Đêm Nay Rời Cảng

Hôm qua đến rạng sáng
mới ngủ, vậy mà sáng nay cả nhà ăn điểm tâm lại bất đầu cuộc chiến nước
miếng. Âu Ngọc Phân và Ôn Quảng Hải đã là vợ chồng nữa đời người, quay
đầu lại thì cả hai đều tức khí khắp người, ông hận bà thấy chết không
cứu, bà oán ông đuổi tận giết tuyệt, ầm ĩ đến ầm ĩ đi thì vẫn giống như
tám trăm năm trước mà thôi, Ôn Quảng Hải làm quá nhiều chuyện có lỗi với bà, bà ta nhớ rất rõ ràng, nói huyên thuyên, một chữ cũng không bỏ sót, nói đến sáng ngày mai vẫn không có vấn đề gì.

A San vụng trộm
nói với Ôn Ngọc: "Quăng vỡ mất 2 cái bình hoa, đập bể toàn bộ bộ chén
dĩa bằng gốm, trúng phải Tứ tiểu thư, cô ấy thề đóng cửa không ra ngoài, đồ ăn thì đưa đến tận phòng. Ài..... Đại phu nhân mắng người như thế,
cao lắm chắc tôi cũng làm tới cuối năm thì về quê mất"

Ôn Ngọc nói: "CŨng được, nhớ hỏi tiền bạc cho rõ ràng"

Đồ cưới của Âu Ngọc Phân là một tòa kiến trúc Thái nam bộ bằng cao su rất
đáng giá, Ôn Quảng Hải lại muốn bức bà ta bán đi để trả nợ. Âu Ngọc Phân tính tình nóng nảy, nhưng xem ra chịu không nổi Ôn Quảng Hải quấn quít, bị ma bài bạc đòi tiền, giống như bị dính vào bạch phiến, không thể dứt ra được.

A San mang bữa ăn sáng lên lầu cho Ôn Mẫn, không bao
lâu thì nghe được tiếng vang ầm ầm, trần nhà ăn bị rung động, cháo của
Ôn QUảng Hải cũng bị rớt vào vài hạt bụi, tuy tóc đã hoa râm nhưng vẫn
nhanh nhạy đứng lên muốn đi giáo huấn Ôn Mẫn. Đại phu nhân sợ xảy ra
chuyện lớn, cũng theo sau, Nhị phu nhân cười hề hề lôi kéo Ôn Tinh đi
xem náo nhiệt, nguyên bàn cơm đầy người bây giờ cũng chỉ còn mỗi Ôn
Ngọc, chậm rì rì dùng điểm tâm.

Không muốn đến lầu hai xem ầm ĩ, một đám người ai cũng to giọng để lấn áp đối phương.

Ôn Ngọc bỏ bát đũa xuống, vẫn không đi xem, nhất định là bị Đại phu nhân
mắng đến lạnh lùng, lười quan tâm. Chỉ liếc mắt một cái rồi trở về phòng học bài.

Ôn Tinh đứng ở cửa phòng ngủ, bắt lấy cánh tay của cô,
hưng phấn cho biết: "A Ngọc, Tứ tỷ dùng bạch phiến, đêm qua không được
dùng, sáng nay lên cơn ghiền, tứ chi co giật mắt trắng dã, thật đáng sợ, giống như quỷ nhập vào người"

Đại phu nhân ôm Ôn Mẫn khóc lóc,
muốn kêu xe cứu thương tới. Ôn Quảng Hải lại cao giọng phản đối, mắng bà ta mất mặt còn chưa đủ hay sao, muốn mọi người xung quanh biết Ôn Quảng Hải nuôi một đứa con gái dùng bạch phiến.

"Ai cũng không được gọi cấp cứu, nó còn mặt mũi ra khỏi cửa sao? Đem nó trói chặt vào giường, khi nào bỏ được thì thả ra"

Lại khóc lại nháo, những ngày tiếp theo không ngày nào dễ chịu, Ôn Ngọc nhớ lại, cái gia đình này thật "tốt".

Xem ra Vưu Mỹ Hiền muốn làm một phu nhân giàu có lý tưởng ngày càng xa vời mất rồi.


Mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, chỉ là phòng kế bên có thêm một bà chị
đang cai nghiện, thường khóc la om sòm, mắng mỏ lung tung, khóc quấy đến gia đình ai ai cũng suy nhược thần kinh.

Mà Ôn Ngọc cũng không
còn đến sân thượng cao ốc Hồng Hâm nữa, ở đó có một nhân vật cực kì nguy hiểm, không cần thiết phải đến đó nữa.

Trong trường học, Sương
Giai Nhi vẫn quấn lấy cô không rời, cả trường học ngoài Ôn Ngọc thì
không có ai chơi với cô ta. Nguyên nhân cô béo đến đáng sợ, mặc đồng
phục cũng được đặt chế, một người mà mặc vải dành cho hai người, đến mùa hè thì cả người còn có mùi là lạ, ai cũng gọi cô ta là nàng heo, bà mập chết tiệt, mà giống như cô ta không biết xấu hổ, chưa bao giờ lên
tiếng phản đối. Càng nhẫn nại thì càng bị lấn áp, hôm nay bị nhốt trong
phòng thể dục, hôm khác chơi né cầu, lại bị nửa lớp liên hợp lại chọc
ghẹo, trái cầu trúng thẳng ngực ---- nữ sinh hận nhất là đôi gò to tròn
ghê gớm ấy, giống như một thị trường thịt heo.

Đập đến nổi cô ta
phải nằm trên đất mà khóc, bên cạnh không có ai an ủi, một đại tỷ cười
hì hì, chỉ vào Sương Giai Nghi nói: "Mập chết tiệt àh, sao cô không đi
chết đi? Vừa thối tha vừa bẩn thỉu, nhìn thấy cô là tôi muốn ói"

Viên Sunny thấy quá đáng quá, đẩy đẩy Ôn Ngọc: "Thật quá đáng quá, không có nhân tính mà. Ôn Ngọc, chúng ta.... ......"

Ôn Ngọc giữ chặt Viên Sunny, lắc đầu: "Chính cô ta không lên tiếng, chúng
ta lên tiếng thì có ích gì? Lần sau cậu không ở đây, cô ta sẽ bị dạy dỗ
ác hơn thôi"

"Vậy làm sao bây giờ?"

Sương Giai Nghi cuối
cùng cũng tự thân vận động trường lên, khắp người bừa bãi, khóc đến
gương mặt bẩn thỉu, thấy Ôn Ngọc, khóe miệng vẫn nở một nụ cười giả tạo
với cô.

Đối diện có người lên tiếng: "Có ác quá không, Y Toa Bối
Lạp, không phải cô uống lộn thuốc mà đi đồng tính luyến ái với cô ta
chứ!"

Ai nói trường học là nơi đẹp nhất, nơi này toàn bạo lực, độc ác, áp bức, khi dễ, tuyệt đối không thiếu so với xã hội bên ngoài.

Trường cao đẳng Khoáng Nhật Nữ và Trung học Đức Tín chỉ cách nhau con phố,
nhưng tình hình lại cách nhau một trời một vực. Người trước thì vội vàng nghiêm khắc quản giáo danh môn thục nữ, kẻ sau tiếng xấu lan xa, thỉnh

thoảng còn được lên trang đầu báo xã hội. Hiệu trưởng hận không thể xây
một bức tường cao năm trăm mát ở giữa phố Trường An, đem hai trường
trung học triệt để ngăn cách. Theo thường lệ mỗi năm đều phải kêu gọi
tuyển sinh, các học sinh lân cận chỉ biết kéo thấp tiêu chuẩn của họ,
lời nói và cử chỉ vô cùng cẩn thận, tránh để Khoáng Nhật Nữ bị bôi nhọ
danh tiếng.

Gần đến mùa hè, Ôn Ngọc bắt đầu soạn bản thảo cuối
kỳ. Học bổng của trung học Văn Đức Sâm rất phong phú, không dễ dàng
buông tha cơ hội kiếm tiền này.

Chủ nợ của Ôn Quảng Hải đến nhà,
Âu Ngọc Phân bị buộc đến không còn biện pháp nào, đành phải bán xe để
gán nợ. Xe trong nhà chỉ còn một chiếc, Đại phu nhân Nhị phu nhân trước
giờ rất phô trương, ra cửa đi đánh bài mua sắm không bao giờ dùng xe hạ
giá, làm sao cô có cơ hội được sử dụng. Sau khi tan học cô chỉ có thể
ngồi đợi, đứng ở trạm xe buýt nghiên cứu bản đồ 20 phút, vẫn không hiểu
cái lộ trình quanh co khúc khuỷu kia rốt cục phải đi như thế nào.

Chợt thoáng thấy Sương Giai Nghi khúm núm đi theo ba nữ sinh mặc đồng phục
trường Trung Đức vào một ngõ tối. Ôn Ngọc do dự, cuối cùng quyết định
đuổi theo để xem tình hình, coi như rảnh rỗi không có việc gì làm, đi
theo xem nào nhiệt, không cần có trách nhiệm mà ra tay tương trợ.

Con hẻm nhỏ ở giữa hai tòa cao ốc, nhưng chiều rộng chỉ có hai ba thước, vô cùng chật chội, hai bên chất đầy những túi rác bốc mùi hôi thối, thường có những con chó hoang chạy qua, bới móc những túi rác kiếm ăn.

"COn mập chết tiệt kia, tụi tao muốn một chút tiền tiêu vặt cũng không được, xấu xí, cả đời làm bà cô già đi" Nữ sinh cầm đầu khinh bỉ Sương Giai
Nghi, ôm sặp sách của cô ta, đổ hết những quyển sách trong cặp xuống
đất, không thấy một đồng nào, không cam lòng, nói với đồng bọn "Lục soát thân thể nó, không phải cha nó mở xướng sản xuất hàng da sao, đi học
sao chỉ có ba mươi đồng?"

Bọn họ lục soát Sương Giai Nghi, lâu
lâu nhéo cô ta một cái, Sương Giai Nghi chỉ biết khóc, nước mắt nước mũi tùm lum. Rốt cục cũng tìm ra được năm mươi đồng giấu trong đôi vớ
trắng, lần này còn tức giận hơn, ra lệnh đánh cô ta, đánh đủ một trăm
cái mới thôi.

Bốp bốp, ba người thay nhau đánh Sương Giai Nghi,
đứa con gái kia còn bắt cô ta đếm, cao giọng mà đếm, không nghe được thì không tính.

Sương Giai Nghi càng khóc, khóc đến thảm thương,

đáng tiếc cái hẻm quá hẻo lánh, không có ai đi ngang qua, mà cho dù có
người đi ngang qua cũng lười quan tâm, mới vừa tan sở, bị sếp và đồng
nghiệp chèn ép tới nôn máu, ai mà có lòng đi quan tâm chuyện của người
khác chứ.

Đứa con gái kia đánh người đánh đến hưng phấn, đột
nhiên có người chụp vai mình, vừa quay người lại, chưa thốt hết câu "Ai
thế?" thì bụng đã bị một đạp, dạ dày bị đau đến co rút, đau đến đầu đầy
mồ hôi, không ngừng lui về phía sau.

Bên cạnh là một cây gỗ mục,
đầu còn ghim hai cây đinh sắc, Ôn Ngọc nhanh nhẹn, đạp một cước nữa trên bụng đối phương, xô cô ta ngã vào đống rác. Nhấc chân giẫm lên ngực
nàng ta, cầm cây gỗ mục, để cây đinh trước mặt ả, "Đánh người bằng bạt
tai thì có ý nghĩa gì đâu, tao chỉ cần đập xuống thôi, óc của mày bị rơi ra ngoài liền, mày đã thấy qua như thế chưa? Chất lỏng hồng hồng đỏ đỏ
sẽ chảy dọc toàn thân mày đó ----" Khi nói chuyện, cây đinh sắt càng dí
sát vào mặt ả, giống như sau đó sẽ đánh vào đầu ả vậy, đứa con gái cầm
đầu kia nhũn như con chi chi. Hai mắt lồi ra, toàn thân phát run.

Đều là con gái mười sáu mười bảy tuổi thôi, hai đứa thuộc hạ còn lại cũng
bị tố chất biến thái điên cuống của cô dọa sợ, không dám xông lên.

Sương Giai Nghi nắm chặt cổ áo của mình, gương mặt sưng to ghê gớm, nhìn Ôn
Ngọc như nhìn một vị thần, thút thít nói: "Y Toa Bối Lạp.... .........
hic........Y Toa Bối Lạp, cảm ơn cậu.... ...... ...."

Ôn Ngọc lấy chiếc gỗ mục ra, nhìn đứa con gái đang khóc lớn dưới chân mình, trừng mắt hét: "Cút, con mẹ nó cút cho xa ra!"

Vốn nghĩ chuyện được giải quyết như thế, ai ngờ lúc đứa cầm đầu kia chưa
kịp đứng lên, con hẻm nhỏ rốt cục xuất hiện thêm hai đứa gầy trơ xương,
tuy trẻ mà nhìn vô cùng nguy hiểm*, nhìn bạn gái của mình không lấy được tiền, tính tự mình ra tay. Thấy Ôn Ngọc đánh người, cũng không vội
vàng, cười cợt, đưa tay chắn ngang: "Dáng vẻ của cô em rất xinh, tính
tình cũng rất cay, không bằng đi theo anh đi, cả khu này không ai không
biết Phong ca này, có danh có tiếng, tiền lại nhiều"

*chỗ này tác giả ghi Yuong and Dangerous, (古惑仔) ai biết giúp mình với nhé.

Ôn Ngọc quay đầu né tránh hắn, dưới chân buông lỏng, đứa con gái kia thuận thế đứng lên, nhìn thấy đại cứu tinh đã đến, dĩ nhiên nhào tới, khóc
lóc sướt mượt, tố cáo ủy khuất của mình, nhất định phải giết chết đứa
dám xem thường ả, con khốn.

Ôn Ngọc chỉ lo lắng cho Sương Giai
Nghi đang khóc lóc, cảm thấy nhức đầu, trước mắt là cảnh tượng rất khó
đối phó, cô yên lặng nghiêng người, lượm một mảnh thủy tinh, cầm nó
trong tay, tính đến tình huống xấu nhất có thể xảy ra.

Hai thằng con trai* kia đến gần một bước nói: "Em đánh bạn gái của anh, cô em nói xem chuyện này giải quyết thế nào?"

*Vẫn là Yuong và Dangerous.


Đứa con gái cầm đầu kêu lên: "Bắt nó, bán cho Hồng Cô lấy tiền"

Chậc chậc chậc, thì ra nó còn nhỏ mà vô cùng độc ác.

Vũ Đại Hải đứng ở cửa sổ lầu ba, nhìn một đám học sinh đánh nhau bên dưới, rảnh rỗi đến phát khùng.

Thời gian còn sớm, hộp đêm chưa đến giờ bận rộn, Thích Mỹ Trân làm mama ở
đây rất ít khi ra mặt, còn dư lại bốn vòng mạt chược, đánh xong thì bắt
đầu làm việc.

Lục Hiển và Thích Mỹ Trân là bạn lâu năm, vừa vào
cửa đã bị trêu ghẹo, D đại ca vẫn nhung nhớ nhất là chị Mỹ Trân, một
ngày không thấy thì tâm tình bất ổn, ba ngày không thấy thì muốn nổi
điên luôn!

Hôm nay tâm tình Lục Hiển rất tốt, trêu đùa giai nhân
một phen, sau đó đạp Võ Đại Hải một đạp, hỏi: "Lầu đối diện có mỹ nhân
đang tắm àh, xem đến mê mẫn"

VŨ Đại Hải quay đầu, khó nén hưng
phấn: "Thói đời thật bạc bẽo mà, học sinh thời nay rất lợi hại nha, anh
xem dưới lầu kìa, tôi muốn 'luân' mỹ nhân bên kia đường"

Chưa chờ Lục Hiển ló mặt nhìn, thì nghe Ôn Ngọc dưới lầu cao giọng nói: "Có biết tao là ai không, mày dám động vào tao xem, cả nhà mày sẽ bị quăng xuống biển làm mồi cho cá mập!"

"A, cô em nói thế, hù chết người rồi"

"Mày từng nghe danh Lục Hiển bang Long Hưng chưa?"

Hai thằng con trai kia có một chút chần chờ, nhưng nghĩ cô phô trương thanh thế, tiến lên kéo y phục của cô: "Chậc, cũng biết Long Hưng sao, có
biết Phong ca tao là ai không? Khoác lác thế cô em, cả Hồng Cảng này sẽ
về xem tao dạy dỗ mày, có tin không"

"Mày con mẹ nó cút xa tao ra! Lục Hiển là người đàn ông của tao, đứa nào dám đụng đến tao là chán sống rồi!"

Một tiếng sắc nhọn vừa vang lên, cả bàn mạc chược đều phải dừng lại, Đông
tây nam bắc nhìn nhau, nhìn Lục Hiển rồi lại nhìn sang Thích Mỹ Trân,
xấu hổ không biết nói gì cho phải. Trái lại Lục Hiển đột nhiên bật cười, nhìn cô gái nhỏ ra vẻ trấn định đứng một mình bên dưới, thể xác và tinh thần đều sung sướng.

Vũ Đại Hải nghi hoặc: "D ca, anh dính dáng tới những cô gái ngây ngô như thế khi nào vậy?"

"Cái này gọi là bãn lĩnh, có hiểu không?" Vừa cười vừa đi ra ngoài.

Trên bàn mạc chược vẫn không có chuyện gì xảy ra, Thích Mỹ Trân vẫn gọi mọi
người đánh bài: "Mau lên mau lên, thời gian là vàng bạc, chín giờ phải
làm việc rồi, bận rộn đến rạng sáng đấy, làm sao có thời gian chơi mạt
chược"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận