Đêm Nay Rời Cảng

Rốt cuộc kỳ nghỉ đông của toàn bộ học sinh ở Hồng Kông đã đến trong ngàn vạn tiếng reo hò, vui vẻ nhất không phải là cô học trò cao trung Ôn Ngọc, mà là Lục Hiển “đang ở thời kỳ mãn kinh” nóng nảy ấm ức.

Từ lúc mùa mưa đáng ghét bắt đầu, tay phải của anh đã trở thành một quả bom hẹn giờ, luôn duy trì đề phòng đối với cảm giác đau đớn mơ hồ, nhưng càng là lúc ít phòng bị nhất sẽ đột nhiên bộc phát, không hề có điềm báo trước, kéo anh quay trở về đêm mưa to xối xả đó, gậy sắt nện vào xương tay, tiếng gẫy giòn tan chói tay vẫn còn vang vọng ở bên tai, xung quanh là tiếng súng, tiếng mưa rơi, tiếng la khóc càng lúc càng lớn không ngừng tựa như ảo ảnh bám đuổi theo từng bước chân.

Tối tăm như vậy, tuyệt vọng như vậy, mặt biển tối như mực, không có lấy một tia sáng.

Cũng may có Ôn Ngọc, vị tiểu thư này thiên phú dị bẩm, ba giờ mười ba phút sáng, viên cảnh sát tuần tra áo xanh lục ngoài đường cũng đã ngủ gật rồi, vậy mà cô lại luôn có thể từ giữa giấc mộng gọi anh tỉnh lại, mở đèn trên tường lên, khóe miệng dắt một vẻ giả bộ vô sự, giọng bình thản hỏi một câu: “Này, có muốn uống nước không?”

Hình như anh vẫn còn đang trong mộng, kéo cánh tay phải đã mất cảm giác chạy qua một cái rồi lại một cái ngõ tối trên con phố cũ, lưỡi dao xẹt qua màn mưa lạnh lẽo bám sát ở sau lưng, bọn họ gào thét, bọn họ hô to, chém chết nó, chém chết Lục Hiển ——

Rẽ trái rồi lại rẽ trái, không có điểm cuối.

A Ngọc ——

Một cánh tay yếu ớt không xương đang nằm trong lòng bàn tay ướt sũng mồ hôi của anh, mặc dù yếu ớt nhưng vẫn giống như một đóa hoa, vẫn có thể mọc lên thành thân lá nhỏ nhoi thẳng tắp chống đỡ một mảnh bầu trời không mưa bão.

“Anh không sao, anh chỉ cần . . . . . . . . . . . Anh đi uống chút rượu.”

Ôn Ngọc sờ sờ cái trán đẫm mồ hôi lạnh chảy ròng ròng của anh, thở dài nói: “Tôi đi lấy cho anh.”


Không ngờ cô lại đưa cho anh một ly sữa nóng.

Lục Hiển cực kỳ nổi giận, “Làm cái gì? Em đã từng thấy lão đại nào uống sữa tươi chưa? Bệnh thần kinh.”

Nhưng không biết Ôn Ngọc học được từ đâu liệu pháp bí truyền ác bà bà gây khó dễ để trị mọi chứng hạnh họe, có thể không thèm quan tâm anh bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu phát tác các triệu chứng bệnh, mặt vẫn ngậm gió xuân như cũ, hôn mi tâm vặn vẹo nhíu chặt của anh, cười nói: “Sữa nóng giúp dễ ngủ mà, tốt cho sức khỏe hơn rượu cồn nhiều. Lạnh quá, anh uống nhanh lên, uống xong tôi mới về giường.”

Chân nhỏ trắng nõn mịn màng đưa vào trong chăn, đụng một cái chân của anh, lạnh đến mức đáng thương. Anh cau mày, nhìn ánh sáng màu nâu vàng nhạt chiếu lên mái tóc dài rối bời của cô lúc vừa mới tỉnh ngủ, khảm trên khuôn mặt tái nhợt là một đôi mắt ngái ngủ mông lung, chẳng mấy chốc đã khiến anh cảm thấy đau lòng, chỉ đành phải thở dài một tiếng, hận chính mình quá dễ dàng mềm lòng, không có tiền đồ, một chút khí phách bốc hơi sạch sẽ uống cạn một ly sữa nóng, không thích hợp ôm ấp tình cảm dịu dàng, từ cổ họng đến đầu lưỡi, toàn bộ đều ngọt đến phát ngán.

Lúc này cô xoay người đi uống nước, trên giường còn sót hơi ấm của cô, thế mà anh lại bất chợt bắt đầu nhớ nhung, không cách nào kiềm chế nổi.

Sau khi uống nước trở lại, Ôn Ngọc cầm theo một chiếc đèn dầu, làm cho căn phòng ngủ rộng rãi nhuốm một vẻ ấm áp của bữa cơm tối.

Vừa mới chạm vào người đã lập tức bị Lục Hiển một phát ôm vào trong ngực, dùng chăn lông mềm mại bao cô kín mít gió thổi không lọt, hơn nữa cơ thể lửa nóng nóng bỏng bên cạnh, không tới năm phút đồng hồ là cô sẽ bị nóng vã mồ hôi, nhưng Lục Hiển vẫn cúi đầu, buồn bực không lên tiếng, không thể kiềm chế một D ca lưu luyến và mệt mỏi bởi cảm xúc yêu thương, khác một trời một vực với Lục Hiển, tựa như thực vật nhiệt đới sinh trưởng ở giữa Cao Nguyên Xi-bia, đi ngược lại mọi chuẩn mực. Bất đắc dĩ, Ôn Ngọc đoán anh lại giận dỗi, chính cô mơ mơ màng màng, tay vẫn đưa đến sau lưng của anh, cái vuốt ve chậm chạp nhưng có tiết tấu có chút khó khăn trừ khử cơn ác mộng kia.

Đây là hành động giữa nam nữ mới yêu, Lục Hiển đang lười biếng trong hoạt động ngủ “Sờ lưng”, còn Ôn Ngọc đã thăng cấp làm “Lão Mụ Tử” (1), không những chăm sóc anh ăn, mặc, ở, đi lại, mà còn phải chăm sóc cả tâm hồn yếu ớt của anh nữa.

(1) Lão mụ tử: mẹ già nhỏ.

Ngày thứ hai, anh tỉnh ngủ lập tức liều mạng đi giết người, muốn cùng nghĩa mới lập tức đoạt địa bàn, xem ai ác hơn.


Anh mang vết thương trở lại, cũng chẳng có gì bất ngờ, anh tứ chi kiện toàn, mới đúng là nguyện vọng cuối cùng.

Ôn Ngọc vừa giở tờ báo vừa cảm khái, làm người nhà anh, còn kích thích hơn chơi Yun-night Speed, nửa đêm hai giờ khắp người anh là máu tươi hệt như lệ quỷ trùng sinh, cô sợ hãi phân vân, còn anh lại khoát khoát tay, trong miệng thô tục liên tiếp, kích * tình chưa dứt, đúng, là khoái cảm chém giết, kích động trước máu người

Chợt đẩy cô áp ở trên mặt tường phòng ngủ, lồng ngực thấm máu đè cô xuống, bắt gặp ánh mắt chỉ là một cái chớp mắt, cô lo lắng và anh kích động ầm ầm chạm vào nhau giữa đêm tối vắng lặng, kim loại và dòng điện đan vào nhau, vô số tia lửa văng khắp nơi, kế tiếp tất cả ngôn ngữ đều dư thừa, anh hôn cô, đầu lưỡi trêu đùa, từng tấc quét trong miệng cam chịu và khổ sở của cô, chỉ nghe cô liên tục tiếng nghẹn ngào nho nhỏ, vừa như đè nén vừa như khổ sở, cho đến khi anh đánh thẳng đến cổ họng, sâu đến mức cô nghẹn ngào giãy giụa, tì tay lên ngực anh đẩy ra, anh mới chịu buông lỏng đôi môi đỏ tươi xinh đẹp ướt át của cô ra, liếm liếm khóe miệng, tựa như Vampire đi đêm, nhếch miệng cười, liêm sỉ là cái gì? Trong từ điển của Lục Hiển chưa từng có.

Hung khí cực nóng phía dưới đã ngẩng đầu, khí huyết của anh lên cao, nhiệt độ vượt chỉ tiêu, trong lòng cuồn cuộn, dục vọng như nước đun sôi, kêu gào chịu đựng nỗi kìm nén, muốn buông thả muốn chạy trốn, càng thêm trào dâng sục sôi hơn cả lúc giết người thấy máu một giây trước.

Vươn tay bám ở sau mông cô, tựa Ôn Ngọc vào cánh cửa ở sau lưng cô, thân thể nho nhỏ nửa gác trên eo anh, một chút sức nặng này đối với anh mà nói quá dễ dàng, máu toàn thân chảy dồn xuống phía dưới, anh đã nhất trụ kình thiên, khoá kéo quần dài cũng sắp bị nứt rách, nhiệt độ càng lúc càng lên cao, cho đến điểm giới hạn, thiêu đốt đêm rét lạnh lẽo, hô hấp vòng quanh quấn quít là nhịp điệu mà anh nhớ nhung, bạn không cách nào kháng cự, dục vọng trong máu và nước mắt không cách nào xóa nhòa được nỗi nhớ, đáy mắt đỏ thẫm hé ra là hình ảnh lúc cô mỉm cười, anh sẽ vĩnh viễn không chết, vì hào nhoáng nhưng dơ bẩn là điều duy nhất mà chốn thành thị này lưu lại trong hơi thở cuối cùng mong manh của anh.

Chưa từng bị thế giới này đối xử tử tế, lại lưu luyến cho cô mùi hương thơm ngào ngạt và vòng ôm ấm áp trong ngực.

Từ trong môi lưỡi anh xâm chiếm hé ra một chút xíu khe hở, Ôn Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve tay phải của anh chạy ở giữa cặp vú của cô, nhỏ giọng hỏi: “Lục sinh anh làm sao vậy, tại sao không bật đèn? Anh bị thương?”

Anh chỉ một mực cúi đầu thở dốc, ngậm lấy môi của cô, hờ hững, “Sao anh lại bị thương chứ, cái chết là nghĩa mới, đấu với anh. . . . . . . . . . . . Toàn bộ ném đi lấp bể. . . . . . . . . . . .” Cứng rắn ở dưới xương chậu đang ở trên bụng ở cô, giải phóng một đôi tay anh, có thể xoa nắn tận tình nhũ * phòng ngày càng đẫy đà của cô, tay nảy hai luồng thịt trơn trắng bóng, bộ dáng nơm nớp lo sợ uất uất ức ức, càng kích phát ra thú tính hoàn toàn chưa kịp tiến hóa của đàn ông, tiện tay mở đèn trên tường lên, anh nhíu lông mày, hết sức chuyên chú đối phó “Tiểu thư Rụt rè” đồng nhất song giờ nào khắc nào cũng đang quyến rũ anh.

Lòng bàn tay của anh thô ráp nóng rực, nóng rực lướt trên làn da tươi mới trong suốt gần như thấy được cả mạch máu chuyển động bên dưới, nhiệt độ đốt người đỏ hồng sưởi nóng thân thể lạnh lẽo như khối ngọc của cô, vuốt ve, nặn bóp, lôi kéo sờ chút, anh yêu thích không buông tay, rồi lại chưa từng lưu tình, tay cầm súng giết người dùng toàn lực, lưu lại trên vú trắng như tuyết của cô từng vệt nhéo nặng nhẹ hơi hồng đỏ, anh thích nghe cô khóc, biến thái hưởng thụ cô bị anh dốc sức khi dễ từ trong ra ngoài, còn cô lại chỉ có thể khóc ——


Khóc cầu xin anh đừng làm, nhẹ một chút, không cần không muốn, Lục sinh, quá sâu. . . . . . . . . . . .

Nhưng mà suy nghĩ một chút, lập tức mạch máu muốn vỡ toác tinh tẫn nhân vong.

Lục sinh, Lục sinh, anh thích thú cỡ nào khi cô vừa khóc vừa gọi anh Lục sinh.

Ánh đèn mờ ảo, đêm ấy mê ly, nhưng vẫn không đủ. Anh cúi đầu cắn xé viên châu dựng thẳng của cô, nuốt từng ngụm từng ngụm, lưỡi ấm nóng ngậm sâu xung quanh khối thịt ngon miệng, vốn là trên ngực cô đã chi chít dấu tay lại thêm vết thương mới, những vết nhéo nông nông sâu sâu kia được phụ thêm dấu răng rớm máu, thê thảm không nỡ nhìn, nhưng lại là sự kết hợp của dục vọng chôn sâu dưới đất vàng.

Anh muốn cô, muốn không có chút nào cất giữ, muốn một cách triệt để.

“A Ngọc, A Ngọc. . . . . . . . . . . .” Anh cảm thán thật dài, đầu lưỡi trượt đi, từ xương quai xanh đến cổ họng cuối cùng rơi vào giữa môi đỏ đóng mở không chừng, hơi thở của cô, ngọt ngấy, “A Ngọc, anh nhớ em. . . . . . . . . . . . Lúc ngủ nhớ, lúc đau xương nhớ, lúc giết người cũng nhớ. . . . . . . . . . . . con chó Thiên Hùng kia. . . . . . . . . . . . Khi dính viên đạn kia anh đã nghĩ, nhất định anh không thể chết được, anh mà chết, thì A Ngọc của anh muốn tiện nghi cho người nào?” Vừa một hồi hôn sâu, nhào đến quấn quít đoạt lấy, cắn nuốt mỗi một phút mỗi một giây hô hấp của cô.

Cắn môi dưới của cô, tuyên bố, “A Ngọc của anh chỉ có thể là phụ nữ đại ca D anh, chỉ có thể để cho anh làm ——”

Ánh mắt lóe lên, cười chua chát, “Tôi muốn làm thế nào sẽ làm thế đó. . . . . . . . . . . .”

Tránh để tụt người xuống, cô vẫn cẩn thận vòng chắc gáy anh, chân cũng quấn ở trên eo anh, ngược lại có mấy phần ý vị ôm ấp yêu thương. Đáng thương giờ phút này khóc đỏ mắt, thút tha thút thít nói: “Biến thái đáng chết, anh chỉ biết khi dễ tôi. . . . . . . . . . . .”

Sờ ngực anh, không nhịn được hỏi, “Rốt cuộc anh bị thương ở chỗ nào?”

Lục Hiển cười to, ôm lấy cô tung cao lên trần nhà, rơi vào trong khuỷu tay lại nắm ở eo rồi bất chợt xoay vòng, mặc kệ bên dưới giữa trời đất quay cuồng, chân vừa trượt lập tức cùng song song ngã nhào ở trên giường.

“Anh là người cặn bã, là biến thái, là tên khốn kiếp chết bị vùi dập giữa chợ. . . . . . . . . . . . Vậy thì thế nào, anh có A Ngọc của anh, anh có A Ngọc quan tâm, cho dù toàn bộ thế giới đều chết sạch, anh cũng chỉ muốn giữ lại A Ngọc của anh. . . . . . . . . . . .”


“Đúng vậy a, chỉ tôi mới là đứa ngốc, cuồng chịu ngược.” Dáng vẻ cô đỏ hồng ngây ngốc ngu ngơ khó gặp, mềm mại yếu ớt làm cho người ta phải đau lòng.

“Chúng ta càng xứng đôi hơn.”

Anh cởi sạch cái quần dài, bỏ áo đi, lộ ra thân thể hoàn mỹ tinh tráng, đột nhiên Hormone phái nam lơ lửng trong không khí bị đốt lên, từng tia lửa bắn vọt ra, trái tim bị đốt nóng, cô đã sớm xụi lơ vô lực.

Thần Thái Dương Apollon, ánh sáng không hề phân tán, anh chiếu sáng cô.

Gạt sợi tóc thấm ướt dính trên trán cô ra, một chút cười xấu xa trên khóe miệng anh khiến anh nổi bật rất giống tiểu nhân gian giảo, bắt được tay của cô mơn trớn một đường dọc theo lồng ngực đến eo, giống như mở rương kiểm hàng hay là được kiểm tra trước, “Yên tâm, cũng chỉ là đạn làm trầy da, mạng anh lớn, dù cho Trưởng Đặc Khu bị bắn chết thì cũng không tới lượt anh đâu.”

Nụ cười tựa như làn sóng, càng lúc càng lan rộng, “Chỉ là thấy A Ngọc lo lắng cho anh, bị người đâm cho một dao cũng không có vấn đề.”

Ôn Ngọc đấm anh, suýt nữa buột mồm nói ra hai chữ “tìm chết”, nhưng vội vàng đạp phanh kìm lại được, nuốt ngay chữ “chết” vào trong bụng.

Lục Hiển lập tức chống người lên người của cô, chuyên chú nhìn cô, không dám bỏ qua một chút biến hóa dù là rất nhỏ trên mặt cô, một đôi mắt hẹp dài sáng lên như những vì sao đêm nay. Đợi đến lúc cô nuốt chữ hối hận, cắn môi dưới hối hận thì rốt cuộc anh cũng không thể che giấu tiếng cười được nữa. Anh muốn hôn cô, ôm cô, đoạt lấy cô.

Niềm vui sướng của anh không thể nói hết, anh gọi la hét, gầm thét, không có từ ngữ cũng không có giọng điệu, suy luận không có quy luật bình thường, như một đầu dã thú chưa được khai hóa, ánh mắt mở to long lanh, van xin dịu dàng của cô thuần dưỡng.

Đêm nay, không ai có thể mãn nguyện hơn anh.

~~~~~~~~~~~~~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui