hôn lên khắp thân thể trần truồng của cô, miêu tả ngọn núi phập phồng kiều diễm như ruột mềm bách chuyển, làn tóc đen xõa ra trên giường, hé lộ khuôn mặt tỏa sáng như ánh trăng vô cùng sạch sẽ mịn màng, đập vào mắt là cánh môi củ ấu hồng nhuận, điểm xuyết bằng vẻ e ấp vốn có, không cần trang điểm cầu kỳ, rửa sạch, xoá hết nét chì rực rỡ, chỉ cần cô khéo léo cười nhẹ một chút thôi, là đã viết xong một chương tâm và mắt cùng rung động lòng người, sắm vai một cuộc sơn thủy tương phùng thế tục thăng trầm.
Trong lồng ngực của anh là tràn đầy chua xót và dính dấp, đau và tê dại không có chỗ thổ lộ, bọn họ tựa như thủy triều cọ rửa lý trí, tan vỡ, hủy diệt, muốn làm cho anh biến thành con đê giữa cơn hồng thủy, triệt triệt để để sụp đổ chôn vùi.
Anh đã nắm tay của cô, tới đụng vào loại dục niệm cực nóng như bàn ủi dưới người anh, một cây già nua mà tráng kiện, gân xanh hằn lên ngoằn nghoèo tựa như dây leo quấn đầy trên thân cành, toàn bộ phân thân đau trướng căng, dán chặt ở trong lòng bàn tay mềm mại của cô, giống như một con dao sắc bén hung ác.
Cô từ từ nhắm hai mắt lại, gò má đỏ hồng, khóe mắt khẽ hạ xuống cố giấu đi vẻ phong tình lúc này. Nhưng anh vẫn muốn được voi đòi tiên, khàn giọng hỏi: “Anh vừa đi vắng một tuần lễ, nói lời nói thật, A Ngọc, có muốn nó hay không, hả?”
“Có quỷ mới muốn ——” Cô giận dỗi, nghiêng đầu nhìn khoảng thời gian đẹp đẽ với ánh trăng sáng và những vì sao li ti ngoài cửa sổ, song nhiệt độ trong lòng bàn tay lại lên giọng tuyên cáo dục vọng không che giấu của anh đối với cô, thấp hèn nhất và cũng là thô bỉ nhất, nhưng mà có bao nhiêu người tầng lớp cao quý cầu mà không được.
Anh không nhịn được rồi, muốn trực lai trực vãng tiến quân thần tốc.
Tìm tìm kiếm kiếm, tìm ra hạt châu đỏ tươi nho nhỏ giấu ở trong vỏ sò, chỉ đơn giản vân vê nhào nặn là cô đã bị xoa nắn thành một vũng nước xuân, thổi tung cát mịn, không còn là chính mình nữa, sống hoặc chết đều ở đầu ngón tay anh, hoặc bắn ra hoặc khép lại, hoặc khều hoặc vân vê, đều chỉ có thể chịu đựng.
Trong phòng ngủ lớn như thế chỉ còn dư một chiếc đèn duy nhất, ánh sáng mờ nhạt và mơ hồ, ít nhiều gì vừa lúc quét qua nụ hoa chưa nở ở giữa hai chân cô.
Anh là độc giả lớn tuổi giữa bể học vô bờ, xoay hông cô lại, để cho đầu gối đè lên vú còn vết thương chưa lành của cô, lộ ra mảnh mai đáng thương mặc cho người hái. Đẩy ra hai bên, rồi lại lôi kéo ra phía ngoài, rốt cuộc nhìn thấy che giấu nho nhỏ, anh nhẹ nhàng “a” một tiếng, hơi thở ấm nóng từ miệng của anh, thôi thúc mỗi một xúc giác rất nhỏ trong cơ thể cô, rung động, vô cùng hồi hộp, muốn mở miệng nhưng không biết làm thế nào để phát ra tiếng.
Cô lơ lửng giữa không trung, không thể bay lên trời cao cũng không thể rơi xuống đất, ngưa ngứa như bóp tim gãi phổi, đau từ từ kéo dài, mở mắt ra đã gặp nụ cười xấu xa nhàn hạ của anh.
Vừa mở miệng nói cô lại mặt đỏ tới mang tai cả người xao động.
“Cái “tây” của A Ngọc của anh lớn lên như hoa, một ngày không vào được là không tìm được cửa ra vào, oh, cửa ra vào nói như thế nào, là “en¬trance” hay là “ex¬it”? Ôn tiểu thư, em hãy dạy anh đi.” Dao sắc đã được tháo vỏ, thẳng tắp dí sát ở miệng huyệt, còn anh lại tiếp tục tới tới lui lui chơi đùa cọ sát, cảm xúc thô ráp, mập mờ đè ép, anh muốn ép buộc cô đầu hàng, “Xem ra sau này phải cố gắng nhiều hơn, chen vào nhiều một chút, duy trì lớn không bị hỏng, sau này sẽ rất BB............ Không bằng em giúp anh sinh một lần? Mặc kệ, hôm nay sẽ phải *** ở bên trong.” Tự tiện làm quyết định xong, hai tay chống ở nơi đầu gối cong của cô, khiến cô mất đi khả năng phản kháng, ưỡn eo một cái xuyên toàn bộ phân thân vào, bụng cứng rắn như sắt đụng vào xương chậu của cô, đưa tới một tiếng vang nát vụn gấp gáp, tuyên cáo bắt đầu một cuộc chinh phạt.
Trong nháy mắt, thân thể của cô bị anh mạnh mẽ xâm nhập, anh hít sâu, gân xanh trên trán nảy lên thình thịch, anh trực tiếp mà rõ ràng cảm thụ đoạn dũng đạo nhỏ hẹp khít khao này khước từ và bài xích đối với vật thể từ bên ngoài, cô không thể tự chủ siết chặt làm cho anh không cách nào suy nghĩ được nữa, cô cắn giết cướp đi chút ý thức sống còn của anh.
Chỉ còn sót lại dục vọng, anh quất roi lên trước, dũng mãnh không ràng buộc, xé cô ra, xé rách cô, bên trong có hành lang chín đoạn, mười tám khúc quanh, là liễu rũ hoa cười (1), cũng là bến mê (2).
Cuối cùng đụng nát hành lang chật hẹp che giấu cho một đóa hoa tâm ở chỗ sâu của cô, ba trăm, ba trăm lẻ một, ba trăm lẻ hai............ năm trăm............ Đại lực Thủy Thủ nuốt hết tất cả container đồ hộp rau chân vịt (3), năng lượng tràn đầy, không biết mệt mỏi, cùng một cái tư thế cùng một nhịp tiết tấu, chỉ biết lên trước lên trước lại hướng trước, một lần sâu hơn một lần, một lần nặng nề hơn một lần, câu ra bên tai một tiếng khóc thút thít bi thương mà quyến rũ hơn một tiếng, uyển chuyển mà yêu mị.
Cô muốn từ chối hành động lắc lư lặp đi lặp lại mà ôm lấy cánh tay của anh khóc cầu xin, “Lục sinh, Lục sinh, anh bỏ qua cho tôi............ Quá sâu, tôi đau quá............ Ừ............ Không được, tôi sắp chết rồi, tôi thật sự muốn chết............”
“Chết? Yên tâm, trước kia bọn anh chơi ba đối một cũng chưa từng chết người, theo một D ca anh, chơi không chết được em.” Cơ bụng màu sô-cô-la rắn chắc như thép tấm, là động cơ xe hơi mô-tô ông ông tác hưởng, kéo theo eo và mông rút mạnh về, tốc độ chạy nước rút trăm mét, ung dung như con báo săn, anh ngậm lôi một bên vú đung đưa, đã từng nếm không biết bao nhiêu lần, còn muốn đùa giỡn cô, “Em gọi một tiếng “ba”, chúng ta sẽ chậm lại.”
Ôn Ngọc là điển hình lấn thiện sợ ác, vụng trộm mắng anh “biến thái đáng chết” nhưng vừa mở miệng chỉ là một tiếng nũng nịu mềm nhũn, “Ba, người nhẹ nhàng được không?” Con ngươi lưu ly ngấn lệ, dám ở trên giường phòng ngủ, thật thanh thuần nói chuyện dưới thân đàn ông.
Kích thích tố tuyến thượng thận chạy tứ tán như điên trong máu biến anh thành ngựa hoang, anh nuốt lời, ngay cả giải thích cũng không có, phía dưới co lại mãnh liệt dồn sức đánh, dường như phát điên hận không thể giết chết cô ở trên giường. “Tiện * nhân, nuôi mày khôn lớn, đi học không lo học, lại quyến rũ ba. Nói! Có phải mày là dâm tây không............”
“Bốp ——” Quất một cái vào mông rất tròn ngạo nghễ ưỡn lên của cô, xuất hiện một vết hằn đỏ rừng rực.
Muốn chết, muốn chết à, thiếu chút nữa làm hại mình tự nộp khí giới đầu hàng. Anh thô tục sa đọa, lời nói ghê tởm dơ bẩn cái gì đều phun ra hết, ước chừng phải dội mực lên trên tờ giấy trắng, dập đầu ra vết nứt trên bích ngọc, toàn thế giới đều rơi xuống cùng với anh mới an tâm. Mút lấy vành tai của cô nói nhỏ, “Chỉ biết khóc............ Không thích ba diao con ư?”
“Không thích không thích không thích............ Ô ô............ Anh cuốn xéo, anh cút ngay............” Ôn Ngọc sắp bị anh giết chết ở trên giường, một đôi chân trắng non mềm lạnh lẽo đá đạp loạn giữa không khí, thực sự nóng nảy muốn tìm một lối thoát, nhưng chỉ uổng công, bởi vì anh chiếm lĩnh lòng của cô, mặc kệ là đêm mập mờ hư ảo, hay là ban trưa gay gắt, quyết liệt, anh chiếm cứ thân thể của cô, suy nghĩ của cô, tất cả toàn bộ của cô, cô nên sớm thần phục, nằm úp sấp mặc anh làm nhục, giống như giáo đồ thành kính cảm tạ Thượng Đế ban cho.
Đương nhiên là anh cự tuyệt, “Không được, ba đi rồi, không phải bảo bối sẽ trống rỗng hả? Ba không bỏ được. Còn có............” Ánh đèn chiếu vào, anh lại càng cười bỉ ổi hơn, “Bảo bối không phải nói chuyện, sữa tươi giúp dễ ngủ, tốt cho sức khỏe hơn rượu cồn nhiều............”
Ôn Ngọc véo anh, đấm anh, “Biến thái đáng chết, lão già mất nết ——”
Lục Hiển vẫn còn trong vai diễn, “Ngay cả ba cũng dám mắng, không có lễ phép. Phải chăm chỉ dạy dỗ con mới được.” Anh nói được là làm được, cực kỳ nghiêm túc, động tác đóng cọc hung mãnh tựa như đánh nát cô, đục thủng cô, làm cho cô không còn hơi sức nói nhiều một câu nữa, duy còn dư lại tiếng ngâm mềm mại chảy nước, đứt quãng, buồn bã bách chuyển. Còn anh càng đánh càng hăng, khí thế giết người đổ máu, nghị lực người sắt cuộc so tài ba môn, mặc kệ kim chỉ giờ kim chỉ phút tích tích tắc tắc nhích lên trước như thế nào, thời gian anh giam cầm thân thể dưới mình, mênh mông dâng trào, không bao giờ dừng lại.
Anh kiên trì không ngừng hướng lên tiến công một chút vào nơi khẩn yếu nhất, thân thể Ôn Ngọc bị dọa tựa như bị nấu chín, lộ ra phấn hồng tình và dục, trong giây lát run lên, sắc màu chàm trên tờ quảng cáo bị thấm ướt thành màu nâu sẫm. Dòng điện từ hông của anh đánh thẳng tới đỉnh đầu, cuối cùng cũng bị cô ép không cách nào, không thể làm gì khác hơn là đánh chuông thu binh. Sau khi hưởng thụ xong lại hôn cô một lượt, trêu chọc nói: “Khóc cái gì, nhưng mà đúng là tạo ra lũ lụt đó, có muốn quay số 999 gọi cứu mạng không?”
Da mặt Ôn Ngọc mỏng, khóc đến đau lòng, rốt cuộc không còn mặt mũi gặp người nữa.
“Cũng tại anh, đều tại anh hết, làm sao anh có thể hư như vậy............” Giọng nói mềm nhũn vô lực, càng giống như là làm nũng kể lể uất ức, cho dù lòng có làm bằng đá cũng bị tiếng khóc này biến thành nước, huống chi là Lục Hiển —— một cầm thú nhìn thấy cô là không cất bước nổi.
“Được được được, anh hư, anh hư, đều tại anh hết ——” Cầm ngón tay thon dài như ngọc của cô, đặt môi hôn lên từng ngón một, anh không biết thẹn, đẩy eo lên phía trước, tuy ngừng công kích nhưng vẫn muốn chiếm cứ ở điểm mấu chốt, không chịu lui, “Trách anh quá lớn quá sâu, hại tiểu A Ngọc của anh mất mặt, nhiều nhất lần sau đến lượt anh, được không?”
Cô lau nước mắt đi, nức nở nói: “Mỗi lần lực đều lớn như thế, tôi là người, không phải là món đồ chơi cao su, thật là đau, đau chết............”
Lục Hiển lẽ thẳng khí hùng phản bác được, “Ai kêu em nhỏ như vậy, chứ em mà rộng thùng thình thì anh cũng không có hứng thú đâu.”
“Cầm thú ——”
“Được rồi được rồi, A Ngọc của anh đẹp như vậy, sáu mươi tuổi cũng vẫn mê người như vậy.”
Cô lầu bầu, “Quỷ mạnh miệng.”
“Mạnh miệng nhiều hơn nữa cũng chỉ nói cho em nghe mà thôi.” Xoay người đổi thành anh nằm dưới, thân thể cô mềm mại vô lực nằm sấp ở trước ngực anh, da thịt ướt mồ hôi quấn lấy nhau thật chặt, không hiểu được, thân mật sau khi mưa gió.
Đột nhiên Ôn Ngọc nhớ lại thù lúc trước, hung dữ nhéo da thịt bên hông anh, “Anh nói cho rõ ràng, ai là tiện * nhân?”
Cung phản xạ thật nhanh, Lục Hiển lập tức nhận sai, “Anh là tiện * nhân, anh tiện nhất, A Ngọc của anh đẹp nhất, thuần khiết nhất.”
Ôn Ngọc vẫn tiếp tục nhéo anh, “Sao lời nào của anh cũng bẩn như vậy.”
“Em không cần phải thích, nhiều nhất lần sau không giả bộ làm ba, giả bộ............ Em làm mẹ anh rồi............” Đưa tay đi dò ngực của cô, cười hì hì nói, “Cái của mẹ anh đều là anh nhào nặn mới lớn được.”
“Cầu xin anh im miệng được không? Nói chuyện với anh rõ là............ Coi như tôi tự chuốc phiền, hết thuốc chữa............”
Ngoài cửa sổ lại bắt đầu mưa từng giọt tí tách, hô hấp Ôn Ngọc trở lại bình thường, vuốt ve bề mặt cánh tay phải to lớn của anh, nhẹ giọng hỏi: “Suốt cả tuần lễ có uống thuốc đúng hạn không? Còn đau không?”
Lục Hiển bao lấy tay của cô vừa chặt vừa nhanh, chóp mũi chua xót, thật lâu mới khó khăn nói ra một câu, “Anh và A Ngọc của anh ở chung một chỗ, bị đâm một dao cũng không đau..., huống chi cái này............”
Anh chỉ cần ôm cô, đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
(1) Liễu rũ hoa cười: có hy vọng, trong hoàn cảnh khốn khó, tìm được lối thoát.
Nguyên câu thơ của Lục Du:
“Sơn cùng thủy tận nghi vộ lộ
Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”
Nghĩa là:
“Sơn cùng thủy tận ngờ hết lối
Liễu rũ hoa cười lại gặp làng”
(2) Bến mê: con đường lầm lạc.
(3) Xem phim hoạt hình “Thủy thủ Popeye”; đại khái là khi anh chàng thủy thủy Popeye yếu sức, chỉ cần ăn rau chân vịt (spinach) thì sẽ khỏe vô địch. Kết hợp diễn là nhân vật cô người yêu Olive cao kều và “tình địch” Pluto cơ bắp cuồn cuộn. (Ô hô… một trong những phim hoạt hình cả nhà ta xem mà không chán đó các nàng ạ).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...