Đêm qua anh ở đâu?

Có tiếng khịt mũi. “Tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ chả bỏ đi đâu cả... trừ phi anh ta yêu cầu thế?”
“Cô ta làm gì ấy nhỉ, giáo viên hay gì?”
“Y tá, chắc thế.”
“Cô có tưởng tượng được không? Hôm nay cô chỉ là một phó thường dân mà ngày mai chồng cô đã là một siêu sao.”
The Thé cười lăn lộn vì câu này. “Tôi không thấy Martin có nguy cơ trở thành sao giăng gì hết. Tôi nghĩ nguy cơ đó là về phần tôi, đúng chứ hả?”
Tóc Mái nhả vòng khói cuối cùng và dụi mẩu thuốc vào chậu rửa. “Họ bó tay thật rồi,” cô ta tuyên bố với sự tự tin của một người đã đi khắp nơi, thấy mọi thứ, gặp đủ loại người. “Cô ấy dễ thương mà nhút nhát, còn anh ta là một vị thần. Y tá đời nào mà sánh đôi với thần thánh cho được.”
Là bác sĩ dinh dưỡng chứ! cô những muốn hét lên. Nếu mổ xẻ cuộc hôn nhân của tôi và hủy hoại cá tính của tôi thì mẹ kiếp ít nhất cũng phải nói cho đúng chứ!
Cả hai người rón rén bỏ kẹo cao su vào miệng để tránh động vào lớp son bóng trên môi, đóng xắc lại và rời khỏi đó mà không nói thêm lời nào. Nỗi nhẹ nhõm của Brooke tưởng chừng như sờ thấy được, đến nỗi khi rốt cuộc cũng được ra khỏi buồng vệ sinh, cô thậm chí còn không nhận thấy người phụ nữ đang tựa vào góc trong cùng của dãy bồn rửa tay, lưng quay vào gương, đang soạn gì đó trên điện thoại di động.
“Xin lỗi vì tôi hỏi đường đột, nhưng cô là Brooke Alter phải không?”
Brooke hít vào gấp gáp khi nghe thấy tên mình. Lúc này cô thà chọn một đội thi hành án tử hình còn hơn là một cuộc đối thoại nữa.
Người phụ nữ quay lại đối diện với cô đoạn chìa tay ra, và Brooke lập tức nhận ra chị là một diễn viên điện ảnh- truyền hình rất nổi tiêng và rất được trọng vọng. Brooke cố làm ra vẻ cô không biết gì về ngõ ngách đời tư của người phụ nữ này - từ tất cả các nhân vật mà chị đã đóng trong các phim tình cảm hài trong suốt nhiều năm cho đến cái sự thật phũ phàng là chồng chị đã bỏ chị khi chị bụng mang dạ chửa được sáu tháng để đi theo một vận động viên quần vợt không chuyên - nhưng thật tệ nếu vờ như cô không nhận ra đó là Carter Price (1). Người ta có thể không nhận ra Jeifer Aniston hoặc Reese aitherspoon không? Thôi xin đi.
(1) Carter Price: nhân vật hư cấu.
“Tôi là Brooke đây,” cô khẽ nói với giọng dịu dàng đến mức chính cô cũng thấy giọng mình nghe buồn buồn.
“Tôi là Carter Price. Ôi trời... thậm chí tôi đã không nhận ra... Ồ, tôi rất tiếc...”
Tay Brooke lập tức đưa lên mặt. Carter đang nhìn cô chằm chằm với sự cảm thông sâu sắc đến độ cô tin chắc rằng đã có gì đó rất không ổn.

“Cô đã nghe thấy những gì mấy con bò cái kia nói rồi, phải không?”
“Tôi, ờ, thực ra tôi không...”
“Cô đừng có nghe họ hoặc thậm chí nghe bất kỳ ai giống bọn họ! Họ là những kẻ xinh đẹp, ngu ngốc, lố bịch, và họ nghĩ rằng họ hiểu, rằng họ có chút khái niệm mơ hồ về tình trạng hôn nhân bị phơi bày trước công chúng là như thế nào, nhưng họ chẳng biết cái gì hết. Tuốt tuột.”
Hừm. Không phải là điều cô mong đợi, nhưng rất đáng hoan nghênh.
“Cảm ơn,” Brooke nói và đưa tay ra đón chiếc khăn giấy từ tay Carter. Cô tự nhủ mình phải nhớ kể cho Nola rằng Carter đã đưa cho cô chiếc khăn giấy, rồi ngay lập tức cô thấy nghĩ thế thật ngớ ngẩn.
“Nghe này, cô không quen biết gì tôi cả,” Carter nói, những ngón tay dài duyên dáng của chị huơ trên không trung, “nhưng tôi mong hồi đó có ai bảo ình biết rằng mọi chuyện chắc chắn rồi sẽ khá lên thôi. Mỗi câu chuyện dù thú vị hay tởm lợm đến mức nào thì cuối cùng cũng bị lãng quên. Những kẻ trục lợi luôn sống bằng những điều bất hạnh mới của người khác, thế nên nếu cô giữ được bình tĩnh và từ chối bình luận thì tình hình sẽ khá lên.”
Brooke bị chi phối vì sự kiện Carter Price đứng ngay bên cạnh cô và tin tưởng giãi bày tâm sự với cô về chồng cũ của chị - được cho là nam diễn viên đẹp trai nhất, tài năng nhất, được tôn sùng nhất trong thế hệ của họ - đến nỗi cô quên cả nói năng.
Hẳn là cô phải im lặng lâu hơn cô nghĩ, vì Carter quay lại tấm gương với thỏi phấn che khuyết điểm trên tay và nói, “Chúa ơi, đó đâu phải việc của tôi, phải không nào?” trong lúc thoa nhẹ một vòng dưới mắt trái.
“Không! Điều đó cực kỳ bổ ích, và rất đáng cảm kích,” Brooke nói mà chắc chắn điều mình thốt ra nghe rất ngây ngô non nớt.
“Đây,” Carter nói rồi đưa cho cô ly rượu sâm banh còn đầy nguyên. “Cô cần thứ này hơn tôi.”
Ở vào bất kỳ tình huống nào khác thì Brooke hẳn đã lịch sự từ chối, nhưng tối nay cô lại đồng ý với Carter, ngôi sao điện ảnh cực kỳ đặc sắc, và uống một hớp cạn ly. Cô chẳng thể nói cô sẽ trả những gì để có thêm một ly nữa - đó là điều cấm kỵ.
Carter nhìn cô đầy vẻ ủng hộ và gật đầu. “Cảm giác như cả nhân loại được mời đến nhà cô vậy, và mỗi người đều có gì đó để nói về nó.”
Chị ấy mới dễ mến làm sao! Bình dị làm sao! Brooke cảm thấy có lỗi vì những lần cô buôn chuyện với Nola rằng không hiểu tính đành hanh hay bộ ngực bơm hỏng của Carter đã khiến gã chồng cũ của chị rơi vào tay cô vận động viên teis kia. Cô sẽ không bao giờ suy đoán kiểu khốn nạn như thế đối với ai đó mà cô không biết nữa.
“Vâng, chính xác là thế,” Brooke nói và vỗ bàn tay lên chậu rửa để nhấn mạnh ý kiến của mình. “Và tệ nhất là họ nghĩ rằng điều đó hoàn toàn là có thật. Chỉ để giả định một cách máy móc rằng bất kỳ cái gì được in trong những bài báo đó đều là chính xác, thế đấy, thật là lố bịch.”

Carter thôi không gật gù nữa khi nghe câu cuối này, đầu chị hơi nghếch lên. Một thoáng sau, chị lộ vẻ hiểu ra. “Ồ, thế mà tôi không nhận ra.”
“Không nhận ra gì kia ạ?”
“Rằng cô nghĩ là anh ta không làm việc đó. Cưng này, những bức ảnh ấy...” Giọng chị nhỏ xuống. “Này, tôi biết điều đó rất thê thảm - tin tôi đi, trước đây tôi đã trải qua những chuyện như thế này rồi - nhưng cứ phủ nhận mãi nào có ích gì.”
Cứ như Carter Price vừa thụi cho cô một cú vào bụng dưới. “Nghe này, tôi chưa xem những bức ảnh đó, nhưng tôi biết rõ chồng tôi, và tôi...”
Cửa phòng vệ sinh nữ mở toang và một phụ nữ trẻ xuất hiện. Cô ta mặc một bộ váy kèm áo vest trơn bóng, đeo tai nghe bluetooth, và tấm phù hiệu buộc dây quàng trên cổ. “Carter à? Chúng tôi phải đưa chị vào chỗ ngay bây giờ.” Cô ta quay sang nhìn Brooke. “Chị có phải Brooke Alter không?”
Brooke chỉ gật đầu, lòng thầm mong người phụ nữ này đừng có ý kiến ý cò gì thêm về Julian cả. Cô không thể luận giải thêm ý kiến nào nữa.
“Người quản lý của Julian nhờ tôi báo với chị rằng họ đã đưa Julian vào hậu trường rồi, nhưng chị cứ về chỗ của chị trong khán phòng và anh ta sẽ cử ai đó đến đón chị ngay trước khi Julian ra sân khấu.”
“Cảm ơn,” cô trả lời. Cô nhẹ lòng vì sẽ không phải gặp Leo hay Julian nhưng lo lắng vì phải tự vào trong rạp một mình.
Cô lo lắng là thừa. “Tôi sẽ đưa cả hai người đi bây giờ nếu các vị đã xong xuôi.”
Carter liếc nhanh sang Brooke với nụ cười rất tươi. “Chúng tôi xong xuôi rồi,” chị nói và nắm tay Brooke. “Phải không?”
Thật kỳ quái. Chỉ trong vòng một phút đồng hồ, một trong những nữ diễn viên nổi tiếng nhất trên đời vừa tuyên bố rằng chị ta nghĩ là chồng Brooke đang ngoại tình và rồi ngay lập tức khoác tay cô cùng diễu qua đám đông cứ như họ đã là bạn bè cả vài chục năm nay rồi. Mặt Brooke hẳn phải lộ vẻ bối rối và ghê tởm, rất không thoải mái; trong khi cô gái đeo phù hiệu chỉ chỗ cho Brooke ở hàng thứ tư từ sân khấu xuống thì Carter nghiêng lại gần cô thì thầm, “Thật vui khi được gặp cô. Và cô sẽ vượt qua được lúc này, tôi chắc đấy. Nếu tôi có thể vượt qua thì ai cũng vượt qua được. Còn về buổi diễn ngay lúc này đây thì hãy nhớ cười tươi, cười tươi và cười tươi. Tối nay các máy quay kia đều sẽ chĩa về phía cô, chỉ mong cô suy sụp, vậy đừng cho họ cái họ muốn.”
Brooke gật đầu, không mong gì hơn là cô có thể nhấn một cái nút thần kỳ để được đưa ngay về với Nola và Walter, mặc chiếc quần thụng vải bông yêu thích của cô. Nhưng thay vì thế, cô ngồi vào chỗ. Và cô mỉm cười.
Cô cứ toe toét cười như bị chập mạch suốt tiết mục độc tấu hài mở màn của Jimmy Kimmel, tiết mục biểu diễn của Carrie Undervvood, một bài hát kèm vũ điệu song ca của Justin Timberlake và Beyoncé, một đoạn phim được thu từ trước, và một tiết mục rất lạ của Katy Perry. Cơ mặt cô bắt đầu đau ê ẩm thì cô gái ngồi cạnh cô, một cô trong ba chị em nhà Kardashian, cô nghĩ, mặc dù cô chẳng phân biệt được ai với ai cũng như chẳng biết vì sao mà họ nổi tiếng nữa, cúi lại gần cô và nói, “Nói để chị biết, tối nay trông chị thật hấp dẫn. Đừng để những bức ảnh kia làm chị mất tinh thần nhé.”
Dường như cái lúc chỉ có cô và Julian ở phòng khách sạn đã là quá thể lắm rồi, thế còn việc này? Việc này quả thật không thể chịu nổi.

Cô nghe thấy người dẫn chương trình buổi lễ thông báo rằng họ chuyển sang mục quảng cáo, và trước khi cô kịp đáp lại nhận xét của cô gái kia thì Leo đã xuất hiện ở cuối lối đi giữa hàng ghế của cô, cúi khom người xuống để khỏi che lấp tầm mắt người khác và ra hiệu cho cô đi theo gã. Nếu ta vui mừng vì nhìn thấy gã tức là ta biết rằng mọi việc đang khốc liệt đây, cô nhủ thầm. Cười tươi, cười tươi và cười suốt bất chấp cảm giác mê sảng đến kỳ cục, Brooke phớt lờ cái cô có khả năng là một Kardashian kia và lịch sự xin lỗi mỗi khi cô bước qua chân người khác (có phải người cô vừa gần như trèo qua lòng chính là Seal không nhỉ?) - và theo sau Leo ra hậu trường.
“Anh ấy sao rồi?” Cô những muốn chả thèm quan tâm, nhưng hiểu rõ Julian và nỗi sợ sân khấu của anh, cô không thể không thông cảm với anh. Lập tức, bất chấp tất cả những gì đã xảy ra, cô được đưa trở về quá khứ với những lần không đếm xuể cô đã nắm tay anh, xoa lưng anh và cam đoan chắc với anh rằng anh sẽ rất cừ.
“Cậu ấy chỉ nôn có, ờ, mười bảy lần, nên tôi nghĩ chúng tôi sẽ ổn khi lên sân khấu.”
Cô trợn mắt nhìn Leo, gã đang nhìn chằm chặp vào cặp mông một cô gái rất trẻ trong lúc gã dẫn Brooke vào cánh gà bên trái sân khấu. “Thật chứ?”
“Cậu ấy ổn. Chỉ lo lắng một tẹo, nhưng ổn. Tối nay cậu ấy sẽ làm mọi người choáng váng.”
Cô thoáng thấy Julian trong một phần giây trước khi một trợ lý chương trình, người đang chăm chú nghe qua tai nghe, gật đầu và vỗ nhẹ vào vai Julian một cái. Anh và các bạn trong ban nhạc nhanh chóng vào chỗ trước các nhạc cụ của họ. Họ đứng yên phăng phắc đằng sau tấm màn che, và Brooke nghe thấy Jimmy Kimmel đang bông đùa với khán giả, giữ cho lòng nhiệt tình của họ khỏi nguội đi trong mục quảng cáo xen giữa chừng. Người giám sát trong cánh gà đang đếm ngược từ hai mươi giây đổ về, và bàn tay của Julian nắm trên micro đang run rẩy thấy rõ.
Đúng lúc cô nghĩ mình không thể chịu thêm được nữa thì Jimmy Kimmel xướng tên Julian và tấm màn cuộn cao lên, để lộ đám khán giả đông đặc và ồn ào, Brooke băn khoăn liệu Julian có đủ sức làm cho người ta nghe thấy giọng anh hay không. Nhưng rồi tay trống bắt đầu với những âm tap-tap-tap nhẹ nhàng, tay ghi ta chơi vài nốt nhạc buồn, và Julian kề micro vào môi, bắt đầu hát những ca từ đã làm anh nổi tiếng. Giọng nam trung của anh vang vọng khắp sân vận động, làm cho khán giả gần như tức thì im lặng; với Brooke điều này chẳng khác nào một cú điện giật.
Cô hồi tưởng lại lần đầu tiên cô nghe Julian biểu diễn bài “For the Lost” ở quán bar Nick đêm thứ Ba êm dịu đó. Anh đã hát bài hát yêu thích của Brooke và cả hai hoặc ba bài hát mà anh sáng tác, nhưng khi lần đầu tiên anh hát bài hát vừa mới sáng tác thì Brooke sởn cả da gà. Từ đó trở đi, cô đã bao lần đi xem anh biểu diễn, nhưng lúc này cô vẫn bị bất ngờ khi nghe chồng cô hát trải lòng anh ra với hàng triệu khán giả.
Có cảm giác như chỉ vài giây sau, đám đông nổ bùng tiếng hoan hô như điên cuồng, ngây ngất. Julian cúi chào và giơ tay ra hiệu cảm ơn các nhạc công trong ban nhạc, và chỉ một phút sau anh đã rời khỏi sân khấu, micro còn nắm chặt trong tay. Brooke có thể thấy răng anh rất hoan hỉ, run lên vì nỗi phấn khích và lòng tự hào của một người đàn ông đã khuấy động và làm đám khán giả toàn những người trong nghề và các tượng của anh phải hò reo tán thưởng rất lâu. Mắt anh ngời sáng và anh tiến đến kéo Brooke vào vòng tay ôm.
Cô giãy ra và trông anh cứ như vừa bị ai tát vào mặt.
“Đi với anh nào,” anh nói và nắm lấy tay cô. Những người ở hậu trường kéo đến, ngỏ lời chúc mừng và ngưỡng mộ, nhưng Julian chộp lấy tay Brooke kéo cô vào phòng thay đồ của anh. Anh đóng cửa lại đằng sau họ và cười rạng rỡ.
Brooke nhìn thẳng vào mắt anh. “Chúng mình phải nói chuyện về những tấm ảnh đó. Bây giờ không đúng lúc, em biết thế nhưng em không thể lăn tăn thêm nữa. Nếu anh nghe được người ta nói gì... những gì họ cứ nhai nhải suốt với em...”
“Suỵt,” anh nói và đặt một ngón tay lên môi cô. “Chúng mình sẽ nói về mọi chuyện, chúng mình sẽ làm rõ tất cả. Nhưng hãy hưởng thụ giây phút này. Hãy bật vài chai sâm banh! Leo bảo cậu ta sẽ đưa chúng mình đến bữa tiệc hạ màn của Usher ở Geisha House, và anh chắc với em một điều là bữa tiệc đó sẽ rất đỉnh.”
Cả triệu hình ảnh cùng lúc lóe lên trong đầu cô, có cả hình ảnh các phóng viên, những ánh đèn flash, và cả đoàn những phụ nữ đáng khinh dù không được yêu cầu cũng luân phiên nhau đưa ra những lời khuyên làm thếnào để vượt qua đổ vỡ và sỉ nhục. Cô còn chưa kịp nói với Julian rằng cô cần biết sự thật và cô cần sự thật đó ngay bây giờ thì đã có tiếng gõ cửa.
Chẳng ai trong họ mời khách vào, nhưng Leo vẫn xông vào. Samara đứng ngay bên cạnh gã. Cả hai chằm chằm nhìn Brooke.
“Kìa Brooke, cô có sao không?” Samara hỏi với giọng chẳng chút quan tâm.
Brooke nặn ra một nụ cười gượng gạo.

“Các bạn nghe này, CBS muốn làm một cuộc phỏng vấn sau màn diễn.”
“Samara...” Julian mở lời nhưng Leo cắt ngang anh.
“Với cả hai bạn,” gã nói cứ như thông báo ngày thụ án tử hình của họ.
“Ồ, các vị, thôi nào.”
“Tôi biết, Julian à, và tôi xin lỗi, nhưng tôi e rằng tôi phải kéo cậu ra khỏi đây bằng được. Brooke có muốn đi cùng cậu hay không thì tùy” - Samara ngừng lại như muốn nhấn mạnh điều này và nhìn Brooke - “nhưng hãy để tôi chính thức tuyên bố rằng tất cả mọi người bên Sony sẽ thực sự cảm kích nếu cô ấy có thể đi được. Hiển nhiên là có rất nhiều người tò mò về những bức ảnh đó. Hai người cần phải ra mặt và cho cả thế giới biết rằng chẳng có vấn đề gì cả.”
Mọi người im lặng một chốc cho đến lúc Brooke nhận ra rằng tất cả bọn họ đang nhìn cô.
“Hẳn là anh đang đùa em. Julian, hãy nói với họ rằng...”
Julian không đáp lại. Khi cô lấy được tinh thần để nhìn lên anh, anh đang nhìn chằm chằm vào đôi tay mình.
“Không,” Brooke nói.
“Chỉ thêm năm phút tỏ ra gắn bó bên nhau thôi mà em? Chúng ta sẽ ra ngoài đó, chúng ta sẽ cười tươi, chúng ta sẽ nói với họ rằng mọi việc đều tuyệt vời, và rồi chúng ta sẽ được tự do.”
Leo và Samara gật đầu đồng ý với sự thông hiểu và biết điều của Julian.
Brooke nhận thấy váy của cô nhàu nhĩ quá. Đầu cô đau như búa bổ. Cô đứng đó nhưng cô vẫn không khó.”
“Brooke, lại đây em, hãy nói chuyện này nhé,” Julian nói với cái giọng tôi-đang-điều-trị-cô-vợ-dở-chứng.
Cô băng ngang qua Samara và đứng đối diện với Leo ở cửa phòng thay đồ. “Xin lỗi cho tôi đi qua,” cô nói. Vì gã chẳng tránh đường nên cô quay người và lách qua gã để mở cửa ra. Lần cuối cùng trong ngày hôm đó, cô cảm thấy bàn tay nhớp mồ hôi của gã đụng vào da cô. “Brooke, hãy chờ một phút được không?” Nỗi bực tức của gã không lẫn vào đâu được. “Cô không thể bỏ đi như thế được. Ngoài trung tâm kia có đến mười ngàn máy quay. Họ sẽ ăn tươi nuốt sống cô mất.”
Cô quay lại đối diện với gã, nín thở khi mặt cô gần sát mặt gã. “So với những gì đang diễn ra ở nơi đây thì tôi nghĩ rằng tôi sẽ thử vận may ngoài đó. Giờ hãy bỏ bàn tay kinh tởm của anh ra khỏi cổ tôi và tránh đường cho tôi đi.”
Và không thêm lời nào với bất kỳ ai, cô bỏ đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận