Trận mưa mỗi sáng sớm vẫn chưa ngừng, còn ở đây cô thức dậy trong lồng ngực kiên cố ấm áp sau lưng, phải chăng đây là cảnh tượng mà đại đa số phụ nữ đều mong muốn đối với cuộc sống và tình yêu.
Ôn Ngọc mở mắt ra ở trong khuỷu tay Lục Hiển, mang theo nỗi hoảng hốt khó hiểu, không biết hôm nay tháng mấy ngày mấy, cũng không biết người bên cạnh là ai, có quan hệ như thế nào với cô, dường như mất trí nhớ trong nháy mắt, trí nhớ đã lâu vẫn chưa kịp quay về. Cô ngơ ngác nhìn Lục Hiển ở bên cạnh đang dán sát vào mặt cô, hai hàng lông mày của anh nhíu lại, trong giấc mộng cũng không an ổn, đôi môi mỏng mà lạnh nhạt, lại có củ ấu trên dưới bốn bề, nổi lên, cảm giác vô cùng hấp dẫn, là môi hé ra nụ hôn sâu mê người.
Cô khẽ ngẩng đầu, rồi sờ đôi môi mềm mại khô khốc của anh, ngậm hờ môi dưới, đầu lưỡi nhẹ nhàng quét qua, dường như anh hơi giận dỗi, hừ nhẹ mấy câu, hình như đang gọi "Mẹ ——" theo bản năng siết chặt vòng tay, khiến cô càng thêm dán chặt càng thêm chân thật giữ lấy.
Khi tay Ôn Ngọc dừng lại trên lồng ngực màu lúa mạch của anh, trăn trở mất một lúc lâu chạm vào từng vết sẹo không cách nào xóa mờ được, lẳng lặng suy nghĩ, anh phải trải qua loại cuộc sống như thế nào? Có lẽ ngày mai sẽ phơi thây đầu đường, cần gì phải đợi cô trả thù.
Đồng thời, lại càng không muốn anh sống lâu, hoặc là chỉ được hai mươi ba mươi năm quá khứ, thì anh vẫn là Long Tinh Hổ Mãnh không bị chút thương tổn nào.
Đến lúc đó cô phải làm sao? Chẳng lẽ lại thật sự muốn anh chết?
Trong lúc nội tâm của cô vẫn còn chút giãy giụa vô ích thì Lục Hiển đã mở mắt ra, duỗi mình chặn ngang xoay người quấn chặt lấy cô, sức nặng 160 pound không kiêng dè chút nào đè lên cô, ép lên bộ ngực vốn đẫy đà khiến nó thay đổi hình dạng, thật sự đáng thương.
"Có biết là mình mấy trăm pound, sắp đè chết tôi không ——"
Anh chỉ nhìn rồi cười cười, hai tay chống xuống nâng lên nửa người trên, còn nửa người dưới lại đang mè nheo ở giữa nổi lên phản ứng khác, muốn mời cô tái chiến sáng sớm. Công khai đặt trên bụng cô, tươi mới và nồng nhiệt.
Cô vẫn chưa kịp phản ứng, thì anh đã thẳng lưng, một động tác, trong nháy mắt, chiếm trọn mọi giác quan.
Anh vốn cường tráng như vậy, mà cô vừa nhỏ yếu thế kia. Eo anh hướng lên trước bụng, di chuyển va chạm với nhau, khiến cả người cô đều phát run muốn đi theo tiết tấu rung động này, hai luồng thịt mềm mại ngay trước mắt như sóng nước nhấp nhô, càng hồng tới mức tươi mới sống động, trắng nõn tinh khiết, càng lúc càng ưa nhìn, càng lúc càng chọc người điên cuồng, sức lực * cũng càng ngày càng nặng, ai ngờ được mới sáng sớm dường như anh được ăn hỗn hợp thuốc tráng * dương, đỏ mắt chém giết dũng mãnh vô địch.
Vốn theo sắp xếp lúc chín rưỡi đã lanh lảnh tiếng đọc sách, nhưng lại được thay thế bằng âm thanh da thịt va chạm vào nhau trên giường lớn xốc xếch, chỉ dùng lỗ tai nghe cũng cảm thấy đau, huống chi là Ôn Ngọc, quả thực đây là một loại khốc hình, chỉ có Lục Hiển hưởng thụ, anh vừa là người đoạt lấy tuyệt đối vừa là người nắm quyền, không hỏi nguyên do, mà chỉ tùy theo nhu cầu.
Mặc kệ cô khóc như thế nào, cầu khẩn như thế nào, nhưng anh vẫn luật động không hề dịu dàng, ngược lại hung mãnh hơn, dường như coi cô như kẻ thù, muốn giết chết, giết đến cặp mắt đỏ rực lên, hoàn toàn mất hết lý trí.
