Đêm qua anh ở đâu?

Họ chào tạm biệt và lúc họ cúp máy rồi Brooke mới nhớ ra rằng cô còn chưa hỏi gì về đêm giao thừa của Nola cả.
Julian bắt đầu tìm bài báo của Last night trên điện thoại di động của anh thậm chí trước khi cô kể tóm tắt xong với anh. “Đây, anh thấy nó rồi.”
“Anh đọc to lên nào.”
Mắt Julian lướt tới lướt lui. “Chà,” anh lẩm bẩm và gõ nhẹ ngón tay trỏ lên màn hình. “Bọn họ moi những thứ này ở đâu ra mới được chứ?”
“Julian! Anh đọc ngay đi không thì đưa nó đây!”
Một cô gái trẻ chỉ mười sáu tuổi là cùng bê hai chiếc đĩa rụt rè đến bên bàn họ. Cô bé nhìn Julian, nhưng Brooke không chắc cô bé có nhận ra anh hay không. “Lòng trắng trứng cuộn rau tráng và bánh mì của ai ạ?” cô bé hỏi gần như là thầm thì.
“Bên này đây,” Brooke vừa nói vừa giơ một tay lên.
“Em đoán thế có nghĩa là anh sẽ ăn suất ăn sáng hỗn hợp phải không ạ?” cô bé nói với Julian mà miệng nhoẻn cười tươi rói đến mức chẳng còn phải ngờ gì nữa. “Bánh mì nướng kiểu Pháp với đường bột, hai trứng ốp la lòng đào và thịt muối xông khói chín kỹ đây ạ. Em có thể phục vụ gì thêm cho anh chị không?”
“Cảm ơn, chúng tôi đủ rồi,” Julian nói và ngay lập tức chọc nĩa của anh vào miếng bánh mì phồng xốp nướng kiểu Pháp. Cô thì mất hết cả sự ngon miệng rồi.
Anh chiêu một ngụm cà phê sau khi ngốn hết mọi thứ và cầm điện thoại của mình lên. “Em sẵn sàng chưa?”
Brooke gật đầu.
“Được rồi. Tít báo là ‘Julian Alter đang ở đâu?’ và ngay dưới tít đó là bức ảnh chụp anh trông nhễ nhại và phê phê mà có Chúa mới biết là ở đâu ra.” Anh chìa cho cô xem màn hình.
Brooke nhai miếng bánh mì nướng khô của cô, thầm nghĩ giá mình chọn bánh lúa mạch thì hơn. “Em nhận ra bức ảnh ấy. Nó được chụp ba mươi giây sau khi anh rời sân khấu sau tiết mục biểu diễn ở bữa tiệc của Kristen Stewart ở Miami. Trời hôm đó nóng đến ba mươi lăm độ và anh đã hát đến gần tiếng đồng hồ.”
Julian bắt đầu đọc. “ ‘Mặc dầu các nguồn tin cho chúng tôi biết chàng ca sĩ nổi tiếng đang lánh mặt tại ngôi nhà của cha mẹ anh ở Đông Hampton sau khi hủy lịch diễn tại chương trình đêm giao thừa của MTV đêm qua, nhưng điều mà dường như không ai có thể được là vì sao. Nhiều người ngờ rằng có trục trặc trên đỉnh cao đối với chàng ca sĩ nhạc nhẹ gợi tình đã đột nhiên trở nên nổi tiếng với album đầu tay For the Lost của anh. Một nguồn tin am hiểu ngành âm nhạc khẳng định rằng bây giờ là ‘thời cám dỗ’ khi rất nhiều những ngôi sao lên nhanh đầu hàng trước sự cám dỗ của ma túy. Mặc dù không có báo cáo cụ thể nào về việc lạm dụng ma túy, nhưng nguồn tin trong ngành âm nhạc đó nói ‘trung tâm phục hồi chức năng là một trong những nơi đầu tiên mà tôi tìm kiếm nếu một nghệ sĩ mới biệt tăm’.”

Julian nhìn lên cô, miệng anh há hốc vì kinh ngạc, chiếc điện thoại đung đưa hờ trên tay anh. “Họ ám chỉ rằng anh đang ở trong trung tâm hồi phục chức năng ư?” anh hỏi.
“Em không nghĩ rằng họ ám chỉ anh đang ở trong một trung tâm thực thụ,” Brooke nói dằn từng tiếng. “Thật ra em cũng không biết chắc họ định nói gì. Đọc tiếp đi anh.”
“‘Một nguồn tin am hiểu ngành âm nhạc à’?” Julian nhắc lại. “Họ có đùa không đấy?”
