé không nhìn thấy, nhưng Tô Tinh Dư có thể làm mắt của con bé, còn cả bố mẹ Tô nữa, họ sẽ hỗ trợ.
Nhiều người lớn như thế, sao lại không nuôi nổi một đứa trẻ chứ.”
Châu Liêm Nguyệt không lên tiếng.
“Con bé còn bảo, tuy con bé không nhìn thấy, nhưng có thể nghe, có thể ngửi, có thể chạm được, quan trọng nhất là, con bé có thể cảm nhận.
Con bé có thể cảm nhận được sự che chở của nhà họ Tô với mình, giống như con bé có thể cảm nhận được bao nhiêu năm nay anh vẫn yêu thương con bé mà trong lòng còn mang cảm giác tội lỗi.
Con bé muốn kéo dài tình cảm này, từ một người được bảo vệ, trở thành người có thể bảo vệ người khác.”
Nam Gia ngẩng đầu, Châu Liêm Nguyệt vẫn giữ vẻ mặt đăm chiêu.
Nhưng cô hiểu hơn ai hết, không phải là anh đang mất vui, mà dưới vẻ mặt không cảm xúc của anh, là sự hoang mang và rối bời.
“Anh phải tin vào girls power chứ, Hy Hy sẽ làm tốt.”, Nam Gia cười bảo, “Vui lên nào, anh sắp làm bác rồi.”
***
Ăn cơm xong, Nam Gia theo Châu Liêm Nguyệt sang nhà họ Tô.
Quả nhiên, người nhà họ Tô đều trong tâm thế sẵn sàng đón địch, bầu không khí vô cùng căng thẳng, ngay cả Mozart cũng không dám vẫy đuôi.
Đặc biệt là Tô Tinh Dư, vẻ mặt như đã lấy hết can đảm, sẵn sàng nghe Châu Liêm Nguyệt mắng cho một trận.
Nhưng Châu Liêm Nguyệt không hề.
Anh chỉ bình tĩnh hỏi, đã đi khám thai chưa, liên hệ với bệnh viện nào rồi.
Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng.
Châu Hy lên tiếng đầu tiên, cô ấy cười bảo: “Hôm qua vừa đi siêu âm rồi, anh muốn xem không? Tuy bác sĩ nói là bây giờ vẫn chưa nhìn ra cái gì cả.”
Châu Liêm Nguyệt gật đầu.
Tô Tinh Dư vội vàng chạy đi lấy ảnh siêu âm và kết quả khám thai.
Châu Liêm Nguyệt đưa tay cầm lấy, Nam Gia cũng ghé lại xem cùng.
Khoảng năm tuần, quả nhiên chẳng nhìn ra cái gì cả, chỉ mơ hồ thấy một túi thai hình bầu dục.
Dù thế, Nam Gia vẫn không khỏi “wow” một tiếng, “Cảm giác thần kỳ ghê.”
Châu Hy cười, “Hai tuần nữa lại đi siêu âm, chắc là có thể nhìn thấy mầm phôi rồi.”
Nam Gia cười bảo: “Thế thì bảo anh em gửi cho chị nhé, lúc đấy chị vào đoàn mất rồi.”
Châu Hy xoay người sang phía Châu Liêm Nguyệt, rồi cười hỏi: “Được không?”
Châu Liêm Nguyệt chỉ “ừm” một tiếng.
Có thế, Tô Tinh Dư và bố mẹ cậu ấy mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ Tô nói ngay sau đó, rằng đã liên hệ với bệnh viện, đặt trước cả bác sĩ hộ sinh, sẽ chăm sóc Châu Hy ra sao trong quá trình mang thai, rồi chăm sóc đứa bé sau khi chào đời như thế nào…
Trật tự rõ ràng, mỗi một bước đều có kế hoạch chu đáo.
Châu Liêm Nguyệt chỉ nghe chứ không cho ý kiến, mãi đến cuối cùng, anh mới cười nói một câu: “Nhờ cô chú chăm sóc cho Châu Hy.”
Bố Tô vội vàng đáp: “Nên thế, nên thế mà.”
Nói chuyện xong, lúc chuẩn bị về, Châu Liêm Nguyệt được Tô Tinh Dư mời sang một bên, bảo rằng muốn nói chuyện riêng với anh.
Nam Gia đứng chờ ở cửa, Châu Hy cũng đứng cùng, Mozart thì nằm bên cạnh.
Châu Hy cười bảo: “Gia Gia, cảm ơn chị.
Tính tình của anh trai em, cũng chỉ có chị mới trị được.”
“Không phải đâu, chị chỉ kể lại những lời em nói không sót chữ nào thôi.”
Châu Hy cảm thán: “Anh ấy vẫn coi em là trách nhiệm, bây giờ vừa hay để anh ấy buông bỏ trọng trách.
Em không còn là trách nhiệm của anh ấy nữa rồi, Gia Gia, giờ là chị.”
Nam Gia cười nói: “Đều là người một nhà mà, không cần phải phân chia rạch ròi thế làm gì.”
“Người một nhà với người một nhà cũng khác mà, chị mới là người sống với anh em cả đời.
Nếu không có chị, em không tưởng tượng nổi anh em sẽ cô đơn đến mức nào.”
Nam Gia quay đầu nhìn Châu Hy.
Cô ấy có một khuôn mặt ngây thơ.
Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, còn nội tâm của cô ấy thì lại cứng cỏi đến mức mà người khác không thể tưởng tượng được.
Thế giới của cô ấy chỉ có màu đen, bắt buộc phải có một ý chí kiên cường để chống lại sự trống trải tăm tối ấy.
Nam Gia mỉm cười, nắm lấy tay Châu Hy, “Lúc biết mình sắp làm mẹ, có sợ không?”
“Có một chút.
Nhưng hình như lại có một sức mạnh khác, giống hạt mầm trồi lên khỏi mặt đất ấy.
Em cảm thấy thế.”
“Có sợ mình sẽ làm không tốt, không bảo vệ được đứa nhỏ không?”
Châu Hy cười, nghiêng nghiêng đầu, “Đây là mối lo lắng của chị à?”
“…Ừm.”
“Em cảm thấy, Gia Gia, chị sẽ làm rất tốt.
Ít ra chị còn nhìn thấy mà.”
Nam Gia cười một tiếng, “Ừm.”
Châu Hy quay đầu, “Hình như họ ra rồi.”
Nam Gia cũng liếc mắt nhìn theo.
Châu Liêm Nguyệt và Tô Tinh Dư đang đi ra.
Nam Gia khoác cánh tay Châu Liêm Nguyệt, cười bảo: “Bọn chị về đây, có việc gì cần thì cứ gọi điện thoại nhé.”
“Vâng.
Anh chị về cẩn thận.”
Xe hòa vào màn đêm.
Nam Gia nghiêng đầu nhìn Châu Liêm Nguyệt đang ngồi trên ghế lái, “Tô Tinh Dư nói gì với anh thế?”
“Thì cũng chỉ thế thôi.”
“Thề thốt, cam đoan?”, Nam Gia cười.
“Ừm.”
“Có yên tâm không?”
Châu Liêm Nguyệt không lên tiếng.
“Hy Hy dũng cảm thật.
Dũng cảm hơn hai đứa mình.”, Nam Gia nhỏ giọng nói.
Châu Liêm Nguyệt đảo mắt nhìn cô, lát sau, anh duỗi tay ra, cầm lấy tay cô, nắm thật chặt.
***
[13] Một mớ hỗn độn
Vẫn là khoảng thời gian chuẩn bị cho bộ phim của đạo diễn Nghiêm, thường xuyên ở nhà nghiên cứu kịch bản.
Nhãn hiệu mĩ phẩm Nam Gia đại diện cho ra một số màu son mới, nhân lúc rảnh rang, cô lấy ra dùng thử.
Mang chiếc gương trang điểm gắn đèn LED ra, đặt lên bàn trà, cô ngồi xuống thảm, tô thử một lớp son, lại dùng bông tẩy trang lau bỏ.
Màu này khá bình thường.
Cho đến khi thử một cây son màu đỏ nâu chocolate.
Khi lên môi, màu này đạt hiệu quả cực kỳ tốt, lạnh lùng, kiêu kỳ, quyến rũ mà không lả lơi.
Nam Gia mở điện thoại chụp một tấm ảnh, chọn chế độ chia sẻ, định gửi cho Trần Điền Điền, kết quả là trượt tay chạm vào tên của Châu Liêm Nguyệt.
Châu Liêm Nguyệt đang ngồi cạnh cô đọc sách.
Điện thoại có tiếng chuông báo, anh liền cầm lên xem.
Nam Gia quay đầu nhìn anh, cười hỏi: “Đẹp không?”
Châu Liêm Nguyệt nhướng mày.
Nam Gia đứng dậy, tách hai chân anh ra, ngồi xuống đùi anh.
Châu Liêm Nguyệt liếc cô, “Làm gì?”
Nam Gia không nói lời nào, chỉ đưa tay đẩy bả vai anh.
Cơ thể anh ngả về phía sau.
Ngón tay cô đan vào tóc anh, khiến anh phải ngửa đầu ra.
Cô ghé sát lại, đúng lúc hơi thở chỉ còn cách anh một chút, cô chợt bật cười.
Không có nụ hôn nào cả, cô chỉ cúi đầu, in môi lên cạnh yết hầu anh, trên làn da trắng nõn.
Một vết son hoàn chỉnh, màu sắc kia in trên làn da trắng lại càng trở nên quyến rũ hơn.
Châu Liêm Nguyệt giơ tay lên, Nam Gia lại tóm lấy tay anh, không cho anh chạm vào.
Cô vội vàng mở máy ảnh trong điện thoại, nhắm vào ngay dấu son, chụp mấy tấm liền.
Anh nhìn cô, vẻ mặt hoàn toàn thản nhiên, “Chụp linh tinh cái gì đấy?”
“Anh cứ kệ em.”
Nam Gia hớn hở định lưu ảnh vào album riêng, vừa định mở ra, lại không đề phòng, bỗng nhiên Châu Liêm Nguyệt thò tay cướp lấy chiếc điện thoại.
Tên album chỉ có một emoji hình mặt trăng.
Bên trong là một mớ hỗn độn.
Ảnh chụp anh nấu cơm, bàn tay anh thắt cà vạt, cổ tay đeo đồng hồ của anh, anh đeo kính nhắm mắt nghỉ ngơi, bóng anh thoáng hiện trong gương…
Châu Liêm Nguyệt: “…”
Nam Gia đỏ mặt, “…Đừng xem nữa.”
Châu Liêm Nguyệt khẽ cười, “Giờ mới là lúc có qua có lại này.”
***
Châu Liêm Nguyệt không tin vào các thiết bị điện tử, đặc biệt là những loại có liên kết đám mây.
Anh dùng máy ảnh phim, ảnh không thể sao chép được.
Một góc trong thư phòng được cải tạo thành phòng tối.
Những bức ảnh được rửa ra, chính là “một mớ hỗn độn” do anh chụp.
Xương quai xanh của cô trong chiếc áo lót ren trắng, bộ váy hai dây đen dài ngang đùi, mái tóc dài rối tung, hình xăm ở mắt cá chân, vành tai không đeo trang sức, đôi môi bị hôn đến nhòe nhoẹt son…
Tất cả đều mang cảm giác cổ điển đặc trưng của ảnh phim, phối hợp cùng kết cấu đầy mỹ cảm của Châu Liêm Nguyệt.
Hoa lệ mà không dung tục.
Còn có những thứ thầm kín hơn, là kho tàng của riêng Châu tổng, kẹp trong một quyển album, cất trong két sắt.
Mật mã thì chỉ có hai người họ biết..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...