Rồi bất chợt anh nắm lấy cái cổ mảnh khảnh của cô, hổ khẩu đặt tại cổ họng, ngón tay của anh thon dài, khớp xương rõ ràng, lúc bóp cò súng không có chút nào do dự, gọn gàng, thế nhưng lúc này ở trên người cô muốn ép cô đối mặt với nỗi sợ hãi cái chết. Tiếng Ôn Ngọc khàn khàn, dần dần lịm đi giữa ngón tay anh đang không ngừng siết chặt.
Mắt anh cuồng loạn bắt gặp sự tuyệt vọng của cô, có lẽ là thù hận thắp lên hưng phấn và điên cuồng, lưỡi dao sắc bén dưới thân người đàn ông vọt lên, muốn đào ra một con đường trong thân thể vốn hoàn chỉnh không sứt mẻ của cô, mang theo máu, trộn lẫn giọt sương mê người, phiến thịt tươi mềm mại như cái lưỡi ẩm ướt, thành từng mảnh lướt qua dục vọng nguyên thủy nhất của anh, trước ngực sau lưng mồ hôi đầm đìa, là vui sướng chưa từng có từ trước nay.
Anh là một con thú khát máu, giữ chặt cổ họng con mồi, uy hiếp cô, "Không cho đi, một bước cũng không cho rời đi. . . . . . . . . . . . Có nghe thấy không. . . . . . Nghe rõ chưa. . . . . . . . . . . ."
Ôn Ngọc đã sớm không kêu được ra tiếng, một đôi tay vòng sau lưng anh cào loạn, cầu sinh, cầu xin một ngụm dưỡng khí để thở.
Cho đến khi cảm giác hít thở không thông như nước lũ ngập đầu tràn đến, ở ranh giới giữa sống và chết, anh mới buông tay ra, sau đó đột nhiên đưa một tay tới, chấm dứt trong tiếng thét chói tai của Ôn Ngọc, đặt dấu chấm hết, chỉ còn cô ở trước ngực của anh đang nặng nề thở dốc.
Chuông đồng hồ treo tường điểm mười giờ đúng, Lục Hiển lật người nằm ngửa ở trên giường, nhìn lên trên trần nhà treo đèn thủy tinh chiếu sáng, ánh mắt trống rỗng vô định.
Suy nghĩ một chút rồi lại thở dài, duỗi tay ôm Ôn Ngọc đang co rúc ở mép giường đến bên cạnh, để cô nằm trong khuỷu tay, hai người đều trần trụi không hề che giấu, mới trải qua một cuộc đại náo vừa rồi, hoặc như là mới từ trong bồn tắm vớt ra ngoài, khắp người mồ hôi, dính ướt khó chịu.
Lục Hiển nhìn vào một vệt hằn màu đỏ trên cổ Ôn Ngọc, bày ra trước mặt mới biết hối hận, "Đi khám bác sĩ. . . . . . . . . . . ."
Ôn Ngọc muốn nói nhưng không nói được, càng không muốn để ý nhiều đến anh, nhìn cũng không muốn nhìn nhiều.
Nhưng Lục Hiển không biết phải làm sao thì cũng không thể chịu được bị im lặng bỏ qua, anh lại nghiêng người sang, tìm tới khuôn mặt tái nhợt không có chút máu nào của cô đang trốn rúc dưới tóc dài rối tung và drap giường, gương mặt không người đàn ông nào không thương, thân thể cũng được, trái tim cũng được, cho tới bây giờ loài người vẫn luôn nông cạn, tình và dục, đều chẳng liên quan gì tới tâm hồn.
Cơn mưa hôn rơi xuống khóe mắt và đuôi lông mày cô, anh khẽ nói đứt quãng: "A Ngọc, không phải anh cố ý. . . . . . . . . . . . Anh cũng không biết mình phát thần kinh cái gì. . . . . . . . . . . ."
"Thật xin lỗi. . . . . . . . . . . . Anh. . . . . . . . . . . . Anh chỉ muốn . . . . . . . . . . ."
Ôn Ngọc hắng giọng khó khăn mở miệng nói, "Anh đừng như vậy, thật sự là tôi không nói được ra lời. . . . . . . . . . . ."
"A Ngọc. . . . . . . . . . . ." Băn khoăn lo lắng, anh có vẻ luống cuống, dường như việc duy nhất có thể làm chỉ là ôm chặt cô. Có lúc quá khát vọng lấy được, lại càng thêm lo được lo mất, đắn đo do dự.
Anh ôm lấy mặt của cô, tỉ mỉ dịu dàng hôn, nói lẩm bẩm: "A Ngọc của anh, lúc nào mới có thể lớn lên. . . . . . . . . . . . Anh đã chờ mong đến mất hết kiên nhẫn. . . . . . . . . . . ."
Ôn Ngọc quay mặt đi, cũng không nguyện ý đối mặt với anh mâu thuẫn như thế, vừa tàn nhẫn vừa si mê.
Đợi bác sĩ tư đến kiểm tra cho Ôn Ngọc, xem kỹ vết thương tụ máu đột ngột trên cổ cô, ánh mắt khá tế nhị, chờ Lục Hiển ra phòng khách, mới dám hỏi thăm, "Tiểu thư, có cần báo cảnh sát không?"
Ôn Ngọc cười lắc đầu, thuận tay viết "Không, chúng tôi chơi trò chơi".
Ánh mắt vị bác sĩ tế nhị rất khó để diễn tả bằng lời.
Sau đó, Lục Hiển đã lấy thân phận người giám hộ xin phép nghỉ cho Ôn Ngọc, cô đổi sang nằm ở phòng ngủ mới chăn và drap giường màu đen thẫm vừa miễn cưỡng xem ti vi, vừa nghe Lục Hiển giả vờ giả vịt, lễ phép cung kính bàn luận tình hình học hành của cô với lão sư, nói cám ơn, làm phiền ngài lo lắng, đâu ra đấy, tư thế trưởng bối vô sự tự thông (#).
(#) Vô sự tự thông: không cần thầy dạy cũng biết.
Cúp điện thoại, anh vui mừng nói: "Về sau mặc kệ chúng ta sinh con trai hay con gái, đi học nhất định phải giống như em, đây là lần đầu tiên từ lúc anh sinh ra, đối thoại không gây gổ với lão sư." Một phát nhào lên trên giường, lò xo ép xuống, tiếp theo nảy mạnh lên, khiến Ôn Ngọc phát bực. Anh nhìn lại vết siết đã biến thành tím bầm, xác nhận chính mình còn loang lổ việc xấu.
Ban ngày không làm việc, muốn ở cùng cô quấn lấy nhau, vùi đầu ở trước ngực cô, lặng im giữa hơi thở đều là mùi vị của cô sau khi tắm, sữa tắm Anh Hoa lưu lại mùi hương hóa học.
Sau khi trầm mặc một lúc, anh chợt nói: "Anh nằm mơ thấy mẹ anh, anh biết, bà lại muốn chạy theo đàn ông, đói bụng hoa cả mắt, muốn xin bà một miếng ăn cũng không chịu cho, đàn bà đáng khinh. . . . . . . . . . . ." Mắng xong mẹ anh, cánh tay vòng quanh Ôn Ngọc cũng siết quá chặt chẽ, nửa bên mặt dán sát vào ngực mềm mại thơm tho của cô, cọ xát qua lại, "Lão Đậu nhà anh vừa mới chết, bà đã cởi hết quần áo cho gian phu ngậm niễn (1), tiện B, phóng đãng Tây phương —— giết hại mẹ anh, bỏ lại anh, sống một dạng như chó hoang. . . . . . . . . . . ."
(1) Tác giả có lời muốn nói: ách, "Ngậm niễn", chính là cắn. . .
Hết câu này tới câu khác của anh, nghiến răng mắng, mắng vị kia vứt bỏ mẹ của anh, ước chừng ở đây cũng mắng luôn cả cuộc sống thê thảm trải qua không chỗ nương tựa, có lẽ là, cuộc đời của anh ngập tràn giết người hoặc bị người giết, thù hận và phản bội, và cả tính phóng túng vô nguyên tắc, duy chỉ không có yêu, không có ai chỉ bảo dạy dỗ anh, rằng yêu một người là như thế nào.
Ôn Ngọc không nói được ra lời, lại càng không biết nên nói cái gì, chỉ mặc kệ cho anh phát tiết khổ sở.
Nhưng còn khổ sở của cô thì sao, chỉ có thể tự mình chịu đựng.
A —— đàn ông thì có gì mà đắc ý, mặt ngoài tỏ ra cường đại, nhưng nội tâm luôn có một điểm yếu không chịu nổi một kích.
Còn nữ giới trong cái gọi là xã hội mới, bị quy định cứng nhắc cũ và tiêu chuẩn đạo đức cao quý mới tinh cùng với thực tế đạo đức đã xảy ra hoặc đang xảy ra vô số chuyện xưa thê thảm, cho nên được tôi luyện thành người kiên cường. Cho tới bây giờ trên cõi đời này có thể dựa vào chỉ có chính mình, không có cái gì mà Đấng Cứu Thế, có chăng chỉ là ở giữa nhân thế tầm thường, giấc mộng anh hùng hư vô mờ mịt.
"Đàn bà chính là đê tiện, hai cái miệng trên dưới, cho ăn no rồi cũng chẳng khác gì con chó, gặp ai cũng vẫy đuôi y như chó mừng chủ." Thậm chí còn cường điệu hơn, "Đê tiện không khác gì chó cái —— đã sớm đáng chết. . . . . . . . . . . ."
Ôn Ngọc không nhịn được thở nhẹ, "Lục Hiển ——"
"Không phải anh nói em."
Lục Hiển kéo cổ áo của cô ra, lộ ra hai khỏa hạt ngọc san hô đỏ tươi khả ái, đưa tay nâng lên, hổ khẩu đưa đẩy, hai khỏa lần lượt lần lượt chen chúc nhét chung một chỗ, vừa vặn thuận thế để anh ngậm cùng vào trong miệng, liếm từng chút một, rồi lại lấy đầu lưỡi kích thích, làm cho cả người cô xụi lơ, ngón tay thon dài luồn vào đầu tóc ngắn đen tuyền của anh, hít thở cũng thấy đau, vừa đau vừa ngứa, tê tê dại dại theo thần kinh dẫn dắt vào từng ngóc ngách cơ thể.
Mơ hồ, hình như anh nói: "Anh vừa ý em... em vừa ý anh, không bằng anh làm cha em, em làm mẹ anh ——"
Ôn Ngọc đã hoàn toàn quen với tác phong không biết xấu hổ của anh, lười phải nhiều lời với anh, chỉ nhắm mắt lại, hai người dây dưa không rõ ở cùng một chỗ, cũng có thể ở dưới ánh mặt trời bình thản yên ổn, không lâu sau, thế mà anh vẫn ngậm cô chìm vào giấc ngủ. Hình như rốt cuộc mong mỏi đến một giấc ngủ thật say, có thể buông lỏng triệt triệt để để, không cần phải lo lắng mất đi, sợ hãi ly biệt.
Đột nhiên chuông điện thoại reo, Lục Hiển nhận cuộc gọi, nói xong đôi câu rồi quay đầu lại nhìn cô, "Bạn học Song Song cùng lớp em, có muốn nhận không?"
Ôn Ngọc vươn tay ra, anh lập tức đưa điện thoại tới, Ôn Ngọc vừa gõ ống nghe, bên kia vẫn không lên tiếng, cô chỉ mở miệng được, "Xin chào ——"
"Tôi đã có manh mối của thứ cô muốn tìm, rất nhanh sẽ cho cô câu trả lời thuyết phục." Là Đặng Minh Hiến, "Tương tự, hy vọng cô cũng đừng để cho tôi phải thất vọng."
Cô liếc nhìn Lục Hiển một cái, anh đang giở tờ báo hôm nay, rồi cô lại nhanh chóng rũ mí mắt xuống, nói: "Biết, ngày mai đưa cho ông, bye bye."
Còn trên TV lại đang phát tin tức về một vụ đẫm máu, cảnh sát nằm vùng bị bắn chết, thi thể bị ném ở trước cục cảnh sát, xã hội đen khiêu khích cảnh sát, còn bổ sung là, vẫn chưa phá được vụ án này.
Sắc mặt Lục Hiển không thay đổi, anh vẫn đang xem báo, không phải tiêu đề xã hội và cũng không phải kinh doanh tài chính, mà là tin tức cá cược đua ngựa, không sai, có vài người, từ nhỏ chính là dân cờ bạc. Nhưng trên đời này có người thắng ắt có người thua, có người hài lòng ắt có người buồn thảm, tính cả những loại cân bằng khác nữa.
Mục tin tức ngay sau đó là mở thưởng xổ số, đã tìm được người trúng giải thưởng lớn tổng trị giá ba chục triệu, cái tin này khiến lòng người chấn phấn cỡ nào, xem ra ngày mai không cần đi làm nữa rồi, mua nhiều vé số mới là nghề nghiệp chân chính.
~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Gì kia, phía dưới muốn kéo ra mẹ già Lục tới trông có vẻ linh lợi.
Vì nhìn Văn Phương liền, chương kế tiếp sẽ hé ra cho cô một chút ngoại truyện lão mẹ, trước kia phát hành, ngoại truyện tuổi thơ của Lục Hiển.
Mua rồi xin chớ mua á..., Thank you rùi~~~~
Mẹ à, cảm giác Lục Hiển phá hủy tôi.
Thì ra là tôi uyển chuyển triền miên cỡ nào a, vì phối hợp anh, viết rất thô tục như vậy. . .
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...