“Thôi đọc tiếp đi anh,” Brooke xúc một nĩa đầy trứng tráng ăn và cố giữ vẻ không lo lắng.
“ ‘Những người khác cả quyết rằng Julian và Brooke, người vợ là bác sĩ dinh dưỡng mà anh yêu chung thủy, đã và đang cảm thấy căng thẳng vì danh tiếng. ‘Tôi không thể tưởng tượng ra đôi nào còn thắm thiết được trong những hoàn cảnh căng thẳng như thế cả,’ bác sĩ tâm lý nổi tiếng Ira Melnick ở Beverly Hills phát biểu, cá nhân ông không điều trị cho gia đình Alter nhưng ông có nhiều kinh nghiệm với “những cặp bán-nổi-danh” như vậy (tức là một trong hai người nổi tiếng và người kia vô danh). ‘Nếu quả thực là ngay lúc này họ đang được tư vấn hôn nhân,’ bác sĩ Melnick nói tiếp, ‘thì chí ít họ còn có một cơ hội ngàn vàng’.”
“ ‘Một cơ hội ngàn vàng’ ư?” Brooke kêu lên. “Lão bác sĩ Melnick đó là lão chết tiệt nào và tại sao lão lại nhận xét về chúng mình khi mà chúng mình còn chưa gặp lão bao giờ?”
Julian chỉ lắc đầu. “Mà ai nói rằng chúng mình đang ‘cảm thấy căng thẳng vì danh tiếng’ thế nhỉ?” anh hỏi.
“Em không biết. Có thể họ ám chỉ toàn bộ chương trình Today và chuyện bầu bí chăng? Đọc tiếp đi anh.”
“Chà chà,” Julian nói, hiển nhiên anh đang tiếp tục đọc. “Anh vẫn luôn biết rằng những bài báo lá cải này toàn chuyện nhảm nhí rồi, nhưng bài này càng ngày càng kinh khủng hơn. ‘Khi mà trung tâm phục hồi chức năng hoặc tư vấn hôn nhân rất có khả năng là nguyên do Julian biến mất’” - Julian xổ ra từ cuối một cách đầy châm biếm - “‘hãy còn một khả năng thứ ba nữa. Theo một nguồn tin gần gũi với gia đình họ, chàng ca sĩ đang bị các tín đồ nổi tiếng của Khoa Luận giáo (1) ve vãn, nhất là John Travolta. ‘Tôi không rõ đó chỉ là một cử chỉ bè bạn hay là sự liên lạc để chiêu mộ, nhưng tôi có thể nói chắc chắn rằng họ vẫn đang giữ liên lạc vói nhau,” nguồn tin gia đình cho biết. Những điều này làm tất cả chúng ta không khỏi băn khoăn: Liệu JBro có noi gương TomKat (2) và giữ vững niềm tin hay không? Hãy tiếp tục theo dõi...”
(1) Tức Scientology, một tổ chức tôn giáo tín ngưỡng sáng lập năm 1952 bởi nhà văn viết truyện huyền ảo và khoa học viễn tưởng L. Ron Hubbard, dựa trên hệ thống các quan điểm về sự tự cứu ông viết năm 1950. Rất nhiều người nổi tiếng gia nhập giáo phái này.
(2) JBro và TomKat: viết tắt kết hợp tên Julian và Brooke cùng đôi vợ chồng diễn viên điện ảnh Mỹ nổi tiếng Tom Cruise và Katie Holmes. Cặp vợ chồng diễn viên này cũng là tín đồ Khoa Luận giáo.
“Không hiểu em nghe anh có đúng không đấy? Có phải anh vừa nói ‘Jbro’ không?” Brooke hỏi mà tin rằng anh đã bịa ra chỗ đó.
“Khoa Luận giáo!” Julian nói như thét lên trước khi Brooke suỵt anh. “Họ nghĩ chúng mình là tín đồ Khoa Luận giáo!”

Đầu óc Brooke hoạt động hết tốc lực để tiếp thu tất cả những điều này. Trung tâm phục hồi chức năng ư? Tư vấn hôn nhân ư? Khoa Luận giáo ư? JBro ư? Việc tất cả những điều đó là bịa đặt cũng chả đáng bực lắm, thế nhưng những sự thật nhỏ nhoi làm nên cốt lõi của bài báo thì sao? “Nguồn tin gia đình” nào đã đề cập đến John Travolta, một người mà đúng là Julian có liên lạc, mặc dù việc đó chẳng hề dính dáng gì đến Khoa Luận giáo? Và ai đã nói bóng gió - lần thứ hai trong chính tạp chí này - rằng cô và Julian đang trục trặc trong quan hệ? Brooke lăm le chực hỏi điều đó, nhưng nhìn thấy mặt Julian đầy vẻ tức giận nên cô buộc mình xoa dịu tình hình.
