Đêm Nay Tỉnh Rượu FULL


Lục Tử Cẩn gọi bác sĩ tới, bởi vì trước tiên chào hỏi qua, Sầm Khang Hồng lại là chủ tịch bệnh viện, lúc bọn họ tới vẫn luôn thực an tĩnh, giữa gian phòng có tấm mành chắn ánh sáng bên kia, Sầm Mặc Tiêu tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, không có bị đánh thức.

Kết quả kiểm tra phù hợp với những gì Lục Tử Cẩn quan sát được, Sầm Khang Hồng không thể nói chuyện, bên trái tứ chi hoạt động còn tính tự nhiên, nhưng là thân bên phải, cánh tay cùng chân đều vô pháp cử động.

Bác sĩ Trang quay đầu nhìn nàng: "Quả nhiên, xuất huyết não ảnh hưởng lớn đến chức năng não, gây mất ngôn ngữ cùng liệt nửa người.

Tôi vừa mới kiểm tra cơ lực của lão gia, trước mắt xem, không thể nâng lên tới nhưng có thể miễn cưỡng cử động, tuy rằng biên độ không lớn nhưng tốt xấu còn phản ứng, như vậy cơ lực xếp vào loại hai, tình huống cũng không tệ lắm.

Chỉ là hiện tại não xuất huyết cấp tính kỳ, hy vọng mặt sau sẽ không chuyển biến xấu, còn cần nghiêm mật quan sát."
Sau đó hắn lại thấp giọng dặn dò Sầm Khang Hồng: "Ngài chủ tịch tâm thái phóng nhẹ nhàng, hảo hảo phối hợp chúng ta trị liệu, sẽ dần dần tốt lên."
Sầm Khang Hồng gật đầu, nhưng trạng thái tinh thần thoạt nhìn cũng không tốt.

"Lão gia hiện tại cần chú ý, sau khi xuất huyết não khả năng sẽ xuất hiện đau đầu, cần nhẫn nại, tôi sẽ thường xuyên tới kiểm tra, có bất luận chuyện gì đi văn phòng tìm tôi." Nói xong hắn nhìn Lục Tử Cẩn, lộ ra một chút ý cười: "Cô đã chăm sóc tiểu thư rất tốt."
Bác sĩ Trang vừa là thuộc cấp của Sầm Khang Hồng, vừa là bạn lâu năm, bởi vậy đối Sầm Mặc Tiêu cũng nhiều vài phần ngoài chức nghiệp chú ý.

Lục Tử Cẩn sửng sốt, sau đó nở nụ cười: "Còn phải trông cậy vào bác sĩ."
"Không quấy rầy các vị.

Buổi tối có người chiếu cố lão gia, cô có thể nghỉ ngơi trong chốc lát."
"Được, cảm ơn bác sĩ."
Tiễn đi bác sĩ Trang, Lục Tử Cẩn cấp Sầm Khang Hồng đút chút nước, hộ lý bên cạnh đang giúp ông hoạt động tay chân không thể nhúc nhích.

Thực hiển nhiên loại chiếu cố này khiến Sầm Khang Hồng rất khó chịu, ý cười vừa rồi đã biến mất hầu như không còn, chau mày.

Lục Tử Cẩn biết loại thống khổ này, nàng ngồi ở một bên nhẹ giọng nói: "Ông ngoại, con biết trong lòng ngài thực không thoải mái, trận bệnh này tới quá đột nhiên, chúng ta vô lực ngăn cản.

Nhưng con vẫn mong ngài tích cực lạc quan đối mặt, A Tiêu hiện tại trạng huống cũng không tốt, nàng trong lòng khổ sở cực kỳ, những chuyện kia gây cho nàng đả kích lớn đến mức nào, con cũng không biết phải nói sao.

Hiện giờ xem ra, chân chính đối nàng tốt cũng chỉ có ngài, hôm nay ngài đột nhiên hôn mê, A Tiêu gấp đến độ đều mau phát bệnh, con về nhà nấu cơm trở lại, nhìn đến đôi mắt nàng đều đỏ lên, chính là trộm khóc một lần.

Nàng vẫn luôn kể với con rằng, nàng thực hối hận những năm tháng đó bởi vì hiểu lầm mà xa cách ngài, sức khỏe ngài không tốt, nàng so với ai đều lo lắng.

Cho dù là vì nàng, ngài cũng muốn tích cực trị liệu, nỗ lực khang phục, nếu ngài thật xảy ra chuyện, con sợ nàng chịu đựng không nổi.."

Sầm Khang Hồng nghe, trong mắt có nước mắt ở chớp động, quay đầu nhìn bên kia Sầm Mặc Tiêu đang an tĩnh ngủ, cách mành chắn ông nhìn không thấy, nhưng nghĩ đến vừa rồi tỉnh lại, nhìn thấy dáng vẻ Lục Tử Cẩn dỗ dành nàng, trong lòng chua xót khó nhịn.

"A Tiêu hiện tại rất hối hận vì đã nói cho ngài chân tướng, chuyện này nàng đã sớm biết, cũng không biết gục ngã bao nhiêu lần vì nó.

Nàng hiện tại muốn cùng bọn họ ngả bài lấy lại công đạo, ngài chính là nàng duy nhất dựa vào, nếu không có ngài, liền không ai đau A Tiêu."
Sầm Khang Hồng lắc lắc đầu, nâng lên tay trái chỉ chỉ Lục Tử Cẩn.

Lục Tử Cẩn cười một cái, sắc mặt ửng đỏ: "Con đau lòng nàng, cũng không giống như vậy, thay thế không được ngài.

Hơn nữa con hy vọng không chỉ riêng con, còn có nhiều người yêu thương nàng, mà trong những người đó, ngài là vô pháp thay thế."
Sầm Khang Hồng trầm mặc thật lâu, sau đó gật gật đầu.

Hộ lý bồi bên người giúp ông xoay lại, ông còn nỗ lực dùng thân thể bên trái để cùng nhau hiệp trợ.

Sau nửa đêm Sầm Khang Hồng ngủ đến hôn hôn trầm trầm, đau đầu đến lợi hại nhưng chỉ là nhắm mắt lại nhẫn nại, Lục Tử Cẩn thật sự không có biện pháp nhìn ông thống khổ mà chính mình yên ổn đi ngủ, ở bên cạnh bồi một đêm.

Sầm Mặc Tiêu trong lòng bất an, tới rồi rạng sáng 5 giờ rưỡi nàng liền cả người co giật một chút, vẻ mặt kinh hoảng mà mở bừng mắt, thất thanh kêu một tiếng: "Ông ngoại."
Lục Tử Cẩn thấy nàng tỉnh liền chạy nhanh đi qua, vội vàng cho nàng vỗ ngực trấn an: "Không có việc gì, không có việc gì, ông ngoại còn tốt, đừng sợ."
Sầm Mặc Tiêu trong mắt sương mù quay cuồng, thật đáng thương mà nhìn Lục Tử Cẩn.

Lục Tử Cẩn chịu không nổi nữa, thấp giọng hống nàng: "Gặp ác mộng sao? Đều là giả, ông ngoại thực hảo, tối hôm qua liền tỉnh, thần trí rất rõ ràng, chị còn cùng ông nói chuyện một chút."
"Thật sự?" Sầm Mặc Tiêu trong lòng vẫn còn sợ hãi.

"Đương nhiên là thật."
Sau đó Sầm Mặc Tiêu nhìn quanh bốn phía, nhíu hạ mi: "Chị một đêm không ngủ?"
Lục Tử Cẩn hơi cương, vội vàng lắc đầu: "Chị ngủ."
Sầm Mặc Tiêu hồ nghi đánh giá nàng, tinh thần còn tốt nhưng là mệt mỏi khó nén, hơn nữa nàng cúi đầu nhìn nhìn chính mình giường, lắc đầu nói: "Lại gạt em, chị không ngủ.

Nếu chị ngủ bên cạnh em, em khẳng định sẽ ôm chị, chị nơi nào lặng yên không một tiếng động rời giường."
Lục Tử Cẩn dở khóc dở cười, nhéo nhéo cái mũi nàng: "Ngủ đến giống như tiểu trư, chị thức dậy em khẳng định không biết."
Sầm Mặc Tiêu vẫn không tin, sau đó ở chính mình trên người ngửi ngửi, xác định nói: "Trên người em không có hương vị của chị, chị lại gạt em."
Lục Tử Cẩn không biết vì cái gì, nghe Sầm Mặc Tiêu nói mấy câu này, liền rất muốn ôm nàng ấy, nàng cũng làm như vậy, liền ôm đối phương, trong lòng phá lệ kiên định thỏa mãn.

Sầm Mặc Tiêu thăm dò nhìn Sầm Khang Hồng, ông ngoại còn đang ngủ.


Hộ lý cũng ghé vào kia ngủ gật, vì thế nàng hơi dùng lực một chút, đem Lục Tử Cẩn kéo lên trên giường ấn ở trong ổ chăn, thấp giọng hung hăng nói: "Không được nhúc nhích, ngủ."
Lục Tử Cẩn bị nàng dáng vẻ nãi hung chọc cười, nắm vạt áo nàng nói: "Vậy chị muốn em thì phải làm sao?"
Sầm Mặc Tiêu không nghĩ tới nàng sẽ đột nhiên nói lời này, mặt ửng đỏ, sau đó có điểm biệt nữu nói: "Em đi nhìn ông ngoại, sau đó chị có thể ôm em ngủ."
Nói xong nàng xuống giường nhìn nhìn Sầm Khang Hồng, sắc mặt vẫn tái nhợt nhìn không ra huyết sắc, nhưng lại ngủ thật sự an ổn.

Theo dõi điện tâm đồ, các chỉ số đều bình thường, huyết áp vẫn cao nhưng duy trì ở mức 153/98, so với trước đã ổn định hơn.

Hộ lý giờ phút này cũng tỉnh, đối Sầm Mặc Tiêu gật đầu chào, sau đó lại lần nữa giúp Sầm Khang Hồng xoay người mát xa, Sầm Khang Hồng ngủ đến có điểm trầm, chỉ là thấp thấp hừ vài tiếng không có tỉnh.

Sầm Mặc Tiêu nhìn lão nhân tóc mai bạc trắng, đôi mắt phát sáp, đều đã 70 tuổi còn phải gánh vác tập đoàn, hiện giờ lại bởi vì chuyện nhà mà đột phát bệnh nặng, quá khổ sở.

Nàng trong lòng trào ra một cỗ hận ý, nguyên bản chính mình trên người cũng chảy dòng máu của Lý Khải Thắng, nhưng Sầm Mặc Tiêu chỉ cảm thấy ghê tởm.

Ông ngoại cùng mẹ nàng rốt cuộc có lỗi gì với hắn, nàng rốt cuộc làm sai cái gì, để hắn đối nàng nhẫn tâm như vậy.

Trong lòng âm u không ngừng ăn mòn suy nghĩ của nàng, thẳng đến Sầm Khang Hồng nói mớ câu mới làm Sầm Mặc Tiêu hồi thần lại.

Ý thức được chính mình ở đây lâu rồi, nàng vội đứng dậy vén rèm lên, nhưng động tác thực nhẹ, Tử Cẩn của nàng ngủ rồi.

Ngủ đến cũng không đoan chính, nghiêng thân mình tay rũ tại mép giường, hình như là muốn hướng bên rèm tìm kiếm nàng, nhưng bởi vì tinh thần mệt mỏi nên đã ngủ.

Hái má phúng phính vì bị đè ép, miệng hơi hơi mở ra tú khí mà đáng yêu.

Sầm Mặc Tiêu ngồi xuống bên giường nhìn vợ của mình, mặt mày ôn nhu.

Thăm dò hôn hôn nàng, thật cẩn thận từ bên kia nằm đi lên, sau đó duỗi tay chuẩn bị ôm nàng, Lục Tử Cẩn lại giống như nhận thấy được cái gì, trở mình dính lại đây, vừa vặn lăn vào đầy cõi lòng.

Oán hận đối với Lý Khải Thắng, cùng áy náy lo lắng đối Sầm Khang Hồng, làm Sầm Mặc Tiêu trong lòng gánh nặng cực đại, tâm tình không xong.

Chính là lúc nàng ôm Lục Tử Cẩn, phảng phất nàng liền có thể đem những mặt trái cảm xúc kia buông xuống, an tâm đến không thể tưởng tượng.


5 giờ 50 phút, hai người lại chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại đã là tám giờ, Sầm Mặc Tiêu rửa mặt xong liền đi tìm bác sĩ Trang, sau khi hiểu biết tình huống, nàng trong lòng rất trầm trọng, Lục Tử Cẩn nắm tay nàng cho nàng một chút an ủi.

"Em không có việc gì, em có chuẩn bị tâm lý.

Yên tâm đi, ông ngoại cần tâm tình tốt để ứng đối trị liệu, em sẽ không đắm chìm ở cảm xúc tiêu cực." Sầm Mặc Tiêu biết Lục Tử Cẩn lo lắng.

"Ừ, chúng ta cùng nhau bồi ông, nhất định sẽ làm ông khỏe lại."
Lúc kiểm tra phòng, Sầm Khang Hồng đã tỉnh, nhìn Sầm Mặc Tiêu cảm xúc hơi có chút kích động, há mồm hàm hồ nói cái gì, biểu tình vội vàng.

Lục Tử Cẩn minh bạch ý tứ của ông, trấn an nói: "Ông ngoại hảo hảo dưỡng bệnh, con sẽ trông chừng nàng và để nàng nghỉ ngơi thật tốt, sẽ không hỏng rồi thân thể.

Đến nỗi Trí Hòa bên kia, con sẽ phụ nàng gánh vác, chỉ là ngài sinh bệnh, sợ rằng tập đoàn sẽ có phong ba, cho nên tạm thời phải giấu bọn họ."
Sầm Khang Hồng dùng tay trái khoa tay múa chân, Sầm Mặc Tiêu lấy qua notebook, làm Sầm Khang Hồng đánh chữ.

Nhìn mặt trên nội dung, Sầm Mặc Tiêu gật đầu: "Con đã biết, ông ngoại.

Con sẽ liên hệ với Lý bí thư cùng giám đốc Tề, Trí Hòa bên kia con sẽ ổn định."
Sầm Khang Hồng có chút nôn nóng: Con không thể quá mệt mỏi.

"Ông ngoại yên tâm đi, có Tử Cẩn giúp con mà.

Bởi vì là thời điểm đặc thù, con ra mặt sẽ ít áp lực hơn Tử Cẩn rất nhiều, cho nên con đi trước Trí Hòa.

Con chỉ là ra tên tuổi, danh chính ngôn thuận, mặt khác Tử Cẩn, Lý bí thư cùng giám đốc Tề đều có thể giúp con, sẽ không mệt đến."
Sầm Khang Hồng cũng minh bạch trước mắt chỉ có thể như vậy, trận bệnh này đến quá đột ngột, cũng may là ông đã chuẩn bị trước di chúc.

Ông lại nhập vào hàng chữ: Gọi điện thoại cho luật sư Vạn.

Nhìn dòng chữ mặt trên, Sầm Mặc Tiêu nhíu hạ mi, thấp giọng nói: "Ông ơi, ông muốn tìm luật sư Vạn sao?"
Nàng quá mức mẫn cảm, Sầm Khang Hồng trấn an nhìn nàng, tiếp tục đánh chữ: Ông ngoại lớn tuổi, người già rồi sẽ có lúc lẩm cẩm, có một số việc thừa dịp ông còn thanh tỉnh, nhất định phải công đạo rõ ràng, như vậy ông mới yên tâm.

Sầm Mặc Tiêu cảm xúc từng chút kích động lên, bỗng nhiên sắc mặt trắng bệch: "Con biết ông muốn làm gì, con không cần.

Kia đều là của ông, con sẽ không tiếp nhận.

Con đi Trí Hòa là bởi vì ông bệnh, con trông chừng giúp ông, sau này vẫn cần ông tới tọa trấn, ông ngoại đừng nghĩ cái gì đều giao cho con."
Nàng vừa gấp vừa khổ sở, thanh âm cũng thật sự lạnh lẽo.


Nhưng Sầm Khang Hồng cùng Lục Tử Cẩn đều biết nàng trong lòng tràn đầy sợ hãi cùng lo lắng.

Ông ngoại không phải mặc kệ, chỉ là sản nghiệp Sầm gia sớm muộn đều giao cho con.

Hiện tại những người đó tâm tư bất chính, khi dễ đến trên đầu con, ông ngoại lúc này không thể ra mặt, điều ông có thể làm, chính là cho con tuyệt đối dựa vào, con yên tâm lớn mật đi làm.

Thái Hòa, cũng không cần sợ.

Sầm Khang Hồng run run rẩy rẩy điểm màn hình, sợ ông quá mệt mỏi, Lục Tử Cẩn vẫn luôn đỡ ông, nhìn mặt trên chữ viết, trong lòng chua xót cùng may mắn đan chéo, A Tiêu có ông ngoại thật tốt.

"A Tiêu, không cần phụ lòng của ông ngoại.

Ông biết đến, so với những vật ngoài thân kia, em cần nhất chính là ông, ngày hôm qua ông đã đáp ứng với chị sẽ tích cực phối hợp trị liệu, nhất định sớm khang phục, ông ngoại nói đúng không?"
Sầm Khang Hồng cười rộ lên, gật gật đầu.

Sầm Khang Hồng bệnh tình còn không có ổn định, hai người không có làm ồn đến ông, bởi vì xuất huyết đau đầu choáng váng, ông có điểm thích ngủ, ban ngày cơ bản phần lớn là đang ngủ.

Sầm Khang Hồng thân thể không thoải mái lừa không được bao lâu, thực mau Trí Hòa bên kia cao tầng liền có người đã biết.

Lý Phong tới thực mau, Sầm Mặc Tiêu cùng hắn bắt tay, đối phương cung kính nói: "Tiểu Sầm tổng, tôi biết bệnh tình của ngài chủ tịch, ngài ấy cũng đã sớm giao phó cho luật sư Vạn, bên này là những thứ phía trước ngài chủ tịch chuẩn bị xong, nếu cô muốn tiếp quản Trí Hòa, mấy thứ này lập tức có thể giao cho cô."
Nói đoạn, hắn từ trong túi công văn lấy ra một chồng tư liệu, còn có một cái ổ cứng di động.

Sầm Mặc Tiêu ngơ ngác nhìn, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang: "Ông ngoại đã sớm chuẩn bị?"
Lý Phong một đốn, trước mắt vị tiểu Sầm tổng này hắn gặp qua không nhiều lắm, nhưng kỳ thật đã rất quen thuộc.

Theo Sầm Khang Hồng công tác nhiều năm, hắn cũng nghe được không ít chuyện liên quan đến nàng, mỗi lần đều đến từ ngài chủ tịch ở văn phòng một ngày lải nhải.

"Theo tôi biết, ba năm trước đây ngài chủ tịch liền chuẩn bị."
Sầm Mặc Tiêu nước mắt lập tức liền ra tới, sau đó thực nhanh chóng bị nàng lau, phảng phất một chút kia chỉ là ảo giác.

"Lý bí thư, tôi mới đến, cái gì cũng đều không hiểu, thỉnh ngài nhiều hơn chỉ giáo." Duỗi tay đưa tới trước mặt Lý Phong, Sầm Mặc Tiêu trên mặt cảm xúc đều liễm đến sạch sẽ, chỉ có cặp con ngươi thiển sắc còn mang theo hồng, giống như ngọc lưu ly, lại là gợn sóng bất kinh.

Giờ phút này Sầm Mặc Tiêu ăn mặc thực hưu nhàn, nhưng liền như vậy thẳng eo lưng duỗi tay nắm chặt, trên người khí tràng cùng thần thái không chê vào đâu được.

Lý Phong đi theo Sầm Khang Hồng bao nhiêu năm, cũng không khỏi trước mắt sáng ngời, vị tiểu Sầm tổng này rất khác so với lời đồn.

- ----------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui