Đêm qua anh ở đâu?

Brooke gật đầu. Giữa hàng đống ảnh tràn ngập liên miên do những tay săn ảnh chộp được, cô vẫn nhớ những bức ảnh đó vì chúng đặc biệt gây xôn xao dư luận.
“Ờ, tình hình cứ diễn ra theo kiểu đó hơn một năm trời mà chả có dấu hiệu gì là sẽ dừng lại cả. Tệ đến nỗi bố cô ấy phải bay đến gặp Tommy trong chuyến lưu diễn, xuất hiện ở khách sạn của hắn. Bảo hắn rằng hắn có hai mươi tư giờ đồng hồ để đệ đơn xin ly dị nếu không thì sẽ biết tay. Ông ấy biết Amber sẽ chẳng bao giờ tự làm điều đó - cô ấy là con nhà lành và vẫn không thể nào nhận thức được những gì đang xảy ra - và Tommy đã đệ đơn. Tôi không chắc trước khi nổi tiếng hắn có tử tế hay không, nhưng chả nghi ngờ gì rằng hiện giờ hắn là một tên đểu cáng có hạng.
Brooke gắng giữ vẻ trung lập, nhưng cô những muốn với sang bên kia bàn mà tát vào mặt Heather. “Sao cô lại kể cho tôi chuyện này nhỉ?” cô hỏi với giọng điềm tĩnh nhất mà cô có thể kiềm chế được. “Julian chẳng mảy may giống như vậy.”
Heather đưa tay lên che miệng. “Tôi không định ám chỉ rằng Julian giống Tommy về bất kỳ điều gì. Tất nhiên là anh ấy hoàn toàn khác. Lý do duy nhất khiến tôi bắt đầu câu chuyện này là chỉ sau khi họ ly hôn ít lâu, Amber gửi cho tất cả bạn bè và gia đình một email, yêu cầu họ ngừng gửi cho cô những bức ảnh hay các đường link, những bài báo cắt ra gửi theo đường bưu điện, hoặc gọi điện để cập nhật cho cô những gì đang xảy ra với Tommy. Tôi vẫn nhớ rằng lúc đó tôi nghĩ điều này hơi kỳ cục - có thực có đến chừng ấy người đã gửi cho cô ấy những bài phỏng vấn mà họ đã đọc về thằng chòng cũ của cô ấy không? - nhưng một ngày kia sau khi cô ấy cho tôi xem hộp thư điện tử của cô ấy, tôi mới hoàn toàn hiểu rõ điều đó. Không ai định làm tổn thương cô ấy, họ chỉ quá vô ý thôi. Thế nào đó họ lại nghĩ rằng cô ấy muốn biết. Dù sao thì, kể từ đó, cô ấy đã hoàn toàn giành lại được cuộc sống của mình và chắc hẳn đã hiểu hơn ai hết rằng, ừ, cái thứ nổi tiếng này mới làm tan nhà nát cửa ra sao.”
“Ừ, phần đó chẳng có gì hay ho cả.” Brooke uống nốt cốc cà phê latte của cô và lau bọt kem trên môi. “Chắc hẳn tôi không thể tin được nếu cô kể với tôi vài tuần trước, nhưng trời ạ... Tôi vừa mất cả buổi sáng nay để thuê lắp mành che kín đi đấy. Vài đêm trước tôi chỉ quấn khăn tắm trên người đi từ nhà tắm ra tủ lạnh, và đột nhiên đèn flash chớp như điên như dại. Có một tay săn ảnh ngồi trên nóc xe ô tô ngay dưới cửa sổ nhà chúng tôi, hiển nhiên là mong chộp được một pô ảnh Julian. Thật là cái thứ tởn nhất mà tôi từng thấy.”
“Ồ, tệ thật. Rồi chị làm gì?”