“Nghe này, em không biết anh thế nào, nhưng đằng sau tất cả những Khoa Luận giáo, lão bác sĩ tâm thần lừng danh thế giới chưa từng gặp chúng ta và JBro đó, em thấy là anh đã cực kỳ thành công. Em muốn nói rằng nếu đó không phải là những dấu hiệu của sự nổi tiếng thì không hiểu nó là cái gì.” Cô cười tươi rói nhưng Julian vẫn nguyên vẻ buồn nản.
Brooke thấy ánh sáng chớp lên qua khóe mắt và một ý nghĩ vụt thoáng qua trong đầu cô rằng thật quái lạ sao giữa cơn bão tuyết thế này mà lại thấy ánh chớp lòe được. Trước khi cô kịp nói lên nhận xét đó thì cô phục vụ trẻ tuổi lại xuất hiện bên bàn của họ.
 
“Tôi, ờ, chà,” cô bé lẩm bẩm, tỏ ra vừa lúng túng vừa háo hức. “Tôi xin lỗi về những tay thợ ảnh ở ngoài kia...” giọng cô bé nhỏ dần đúng lúc Brooke quay ra và thấy bốn người tì máy ảnh lên bậu cửa sổ quán cà phê. Julian chắc hẳn đã nhìn thấy họ trước cô, vì anh chìa tay qua bàn nắm lấy tay cô và nói, “Chúng mình phải đi ngay thôi.”
“Người, ờ, quản lý bảo họ rằng họ không được vào bên trong, nhưng chúng tôi không thể bắt họ rời khỏi vỉa hè được,” cô bé phục vụ nói. Cô bé có cái vẻ Chỉ hai giây nữa tôi sẽ hỏi xin chữ ký của anh trên mặt, và Brooke biết rằng họ phải đi ngay lập tức.
Cô lôi trong ví ra hai tờ hai mươi đô la, dúi vào tay cô bé và hỏi, “Ở kia có cửa sau không?” Khi cô bé gật đầu, Brooke nắm chặt tay Julian và nói, “Đi thôi.”
Họ chộp lấy áo khoác, găng tay, khăn rồi tiến thẳng tới phía sau tiệm cà phê. Brooke cố gắng không nghĩ trông cô tệ hại đến mức nào, rằng cô cực kỳ mong cả thế giới đừng thấy những bức ảnh chụp cô trong chiếc quần thụng và tóc buộc đuôi ngựa biết bao, nhưng cô còn mong muốn bảo vệ Julian hơn thế nhiều. Do phép mầu may mắn nào đó chiếc Jeep của họ đỗ ở bãi sau, và họ đã lên được xe, nổ máy và quay xe ngay ra khỏi bãi đỗ xe trước khi những tay săn ảnh nhìn thấy họ.
“Chúng mình làm gì đây?” Julian thảng thốt hỏi. “Mình không thể về nhà vì họ sẽ theo mình. Họ sẽ đóng đô ở đấy mất.”
“Thế anh không nghĩ rằng có khi họ đã biết nó ở đâu rồi à? Chẳng phải vì thế mà họ ở đây ư?”
“Anh không biết nữa. Chúng mình đang ở giữa làng Đông Hampton. Nếu muốn tìm ai đó ta biết chắc rằng đang ở Hampton giữa mùa đông tháng giá này, thì đây chính là nơi thích hợp để bắt đầu. Anh nghĩ rằng họ chỉ ăn may thôi.” Julian lái xe trên xa lộ 27 về phía Đông, xa khỏi ngôi nhà của cha mẹ anh. Ít nhất có hai chiếc xe theo sau họ.
“Chúng mình có thể chạy thẳng về thành phố...”
Julian vỗ tay lên vô lăng. “Tất cả đồ đạc của mình còn để trong ngôi nhà đó. Hơn nữa, thời tiết thay đổi thế này - chúng ta sẽ tự giết mình mất.”

Họ im lặng một thoáng trước khi Julian bảo, “Hãy quay số trực không khẩn cấp của cảnh sát địa phương và bật loa lên em.”
Brooke không rõ Julian định làm gì, nhưng cô không muốn tranh luận. Cô quay số và Julian bắt đầu nói khi nghe một nữ điều vận trả lợi điện thoại.
“Xin chào, tên tôi là Julian Alter và tôi đang lái xe về hướng Đông trên xa lộ 27, vừa mới đi qua làng Đông Hampton xong. Có một số ô tô -người săn ảnh - đang đuổi theo xe tôi với tốc độ không an toàn. Tôi sợ rằng nếu tôi về nhà họ sẽ xông vào nhà tôi. Có cách nào để một sĩ quan cảnh sát có thể đến gặp tôi tại nhà để nhắc nhở họ rằng họ đang xâm phạm tư gia không?”
Người phụ nữ đồng ý cử người đến trong hai mươi phút nữa và sau khi cung cấp địa chỉ nhà cha mẹ anh cho chị ta, anh cúp máy.
“Thế là thông minh đấy,” Brooke nhận xét. “Sao anh lại nghĩ ra cách ấy?”
“Anh không nghĩ ra. Đó là điều Leo đã bảo anh làm nếu chúng mình ở bất kỳ đâu ngoài Manhattan và bị đeo bám. Xem nó có hiệu quả thực sự không nhé.”
Họ tiếp tục lái lòng vòng trong suốt hai mươi phút, rồi Julian nhìn đồng hồ và rẽ vào một đường làng nhỏ hẹp dẫn tới đồng cỏ rộng nơi ngôi nhà của ông bà Alter tọa lạc trên một mẫu rưỡi đất. Sân trước rộng rãi và cảnh quan được kiến tạo khá đẹp, nhưng ngôi nhà không đủ xa để tránh ống kính viễn vọng của máy ảnh. Cả hai người đều cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy một chiếc xe cảnh sát đỗ ở giao lộ giữa con đường trang trại và đường xe chạy. Julian đỗ xe ngay cạnh rồi hạ kính thấp xuống; hai chiếc xe đi theo họ giờ đã thành bốn chiếc, và tất cả đều đỗ ngay sau họ. Họ có thể nghe thấy tiếng máy ảnh bấm tanh tách trong lúc viên sĩ quan cảnh sát tiến đến chiếc Jeep.
“Chào ngài sĩ quan. Tôi là Julian Alter và đây là Brooke vợ tôi. Chúng tôi chỉ cố gắng về nhà một cách yên lành mà thôi. Anh có thể giúp chúng tôi được không?”
Viên sĩ quan cảnh sát còn trẻ tuổi, chắc hẳn mới gần ba mươi, và trông anh ta chẳng có vẻ gì bực bội khi bị quấy rầy vào sáng mùng một Tết cả. Brooke thầm tạ ơn trời và thấy mình chỉ mong viên cảnh sát nhận ra Julian.
Anh ta không làm cô thất vọng.
“Julian Alter hả? Người yêu tôi rất hâm mộ anh đấy. Một số người chúng tôi có nghe đồn rằng gia đình anh sống ở đâu đây, nhưng chúng tôi không chắc lắm. Đây là nhà của cha mẹ anh phải không?”
Julian liếc nhìn tấm thẻ tên của anh ta. “Chính thế, thưa ngài sĩ quan O’Malley,” anh trả lời. “Tôi rất vui khi biết bạn gái anh là một người hâm mộ. Anh có nghĩ rằng cô ấy sẽ thích một album được ký tặng không?”
Tiếng tanh tách từ các máy ảnh tiếp diễn, và Brooke lăn tăn không biết những bức ảnh đó sẽ giật cái tít như thế nào. “Julian Alter bị bắt trong một cuộc đua xe của những kẻ phê ma túy” chăng? Hay là “Sĩ quan cảnh sát nói với Alter: Chúng tôi không muốn thấy loại người như anh ở đây”. Hoặc giả là cái tít khiến mọi người thích thú “Alter cố gắng cải đạo cho sĩ quan cảnh sát thành tín đồ Khoa Luận giáo”.
Mặt O’Malley sáng lên khi nghe lời gợi ý đó. “Tôi chắc cô ấy sẽ thích lắm,” anh ta vừa nói vừa thổi phù phù vào tay mình, đôi tay trông đỏ ửng và nứt nẻ. “Tôi nghĩ cô ấy sẽ thích mê.”
Trước khi Julian kịp thốt ra lời nào, Brooke mở ngăn đựng găng tay trên xe và đưa cho Julian một chiếc đĩa For the Lost. Họ để một chiếc mới tinh ở đó để xem cha mẹ Julian có nghe nó trước khi mùa hè tới thật hay không, nhưng cô nhận thấy dùng nó vào việc này còn tốt hơn nhiều. Cô lục lọi trong túi và moi ra một chiếc bút.
“Tên cô ấy là Kristy,” viên sĩ quan nói và cẩn thận đánh vần cái tên này đến hai lần.

Julian xé vỏ bao ni lông khỏi đĩa CD, bỏ những tờ lót album ra, và ngoáy bút, “Tặng Kristy, thân ái, Julian Alter.”
“Này, cảm ơn nhé. Cô ấy sẽ sướng điên,” O’Malley nói và cẩn thận đút đĩa CD vào túi áo khoác. “Nào, tôi có thể làm được gì cho anh chị đây?”
“Bắt mấy anh chàng đó chăng?” Julian nói và cười nửa miệng.
“Sợ rằng tôi không thể, nhưng tôi chắc chắn có thể bảo họ rút lui và nhắc nhở họ các quy định về bất động sản sở hữu tư nhân. Anh chị cứ đi đi. Tôi sẽ chỉ dẫn tường tận cho những người bạn này của anh chị ở đây. Cứ gọi cho tôi nếu có vấn đề gì nữa nhé.”
“Cảm ơn!” cả Brooke và Julian đồng thanh nói. Họ chào tạm biệt O’Malley và không ngoái đầu nhìn, họ đánh xe vào ga ra rồi đóng cửa lại.
“Anh ta thật tốt bụng,” Brooke nói trong lúc họ bước vào sảnh và đá văng đôi bốt ra.
“Anh sẽ gọi cho Leo ngay bây giờ,” Julian nói trong lúc đã đi được nửa chừng đến phòng đọc của cha anh phía sau nhà. “Chúng mình đang bị bao vây mà gã thì nằm ườn trên bãi biển nào đó.”
Brooke nhìn theo anh rồi đi từ phòng này sang phòng khác để kéo rèm che cửa. Xế chiều trời đã bắt đầu xám xịt lại, và cô thấy những ánh đèn flash bắn thẳng vào cô trong lúc cô đi từ cửa sổ này sang cửa sổ khác. Từ phía sau một trong những tấm mành che phòng dành cho khách trên tầng hai, cô hé nhìn ra ngoài và suýt nữa thì thét lên khi thấy một người đàn ông với ống kính phóng cỡ bằng quả bóng đá chĩa thẳng vào cô. Chỉ có một phòng không có màn che cửa sổ - một phòng vệ sinh của phòng nhỏ chưa bao giờ có người sử dụng trên tầng ba - nhưng Brooke không dám bỏ liều. Cô dùng băng keo dán một túi ni lông đựng rác công nghiệp to và chắc che nó đi rồi quay trở lại tầng dưới để xem Julian thế nào.
“Anh ổn chứ?” cô hỏi và đẩy cửa phòng đọc ra sau khi không nghe tiếng trả lời khi cô gõ cửa.
Julian từ laptop ngước lên. “Ừ, ổn cả. Còn em? Xin lỗi vì tất cả những phiền phức này,” anh nói mà Brooke chẳng thể nhận ra sắc thái trong giọng anh. “Anh biết nó phá hỏng hết mọi thứ.”
“Nó đâu có phá hỏng thứ gì,” cô nói dối.
Lại không có câu trả lời. Anh tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình.
“Em đi nhóm lò sưởi rồi chúng mình cùng xem phim nhé? Anh thấy thế nào?”
“Được. Tốt lắm. Vài phút nữa anh sẽ ra, được không?”
“Tuyệt,” cô nói với vẻ hân hoan gượng gạo. Cô nhẹ nhàng khép cửa đằng sau mình và rủa thầm cái bọn săn ảnh trời đánh thánh vật đó, cả cái bài báo khốn nạn trên tờ Last night nữa, và - một phần thôi nhé - đầu tội là sự nổi tiếng của chồng cô. Cô sẽ cố gắng hết sức vững vàng vì Julian, nhưng anh đã đúng một điều: nơi ẩn náu thanh bình, hạnh phúc và rất đỗi cần thiết của họ đã không còn. Không một ai lái xe vào đường xe chạy hoặc đi bộ qua bãi cỏ, nhưng đám đông bên ngoài càng lúc càng đông thêm. Đêm hôm đó họ ngủ trong văng vẳng tiếng người chuyện trò cười nói, tiếng máy ô tô nổ rồi tắt, và mặc dù họ cố hết mức để phớt lờ nhưng cả hai đều không thể. Hôm sau, lúc tuyết đã tan đủ để khởi hành được, họ mới chỉ chợp mắt được một hai tiếng đồng hồ và cảm thấy như vừa chạy việt dã hai cua liền, và họ hầu như chẳng nói một lời trên đường về thành phố. Họ bị đeo bám suốt đường về nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui