Châu Liêm Nguyệt không nán lại chỗ Khuất Minh Thành lâu, vì anh nhận được một cuộc điện thoại.
Chú tư Châu Quý Phan muốn gặp anh.
Châu Quý Phan sống ở vùng ngoại thành, trong một căn biệt thự hiện đại được thiết kế để dành riêng cho việc an dưỡng.
Ông ta có bệnh về đường hô hấp khá nghiêm trọng, mấy năm gần đây đã trở thành khách quen của bệnh viện, không ít người khuyên ông ta nên tạm thời lùi về tuyến sau, sang nơi có không khí trong lành như New Zealand để nghỉ ngơi cho khỏe.
Châu Quý Phan chưa bao giờ chịu nghe, kể cả khi Bắc Thành vào mùa sương mù nghiêm trọng nhất, ông ta vẫn giữ vững cương vị.
Châu Liêm Nguyệt chưa từng khuyên nhủ, cũng không bao giờ muốn rước đen đủi vào mình.
Anh rất hiểu Châu Quý Phan, một tên cáo già say mê quyền lực, rất giỏi luồn cúi, e là có chết cũng phải chết trên đống hợp đồng, gục trên bàn làm việc.
Lúc Châu Liêm Nguyệt đến, Châu Quý Phan mới ra khỏi bể bơi được điều chỉnh nhiệt độ ổn định.
Còn chưa bơi được một vòng, ông ta đã thở hồng hộc, làm cho tay trợ lý hoảng hốt chạy tới đưa khăn tắm và chai thuốc xịt cho ông ta.
Châu Quý Phan quắc mắt liếc tay trợ lý một cái, anh ta vội vội vàng vàng cất chai thuốc xịt đi.
Đây cũng là một cái tính lập dị khác của Châu Quý Phan, không thích bày ra vẻ suy yếu trước mặt người ngoài.
Nhất là trước mặt Châu Liêm Nguyệt.
Châu Quý Phan khoác áo choàng tắm, ngồi xuống ghế sofa, một lát sau, người giúp việc đã bưng món tổ yến chưng tuyết lê bổ phế lên.
Mỗi lần đến đây, Châu Liêm Nguyệt đều bị cái vẻ yếu còn cậy mạnh này của Châu Quý Phan làm cho buồn cười.
Anh ngồi xuống đối diện Châu Quý Phan, vẻ mặt trông chẳng còn chút hứng thú nào, anh hờ hững hỏi: “Chú tư tìm cháu có việc gì?”
Châu Quý Phan nói: “Độ trước bận, mới không chú ý mà anh đã để xảy ra bao nhiêu chuyện như thế rồi.
Việc làm ăn lúc nào cũng phải chú ý đến hòa khí mới sinh lợi được, dạo nọ anh còn hợp tác với nhà họ Thiệu, quay ngoắt đi một cái đã phá hợp đồng thì thôi, đằng này còn tống thằng con trai duy nhất của nhà người ta vào đồn cảnh sát.
Sao, anh muốn đóng góp cho ủy ban kỷ luật à? Sau này ai còn dám yên tâm hợp tác với anh nữa?”
Châu Liêm Nguyệt khẽ cười một tiếng, “Chuyện này nhà họ Chu còn chưa nói gì, vậy mà chú tư đã vội lo hộ cháu rồi.”
Gương mặt Châu Quý Phan đột nhiên biến sắc.
Sao ông ta lại không nghe ra, Châu Liêm Nguyệt đang cố ý dùng nhà họ Chu để chọc tức ông ta.
Năm Châu Liêm Nguyệt mười bảy tuổi, Châu Thúc Tông qua đời, khi ấy Châu Hy mới chín tuổi, mà không lâu sau lại bị mù.
Tai nạn mất mạng, lại đang độ tuổi khỏe mạnh, tất cả mọi người đều không nghĩ ông ấy sẽ để lại di chúc, vậy nhưng lại bất ngờ phát hiện ra một bản di chúc đã được công chứng từ hơn nửa năm trước.
Ngoài dự đoán của mọi người, trong di chúc, bố Châu chuyển toàn bộ cổ phần công ty dưới tên ông cho Châu Hy, chỉ để lại một phần bất động sản, tức là căn biệt thự ở Tây Sơn cho Châu Liêm Nguyệt.
Hành động này mặc dù khiến mọi người không sao hiểu nổi, nhưng trong mắt những kẻ lòng ôm tư tâm này, đứa bé thì chưa trưởng thành, đứa lớn lại không có cổ phần công ty, chẳng phải là dễ bề bắt nạt hay sao?
Thế nhưng, trong lúc bầy lang sói đang rình rập, Châu Quý Phan lại ra tay giúp đỡ Châu Liêm Nguyệt, hứa sẽ thay Châu Liêm Nguyệt trải đường, để anh tiếp tục việc học, sau này đảm bảo cho anh có thể về công ty của gia tộc làm việc, hơn nữa còn giữ chắc toàn bộ số tài sản nên thuộc về Châu Hy.
Sau khi Châu Liêm Nguyệt tốt nghiệp đại học, ông ta lại thay Châu Liêm Nguyệt sắp xếp một cuộc hôn nhân, kết quan hệ thông gia với nhà họ Chu.
Mà Châu Liêm Nguyệt cũng không hề làm Châu Quý Phan thất vọng, thận trọng tiêu diệt từng phần, khiến phe cánh của ông cả và ông hai nhà họ Châu cùng các cổ đông khác phải cun cút nghe lời, đưa Châu Quý Phan nhảy vọt lên thành kẻ độc tài của nhà họ Châu.
Ai cũng nghĩ, mấy năm nay nội bộ nhà họ Châu cực kỳ bình yên, nhưng Châu Liêm Nguyệt mượn thế lực của nhà họ Chu, đã dần dần tước mất quyền lực của Châu Quý Phan, trong tối trong sáng đè đầu ông ta lại.
Mỗi lần có cơ hội gặp, Châu Quý Phan lại mỉa mai Châu Liêm Nguyệt đôi ba câu, hòng thu dây cương trong tay chặt hơn một chút.
Nhưng Châu Liêm Nguyệt chưa bao giờ là chó săn của ông ta.
Mấy năm gần đây, ông ta ngày càng rõ ràng mình đã dưỡng hổ di họa[1].
[1] Nuôi hổ lớn sẽ để lại tai họa về sau.
Châu Quý Phan phẩy tay quẳng một cái, chiếc thìa rơi tõm vào bát, nước canh bắn cả ra ngoài, ông ta cười lạnh một tiếng: “Mang nhà họ Chu ra để dọa tôi à? Sau này nếu nhà họ Chu có chuyện gì, người đầu tiên bị trừ khử chính là anh!”
Châu Liêm Nguyệt vẫn tỏ ra điềm tĩnh, anh chỉ hỏi bằng giọng hờ hững: “Chú tư còn gì dạy bảo nữa không?”
Châu Quý Phan liếc anh một cái, rồi lạnh lùng nói: “Nếu anh đã định dựa dẫm vào nhà họ Chu, thế có phải lại quên, anh là người có vợ rồi hay không? Chu Celine không so đo với anh, anh lại được nước làm tới, có nghĩ đến việc những người khác của nhà họ Chu sẽ ra tay hay không? Châu Liêm Nguyệt, tiền đồ của anh vẫn còn dài, thế mà lại chỉ vì một đứa con gái…”
Châu Liêm Nguyệt khẽ bật cười, “Năm đó nếu cháu có thể vì Châu Hy mà đồng ý làm trâu làm ngựa cho chú tư, tại sao bây giờ lại không thể vì một người phụ nữ khác?”
Không cho Châu Quý Phan có cơ hội mở miệng, Châu Liêm Nguyệt nâng cổ tay nhìn đồng hồ rồi đứng dậy, “Chú tư vẫn nên dưỡng bệnh cho tốt đi, nếu không cháu phí công thay mấy người cày cuốc, còn chưa đủ để cứu lại giá cổ phiếu giảm do chú đổ bệnh.
Sau này nếu có dị nghị gì về quyết sách của cháu, đề nghị chú làm theo trình tự của hội đồng quản trị.
Còn về việc cá nhân, thứ cho cháu không cần xin phép bất cứ ai cả… Chú tư nghỉ ngơi đi, mai cháu lại cho người mang tổ yến đến cho chú.”
Anh xoay người, nghe thấy Châu Quý Phan vừa thở hồng hộc vừa nói sau lưng anh: “Rồi sẽ có lúc mày trèo cao ngã đau!”
Anh chẳng buồn đáp lại.
Kẻ miệng cọp gan thỏ mới cần phải phô trương như vậy.
***
Nam Gia chính thức đóng máy cho “Mười ba ngày trên Tân Cảng”, ngay sau đó phải tham gia vào chiến dịch tuyên truyền cho “Chim sẻ xám”.
Trong tuần đầu tiên công chiếu, doanh thu phòng vé của “Chim sẻ xám” vượt mốc năm tỷ, trong ngành phân tích có lẽ đến hết đợt sẽ đạt được con số từ mười lăm cho tới mười tám tỷ.
“Chim sẻ xám” được đầu tư chưa đến một tỷ, lại là phim huyền nghi[2], thành tích như thế này đã là vượt quá sự kỳ vọng rồi.
[2] Là thể loại phim hồi hộp ly kỳ kịch tính, có tính suy luận và trinh thám cao.
Buổi chiều, Châu Liêm Nguyệt ngồi trong văn phòng xem văn kiện thì trợ lý Hứa gõ cửa tiến vào.
Anh ta nói công ty bao rạp, nhằm ủng hộ cho bộ phim điện ảnh do công ty đầu tư, hỏi Châu Liêm Nguyệt có đi hay không.
Châu Liêm Nguyệt chẳng buồn ngẩng đầu, “Có phải cậu thấy tôi nhàn lắm không?”
Trợ lý Hứa cười, “Vậy thì tôi nhân thể xin phép anh chuyện này nhé.
Hôm nay tôi có thể tan ca sớm không? Bạn gái tôi chưa bao giờ được xem phim kiểu bao rạp, tôi muốn đưa cô ấy đi.”
Châu Liêm Nguyệt ngẩng đầu, nhìn anh ta.
Người này on call 24 tiếng, vậy mà vẫn có thời gian tìm bạn gái?
Trợ lý Hứa cười bảo: “Tối nay anh không có xã giao, cũng không cần đến tôi.”
“…”, Châu Liêm Nguyệt đồng ý, xua tay, bảo anh ta mau biến đi.
Công ty chỉ yêu cầu tăng ca trước và sau những dự án lớn, bình thường vẫn cho mọi người tan ca đúng giờ.
Hôm nay là thứ Sáu, lại có hoạt động bao rạp chiếu phim, vừa hay đến lúc tan tầm, chưa đến mười lăm phút, cả một tầng lầu đã sạch bóng người.
Châu Liêm Nguyệt châm một điếu thuốc, đứng dậy, đi đến bên cửa sổ.
Cách công ty không xa có một khu trung tâm thương mại, mặt tiền của rạp chiếu phim ở tầng bảy treo một tấm biển quảng cáo lớn, mà trên đó chính là poster của “Chim sẻ xám”, cách một khoảng thế này, chẳng còn nhìn rõ mặt của nhân vật nữa.
Châu Liêm Nguyệt gọi nội tuyến cho phòng hành chính, may mà nhân viên vẫn chưa về.
Anh nhờ nhân viên hành chính đặt vé hộ, suất chiếu đêm.
Sau khi rời công ty, Châu Liêm Nguyệt về thẳng chỗ Châu Hy.
Hai anh em cùng ăn tối, rồi vào thư phòng, Châu Hy nghe kịch truyền thanh, còn Châu Liêm Nguyệt thì lấy notebook ra kiểm tra mail.
Mặt bàn bỗng rung lên, Châu Liêm Nguyệt đẩy gọng kính, đưa mắt lên nhìn, là Châu Hy có điện thoại.
Châu Hy chộp lấy chiếc điện thoại như phản xạ có điều kiện, rồi ấn nút nguồn, từ chối cuộc gọi.
Châu Liêm Nguyệt hỏi: “Ai gọi đấy? Sao không nghe?”
“Không biết… Không cần quan tâm…”
Không lâu sau, điện thoại lại rung lên, Châu Hy tiếp tục tắt đi ngay lập tức.
Châu Liêm Nguyệt đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, “Đưa anh xem.”
“Không có ai thật mà…”, Châu Hy giấu điện thoại ra sau lưng.
“Có phải điện thoại quấy rầy không?”, giọng Châu Liêm Nguyệt trở nên nghiêm nghị hơn hẳn.
Châu Hy biết, liên quan đến vấn đề an toàn của cô, Châu Liêm Nguyệt cực kỳ hà khắc, cuối cùng, cô đành phải đưa điện thoại cho Châu Liêm Nguyệt.
Anh mở ra, vuốt xuống dưới, một loạt cuộc gọi nhỡ, đều là của Tô Tinh Dư.
Châu Liêm Nguyệt nghiêm túc hỏi: “Cậu ta quấy rầy em à?”
“Không có! Không phải…”, Chây Hy gục đầu xuống, “Tại em… hai tuần trước, có một buổi tối không nhịn được nên gọi cho anh ấy, lúc sau lại không biết nói gì, im lặng chừng mười giây thì cúp máy.
Chắc là anh ấy lo cho em, nên mới… Nhưng em không hề bắt máy.”
Trong lúc nhất thời, Châu Liêm Nguyệt không lên tiếng.
Châu Hy nhỏ giọng nói: “Anh, em xin lỗi…”
Châu Liêm Nguyệt lắc đầu, “Anh cứ nghĩ em đã sớm quên được cậu ta rồi.”
“Chuyện anh không làm được, đương nhiên em cũng không làm được.
Bằng không sao anh em mình lại do một mẹ sinh ra chứ?”, cô tự nói đùa.
Châu Liêm Nguyệt vỗ lưng cô, “Đi, thay quần áo rồi ra ngoài.”
“Đi đâu?”
“Ra ngoài shopping.
Đi xem phim đêm.”
“Ok luôn!”, Châu Hy thay đổi cảm xúc nhanh như cắt, lập tức đứng dậy khỏi ghế rồi gọi với ra bên ngoài, “Chị Chân! Chị Chân! Giúp em thay quần áo!”
Châu Hy đi dạo một vòng quanh khu mua sắm, suốt dọc đường không để cái miệng nghỉ lấy một phút, không phải takoyaki thì cũng là trà sữa kem cheese.
Châu Liêm Nguyệt đi theo cô, chỉ phụ trách thanh toán, kiên nhẫn của cả đời anh chắc dồn hết cả vào đây.
Châu Hy rất mẫn cảm với tầm mắt của người xung quanh, hễ cảm thấy có người đang nhìn con mắt giả của mình, cô sẽ lại nghiêng đầu, cười với người ta một cái.
Trước cửa một gian hàng mỹ phẩm, có một cô bé đã quan sát Châu Hy một lúc lâu, cuối cùng cũng lấy dũng khí để đến hỏi cô, mắt cô là mắt giả ư, hay là đeo kính áp tròng.
Châu Hy cười bảo: “Giả đấy.
Đẹp không?”
“Đẹp, giống mắt của búp bê BJD[3] ấy.”
[3] Loại búp bê mô phỏng giống người thật, có các khớp linh hoạt.
…
Châu Liêm Nguyệt không hề xen ngang, kiên nhẫn đứng sau Châu Hy, để hai cô gái nói chuyện với nhau về những chủ đề anh không tài nào hiểu nổi.
Sau khi được thỏa mãn sự hiếu kỳ, cô bé kia cũng rời đi.
Châu Liêm Nguyệt dẫn Châu Hy vào thang máy lên tầng bảy, ngồi chờ đến giờ phim chiếu.
Trong sảnh trước rạp, Châu Hy lại đòi mua một hộp bắp rang bơ.
Châu Liêm Nguyệt nghi ngờ, “Vẫn nuốt trôi được?”
“Bắp rang bơ tiêu hóa ở ngăn dạ dày khác.”
Không nghe thấy Châu Liêm Nguyệt đáp lời, Châu Hy cười bảo, “Xem ra anh già thật rồi, bắt đầu có sự khác biệt thế hệ với em rồi đấy.”
Vào rạp chiếu phim, ngồi xuống được một lúc rồi mà Châu Hy vẫn không nghe thấy có người khác vào, cô liền hỏi: “Đặt bao hết à?”
“Ừ.”
“À.”, Châu Hy tủm tỉm cười, “Bao từ trước rồi, chỉ là tiện tay mếch em đi theo thôi.”
Châu Liêm Nguyệt vỗ nhẹ vào đầu cô một cái.
Rất nhanh, trên màn hình bắt đầu chiếu phần giới thiệu đầu phim, vài phút sau, đèn tắt, con dấu rồng[4] hiện ra.
[4] Tại phần đầu của phim chiếu rạp ở Trung Quốc hay xuất hiện biểu tượng con rồng vàng kèm theo dòng chữ “Chứng nhận cho phép công chiếu”.
Phim điện ảnh không giống phim truyền hình, thông tin từ những đoạn hội thoại không nhiều, Châu Hy chỉ dựa vào âm thanh, rất khó để nghe hiểu toàn bộ.
Nhưng cô không lên tiếng hỏi, bởi cô cảm nhận được, từ khi Nam Gia xuất hiện, Châu Liêm Nguyệt liền trở nên cực kỳ trầm mặc.
Trong phim, giọng Nam Gia không mấy giống lúc bình thường, vì hòa vào cùng vai diễn nên giọng nói nghe trầm thấp hơn, uể oải hơn, có cảm giác khàn khàn.
Thậm chí mới đầu cô còn không nghe ra, là vì cảm giác bầu không khí xung quanh Châu Liêm Nguyệt đột nhiên thay đổi, cô mới hiểu.
À.
Châu Liêm Nguyệt vắt chân, cả người ngả về sau, một cánh tay đặt lên tay vịn bên ghế.
Lần đầu tiên anh nắm được toàn bộ câu chuyện trong phim.
Trong phim, tại thành phố nhỏ nơi biên thùy, khắp nơi đều là những tán cây cao lớn, che kín ánh mặt trời, phủ dày một màu xanh thẫm, dường như xuyên qua màn hình có thể ngửi được mùi ẩm ướt, hôi nồng.
Nam Gia diễn vai người chị gái, vừa xuất hiện đã yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với bạn trai của em gái mình, cho đến khi trên tivi phát tin tức, cảnh sát tìm thấy một thi thể trong rừng…
Cảnh sát lập tức triển khai kế hoạch điều tra, tất cả mọi manh mối đều dồn về người chị.
Người chị lại biết thật ra hung thủ là anh bạn vẫn luôn thầm mến mình, thậm chí còn từng giúp mình khi học tiểu học.
Vợ của anh bạn ấy lại sắp sinh, mà người chị đã sớm mất đi niềm tin và nhiệt huyết với cuộc sống này, thế nên quyết định tự sát để gánh tội thay.
Cũng chính là, cảnh quay Châu Liêm Nguyệt thấy vào hôm đến thăm ban.
Nam Gia ngồi trên khung cửa sổ, độc thoại những lời sau cuối, rồi gieo mình từ trên ô cửa sổ xuống.
Cảnh này hoàn toàn không có nhạc.
Yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có những miếng nhựa trên ô cửa sổ là loạt soạt táp vào nhau.
Hình ảnh trên phim, so với cảnh tượng tận mắt chứng kiến tại trường quay, còn có cảm giác tiêu điều ảm đạm khiến người ta rùng mình hơn.
Châu Liêm Nguyệt bất giác tháo kính xuống, nhắm mắt lại, day day sống mũi.
Gần như là khó có thể kiềm chế được.
Nhớ đến ngày ấy anh ngồi trong xe, còn cô ngồi trong lòng anh rơi lệ.
Qua một lúc lâu, Châu Liêm Nguyệt mới đeo kính lên, tiếp tục xem.
Cô em gái không tin chị mình là hung thủ, vẫn muốn tiếp tục điều tra, cuối cùng cũng tìm ra được hung thủ thật sự, đồng thời cũng biết được một chuyện khiến người ta không thể chấp nhận nổi: Hồi cấp Hai, bố dượng đã từng xâm hại tìиɧ ɖu͙© chị gái mình những hai năm.
Hung thủ, bạn từ hồi tiểu học của người chị, là người duy nhất mơ hồ biết chuyện này.
Năm ấy, anh ta đã từng cầm gạch phang ông bố dượng đến chảy máu đầu.
Dạo trước đó, người vợ đang mang thai của hung thủ bị quấy rối tìиɧ ɖu͙© ở quán ăn khuya.
Kẻ quấy rối, lại là gã bố dượng.
Hung thủ bị thù cũ hận mới thôi thúc, bèn thó con dao của sạp hoa quả, bám theo gã bố dượng kia vào rừng, nhân lúc gã không cảnh giác liền đâm chết gã, sau đó giấu hung khí, xóa sạch mọi dấu vết…
Mà cuối cùng người em gái cũng hiểu được, tại sao chị gái lại luôn tỏ ra xa cách với mình, thậm chí xuống tay cướp cả bạn trai của mình.
Hóa ra, mục tiêu ban đầu của gã bố dượng, lại chính là cô em gái.
Là người chị, đã thay cô ấy gánh lấy cơn ác mộng này.
Cuối cùng, hung thủ cũng phải đền tội.
Người em gái đến thăm mộ bố và chị gái mình.
Khi trở về, cô đi xuyên qua một cánh rừng nhiệt đới dường như không có điểm tận cùng.
Cảnh phim quay về quá khứ, hai cô bé rạng rỡ, hồn nhiên, mặc bộ váy hoa nhí chạy tung tăng giữa rừng cây.
Bất chợt, cô chị dừng lại, kéo em gái ngồi xổm xuống, nhìn vào lùm cỏ.
“Ở đây có một con chim này!”
“Hình như nó bị thương rồi…”
“Mình đưa nó về nhà đi.”
“Nó là chim gì thế?”
“Không biết… Cánh của nó màu xám, thế thì gọi là chim sẻ xám đi…”
Màn ảnh tối lại.
Lát sau, bản nhạc cuối phim cất lên, giai điệu sầu muộn bi thương.
Châu Liêm Nguyệt không nói gì, cũng không động đậy.
Nhớ lại lời chị Quan từng nói với anh, Nam Gia muốn thử vai nữ hai, tự cô nói không là cô thì không ai diễn được.
Lúc này, sau khi biết được chân tướng, rốt cuộc anh đã hiểu vì sao.
Chỉ có Nam Gia mới có thể hiểu được cuộc sống âm u của nhân vật này.
Thế nên cô mới nói, sống thật ra là chết đi hết lần này đến lần khác, không được giải thoát, cứ luẩn quẩn trong vòng lặp vô hạn của cái chết.
Mà anh, thậm chí cũng đã từng là người khiến cô “chết” thêm một lần.
Mu bàn tay bỗng có cảm giác âm ấm, Châu Liêm Nguyệt hoàn hồn, nhận ra là tay Châu Hy.
“… Sao thế?”, Châu Liêm Nguyệt khàn giọng hỏi.
Châu Hy nghiêng đầu, “nhìn” anh, “Anh, mình có thể nào mãi mãi làm chuyện đúng được không? Ví dụ như, em biết không nên gọi cho Tô Tinh Dư, nhưng vẫn gọi cho anh ấy.
Con người sẽ có lúc yếu đuối, sẽ cô đơn, sẽ cảm thấy, sống cũng chỉ thế mà thôi, không thú vị.”
“… Em muốn nói gì?”
Châu Hy cười, “Em muốn nói với anh là, em biết anh bán mạng cho nhà họ Châu như vậy, đều là vì anh cảm thấy nợ em.
Nhưng mà, không cần thiết… Cũng giống như, cứu sống con chim sẻ xám kia, không phải lỗi của người chị… Mắt em mù, cũng không phải lỗi của anh.”
Châu Liêm Nguyệt im lặng.
Châu Hy cầm tay anh, “Những lời này, em vẫn luôn muốn nói với anh.
Trong hai anh em mình, anh mới là người không thể thản nhiên đối mặt với chuyện em bị mù.
Mọi người đều hiểu lầm anh, nhưng em biết thật ra anh là người rất dịu dàng.
Nhưng mà… nhưng mà em không muốn như thế này nữa, anh đừng nghĩ em là trách nhiệm của anh nữa.
Bởi vì là trách nhiệm của anh, nên anh cứ lo lắng quá mức, hóa ra lại thành trói buộc em.
Em không hề vui vẻ, em muốn được tự do đi trên đường, kể cả đột nhiên bị tai nạn, thì đấy là số mệnh của em.
Em yêu ai, bị ai làm tổn thương, đấy cũng là số mệnh của em.
Đừng cố cứu em nữa…”
Châu Liêm Nguyệt chậm rãi thở dài một hơi, “… Xin lỗi.
Anh không phải là anh trai tốt.”
Châu Hy lắc đầu, “Anh cực kỳ tốt.
Nhưng mà anh không tự do.
Mà sự mất tự do của anh, là do em gây nên…”
“Đừng nói thế.”
Đèn trong rạp bừng sáng, Châu Liêm Nguyệt nheo mắt lại.
Hai anh em vẫn ngồi yên tại chỗ, màn hình đang chiếu danh sách đoàn làm phim.
Trầm mặc một hồi lâu, Châu Hy bỗng hỏi: “Anh, anh đang nghĩ gì đấy?”
Châu Liêm Nguyệt nhìn cô, một lúc sau mới nghiêm túc hỏi: “Em có từng nghĩ đến việc, rất có thể, em sẽ mất đi cuộc sống hiện tại không?”
“Cuộc sống như thế nào cơ? Kiểu cơm đưa tận miệng áo mặc tận tay à?”, Châu Hy cười, “Cũng không đến nỗi ấy nhỉ, mà nếu không qua được, thì anh cũng vào showbiz đi, khuôn mặt này của anh đáng giá hàng tỷ đấy.”
Châu Liêm Nguyệt: “…”
Châu Hy nhún vai, “Chẳng sao cả.
Cùng lắm thì, em xin chị Nam Gia bao nuôi là được rồi.
Anh muốn đi cùng không?”
Châu Liêm Nguyệt im lặng một cách tuyệt đối.
Châu Hy phì cười, kéo cổ tay Châu Liêm Nguyệt, “Đi thôi, đi thôi.
Em cũng sẽ mặc kệ anh đấy, em về gọi điện cho Tô Tinh Dư.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...