Kỷ tri phủ tìm thái y quen biết kiểm tra huyết phách ngàn năm mà Triệu Bạch Ngư trình lên, chắc chắn là thật không nhầm mới dám đem nó giao đến chỗ ân sư Thập vương gia.
Thập vương gia mừng rỡ không kể xiết, lại kêu người thử nghiệm một lần nữa, đảm bảo có kì hiệu chữa trị được cổ độc mới tự mình mang đến phủ Lâm An quận vương, tận mắt nhìn thấy Hoắc Kinh Đường sử dụng huyết phách xong sắc mặt hồng hào trở lại, rốt cuộc cũng ra dáng con người thì tâm tình không khỏi vui hẳn lên, quay đầu chuẩn bị về ban thưởng cho Kỷ tri phủ.
Nhưng nói thật, Kỷ tri phủ không dám tham công.
Thập vương gia: "Hóa ra là Triệu gia tứ lang Triệu Bạch Ngư à? Là cháu ngoại lớn, cháu dâu tương lai mà ta chưa từng gặp mặt đó sao?"
Chuyện Xương Bình làm năm đó quá xấu xa, đến cả ông cũng không muốn nhìn mặt Triệu Bạch Ngư, những năm này cứ mặc cho y lớn lên một mình ở hậu trạch Triệu phủ, nay bị ép gả đi cũng không ai thay y ra mặt, có thể tưởng tượng được cuộc sống không có nhiều điều như ý.
"Nó có biết huyết phách ngàn năm là để cho ai dùng không?"
Kỷ tri phủ chắp tay nói: "Học sinh chỉ nói là ân sư tìm thuốc giúp quý nhân, hơn nữa học sinh cũng mới biết, quý nhân đó chính là quận vương."
Thập vương gia: "Ngươi nói nó muốn thay ân sư của nó cầu một ân điển, vậy ân sư của nó là ai?"
Kỷ tri phủ: "Lễ bộ Thị lang Trần Sư Đạo."
Thập vương gia khàn giọng đáp: "Không được." Nói rồi nhìn về phía bàn bát tiên đối diện, Hoắc Kinh Đường vẫn còn nửa nằm trên tháp, bảo: "Ngươi là Đại lý tự khanh, chủ thẩm án gian lận thi cử lần này, vừa là biểu ca cũng vừa là hôn phu của nó, sao nó lại không đến tìm ngươi?"
"Tìm rồi." Hoắc Kinh Đường tuy đang nằm nhưng tư thế vẫn hào sảng bất kham, cùi chỏ tay phải đặt lên đầu gối, ngón tay lần tràng hạt, "Không cho vào."
"Vậy mà lại tìm rồi?!" Thập vương gia vỗ bàn cười to: "Vì cứu người ta, Triệu Bạch Ngư nó chỉ đành dùng cả cái danh hôn phu của ngươi đấy, cũng còn may là không dùng thân phận Lâm An quận vương phi chạy đến Đại lý tự!"
Cười xong, Thập vương gia lại xúc động: "Có điều, trong tình thế cấp bách thế này thì vẫn có thể hiểu được.
Bây giờ kinh quan đều xoay quanh Trần phủ, một mình nó ngược dòng đón khó khăn, cũng là người có lòng hiếm thấy.
Nếu như nó thật sự không biết ai đang cầu có huyết phách ngàn năm, không biết rốt cuộc bảo vật đó dùng để cứu mạng ai, thì chính là ông trời đang giúp đỡ nó.
Trời không tuyệt đường ngươi, không tuyệt Trần Sư Đạo, cũng không tuyệt tấm lòng của Triệu Bạch Ngư."
Hoắc Kinh Đường không đáp lời nào, Thập vương gia vẫn bùi ngùi xúc động.
"Ôi, ngươi nói xem, sao huyết phách ngàn năm lại ở trong tay Triệu Bạch Ngư? Bốn năm năm nay chúng ta đi tìm nó, quay lại đã chậm một bước rồi.
Của cải của Hoàng huynh ở khắp nơi, người dưới tay ta, hiệu buôn trải rộng cả nước không nói, mười tỉnh hai mươi mấy phủ ít nhất cũng có tai mắt, còn có bảo khố của nhà ngoại ngươi Thôi quốc công cũng toàn được giữ gìn từ đời thánh tổ, bao nhiêu người góp sức cũng không ai tìm được huyết phách ngàn năm!"
Thập vương chỉ phó quan mặt mày mù tịt: "Tiểu Phó (*) ngươi nói xem tại sao?"
(*) Phó này là họ Phó (傅), không phải phó trong phó quan (副官)
Phó quan yên lặng hồi lâu: "Tại vì Triệu Bạch Ngư dùng sính lễ của tướng quân mua hai mươi ca nữ."
Thập vương: "?"
Ông mê man nhìn đứa cháu của mình, hy vọng có thể nhận được một lời giải thích, kết quả chỉ thấy ánh mắt Hoắc Kinh Đường tràn trề ý cười nhưng lại tỏa ra khí giận khó tả.
"Một sự trùng hợp kỳ lạ thôi." Hoắc Kinh Đường nói.
Phó quan sốt sắng gật đầu, trùng hợp là thật, kỳ lạ cũng là thật!
Ai mà ngờ huyết phách ngàn năm bọn họ mất ngần ấy thời gian để tìm kiếm lại nằm trong tay một cô hoa khôi ở Kinh đô chứ?
Ngay dưới mắt bọn họ chứ đâu!
Mà mục tiêu tìm kiếm của bọn họ trước đây đều đặt ở chỗ kỳ nhân dị sĩ, quan lại quyền quý.
Làm gì có ai biết được Triệu Bạch Ngư dùng sính lễ quận vương phủ đưa tới mua lại hai mươi ca nữ, lại hoàn toàn xuất phát từ sự tốt bụng, không tồn tại tâm tư riêng, cho nên được danh kỹ Kinh đô tặng cho huyết phách.
Lại vừa hay Tri phủ là môn sinh của Thập vương, cũng là Thượng quan của Triệu Bạch Ngư, lòng vòng quanh quẩn một phen, tiên dược cứu mạng lần mãi không ra lại được chủ động dâng tới cửa, có thể không kì lạ hay sao?
Nếu nói là trùng hợp, nào có sự trùng hợp đến nỗi như vậy?
Vô cùng kì lạ!
Đến giờ phó quan cũng còn chưa tỉnh táo, cảm thấy Triệu Bạch Ngư cũng lạ.
Gã như mất hồn mất vía, Hoắc Kinh Đường vẫn giữ nguyên nụ cười thâm sâu khó dò, giống như đang suy nghĩ chuyện xấu gì đó.
"..." Thập vương lặng lẽ nhấc mông cách xa chủ tớ hai người họ.
***
Sau khi Kỷ tri phủ trở lại, thần bí nói với Triệu Bạch Ngư chuyện y muốn nhờ quý nhân đã biết, chỉ cần an tâm chờ tin là được, còn những chuyện dư thừa dù Triệu Bạch Ngư có lôi kéo thế nào đi nữa cũng không muốn tiết lộ nhiều thêm.
Triệu Bạch Ngư đành chịu, hoàn toàn gửi gắm hy vọng vào người khác không phải là phong cách của y, vì vậy bắt đầu chạy sòng bạc, chỉ chọn sòng bạc Trịnh gia mở mà vào, đúng giờ hoàng hôn tới, rạng sáng đi, liên tục ba ngày thắng không dưới vạn lượng bạc trắng, cuối cùng cũng làm kinh động Trịnh Hữu.
Lúc Trịnh Hữu đến nơi, Triệu Bạch Ngư đang chơi bài cửu (*), y bị người ta vây kín tới nổi nước chảy không lọt, đám người hô hét mở bài, nhà cái không ngừng lau mồ hôi, uống hớp nước trà, mà mặt bàn phía Triệu Bạch Ngư đã chất chồng bạc trắng, tất cả đều là tiền đặt cược mà y thắng được.
(*) Bài cửu: Một dạng bài tựa tựa như domino vậy á.
Nhà cái cắn răng đưa bài, nhìn chằm chằm Triệu Bạch Ngư: "Mời."
Cách chơi của bài cửu không quá phức tạp, chia làm hai cụm với bốn quân bài, lật bài cụm thứ nhất lên, Triệu Bạch Ngư cầm thiên nhất tạp lục, thắng nhà cái thiên nhất tạp ngũ.
Hiện tại nhà cái đang giữ song thiên, tương đương với đôi A trong bài poker, Triệu Bạch Ngư phải có đôi quỷ vương mới có thể thắng được, nhưng xác suất rất thấp, trừ phi kỹ thuật đánh bạc của Triệu Bạch Ngư vô cùng xuất thần.
Những tay chơi bạc nín thở tập trung, gấp rút còn hơn cả người trong cuộc, chỉ hận không thể thay y lật bài.
Triệu Bạch Ngư không hoảng không vội: "Ở đây ta có tám tấm ngân phiếu một ngàn lượng, ba mươi khối bạc một trăm lượng, đều là do ta thắng được ở sòng bạc của các ngươi, bây giờ ta đặt hết, lại được lật bài một phen." Y rướn người cao giọng, rồi lại nhoài người lên bàn cược nheo mắt nói: "Nói thật, ta không thiếu tiền, tới sòng bạc này là muốn tiêu tiền, cũng muốn tìm một thần cược có thể đánh bại ta.
Năm ta một tuổi, sờ được bạc cụ rồi theo nó lớn lên, mong ước cả đời chính là độc cô cầu bại!"
"Khá hay cho độc cô cầu bại!" Trịnh Hữu bước ra, cúi đầu nhìn Triệu Bạch Ngư: "Triệu huynh, lại gặp mặt rồi."
Triệu Bạch Ngư vui vẻ ra mặt: "Hữu huynh? Khéo quá, lại gặp huynh ở đây."
Tùy tùng của Trịnh Hữu đáp: "Đây là ông chủ sòng bạc của chúng ta."
Triệu Bạch Ngư bừng hiểu ra, mặt lộ vẻ áy náy: "Ta không biết —— "
"Không sao, mở cửa làm ăn, đã tới thì chính là khách." Trịnh Hữu, "Triệu huynh, ta cũng muốn thấy mặt bài của ngươi."
Triệu Bạch Ngư khó xử: "Không được đâu..."
Trịnh Hữu: "Ta nhận cược của người này, có táng gia bại sản cũng sẽ trả lại tiền cược! Lật đi, Triệu huynh."
Triệu Bạch Ngư không còn cách nào khác, lật mặt bài, bên cạnh có người rướn cổ lên nhìn: "Đinh tam phối nhị tứ, hầu vương đối, chí tam bảo —— thắng!"
Sòng bạc thua hai mươi hai ngàn lượng, Triệu Bạch Ngư đổi thẳng thành ngân phiếu, chắp tay với Trịnh Hữu rồi thất thiểu rời đi, tuyên bố phải đến những sòng bạc khác độc cô cầu bại —— vậy mà bị Trịnh Hữu cản lại, mời tới phòng riêng nói chuyện.
"Kỹ thuật đánh cược của Triệu huynh tuyệt thật, có thể, có thể nào..."
"Dạy huynh?"
"Đúng vậy!"
"Nhưng đây là chỗ huynh kiếm ăn..." Triệu Bạch Ngư do dự một lúc, cắn răng nói: "Thôi được! Ai bảo huynh cho ta mối làm quen quý nhân, có đại ân với ta chứ.
Có điều chúng ta vừa học vừa cược, dạy là dạy, nhưng thua vẫn phải nhận."
"Nhận! Chắc chắn sẽ nhận!" Trịnh Hữu nâng cao giọng, mừng rỡ như điên, nhanh chóng kêu người dọn ra nhiều loại bài bạc cổ thỉnh giáo Triệu Bạch Ngư.
Trên triều, đảng Tần vương và Thái tử đang đối đầu dầu sôi lửa bỏng, tiền bạc ở Trịnh quốc công phủ thì cứ rào rào chảy ra, Trịnh Hữu còn chưa kịp đau lòng đây, cửa hàng bên kia của gã vẫn thường bị Kinh đô phủ tra kia kìa.
Cứ một ngày tra một nơi, ngày đó tiền sẽ không vào được.
Sổ sách nhập vào không đủ, lòng Trịnh Hữu phiền muộn nóng nảy, đã vậy còn nghe thấy sòng bạc mà gã giấu kĩ nhất xuất hiện kẻ thắng cược liên tiếp mấy ngày, thế là bèn chạy tới muốn gây khó dễ, ai ngờ gặp được người quen, con sâu cờ bạc bò lúc nhúc trong lòng, mười ngón tay ngứa ngáy, phiền não gì đó cũng ném ra sau đầu.
Triệu Bạch Ngư vỗ bụng: "Ta đói rồi."
Trịnh Hữu: "Mang rượu và thức ăn lên."
Lúc này, Triệu Bạch Ngư mới cười cầm con xúc xắc lên, "Cách chơi của mấy trò bạc cũ nếu không phải quá đơn giản thì chính là quá phức tap, hôm nay ta dạy huynh một trò mới, nhìn đơn giản thế thôi nhưng rất có triển vọng.
Nếu huynh dùng nó chơi trong sòng bạc của mình, ta đảm bảo khách sẽ tới như ngùn ngụt luôn."
Trịnh Hữu hoài nghi: "Có trò thần kì vậy sao?"
Triệu Bạch Ngư chân thành: "Đúng thế."
Trịnh Hữu vội vàng muốn chơi thử, trò Triệu Bạch Ngư dạy gã chính là diêu đầu chung, một kiểu lắc xúc xắc trong cốc.
Trong thời đại này không phải là không có trò đổ xúc xắc, mà nó thường được sử dụng như một công cụ hỗ trợ cho các phương pháp đánh bạc khác, cũng có những người sáng tạo ra trò chơi xúc xắc nhưng cực kỳ phức tạp, không thích hợp để quảng bá đại chúng.
Mặt khác, trò chơi lắc xí ngầu cược lớn nhỏ đã trở nên thịnh hành trên toàn thế giới, đây cũng là một trò thiết yếu cũng rất được chào đón trong bất kì một sòng bạc hiện đại nào.
Quả nhiên Trịnh Hữu hoàn toàn mê mệt, thậm chí quên luôn chuyện phải học thuật đánh bài, vừa uống vừa chơi, nhanh chóng thua sạch tiền trong túi, lần mò toàn thân móc ra một tấm giấy của hiệu cầm đồ nói: "Nó là vô giá, nhưng ta tính cho ngươi mười ngàn lượng!"
Triệu Bạch Ngư lật qua lật lại tờ giấy nhìn xem, "Một quyển 《Kinh Thi》có thể trị giá ngàn lượng sao? Đừng hù ta chứ, lão ca."
Trịnh Hữu uống rượu đỏ mặt, tay gõ cộp cộp trên mặt bàn: "Đỉnh đến nỗi phải đội lên đầu của ta đây này, ngươi thử nói xem có đáng giá hay không!"
Triệu Bạch Ngư vờ từ chối không được, bán tính bán nghi nhận lấy tờ giấy, đổi thành ngân phiếu vạn lượng, nắm bắt thời cơ hỏi: "Ta thấy lão ca đứng ngồi không yên, khô miệng khô lưỡi mặt đầy lo âu, có phải gặp chuyện gì phiền lòng không?"
Trịnh Hữu vẫn lắc xúc xắc, phiền não không dứt: "Trừ tiền bạc ra, còn có thể có chuyện gì đáng lo hơn nữa?"
Triệu Bạch Ngư: "Lúc ta vừa mới đến nơi này đã nghe danh điểm thạch thành kim (*) của Trịnh viên ngoại, ngài còn than thiếu bạc thiếu hoa, dân thường không phải chết nghèo hết rồi sao?"
(*) Điểm thạch thành kim: sửa văn dở thành văn hay.
Trinh Hữu: "Những kẻ đó thì biết cái gì? Ta kiếm được từng nấy tiền cũng không chịu nổi bao nhiêu kẻ ở trên há miệng chờ bạc! Trong cung muốn ta hối lộ, triều đình muốn ta khom mình, các tỉnh mấu chốt cũng phải mở thông, sao có thể không ăn bạc! Gần đây có đại án, tình thế khẩn, quan phủ lạm dụng danh nghĩa tra xét cửa hàng từ trên xuống dưới, muốn mở hàng phải cầm tiền đi biếu.
Tiền trong Kinh chưa thể thu vào, tiền ngoài tỉnh lại không đụng tới được —— "
"Tiền ngoài tỉnh sao lại không đụng tới được?"
"Đụng là rơi đầu —— " Trịnh Hữu sốt ruột ngừng nói, nắm chung xúc xắc hỏi: "Mau dạy ta làm sao để ra lớn hơn nhỏ hơn đi, sao xúc xắc vào tay ngươi lại nghe lời ngươi như vậy?"
Triệu Bạch Ngư lấy xúc xắc y mang theo bên người ra, đem hết kỹ thuật mà lão tổ tông lưu truyền lại dạy cho Trịnh Hữu, người nọ liên tục thán phục, vui vẻ quên sầu.
Để xúc xắc lại cho Trịnh Hữu, Triệu Bạch Ngư nói mình muốn đi nhà xí.
Trịnh Hữu liếc thấy xấp ngân phiếu y để đó không cầm đi, giấy cầm đồ hắn mới đưa ra cũng được kẹp bên dưới nên yên tâm để cho Triệu Bạch Ngư chạy.
Đợi hết hai nén nhang rồi mà người còn chưa quay lại, Trịnh Hữu gạt hết ngân phiếu rút giấy cầm đồ ra, phát hiện nó bị xé mất một góc rồi, Trịnh Hữu bất thình lình rùng mình một cái, tỉnh rượu non nửa, đập bàn quát lên: "Mau! Mau đuổi theo tên họ Triệu kia lấy lại giấy cầm đồ!"
Nhưng Triệu Bạch Ngư vừa ra khỏi sòng bạc đã lập tức đổi quần áo khác, đội nón lá được Ngụy bá đưa đến căn nhà gần đó, là nơi mà y đã sắp xếp cho các cô nương phường hoa trà.
Triệu Bạch Ngư không đánh thức các nàng, trời hửng sáng đã đi ngay.
Trước khi đi, Triệu Bạch Ngư để lại một bức thư báo cho Lý Ý Như biết rằng huyết phách ngàn năm đã được y dùng vào chuyện khác rồi, bởi vì nó là trân bảo hiếm thấy, cho nên nếu như ngày sau nàng có gặp khó khăn gì, có thể đến tìm y giúp đỡ.
Lý Ý Như không khỏi xúc động, cũng không nói gì nữa.
***
Lúc này lại nói về Đông cung.
Tuy Đại lý tự phụng mệnh truy bắt bà vú của Thái tử, nhưng không thể thật sự xông vào Đông cung bắt người, chỉ đành chờ Thái tử tự mình đưa bà vú tới Đại lý tự.
Đợi hai ngày, tấu chương trăm quan gửi đến đã chất chồng như núi, nửa đêm Đông cung đột nhiên gõ cửa Thái y viện.
Lúc tảo triều, Thái tử bẩm báo bà vú vì xấu hổ nên đã tự vẫn, chỉ để lại huyết thư tố cáo Lễ bộ Thị lang Trần Sư Đạo lừa dối bà, lợi dụng bà để hãm hại Thái tử, bản thân bà cũng sa chân vào vũng lầy cờ bạc, may mắn đã kịp thời quay đầu, nguyện lấy tính mạng thấp hèn này dâng lên để cho người trong thiên hạ biết được chân tướng.
Cũng may cung nhân phát hiện kịp thời, cứu bà vú một mạng, đến nay vẫn còn đang hôn mê, đợi điều dưỡng thân thể một thời gian mới có thể giao cho Đại lý tự.
Tần vương đảng đề ra nghi ngờ Thái tử tự biên tự diễn, dù sao bà vú cũng ở Đông cung, hành xử thế nào cũng nằm trong tầm kiểm soát của Thái tử.
Thái y viện có thể làm chứng cho Thái tử đảng, bà vú cũng chưa chết, đợi bà ta tỉnh lại có thể cho tự mình đến Thùy Củng điện diện Thánh.
Cảnh tượng tàn sát diễn ra khốc liệt trên triều, Tần vương và Thái tử đều quỳ xuống, vây cánh công kích lẫn nhau sau lưng, Nguyên Thú đế mặt vô cảm không nói gì.
Chờ cho bọn họ ồn ào xong, Nguyên Thú đế mới ấn vào huyệt thái dương đang đau nhức: "Khoa cử là đại sự, có liên qua đến xã tắc, sự ổn định của triều cục, vậy mà hai con trai trẫm đều dính vào nó.
Chư vị khanh gia, các ngươi nói xem trẫm nên xử lý như thế nào? Nên tước đoạt chức vị hay là tống vào ngục giam đây?"
Trăm quan nghe vậy kinh hãi, vội quỳ rạp xuống đất, hô ba lần không dám.
Nguyên Thú đế: "Trẫm thấy các ngươi dám đấy! Không nghĩ biện pháp tra rõ chân tướng, không thể đưa ra cho học sinh trên thiên hạ một câu trả lời, không tìm cách diệt sạch tệ nạn gian lận thi cử, chỉ biết nghĩ đến bản thân mình, kết bè kết phái công kích lẫn nhau! Ngay trước mắt trẫm còn tìm đủ cách chụp cái mũ cho chính địch, làm sao để áp bức đánh con trai trẫm vào chỗ chết!"
Trăm quan quỳ sát xuống đất, sợ hãi không dám thở mạnh.
Nguyên Thú để: "Hoắc Kinh Đường!"
Hoắc Kinh Đường: "Có thần."
Nguyên Thú đế: "Trẫm để cho ngươi tra án, cuối cùng thành ra cái gì? Không tra được kết quả, trái lại gom về một đống nghi vấn, làm cho trẫm lẫn trăm quan hiểu lầm công kích lẫn nhau, trẫm thấy mấy năm nay ngươi ở trong phủ rảnh rỗi đến hồ đồ rồi!"
Hoắc Kinh Đường: "Thần có tội!"
Nguyên Thú đế: "Hạn cho ngươi năm ngày nữa để giải quyết cho xong vụ án, không hoàn thành thì sau này không cần tới gặp trẫm nữa!"
Hoắc Kinh Đường: "Thần lĩnh mệnh!"
Ánh mắt Nguyên Thú đế uy nghiêm quét qua từng người: "Tế chấp ở lại, những người khác bãi triều!"
Trăm quan rời khỏi Thùy Củng điện, Tần vương và Thái tử vội vã bước khỏi đại điện định bụng giữ chân Hoắc Kinh Đường, nhưng nhìn đông nhìn tây cũng không thấy người đâu, gọi tiểu thái giám đến hỏi mới biết bây giờ hắn đã ra đến cửa cung rồi.
Thái giám còn nói: "Thái tử điện hạ, Lâm An quận vương nói bà vú là nhân chứng quan trọng, nội trong ngày mai phải đưa bà ta đến Đại lý tự, để bên đó trông coi."
Thái tử: "Biết rồi."
Lòng Tần vương rét lạnh, không chút nghĩ ngợi xoay người đi gặp thân mẫu của gã Hoàng quý phi.
***
Trong xe ngựa.
Phó quan: "Hôm nay cuối cùng cũng kéo được Tần vương và phe cánh của hắn xuống nước, bệ hạ còn cho án treo thêm năm ngày nữa.
Xem ra đây là kiếp nạn đắc tội trăm quan mà tướng quân ngài không tránh nổi rồi."
Hoắc Kinh Đường nghịch chuỗi tràng hạt, không lên tiếng.
Phó quan: "Như đã nói, bà vú của Thái tử bây giờ đang là nhân chứng quan trọng, cũng là củ khoai nóng bỏng tay, tốt nhất là bà ta nên ở lại Đông cung, chết là Thái tử đội nồi, không chết thì đến lượt Tần vương gặp xui xẻo, sao còn chủ động tiếp cận Đại lý tự chứ?"
Hoắc Kinh Đường: "Ngươi nói ai hy vọng bà vú chết nhất?"
Phó quan: "Tần vương."
Hoắc Kinh Đường: "Hắn là một, nhưng cũng chỉ hy vọng bà vú chết ở Đông cung thôi, người hy vọng bà ta chết nhất chính là Thái tử."
Phó quan suy tư một phen, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Ta hiểu rồi! Bà vú chết ở Đông cung là do bị Thái tử hại, chết ở bên ngoài Đông cung là chết không có đối chứng, không liên quan gì đến Thái tử, nhưng nhất định không tránh khỏi dính đến Tần vương."
Hoắc Kinh Đường khép hờ nửa mắt: "Cho nên lúc đưa bà vú ra khỏi Đông cung sẽ có người ta tay."
"Đại nội hoàng cung, ai dám động thủ?"
Hoắc Kinh Đường nhắm mắt, lật mặt hắn đọc Kinh kim cương đi.
Phó quan: "..."
Hoắc Kinh Đường đột nhiên nói: "Bên phía Trịnh Hữu có động tĩnh rồi, chú ý hơn một chút."
Phó quan: "Đã cho người theo dõi."
"Còn nữa, nội dung nghị luận trên triều sáng nay, lựa ra vài chuyện rồi nói cho Triệu Bạch Ngư biết."
"Tại sao?" Phó quan khó hiểu: "Đại sự trong triều, một tiểu quan như y sao có thể biết được? Dù có biết cũng không thể gây nên sóng gió gì."
"Coi như trả ơn y cứu mạng đi."
==.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...