Nhờ sự giúp đỡ của Ngụy bá, Triệu Bạch Ngư tránh được Cấm quân tuần tra ban đêm, gõ cửa Trần phủ.
Tiểu môn đồng mở cửa, mắt nó hồng hồng, không khỏi mơ hồ: "Triệu Bạch Ngư?"
"Trần Phương Nhung đâu rồi?" Triệu Bạch Ngư lách người chui vào cửa, băng qua sân đi thẳng tới nơi ở của Trần Phương Nhung, Ngụy bá theo sát sau lưng y, tiểu môn đồng vội đóng cửa, cũng chạy theo y hô với.
"Đại lang nói không thể cho ngươi vào phủ."
"Chờ đến lúc ân sư có thể thoát khỏi nhà lao, ta sẽ tự mình đưa cho hắn một tấm bảng 'Triệu Bạch Ngư và chó không được vào phủ'." Triệu Bạch Ngư bước nhanh hơn, cất giọng hô to: "Trần Phương Nhung!"
Rẽ qua chín khúc cua hành lang, Trần Phương Nhung đâm đầu đi tới, thần sắc tiều tụy bảo tiểu môn đồng dừng bước, nhìn về phía Triệu Bạch Ngư, giọng điệu quái dị: "Ngươi vì chuyện của cha ta nên mới đến Trần phủ ngay trong đêm sao?"
"Nói nhảm!" Triệu Bạch Ngư lạnh mặt hỏi: "Huynh biết được bao nhiêu chuyện?"
Mặt Trần Phương Nhung tái nhợt: "Ta còn chưa nhậm chức, không có nhân mạch, cũng không có nổi một đường dây tin tức, hơn nữa tình ngay lý gian, nói không chừng đến công danh cũng đều bị tước đoạt rồi."
Triệu Bạch Ngư: "Lộ đề có liên quan đến thầy hay không?"
Ánh mắt Trần Phương Nhung trở nên sắc bén, cao giọng hỏi: "Ngươi nghi ngờ cha ta ư?"
Triệu Bạch Ngư cuộn hai tay lại đứng nghiêm chỉnh, từ trước đến nay, mỗi khi gặp chuyện y đều tỉnh táo, càng khó giải quyết thì càng bình tĩnh.
"Huynh cũng đã nói tình ngay lý gian còn gì, bây giờ thầy là đồng quan chấm thi, cũng là một trong những người ra đề, với lý lịch của thầy, rất có thể phần lớn đề thi đều là do một mình thầy ra, ngoại trừ ông thì cũng chỉ có quan chủ khảo có thể biết trước đề thi.
Hiện giờ thầy ngay thẳng vẫn bị nghi ngờ, cứ cho rằng ông không làm lộ đề nhưng cũng mang hiềm nghi lớn nhất! Thầy không lộ đề, không nhận hối lộ, nhưng không đảm bảo trong phủ không có người ham tiền bán lương tâm."
Trần Phương Nhung không phải kẻ ngu, hắn nghe hiểu ý Triệu Bạch Ngư, cũng nhận ra y đúng là đang nghĩ đủ mọi cách cứu cha mình.
"Ngươi nghi ngờ có người trộm đề của cha ta đem ra ngoài bán?"
"Trừ phi quan chủ khảo là người tiết lộ đề, bằng không chỉ có khả năng này."
Hỏng bét nhất chính là lúc này chế độ thi cử không hoàn thiện bằng đời sau, quan viên được bổ nhiệm làm quan chấm thi vẫn có thể về nhà, trong khoảng thời gian đến khi chính thức bắt đầu khoa thi thì đều sẽ ở nhà, vậy nên có vô vàn cách để tiết lộ đề thi ra ngoài.
Triệu Bạch Ngư thở dài không gây tiếng động, đáng tiếc y không thể biết trước ân sư sẽ được bổ nhiệm làm quan chấm thi, cũng trách bản thân quá bận rộn, hai tháng nay không đến thăm ân sư, nếu không đã có thể tìm hiểu chút tình hình để kịp chuẩn bị trước khi án gian lận thi cử bùng nổ, giờ đây cũng không đến nổi luống ca luống cuống.
"Trước tiên triệu tập người trong phủ lại, vặn hỏi từng người.
Bên nhà lao Đại lý tự có người ta quen biết, ta có thể nhờ hắn giúp săn sóc ân sư, sẵn tiện dò la tin tức.
Bây giờ huynh không cần gấp, chớ có lún sâu vào chuyện này, trước tiên phải tránh khỏi hiềm nghi.
Ta xem thứ hạng của huynh rồi, cũng may không phải nhất giáp (*), tuy nhiên cũng đủ gai mắt rồi, cẩn thận kẻo bị đưa đi làm văn."
(*) Đời khoa cử, thi tiến sĩ lấy "nhất giáp" 一甲, "nhị giáp" 二甲, "tam giáp" 三甲 để chia hơn kém.
Hai lần thi Đình, Trần Phương Nhung đều đứng hàng nhị giáp, chỉ vậy thôi cũng đủ để chứng minh thực lực của hắn, nhưng trước mắt thật sự không có quen biết ai, hiềm nghi lại quá lớn, không giỏi văn chương cũng có thể đi làm văn, đến lúc đó ngược lại trở thành công cụ đánh ngã ân sư thì không ổn.
Từ sau khi cha bị cuốn vào án gian lận, Trần Phương Nhung liền chạy đi khắp nơi cầu người, đồng song ngày xưa, học sinh của cha, bằng hữu thân thiết của cha, không phải từ chối thì cũng là không dám nhúng tay, còn có người trực tiếp đóng cửa không tiếp khách, kiêu ngạo to lớn của gã đã sớm bị mài mòn chẳng còn mấy, nội tâm cũng dần nảy sinh nỗi phiền muộn u ám.
Ngày thường thì đạo đức nhân nghĩa, tôn sư trọng đạo, đại nhân đại nghĩa, lời hay ý đẹp treo ở bên mép, đến lúc thật sự nguy cấp lại chẳng có một ai dám đứng ra!
Trái lại là Triệu Bạch Ngư, người mà gã xem thường nhất, người gã luôn nghĩ là kẻ hai mặt khẩu phật tâm xà, chỉ vừa mới nghe tin tức đã không ngại Cấm quân tuần tra, suốt đêm bôn ba chạy tới, không phải để nói những lời an ủi vô nghĩa, mà là vì để tra rõ chân tướng, hành động đâu ra đấy rõ ràng.
Nỗi phiền muộn tăm tối của Trần Phương Nhung được giải tỏa đôi chút, thấp giọng nói: "Cảm ơn."
"Đừng nói những câu này."
Y nghĩ về nguyên tác, vụ gian lận thi cử này đã giúp Thái tử chèn ép phe cánh Tần vương —— chờ đã, vậy là cũng có liên quan dến Thái tử sao?
Triệu Bạch Ngư nhớ lại, hai tháng trước mình có đụng phải một người phụ nữ ở cửa sau Trần phủ, lúc này mới hỏi: "Cha huynh có quen biết nữ hầu nào làm việc trong Đông cung không?"
Trần Phương Nhung: "Cha ta nào có lui tới làm việc với Đông cung, không có giao tình."
Triệu Bạch Ngư quay đầu hỏi môn đồng: "Ta hỏi ngươi, hai tháng trước ta giao lại thẻ ngà cho ngươi, có người nào tới lấy hay không?"
Môn đồng gãi đầu nghĩ ngợi chốc lát rồi đáp, "Dạ không."
Triệu Bạch Ngư, "Đem tới đây."
Môn đồng lên tiếng đáp lại, chạy như bay về phòng cầm thẻ ngà tới.
Trần Phương Nhung hỏi có chuyện gì xảy ra, Triệu Bạch Ngư chỉ nói: "Có manh mối.
Chờ lát nữa huynh trực tiếp tra hỏi người làm trong phủ, tháng trước ai là người nhận tiền, ai là người bỏ tiền, sau đó cho quản gia đi lục soát, xem trong phòng người nào có giấu tiền."
Trần Phương Nhung làm theo, vội vàng chạy ra tiền thính.
Một lát sau, môn đồng chạy trở lại đưa thẻ ngà cho y, Triệu Bạch Ngư giấu vào tay áo rồi đi tới tiền thính, lại gặp phải Trần Phương Nhung sắc mặt khó coi đến cực điểm ở đối diện.
Ánh mắt Trần Phương Nhung rét lạnh: "Có người dùng hai đĩnh vàng mua chuộc người hầu để lẻn vào phủ, trước kì thi ba ngày, đó là lúc cha ta vừa mới chốt đề thi!"
"Có hỏi ra được là ai không?"
"Chỉ nói là một người phụ nữ, còn lại không biết.
Ngươi mới nhắc đến thẻ ngà...!Là cung nhân Đông cung ư? Có liên quan đến Thái tử sao?"
Triệu Bạch Ngư chưa nói, Trần Phương Nhung cũng biết y không muốn tiết lộ quá nhiều, nói nhiều tất mất, rất dễ gây thêm rắc rối.
"Người phụ trách vụ án này là ai?" Triệu Bạch Ngư bỗng nhiên hỏi, giờ phút này y nghĩ, nếu không được nữa thì phải tìm Thượng quan Tri phủ của y giúp đỡ thôi.
"Là Lâm An quận vương." Vừa nói xong, Trần Phương Nhung liền nhớ tới việc Triệu Bạch Ngư bị Thánh thượng chỉ hôn, giờ đã là 'vị hôn thê' của Lâm An quận vương rồi.
Danh tiếng của Lâm An quận vương cực kì kém, ai cũng biết Triệu Bạch Ngư phải hy sinh thay Triệu Ngọc Tranh gả đi.
Trước kia không cảm thấy có vấn đề gì, bây giờ mới giật mình phát hiện, những năm này Triệu Bạch Ngư thật sự khốn khổ biết bao nhiêu.
Trong lòng Trần Phương Nhung ngũ vị tạp trần, nhất thời không nói gì.
Triệu Bạch Ngư như có điều suy nghĩ: "Thân phận này thật ra lại hữu dụng."
Trần Phương Nhung nghe vậy chắp tay, khom người thật sâu: "Đại ân đại đức của ngươi, ngày sau Quý Ngọc sẽ trả."
Triệu Bạch Ngư đỡ gã dậy: "Vì học, không có gì quan trọng hơn tôn trọng ân sư, về tình về lý, làm quan hay làm học sinh, ta đều sẽ tận tâm tận lực."
Hốc mắt Trần Phương Nhung ẩm ướt, rất lâu cũng không thể đứng thẳng người.
Hay cho vì học không có gì quan trọng hơn tôn trọng ân sư, hay cho làm quan hay làm học sinh cũng sẽ tận tâm tận lực, trên đời này mãi mãi sẽ không tìm ra được một Triệu Bạch Ngư thứ hai!
***
Triệu Bạch Ngư vừa rời khỏi Trần phủ đã lập tức đến tìm nha dịch ở Đại lý tự, đối phương từng nhận ân tình của y, không nói hai lời lập tức đáp ứng chiếu cố Trần Sư Đạo trong nhà lao nhiều hơn, lại ngó chừng không có người, lặng lẽ nói cho y biết tiến triển vụ việc.
"Vương thượng thư cùng cử tử có liên can đã nhận tội rồi, Trần đại nhân rất kiên định, khăng khăng mình vô tội, nhưng Vương thượng thư chỉ điểm ông, ta thấy vụ việc này được kết luận cũng là chuyện sớm hay muộn thôi.
Tiểu quận vương cũng từng đến đại lao một lần, phân phó mấy thuộc hạ chiếu cố Trần đại nhân, nhưng sau đó không có quay lại, nhìn giống như là muốn bỏ mặc hết thảy, mọi sự đều không quan tâm nữa.
Đúng rồi, ngày đó tiểu quận vương tới, vừa hay ta cũng ở đây, nghe hắn nói có đến hai nhóm người tham gia gian lận."
"Nói hết cho ta nghe."
Nha dịch nói hết những gì hắn nghe được ngày đó ra.
"Ngươi nói người bán đề tên gì?"
"Lão cửu lão bát gì đấy thì phải?"
"Lưu lão bát?"
"Đúng vậy, chính là cái tên này!"
Lưu Từ Đức, Lưu lão bát, có nghĩa mẫu là bà vú của Thái tử, là người phụ nữ đánh rơi thẻ ngà của Đông cung, mua chuộc người hầu của Trần phủ để lẻn vào đánh cắp đề thi mà ân sư định ra ——
Triệu Bạch Ngư xâu chuỗi đơn giản ngọn nguồn của án lộ đề thi, nghe còn khó giải quyết hơn y tưởng tượng, Lưu lão bát đã chết đột ngột, chỉ còn lại chứng cứ là bà vú của Thái tử, mà bà ta lại đang ở Đông cung.
Trong nguyên tác, vì Triệu Ngọc Tranh có hào quang nhân vật chính nên phe Thái tử tránh được một kiếp, có lẽ là bọn họ biết trước chuyện bà vú đi trộm đề thi.
Giả thiết Đông cung đã biết, bọn họ sẽ dùng cách gì để thoát tội đây?
Đại lý tự đã tra được Lưu lão bát, thuận tay là đã có thể tra ra quan hệ của gã và Đông cung, hơn nữa một nửa học sinh gian lận và bè cánh Thái tử là một mớ dây mơ rễ má, quan hệ phức tạp, có làm gì cũng không tránh khỏi liên quan.
Phe Thái tử phải làm sao mới có thể thoát thân?
"Kẻ gây tai họa, tự biên tự diễn." Triệu Bạch Ngư lẩm bẩm: "Tần vương, một hiệp khách đội nồi chuyên nghiệp."
Dù ai có gặp họa đi chăng nữa, ân sư cũng rất khó mà thoát tội, ông sẽ trở thành cái đinh làm tổn thương Tần vương hoặc Thái tử, mà Nguyên Thú đế không thể nào ra tay với con ruột của mình, lão chỉ còn cách tìm dê thế tội thôi.
Mà ân sư chính là con dê đó, kết cục ông chắc chắn sẽ phải chết.
Kể cả có tra rõ ràng sự thật thì cũng chẳng có ai giúp đỡ cho ân sư thoát tội, bởi vì vụ án có dính líu đến Tần vương và Thái tử, thậm chí liên quan đến cả bá quan, bè cánh tranh đoạt quyền thế sau lưng bọn họ.
Muốn cứu lấy ân sư thì phải đắc tội cả triều văn võ.
==.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...