“Tôi gọi vào số máy trực không khẩn cấp của đồn cảnh sát khu vực và báo là có một người đàn ông bên ngoài đang cố lén chụp ảnh tôi khỏa thân. Họ nói cái gì đó tựa như ‘Chào mừng đến New York’ và bảo tôi hạ mành xuống.” Cô đã cố ý lược bớt đoạn trước tiên cô gọi cho Julian, chỉ để nghe anh nói rằng cô phản ứng thái quá và cô cần xử lý những tình huống như vậy và đừng có “lúc nào” cũng gọi anh trong cơn hoảng hốt về ‘đủ thứ’.”
Heather rùng mình trông thấy. “Vụ đó hãi thế. Tôi hi vọng chị có chuông báo động hoặc gì đó chứ?”
“Ừ, tới đây sẽ phải có.” Brooke đang thầm hi vọng họ sẽ chuyển đi trước khi việc này trở nên cần thiết - vừa mới tối qua trên điện thoại, Julian bóng gió đề cập gì đó về việc “nâng cấp” lên một căn hộ mới - nhưng cô không dám chắc điều đó có thành hiện thực hay không.
“Tôi xin phép một giây. Tôi phải chạy vào nhà vệ sinh,” Heather vừa nói vừa cầm chiếc ví của cô ta lên.
Cô nhìn theo Heather đi khuất vào phòng vệ sinh nữ. Ngay khi nghe tiếng chốt cửa từ đó vọng ra, cô chộp vội lấy cuốn tạp chí. Mới chỉ một tiếng đồng hồ, có lẽ chưa đến, kể từ lần cuối cô xem tấm ảnh, nhưng cô không thể không giở ngay trang mười bốn ra. Cặp mắt cô tự động đưa xuống góc trái bên dưới trang, nơi tấm ảnh được nhồi một cách vô tư giữa tấm ảnh Ashton đang tóm cặp mông săn chắc của Demi và tấm ảnh khác của Suri đang cưỡi trên vai Tom trong lúc Katie và Posh (3) chăm chú nhìn.
(3) Những người nổi tiếng, lần lượt là Ashton Kutcher, Demi Moore, Suri Cruise, Katie Holmes và Victori Beckham.
Brooke trải cuốn tạp chí mở lên bàn và nhoài ra để nhìn cho rõ hơn. Nó vẫn rành rành khó chịu như sáu mươi phút trước. Nếu cô chỉ thoáng liếc qua nó, và nó tình cờ không trưng ra chồng cô và một ngôi sao đang lên nổi tiếng thế giới thì cô đã chẳng thấy nó có gì đáng để ý cả. Ta có thể thấy những cánh tay giơ lên ở vài hàng đầu phía bên dưới khuôn hình. Cánh tay phải của Julian đang huơ lên ột cách đắc thắng, và bàn tay anh nắm chặt micro như thể nó là thanh kiếm có sức mạnh đặc biệt. Brooke lạnh cả người mỗi khi cô nhìn Julian trong tư thế này, không thể tin được rằng trông anh mới ra dáng một ngôi sao nhạc rock thực thụ
Layla mặc một chiếc đầm hoa mùa hè ngắn đến phát choáng, cũng có thể đó là áo liền quần, đi kèm một đôi bốt đinh cao bồi màu trắng. Cô ta rám nắng, trang điểm, đeo đầy phụ kiện, và rướn người lên hết cỡ, và vẻ mặt cô ta trong lúc đăm đắm nhìn Julian thể hiện niềm vui tuyệt đỉnh. Thật buồn nôn, nhưng cái gây đau khổ hơn nhiều là biểu hiện của Julian. Sự mến mộ, vẻ tôn thờ, cái vẻ như muốn nói trời đất ơi em là tạo vật tuyệt hảo nhất mà anh từng để mắt đến là không thể chối cãi được, lồ lộ trên mặt anh với màu sắc chói ngời nhờ chiếc máy ảnh Nikon chuyên nghiệp. Đó là cái nhìn mà một người vợ hi vọng được thấy đôi lần trong đời mình, vào ngày cưới, và có thể là ngày đứa con đầu tiên của cô ta chào đời. Đó chính xác là cái nhìn mà ta không bao giờ muốn chồng ban tặng một phụ nữ khác trên một cuốn tạp chí phát hành toàn quốc.
Brooke nghe tiếng xối nước đằng sau cánh cửa gỗ. Cô nhanh chóng gấp cuốn tạp chí Last night lại và đặt úp xuống phía trước ghế của Heather. Khi Heather quay lại, cô ta nhìn Brooke và liếc cuồn tạp chí; đôi mắt cô ta như muốn nói, Chắc tôi không nên để nó lại đây. Brooke muốn nói với cô ta rằng chẳng sao cả, rằng cô đang dần quen với tất cả những điều này, nhưng dĩ nhiên cô đã không nói gì hết. Thay vì thế, cô thốt ngay điều đầu tiên nảy ra trong đầu để làm dịu đi tình thế lúng túng khó xử lúc đó.
“Gặp cô thật hay quá. Đáng tiếc là chúng mình làm việc cùng nhau hàng bao nhiêu giờ mỗi tuần ở trường như thế mà lại không bao giờ gặp nhau bên ngoài. Chúng ta phải phát triển việc này nhé! Có thể lên kế hoạch một bữa ăn nhẹ vào dịp cuối tuần, hoặc thậm chí là ăn tối...”
“Nghe được lắm đó. Chúc tối nay vui vẻ.” Heather nhẹ vẫy tay trong lúc bước đi. “Tuần tới gặp lại chị ở Huntley nhé.”

Brooke vẫy đáp lại, nhưng Heather đã bước ra vỉa hè rồi. Cô cũng chuẩn bị đi khỏi đó, cố không lăn tăn xem liệu mình có chia sẻ quá đà hay kín kẽ quá hoặc đã làm gì đó để Heather phải sợ hãi không, đúng lúc đó chuông điện thoại của cô reo. Màn hình điện thoại hiện tên người gọi là Neha, một người bạn cùng học cao học với cô
“Chào!” Brooke nói trong lúc để vài đồng đô la lên quầy thu tiền và bước ra ngoài. “Cậu khỏe không?”
“Brooke! Mình chỉ gọi để chào cậu một cái. Cứ như đã hàng thế kỷ kể từ khi chúng mình nói chuyện lần trước rồi ấy nhỉ.”
“Ừ, đúng thế thật. Boston thế nào? Cậu có thích cái phòng khám cậu đang làm không? Và đến đời thuở nào thì cậu mới hạ cố đến thăm mình đây?”
Đã sáu tháng kể từ ngày các cô gặp nhau lần trước khi Neha và chồng là Rohan đến New York trong dịp Giáng sinh. Họ là bạn thân từ thời cao học, chỉ sống cách nhau vài dãy phố ở Brooklyn, nhưng ít liên lạc hơn kể từ khi Neha và Rohan chuyển đến Boston hai năm trước.
“Ừ, mình thích phòng khám đó lắm - thực tế nó tốt hơn là mình nghĩ rất nhiều - nhưng mình đã sẵn sàng quay lại New York. Boston cũng đẹp, nhưng là kiểu khác.”
“Cậu thực sự đang nghĩ đến chuyện quay về đây á? Khi nào vậy? Ồ, kể hết đi xem nào!”
Neha cười to. “Chưa sớm thế đâu. Cả hai vợ chồng mình phải tìm được việc đã, và chắc mình tìm việc dễ hơn Rohan. Nhưng bọn mình sẽ tới thăm vào dịp lễ Tạ ơn vì cả hai đứa bọn mình đều được nghỉ. Dịp ấy cậu và Julian có ở đó không?”
“Vợ chồng mình thường tới thăm bố mình ở Pennsylvania, nhưng bố mình vẫn bảo năm nay họ sẽ đi thăm gia đình mẹ kế mình rồi. Vậy nên có khả năng chúng mình sẽ phải tự thân vận động và làm chủ nhà ở New York. Nếu chúng mình ở lại thì các cậu sẽ đến chứ? Đến nhé?” Brooke biết cả hai bên nội ngoại của bạn đều ở Ấn Độ và cả hai đều không ăn mừng lễ Tạ ơn, nhưng đó sẽ là chuyến xả hơi đáng mừng sau thời gian căng thẳng chuyện gia đình.
“Tất nhiên là bọn mình sẽ đến rồi! Nhưng chúng mình phải quay lại chủ đề chút xíu, được không? Cậu có tin được những gì đang xảy ra trong đời cậu ngay lúc này không? Mỗi ngày cậu có phải tự cấu xem mình tỉnh hay mê không đấy? Thật không tưởng tượng nổi. Cái cảm giác có ông chồng nổi tiếng như thế nào hả cậu?”
Brooke hít thật sâu. Cô nghĩ mình nên thành thật với Neha, kể với cô bạn về bức ảnh đã làm đảo lộn cuộc đời họ ra sao, rằng cô có cảm giác lẫn lộn về mọi thứ đang xảy ra thế nào, nhưng bỗng nhiên việc này dường như làm cô kiệt sức. Không chắc mình phải xử sự ra sao, cô chỉ cười trừ và nói dối.
“Cảm giác thú lắm, Neha à. Đó là điều hết sảy trên đời.”
***
Chẳng có gì tệ hơn là phải đi làm vào một ngày thứ Bảy. Là một trong các bác sĩ dinh dưỡng có thâm niên cao của khoa, đã từ lâu Brooke không phải trực định kỳ ngày thứ Bảy và cô đã quên bẵng đi rằng những ca trực đó chán đến mức nào. Đó là một sáng cuối tháng Sáu đẹp trời; tất cả những người cô quen biết đều đang thưởng thức bữa ăn nhẹ bên ngoài hoặc đi picnic ở công viên Trung Tâm hoặc chạy bộ dọc theo công viên Sông Hudson. Một nhóm các thiếu nữ mặc quần soóc jean và đi dép tông đang ngồi buôn chuyện và nhâm nhi sinh tố trái cây ở một tiệm cà phê cách bệnh viện một dãy phố, và Brooke phải cố kiềm chế lắm mới không giật phăng chiếc áo bác sĩ và đôi sục đế gỗ gớm ghiếc ra mà nhập vào nhóm đó để chén những chiếc bánh kếp. Cô vừa dợm bước vào bệnh viện thì chuông điện thoại của cô réo lên.
Cô nhìn chằm chặp vào màn hình và cân nhắc xem có nên trả lời cái số máy có mã vùng 718 không quen cho thấy nó được gọi từ một quận ngoại vi, nhưng có lẽ cô đã nghĩ quá lâu vì cuộc gọi đã được chuyển sang hộp thư thoại. Khi người gọi không để lại lời nhắn mà gọi lại lần thứ hai thì Brooke bắt đầu thấy lo lắng.
“Xin chào, Brooke đây,” cô nói mà ngay lập tức chắc chắn rằng mình đã phạm sai lầm và người gọi bí ẩn này hẳn sẽ là một phóng viên.

“Cô Alter phải không ạ?” một giọng nói rụt rè khọt khẹt qua đường dây. “Em là Kaylie Douglas đây. Từ trường Huntley ấy ạ.”
“Kaylie à! Em khỏe không? Mọi việc ổn cả đấy chứ?’
Mới vài tuần trước, ở buổi tư vấn cuối cùng trước khi trường đóng cửa nghỉ hè, Kaylie dường như có chiều hướng thoái bộ. Cô bé bỏ không ghi nhật ký ăn uống nữa, mặc dù trước đó cô bé đã rất chăm chỉ ghi chép, và cô bé thông báo quyết tâm dành mùa hè đó ột chế độ tập luyện khổ ải và một số chế độ ăn kiêng để giảm cân nhanh. Cô khuyên bảo cô bé cách mấy cũng chẳng ích gì; Brooke chỉ có thể hoàn thành được mỗi một việc là làm cho cô bé khóc và tuyên bố rằng “không ai hiểu được rằng vừa nghèo rớt lại vừa béo phì lại ở cái chốn toàn những người giàu có và xinh đẹp thì sẽ có cảm giác như thế nào đâu.” Brooke lo lắng đến nỗi cô cho Kaylie số di động của mình và nài nỉ cô bé gọi cho cô bất kỳ lúc nào trong dịp hè, dù có bất kỳ trục trặc nào hay không. Cô đã nói rất thật lòng, nhưng cô vẫn ngạc nhiên khi nghe thấy giọng cô bệnh nhân trẻ của mình ở đầu dây bên kia.
“Vâng, em ổn ạ...”
“Em có việc gì thế? Vài tuần nghỉ này em sống thế nào?”
Cô bé bật khóc. Những hơi thở nghẹn ngào thỉnh thoảng lại xen thêm những câu “Em xin lỗi.”
“Kaylie? Hãy nói với cô đi. Nói cho cô xem có chuyện gì?”
“Ôi, thưa cô Alter, mọi thứ thật là thảm họa! Em làm việc ở Taco Bell và mỗi ca làm việc em được một suất ăn miễn phí và cha em bảo rằng em cần phải ăn đồ ăn miễn phí đó, vì vậy em đã ăn. Nhưng lúc em về nhà bà em lại nấu đủ thứ đồ ăn béo và em đến nhà các bạn em, ở trường cũ ấy, và thế là, vâng, hàng xô gà rán và bánh burrito và bánh quy và em ăn hết mọi thứ vì em thấy đói quá. Em chỉ vừa mới xa trường có vài tuần mà đã tăng thêm bốn cân nữa rồi.”
Bốn cân trong ba tuần nghe có vẻ đáng cảnh báo, nhưng Brooke cố nói với giọng dịu dàng và điềm tĩnh. “Cô chắc em không đến nỗi ấy, em thân mến ạ. Em chỉ cần nhớ những gì chúng ta đã nói: suất thịt bằng bàn tay em, xa lát rau lá xanh và các loại rau củ ăn bao nhiêu tùy thích miễn là em cẩn thận với nước xốt rưới lên, bánh quy vừa phải thôi. Bây giờ cô không ở nhà, nhưng cô có thể kiểm tra thực đơn của Taco Bell và cho em những lựa chọn có lợi cho sức khỏe hơn nếu em muốn. Điều quan trọng là đừng có sợ cuống lên. Em rất trẻ và khỏe mạnh - hãy đi dạo với bạn bè, hoặc tập đá bóng trong công viên. Chưa phải là tận thế đâu Kaylie, tin cô đi.”
“Năm học tới em không thể quay về trường nếu trông bộ dạng em như thế này. Hiện tại em đã vượt quá ngưỡng rồi! Trước kia em chỉ chấp chới trên mốc trung bình chút ít, mà thế đã là quá tệ, nhưng bây giờ thì em bị béo phì rõ rành rành rồi!” Giọng cô bé nghe bấn loạn.
“Kaylie này, em còn xa mới đến mức béo phì,” Brooke nói. “Và mùa thu này em sẽ có một năm học rất thú vị ở trường. Nghe này, tối nay cô sẽ khảo sát chút ít, và cô sẽ gọi cho em khi có thông tin, được không? Đừng quá lo lắng như thế, em thân mến.”
Kaylie sụt sịt. “Em xin lỗi đã làm phiền cô,” cô bé nói khẽ.
“Em có làm phiền gì cô đâu! Cô cho em số điện thoại để em có thể gọi mà, và cô vui vì em đã gọi. Em làm cô cảm thấy mình được yêu quý đấy.” Brooke mỉm cười.
Họ cúp máy và Brooke tự gửi ình một email nhắc nhở tìm kiếm thông tin dinh dưỡng về các nhà hàng bán đồ ăn nhanh và chuyển chúng cho Kaylie. Cô trễ vài phút lúc đến phòng nghỉ ở tầng trên bệnh viện, và khi cô đến nơi thì chỉ còn mỗi Rebecca đồng nghiệp của cô ở đó.
“Chị làm gì mà ở đây hôm nay?” cô ta hỏi.

“Ồ, tôi trực bù vài ca nghỉ. Thật không may, thỏa thuận là đổi ba ca lấy hai ca trực đều vào ngày thứ Bảy.” 
“Úi chà. Điều kiện khó nhằn đây. Nhưng có đáng không?”
Brooke cười buồn, “Ừ, tôi nghĩ tôi chết mất, nhưng xem Julian biểu diễn ở Bonnaroo thật đã.” Cô đặt xắc tay và gói đồ ăn trưa vào ngăn tủ của mình rồi theo Rebecca ra ngoài hành lang. “Không biết Margaret hôm nay có đến không nhỉ?”
“Tôi đây thôi!” Một giọng nói vui vẻ vang lên đằng sau họ. Sếp của Brooke mặc quần Âu đen, áo kiểu xanh nhạt và đi giày da lười màu đen, phủ ra ngoài là chiếc áo blu hồ là phẳng phiu đẹp đẽ có thêu tên và chức vụ của bà.
“Chào bà Margaret,” Rebecca và Brooke đồng thanh nói trước khi Rebecca tách ra, viện cớ cô ta đã muộn giờ tiếp bệnh nhân đầu tiên rồi.
“Brooke này, sao cô không đi cùng đến văn phòng tôi một phút nhỉ? Chúng ta có thể nói chuyện ở đó.”
Ác mộng. Lẽ ra cô phải nhớ rằng Margaret lúc nào cũng xuất hiện vào các sáng thứ Bảy chỉ để đảm bảo rằng mọi việc diễn ra trôi chảy.
“Ô… ồ, thế nào cũng được ạ,” cô lắp bắp. “Tôi, à, tôi vừa tự hỏi xem có nên đến chào bà không.”
Sếp cô đã bắt đầu đi theo hành lang dài về phía văn phòng của bà. “Đi ngay thôi,” bà gọi Brooke, cô chẳng có lựa chọn nào ngoài cách đi theo bà cả. Người phụ nữ này hẳn đã cảm thấy Brooke đang định xin nghỉ thêm.
Văn phòng của Margaret nằm ở cuối một hành lang tối om, sát phòng chứa đồ và cùng tầng với khoa phụ sản, có nghĩa là có khá nhiều khả năng là câu chuyện sẽ bị ngắt quãng bởi tiếng rên la hoặc gào thét ngoài tầm kiểm soát. Điểm lợi duy nhất là có thể liếc vào phòng chăm sóc trẻ sơ sinh khi họ đi qua. Có lẽ lát nữa cô sẽ có vài giây rỗi rãi để vào đó bế một vài em bé…
“Vào thẳng đây đi,” Margaret nói trong lúc mở toang cửa và bật đèn. “Cô gặp tôi thật đúng lúc.”
Brooke ngập ngừng bước theo sau bà vào phòng và đợi sếp dọn một đống giấy tờ ra khỏi chiếc ghế dành cho khách trước khi ngồi xuống ghế của bà.
“Sao tôi lại có hân hạnh này?” Margaret mỉm miệng cười, nhưng Brooke hiểu ngụ ý của bà. Trước kia họ luôn có mối quan hệ thoải mái tự nhiên, nhưng gần đây Brooke bắt đầu nhận thấy sự căng thẳng giữa họ với nhau.
Cô gượng cười và cầu mong đó không phải là cách khởi đầu bất lợi đối với cuộc nói chuyện mà cô rất cần diễn ra tốt đẹp. “Ồ, tôi chắc chẳng phải là hân hạnh gì đâu, tôi chỉ muốn nói chuyện với bà về…”.
Margaret lại mỉm cười. “Nó là một hân hạnh nho nhỏ nếu xét đến việc gần đây tôi không được gặp cô mấy. Tôi mừng là cô đến đây, vì rằng có một vài việc tôi cần trao đổi với cô.”
Brooke hít một hơi sâu và tự nhủ phải giữ bình tình.
“Brooke, cô biết rằng tôi quý cô biết bao, và không cần nói thì cô cũng biết rằng tôi rất hài lòng với thành tích của cô suốt những năm cô làm việc ở đây. Và tất nhiên, cả các bệnh nhân cũng thế, bằng chứng là những đánh giá tuyệt vời của họ vài tháng trước đây.”
“Cảm ơn bà,” Brooke nói, không biết phải trả lời ra sao nhưng chắc mẩm câu chuyện sẽ chẳng dẫn đến kết cục tốt đẹp nào cả.
“Đó chính là lý do tại sao tôi hết sức phiền lòng khi cô tụt hạng từ chỗ đứng thứ hai ở bảng chuyên cần xuống chỗ đứng thứ hai ở hạng hay nghỉ làm nhất trong toàn bộ danh sách bác sĩ. Chỉ có Perry là tệ hơn cô mà thôi.”

Bà chẳng cần phải nói hết. Cuối cùng mọi người cũng đã được thông báo tóm tắt về những gì xảy ra với Perry, và ai nấy đều thở phào vì đã tưởng là có điều gì đó tệ hơn thế nữa. Có vẻ như sáu tháng trước đó cô này đã bị sẩy thai khi thai nhi đã lớn, và điều đó là nguyên nhân cho vài buổi vắng mặt của cô ta. Giờ đây khi lại có thai, cô ta bị bắt phải nằm nghỉ ngơi một chỗ kể từ tháng thứ ba đến tháng thứ sáu của thai kỳ. Thế có nghĩa là năm chuyên gia dinh dưỡng chính thức khác của khoa phải làm thêm giờ để bù đắp cho Perry, và xét tình hình đó thì không một ai phản đối cả. Brooke đã cố hết mình để bù đủ ngày làm thêm của cô mỗi tuần và những ca gọi cấp cứu thêm vào cuối tuần, hiện nay đã từ sáu tuần một lần nhảy lên năm tuần một lần, nhưng đồng thời vẫn phải gắng bắt nhịp với lịch di chuyển của Julian - để chia sẻ cùng anh niềm hân hoan náo nức - nên việc đó trở nên gần như không kham nổi nữa.
Đừng có thanh minh thanh nga gì ình cả; đừng có xin lỗi; chỉ nên cam đoan với bà ấy lần nữa rằng ta sẽ làm việc tốt hơn, Brooke tự nhủ. Một người bạn là bác sĩ tâm lý từng nói với cô rằng phụ nữ cảm thấy buộc phải đưa ra những lời giải thích dài dòng và lý do lý trấu bất kể khi nào họ phải báo những thông tin tiêu cực, vì vậy nên cái cách tác động mạnh hơn rất nhiều là tuyên bố tin đó mà đừng xin lỗi hoặc viện lý do gì cả. Brooke thường làm theo cách đó, nhưng ít khi thành công.
“Tôi xin lỗi!” cô buột ra trước khi có thể chặn mình lại. “Gần đây tôi đang có, ừm, quá nhiều vấn đề gia đình, và tôi đang cố gắng hết sức để giải quyết những vấn đề đó. Tôi thực sự hi vọng rằng mọi việc sẽ sớm đâu vào đấy.”
Margaret nhướng một bên mày lên nhìn chòng chọc vào Brooke. “Chả lẽ cô nghĩ rằng tôi không biết những gì đang xảy ra ư?” bà ta hỏi.
“Sao kia, không, tất nhiên là không. Chỉ là vì có quá nhiều…”
“Có họa sống tịt trong hang mới không biết cô đang phải trải qua những gì.” Bà lại mỉm cười lần nữa, và Brooke cảm thấy dễ thở hơn chút ít. “Nhưng tôi còn có cả đội ngũ nhân viên phải quản lý và tôi bắt đầu lo ngại. Trong tuần vừa qua cô đã xin nghỉ bảy ngày - đó là chưa kể đến ba ngày cô nghỉ ốm đầu năm nay - và tôi cho rằng hôm nay cô đến đây là để xin nghỉ thêm nữa. Tôi nói có đúng không?”
Brooke mau chóng cân nhắc các lựa chọn của mình. Kết luận rằng mình chẳng có lựa chọn nào khác, cô chỉ còn biết gật đầu.
“Khi nào và bao lâu?”
“Ba tuần nữa, và chỉ một ngày thứ Bảy thôi. Tôi biết tôi đã có lịch làm việc tất cả các ngày cuối tuần, nhưng Rebecca sẽ đổi cho tôi và ba tuần nữa tôi sẽ lấy ngày nghỉ cuối tuần của cô ấy. Vì vậy đó, à, đúng là chỉ một ngày thôi ạ.”
“Chỉ một ngày thôi.”
“Vâng, đó là một sự kiện quan trọng, ừm, trong gia đình, nếu không tôi đã chẳng xin phép.” Cô ghi nhớ trong đầu phải cẩn thận hơn mọi khi để tránh các ống kính máy ảnh trong bữa tiệc sinh nhật của cô đào Kristen Stewart ở Miami cuối tuần tới, nơi Julian được mời biểu diễn bốn bài hát. Khi anh thoái thác không muốn xuất hiện ở bữa tiệc sinh nhật của ngôi sao trẻ tuổi đang lên, Leo cứ nài nỉ khẩn cầu anh mãi. Brooke chẳng thể giúp gì ngoài việc cảm thấy khó chịu thay cho Julian; điều tối thiểu mà cô có thể làm được là đến đó khích lệ anh.
Margaret mở miệng định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Bà gõ nhẹ bút chì lên môi dưới khô nẻ và chằm chằm nhìn Brooke. “Cô có nhận thấy rằng cô đã dùng gần hết ngày phép năm nay của cô mà bây giờ mới là tháng Sáu không đấy?”
Brooke gật đầu.
Margaret gõ bút chì xuống mặt bàn. Cạch-cạch-cạch, tiếng động hòa âm với cơn đau giần giật trong đầu Brooke.
“Và tôi không cần phải nhắc cô nhớ rằng sẽ không bao giờ lặp lại việc báo ốm để đi dự tiệc với chồng cô nữa, phải không? Xin lỗi, Brooke, nhưng tôi không thể đối xử đặc biệt với riêng cô được.”
Úi chà. Cho đến nay Brooke mới chỉ làm thế có một lần và cứ đinh ninh rằng Margaret không biết, nhưng chắc chắn cô đã tính sẽ tiêu nốt mười ngày nghỉ ốm còn lại của mình một khi hết ngày nghỉ phép. Giờ thì hiển nhiên cơ hội đó chẳng còn nữa. Brooke cố gắng lấy vẻ bình tĩnh và nói, “Tất nhiên là không rồi.”
“Ừ, thế thì được rồi. Thứ Bảy là của cô đấy. Còn gì khác nữa không?”
“Không còn gì nữa đâu. Cảm ơn vì bà đã thông cảm.” Brooke xỏ chân vào đôi sục đế gỗ dưới gầm bàn Margaret và đứng lên. Cô vẫy tay nhè nhẹ rồi chuồn ngay qua cửa văn phòng trước khi Margaret kịp nói thêm một lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận