Đầu Dương Thần Sơ bị đập xuống nền đá gồ ghề, hai tên kia cũng bị cô lôi kéo mà ngã lăn ra.
Cô đứ tay xoa đầu, mắt thấy tiết mục của Lục Dương đã bắt đầu được một phút, cô gục xuống, cả người như được thả lỏng.
Cuối cùng cô cũng kéo dài được thời gian, giúp anh thuận lợi trình diễn.
Tên vốn định chạy đi sau khi ngồi thẳng dậy, hắn liếc thấy chiếc máy ghi âm bị bay ra xa, tay liền nhanh chóng vồ lấy, mở máy lên, bên trong chỉ vang lên ca từ nước ngoài khó hiểu.
Tên còn lại nghe thấy nhach, tức giận bò dậy: "Mày còn có tâm tư nghe nhạc nữa hả!" Hắn định đưa tay đấm cho tên kia một trận thì thấy trên tay tên đó cầm chiếc máy ghi âm.
Tên kia ấp úng, bất tri bất giác nhuốt một ngụm nước bọt: "Cô ta lừa chúng ta rồi thưa anh.
Cô ta vốn không có ghi âm." Hắn đưa chiếc máy ghi âm cho tên đại ca, tay run run sợ hãi.
Tên đại ca tức giận, bật đi bật lại máy ghi âm, chỉ toàn là những bài hát Âu Mỹ, hắn vứt mạnh máy ghi âm xuống, nắm tóc Dương Thần Sơ: "Con đàn bà khốn khiếp, dám làm lỡ dở công việc của ông!" Nói xong, hắn tát hai phát liền vào mặt cô, khóe miệng cô rách ra, rớm máu.
Hai tên trút giận xong mới vứt cô xuống đất như một chiếc giẻ lau, tức tối bỏ đi.
Trong con ngõ hẹp dài, cô còn loáng thoáng nghe thấy tiếng tên đại ca rống to, kế hoạch vốn dày công sắp đặt của bọn chúng đã bị cô phá hủy.
Dương Thần Sơ cố nhịn đau, ngồi dậy, dựa người vào tường, nhếch môi.
Động đậy khiến khóe môi đau rát, cô đưa tay lên lau vết máu, buộc lại mái tóc đã rối bù, tìm mũ, phủi sạch đất cát rồi đội tạm lên đầu.
Giờ này mà ra ngoài với khuôn mặt này, chắc chắn bị người khác xì xào bàn tán.
Cô đi đến đầu ngõ, nơi cô đã để lại ba lô ở đó, cũng may không mang vào, nếu không bị bọn chúng đập nát lại tốn thêm khoản tiền lớn nữa.
Dương Thần Sơ cố gắng đi đến nơi tổ chức chương trình.
Khi đi vào cửa chính, cô bị nhân viên bảo vệ ngăn lại.
Anh ta nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ rõ sự khinh bỉ: "Cô ơi cô không vào được đâu.
Bộ dạng này mà vào trong, cô sẽ dọa mọi người mất."
Dương Thần Sơ lấy thẻ phóng viên ra, bảo vệ nhìn thấy vậy thì đắn đo một hồi, sau cùng miễn cưỡng cho cô vào ngồi ở góc phòng lớn, với điều kiện cô không được lên phía trước chụp hình, phỏng vấn.
Dương Thần Sơ ngồi trong góc tối, cả sân khấu rực sáng ánh đèn.
Lục Dương anh tuấn đứng trên sân khấu, anh mặc chiếc áo măng tô trắng, đầu đội mũ trắng, cả người toát ra khí chất vương giả.
Cô rất thích ngắm nhìn anh diện đồ trắng, nó khiến cô có cảm giác như được ở bên thiên thần, cảm giác sạch sẽ, hương vị trong lành, bất giác khiến cả người cô thư thái.
Mặc dù cả người chật vật, bị đánh đến tơi tả, lại không được làm việc, nhưng được đứng ở một góc của gian phòng, ngắm nhìn người đàn ông mình yêu thương tỏa sáng trên cao, cô đã đủ mãn nguyện lắm rồi.
Tiếng nhạc trầm bổng vang lên khiến cả khán phòng bất giác im lặng.
Mỗi nghệ sĩ tham gia chương trình hôm nay sẽ biểu diễn hai ca khúc liên tiếp.
Vừa rồi Lục Dương đã kết thúc màn trình diễn rực lửa, tràn đầy khí thế anh hùng 'Thiên hạ', giờ nghe thấy giai điệu như vậy, chắc là bài hát kế tiếp là 'Sức mạnh của tình yêu'.
Sân khấu tối lại, từng ánh đèn vàng ấm áp dần xuất hiện ở bên phải sân khấu.
Những vũ công mặc đồ màu trắng từ từ đi ra, chính giữa chính là Lục Dương.
Anh như được bào trùm trong ánh hào quang lấp lánh, đẹp đến mê hồn.
Sân khấu vang lên tiếng hét không ngớt.
Anh cất giọng, chất giọng trầm ấm, du dương.
"Tấc tấc nắng vàng...
Vạch vạch xuất phát...
Dẫu đường mịt mở cũng đừng sợ hãi...
Bởi tôi luôn bên em..."
Dương Thần Sơ dựa vào tường, nhắm mắt, tiếng hát của anh khiến lòng cô cảm động, ca từ ấy rất phù hợp với chất giọng ấm áp của anh.
Lục Dương, anh đã cứu em, đưa em ra khỏi bể khổ tăm tối, dẫu em có sợ hãi nhưng có ngọn đèn hải đăng là anh bên cạnh, sợ hãi kia cũng hóa thành hư vô, khiến em cũng cảm tiến về phía trước.
Bởi vì em biết, sau lưng em mãi luôn có anh.
"Mỗi câu chuyện nhỏ, mình đều biết vào giấc mộng lành...
Mỗi lần gặp giữ, trái tim lại rộn rã reo ca...
Hồi ức luôn vọng về hưởng ứng...
Tương lai bay về miền giấc mộng..."
Lục Dương, anh vì em mà làm tất cả, không quản người người ngăn cản, không ngại sóng gió bập bùng, nhất quyết dắt em tiến về tương lai tươi sáng ở phía trước.
Mặc cho em bướng bỉnh, cứng đầu, luôn nghi ngờ anh, anh vẫn trận lặng, kiên nhẫn, vui vẻ dỗ dành, chăm sóc đến em.
Trong vụ nổ ngày ấy, phản ứng đầu tiên của anh đó chính là ôm lấy em, dùng vòng tay ấm áp của mình, dùng bờ vai vững chắc của mình để che mưa bom lửa đanh cho em.
Giây phút ấy, em nhìn thấy anh, nhìn thấy trái tim anh, nhìn thấy trái tim mình, trái tim của hai chúng ta đang hòa làm một, cùng chung một nhịp đập.
Giây phút ấy, em thừa nhận, em đã rung động trước anh, người con trai có nụ cười tỏa nắng.
Dương Thần Sơ khẽ mỉm cười, ánh mắt vì nhớ về hồi ức mà long lanh, đong đầy cảm xúc.
Bài hát lên tới điệp khúc, cả sân khấu vang lên giọng hát sáng của anh.
Anh đứng chúng giữa sân khấu, bục tròn dần nâng lên cao, bên cạnh anh là ánh đèn vàng trong những chiếc đèn cổ kính, là sắc màu ấm áp trong những quyển vở trắng tinh.
"Chúng ta cất cánh cùng một phương trời...
Ngày đêm luân chuyển...
Khi bận lòng ngưng kết thành ước vọng...
Tôi sẽ cùng em theo đuổi giấc mơ này...
Nắm chặt dũng khí, quyết không buông tay...
Kiên trì làm chính mình, vầng thái dương tỏa nắng...
Ước hẹn của chúng ta tung cánh...
Khoe hào quang tự tin rực rỡ...
Vì em tâm tâm niệm niệm hai chữ kiên cường...
Cùng dũng cảm xông về phía trước...
Ôm ấp tương lai và hy vọng...
Bờ vai ấm áp này, nguyện mãi trao cho em."
Lục Dương, giờ hãy để em vì anh mà một lần cố gắng, hãy để cô gái nhỏ bé này vì anh mà một lần lớn lao, hãy để em từ con người nhu nhược vì anh mà trở nên cao thượng.
Vì anh, em sẽ tâm tâm niệm niệm hai chữ kiên cường.
Kiên cường vượt qua chính cái bóng của bản thân mình.
Kiên cường đối mặt với miệng người độc ác.
Kiên cường chịu đau đớn, kiên cường kéo dài thời gian.
Em chịu đau khổ, em nhận nhịn, em hy sinh, cũng chỉ vì muốn anh có được giây phút này, cho dù em có phải xuống địa ngục, cho dù em có phải chịu cái đau vạn tiễn xuyên tim.
Lục Dương...
Nơi ánh hào quang rực rỡ là ánh mắt của anh.
Địa ngục bóng tối là nụ cười của em.
Dương Thần Sơ gạt đi giọt nước mắt nơi khóe mi, cô mỉm cười mãn nguyện đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi khán phòng.
Chương trình chào mừng năm mới kết thúc đã là hai mươi ba giờ ba mươi phút.
Lục Dương vì mai còn phải đến tham dự giải thưởng Kim Ưng nên sau khi kết thúc phần trình diễn của mình đã nhanh chóng lên máy bay, bay về Bắc Kinh.
Anh vốn tưởng hôm nay cô sẽ đến đây phỏng vấn, không ngờ cô lại không có xuất hiện, trong lòng có chút hụt hẫng.
Lý Thấm ngồi ở ghế lái, quay người lại, đưa cho Lục Dương món đồ: "Lục Dương, đây là thứ cậu nhờ tôi quay và ghi chép."
"Cám ơn." Lục Dương đón lấy, lấy máy tính, cop nội dung đấy lại, gửi qua cho Dương Thần Sơ.
Anh sợ cô tuần này không có tin tức gù có giá trị nên trước khi biểu diễn đã nhờ Lý Thấm đi phỏng vấn tạm một số ca sĩ, diễn viên được mời đến tham gia, đồng thời quay lại tiết mục của họ.
Chí ít những điều này sẽ giúp cô phần nào trong công việc.
Giải Kim Ưng diễn ra rất thuận lợi.
Lục Dương đạt được danh hiệu 'Ca sỹ trẻ xuất sắc nhất', hai bài hát của anh cũng lần lượt được giải.
Đạo diễn phụ trách bộ phim 'Mùi vị của tình yêu' và hai diễn viên chính được nhận giải rất cao.
Hiển nhiên sau vụ bê bối trước đó, Vương Trích và Tư Tư Miểu không được trao giải, thậm chí ở hiện trường của giải Kim Ưng còn không thấy bóng dáng hai người đó đâu.
Sau cuộc trao giải, tên tuổi của Lục Dương càng lên cao, chính thức trở thành ca sỹ thuộc phái thực lực, không phải là nghệ sĩ nổi tiếng nhờ có nhiều fan hay nhiều vẻ ngoài, năng lực ca hát và sáng tác của anh cũng được đông đảo hội đồng chuyên môn, ca sỹ đi trước hết lời khen ngợi.
Dương Thần Sơ dùng tài liệu anh gửi cho mình làm bài đăng thiếu do hôm đấy cô bị đánh, may mắn vừa hay anh sẽ không phát hiện ra sơ hở gì.
Sau khi anh được trao giải, cô đã đăng một bài viết trên trang cá nhân của mình, nội dung chủ yếu là cách hành xử của anh ngày hôm đó ở sân bay.
Bài viết nhanh chóng được chia sẻ rất nhanh bởi fan của Lục Dương.
Anh được mọi người yêu quý nhiều hơn không chỉ ở tài năng mà còn bởi cách ứng xử trong cuộc sống.
Cũng nhờ bài viết ấy, tiền thưởng cuối năm của Dương Thần Sơ được tăng lên, sự nghiệp phóng viên của cô cũng dần phát triển.
___
Trái ngược lại với bầu trời trong xanh của Lục Dương và Dương Thần Sơ, Tiêu Nguyệt lại như lâm vào thời kỳ trầm cảm.
Giang Thành Xuyên đã xin thi cuối kỳ trước và bay sang Mỹ, gia nhập vào đội bóng rổ nổi tiếng của Mỹ.
Điều này khiến rất nhiều thầy cô bát ngờ, họ vốn tưởng một học sinh có thành tích tốt nhue anh sẽ thi vào Bắc Đại* hay Thanh Hoa, không ngờ anh lại đi theo con đường thể thao.
Nhưng nói gì thì nói, tiền đồ của anh hiện giờ cũng rất rộng mở, trở thành niềm tự hào của người dân cả nước, báo đài liên tục đưa tin về tài năng trẻ này, không ai là không biết đến.
*Bắc Đại: tên mọi người hay nói để chỉ đại học Bắc Kinh.
Tiêu Nguyệt đã thay đổi nguyện vọng, không thi vào Bắc Đại mà thi vào Thanh Hoa.
Trước đay, cô và Giang Thành Xuyên còn tốt, hai người hứa hẹn sẽ thu vào Bắc Đại, anh đã vì cô mà bỏ qua đại học thể thao.
Nhưng anh đi rồi, cô cũng chẳng thiết nữa, trực tiếp thay đổi nguyện vọng.
Dù là trường nào đi nữa cũng đều là hai trường kinh tế tốt nhất cả nước cả.
Ngày ngày cô đều yên lặng đến thư viện, ở lớp tự học, đọc sách, làm đề, không đi chơi, tham gia hoạt động ngoại khóa cũng chẳng quan tâm những trận đấu bóng rổ của trường.
Mọi người trong lớp đều dễ dàng nhận ra Tiêu Nguyệt đã thay đổi, họ biết nguyên do nhưng cũng hiểu ý mà giả ngốc.
Hiện giờ Bách Kiến là đội trưởng của đội bóng rổ, dẫn dắt đội khá thành công.
Từ hôm ấy, Bách Kiến thỉnh thoảng gặp gô cũng mỉm cười, dù gì trước đây quan hệ của hai người cũng không tệ, nhưng Tiêu Nguyệt toàn mặt lạnh, thờ ơ bỏ đi, cô không muốn dây dưa với bất kỳ ai liên quan đến Giang Thành Xuyên nữa.
Hết chương 43
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...