Đúng là Châu Liêm Nguyệt đã quên.
Khoảng thời gian vừa rồi quá bận rộn, người duy nhất có thể nhắc anh chuyện này là trợ lý Hứa thì lại đang nằm trên giường bệnh.
Nam Gia liếc vào trong nhà, “Họ không có ở đây đấy chứ?”
“Đi lên núi rồi.”
“Tối có về không?”
“Không biết.
Nói là có thể sẽ cắm trại picnic.”
Nam Gia “à” một tiếng.
Châu Liêm Nguyệt nhìn cô, không hiểu cô tiếc nuối điều gì, anh biết cô vẫn luôn không thích gia đình Chu Kevin.
Nam Gia hất cằm về phía xe, Tiểu Đàm cũng vừa từ trên xe xuống, trong tay ôm một hộp bánh kem rất lớn.
Nam Gia nói: “Mua cái bánh đủ cho tám người ăn.
Chứ mà mua cái bé thì về từ lâu rồi, chờ cả buổi sáng chỉ để lấy cái bánh này thôi đấy.”
“…”
“Hay là để tối hẵng ăn bánh? Ngộ nhỡ họ về thì sao.”
“Thế nào cũng được.”
Vào nhà, Nam Gia mang bánh kem đến phòng bếp, đầu bếp phải lấy bớt rất nhiều nguyên liệu nấu ăn ra khỏi tủ lạnh thì mới có chỗ để cái bánh.
Nhân tiện hỏi về thực đơn cho bữa trưa nay, Nam Gia nghiền ngẫm thứ tiếng Anh đặc khẩu âm La Tinh của đầu bếp, thầm đoán lại là sườn bò với bít tết.
Cô nhìn chỗ việt quất tươi roi rói vừa bỏ từ tủ lạnh ra, hỏi đầu bếp xem có ăn được không, sau khi được cho phép mới lấy một bát nhỏ, rửa sạch rồi mang đi.
Châu Liêm Nguyệt ngồi trên sofa, Nam Gia bèn đi tới, tựa vào tay vịn, đưa bát việt quất ra, “Ăn không?”
Anh liếc nhìn, rồi giơ tay bốc mấy quả.
“Sáng nay anh có làm vật lý trị liệu không?”
“Không.”
“Không phải làm à?”
“Chiều làm.”
“Thế cả sáng anh làm gì?”, Nam Gia cười bảo, “Em tranh thủ lúc anh làm vật lý trị liệu để đi đấy.”
Châu Liêm Nguyệt thản nhiên nói: “… Đi tìm người cả buổi sáng.”
“Tìm ai?”, một thoáng sau, Nam Gia hiểu ngay, “Tìm em à?”
Cô cười, “Đáng ra nên nói trước với anh một tiếng.”
“Không có chuyện gì là được rồi.”
Nam Gia lại đưa bát việt quất ra trước mặt anh, biết anh không muốn ăn nữa, cô liền xoay người đi đến sofa phía đối diện rồi ngồi xuống.
“Đầu bếp ở đây có biết nấu món Trung Quốc không? Cả đời này em không muốn động vào bít tết nữa đâu.”
“Hình như không.
Muốn ăn chỉ có thể tự làm thôi.”
Nam Gia như được gợi ý, “Em sẽ làm một món, để em đi hỏi họ xem…”
“Trứng xào rau hẹ à?”
“…”, Nam Gia sững sờ nhìn Châu Liêm Nguyệt, “Không phải đấy chứ, anh cũng xem show giải trí à?”
Châu Liêm Nguyệt điềm tĩnh nói, “Đừng có làm món xúi quẩy đấy trong sinh nhật anh.”
“…”
Ăn trưa xong, toàn bộ buổi chiều, Châu Liêm Nguyệt phải làm vật lý trị liệu.
Nam Gia lại đến “ôn chuyện” với trợ lý Hứa một lúc, sau đó ra vườn phơi nắng.
Đến chạng vạng, Nam Gia tìm được cô giúp việc kia, dùng tiếng Anh kết hợp với app phiên dịch tiếng Đức, miễn cưỡng cũng có thể trao đổi thành công.
Cô giúp việc dẫn Nam Gia đến nhà kho, mở ra một cánh tủ âm tường, trong đó để rất nhiều đồ trang trí cho các ngày lễ tết.
Nam Gia tìm được thứ mình muốn, sau đó vào phòng bếp một chuyến.
Làm vật lý trị liệu xong, Châu Liêm Nguyệt đi ra mà không thấy Nam Gia đâu cả.
Tiểu Đàm bèn chỉ ra phía ngoài, “Chị Gia đang ở chỗ cầu gỗ, Châu tổng ra đó tìm nhé.”
Trời đã ngả hẳn sang sắc đen.
Trang viên nằm cách xa thành phố phồn hoa, về đêm, bầu trời đen kịt, không có bóng mờ do ô nhiễm tạo thành, những vì sao cũng như sà xuống thấp hơn, chỉ cần đưa tay ra là có thể với tới.
Ra đến gần cầu gỗ, Châu Liêm Nguyệt đã mơ hồ nhìn thấy ánh nến.
Nam Gia ngồi ở cuối cây cầu, trên lưng phủ một chiếc áo choàng, mái tóc bị gió đêm thổi rối tung.
Có lẽ là nghe thấy tiếng bước chân, cô liền ngoảnh đầu lại nhìn.
Đến nơi, Châu Liêm Nguyệt mới nhìn thấy rõ ràng.
Trên mặt cầu trải một tấm vải trắng, trong l*иg thủy tinh đặt một cây nến trắng, ánh lửa liu riu, giữa đêm tối trông cực kỳ ấm áp.
Hai ba chiếc giỏ trúc được phủ bằng vải bố, hẳn là bên trong để đồ ăn.
Một cái giỏ khác thì được lót bằng giấy bạc, rải một ít đá, đựng một chai rượu vang sủi.
Châu Liêm Nguyệt khẽ chống tay, co chân ngồi xuống.
Nam Gia mở tấm vải phủ trên giỏ mây, lấy đĩa ăn và dao nĩa ra.
Phần bít tết Wellington vẫn còn nóng, Nam Gia cắt mấy miếng, xếp lên đĩa rồi đưa cho Châu Liêm Nguyệt.
Sau đó cô mở chai vang sủi, vì bác sĩ dặn bệnh nhân phải kiêng thuốc lá và rượu, nên cô chỉ rót cho anh một chút.
Nam Gia cũng tự rót cho mình một ly, rồi giơ lên, cười bảo: “Sinh nhật vui vẻ.”
Châu Liêm Nguyệt nhìn cô, cụng ly với cô.
Gió thổi qua mặt hồ, xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng.
Họ cùng ăn tối, thỉnh thoảng nói những chuyện lặt vặt.
Ăn gần xong, cũng uống hết gần nửa chai rượu, Nam Gia mới đặt đĩa và dao nĩa xuống, “À phải rồi.”
Cô xoay người, xách hai túi quà để bên cạnh sang, đưa cho Châu Liêm Nguyệt, “Quà sinh nhật cho anh.”
“Hai phần?”
“Của năm trước nữa.”
Châu Liêm Nguyệt lặng đi, nhìn cô, nhất thời không đưa tay ra nhận.
Nam Gia nói bằng giọng bình tĩnh, “Năm ngoái Tiểu Đàm có nhắc em về sinh nhật anh, nhưng lúc đấy em đang quay phim, cảm xúc dồn cả vào vai diễn, chẳng để ý đến những chuyện ngoài lề.
Thế nên… Coi như em tặng bù cho anh đi.”
Châu Liêm Nguyệt nhẹ giọng bảo: “Anh cũng mới chỉ làm sinh nhật cho em một lần.”
“Nhưng sinh nhật em năm nay, anh có gửi quà đến, đúng không?”, Nam Gia nhìn anh.
… Ngày 23 tháng 8 năm nay, Nam Gia đón sinh nhật cùng đám bạn, Cù Tử Mặc cũng tham dự.
Trong mấy ngày gần sinh nhật, quà nhận được chất thành đống, mãi sau Nam Gia mới tranh thủ thời gian rảnh, dành ra nửa ngày để kiểm tra.
Ngoài quà của bạn bè ra, còn có rất nhiều quà từ các nhãn hàng.
Đến cuối cùng, sót lại một món quà, là bản sao kịch bản của một đạo diễn theo trường phái tiểu chúng người Pháp, có cả chữ ký của đạo diễn.
Đây là một trong số những đạo diễn mà Nam Gia thích nhất, nổi danh kín tiếng, đến hãng truyền thông quyền lực cũng muốn được phỏng vấn dù chỉ một lần.
Nam Gia hỏi quanh một vòng, không có ai nhận cả.
Sau này, trong lòng cô chợt hiện ra một cái tên, nhưng xuất phát từ nhiều nguyên nhân, cô không chủ động xác nhận.
Lúc này, Châu Liêm Nguyệt gật đầu, “Ừm.”
Nam Gia bất giác buông một tiếng thở dài.
Châu Liêm Nguyệt nhìn cô, “Sao thế?”
Nam Gia lắc đầu, “Hôm nay là sinh nhật anh, chuyện gây mất hứng vẫn nên để lúc khác nói đi.”
“Có chuyện gì em cứ nói thẳng.”
Nam Gia quay đầu nhìn về phía Châu Liêm Nguyệt, ngoại trừ lúc chạm mặt hôm trước, sự xuất hiện bất ngờ của cô khiến anh trông có phần nhếch nhác, những lúc còn lại, anh vẫn vậy, thần sắc trầm tĩnh, ánh mắt sâu thẳm.
Dường như, cô muốn nói gì, thật ra anh đã biết rồi.
Rốt cuộc Nam Gia vẫn hỏi, “Có phải, anh đoán được em muốn nói gì, đúng không?”
“Đại khái.
Lại định nhấn mạnh lần nữa là em muốn đi Venice hả?”, Châu Liêm Nguyệt thản nhiên hỏi.
Nam Gia đành đáp: “Nếu anh muốn nghe lý do của em…”
“Em nói đi.”, Châu Liêm Nguyệt cụp mí mắt, đưa tay lấy thuốc lá và bật lửa trong túi ra, châm một điếu.
Gió tạt qua, thổi rơi tàn thuốc xuống.
Nam Gia nhìn anh, không nói câu nào dư thừa, chỉ điềm đạm bảo: “Em muốn nói, đây không phải là một đề thi có thể chọn A hoặc B.
Em không có thói quen rời khỏi phòng thi trước khi hết giờ.
Cho nên em sẽ đi gặp Cù Tử Mặc, muốn xem xem rốt cuộc em với anh ấy có thể thi được bao nhiêu điểm.
Nhưng như thế không có nghĩa là, không chọn anh ấy, thì sẽ…”
“Biết rồi.”, Châu Liêm Nguyệt cũng bình tĩnh ngắt lời cô, “Còn gì nữa không?”
“Còn.
Anh dụng tâm nhớ sinh nhật em, chuẩn bị cho em món quà độc nhất vô nhị… nhưng điều em làm, so với anh lại chỉ như là bắt chước một cách vụng về.”
Châu Liêm Nguyệt liếc nhìn cô, ánh mắt mang theo vẻ không mấy đồng tình.
Nam Gia nói tiếp: “Anh nói không cần cảm thấy áp lực, nhưng thật sự là rất khó để làm được.
Anh làm thế này, em không biết nên đáp lại như nào nữa.
Em rất cảm động, cả chuyện anh giúp em kết thúc vụ của Thiệu Tòng An, lúc đấy em cũng rất cảm động… Bởi vì em nhận ra là, em thật sự có thể bắt đầu lại một lần nữa rồi.
Nhưng nếu chỉ vì cảm động mà nhận lời anh, đầu tiên không phải là tính cách của em, thứ hai, giống như… so với mối quan hệ xuất phát điểm của chúng ta, chẳng có gì khác biệt cả.”
Châu Liêm Nguyệt không lên tiếng.
“Em nghĩ… đấy cũng không phải là thứ anh muốn.”, Nam Gia khép chặt vạt áo khoác, “… Xin lỗi, đầu óc em đang rối quá.
Anh cũng biết thật ra em là đứa ưa nhẹ chứ không ưa nặng, bây giờ em nói những lời này, còn tự thấy mình không biết điều.
Nhưng mà…”
Nam Gia quay đầu, Châu Liêm Nguyệt đang nhìn cô, tầm mắt hai người chạm nhau.
Cô không trốn tránh, mà chân thành nhìn thẳng vào mắt anh, “Nhưng, một người đàn ông có thể vì em mà chẳng màng đến mạng sống, sao em có thể chỉ đáp lại bằng một thứ cảm động rẻ mạt chứ.”
Châu Liêm Nguyệt cực kỳ ngỡ ngàng.
Đoán trước được cô sẽ nói gì, nhưng có thể nói lời từ chối bằng một cách khiến người ta dễ chịu như thế, quả thật là ngoài dự kiến của anh.
Nam Gia trầm mặc trong thoáng chốc, quay đầu nhìn về mặt hồ tĩnh lặng phía xa, lúc lên tiếng, giọng cô đượm thêm vẻ ưu tư, “… Rồi còn nữa, chính là mấu chốt của vấn đề.
Em không phải là người chỉ nhớ miếng ngon mà quên đòn đau, đương nhiên em vẫn nhớ những lần anh đưa em đi gặp bạn anh, anh đến thăm ban, đón sinh nhật cùng em… nhưng em cũng không thể nào quên được, một số việc khác… anh đã từng làm với em.
Em không thể giữ cho mình trước sau như một, như thế là đi ngược lại với giá trị và những trải nghiệm của em, em không thể yêu một người… đã từng cho em cảm giác tổn thương và nhục nhã…”
Còn chưa nói hết.
Châu Liêm Nguyệt đột nhiên giơ tay nắm lấy bả vai cô, kéo cô lại, tì trán lên đầu vai anh.
Cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh vang trên đỉnh đầu, mang theo một cảm giác kiềm chế nhọc nhằn, “… Anh xin lỗi.”
Nam Gia thở gấp, l*иg ngực nhâm nhẩm đau.
Cô ngửi được mùi thuốc lá lùa tới cùng làn gió, cả hương thơm và hơi lạnh quen thuộc trên người anh.
Loại quen thuộc này khiến cô trong một thoáng chốc tự cảm thấy hổ thẹn vì chính bản thân mình.
Bởi cô biết rõ hơn ai hết, cô không hề bài xích, thậm chí còn có cảm giác an toàn.
Nên giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ cô phải nói, nhà mi có khuynh hướng của hội chứng Stockholm à?
Bầu không khí lặng đi.
Cô cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy bả vai cô khẽ siết chặt lại, Châu Liêm Nguyệt thấp giọng nói: “Em không cần vội vàng đưa ra câu trả lời, cứ thuận theo tự nhiên là được.
Không quyết định được thì giao cho thời gian.”
“Thế anh có chấp nhận được không? Nếu, đến cuối cùng, em vẫn không thể nào đáp lại ngang với anh?”
Châu Liêm Nguyệt im lặng một lát, “Được.”
Nam Gia rầu rĩ cười một tiếng, “Anh xem, đây chẳng phải là không cần hồi đáp, không muốn độc chiếm à?”
Thật sự yêu một người, sẽ không có cái gọi là không cần hồi đáp, không muốn độc chiếm.
Nhưng cũng sẽ không chỉ mong hồi đáp, chỉ muốn độc chiếm.
“… Cảm ơn anh.”, Nam Gia nhỏ giọng nói.
Sau đó, cả hai đều không nói gì nữa.
Nam Gia tựa vào bả vai Châu Liêm Nguyệt, lắng nghe tiếng gió vi vu lướt qua mặt hồ, xuyên qua rừng cây.
Bất ngờ là, trong lòng lại có cảm giác bình yên lâu lắm rồi không có được.
Giống như không cần ra sức theo đuổi thứ gì, cũng chẳng cần phải suy nghĩ điều chi.
Đúng như lời Châu Liêm Nguyệt nói, thuận theo tự nhiên.
Giao cho thời gian..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...