Đêm Nay Rời Cảng

Kim phút nhích từng
nhích một vòng dài theo đuổi kim giờ ục ịch đến giờ tý, người nào đó đem đồng hồ báo thức cố định buổi xế chiều báo điểm ba tiếng, bức tranh yên lặng đột nhiên chấn động, giống như thành viên chiếu phim nhựa lắc lư,
điện ảnh màn bạc cũ chấn động như đầu ngón tay cũa người già.

Cầm không được không có gì khác ngoài thời gian, hướng về lồng ngực , một
lòng nhảy nhịp nhàng, khi nào nhanh, khi nào chậm, khi nào đột nhiên
ngừng lại, khi nào vọt mạnh lên, không chịu để lại dấu vết cho người ta.

Dừng chân ở Xuân Sơn, Ôn Ngọc xem đến nhàn chán, mà lúc này Lục Hiển lại một mình đắm chìm, hắn ôm ấp mộng xuân thu, người người nhấp nhô trong lễ
truy điệu của hắn, bao nhiêu nhẹ nhõm, cơ hồ muốn phá nóc nhà bay lên.

Đột nhiên hắn ngồi
dậy, nữa người bị thương bước lên trên dò xét cách cái trán to lớn của
Ôn Ngọc trong gang tấc. Giữa lông mày hắn trói chặt, mặt Lục Hiển nghi
hoặc, nheo đôi mắt hẹp dài, quan sát Ôn Ngọc, như thầy giáo chăm chú
giảng dạy, chờ một chút, hắn nhìn không chuyển mắt, lại thất thần, không thể xác định được hắn rốt cuộc là người hay vật.

Bên trong tầng
hầm ngầm khói cùng mùi rượi hỗn tạp, mang theo một mùi chua thối rữa,
tinh thần căng thẳng của cô bị châm ngòi kéo xuống cực hạn.

Hắn
còn dám cười, đồng tử thoài mái, khóe miệng nhếch lên, tươi cười che đậy trí thông minh ngu ngốc, ha ha ha ha ha hắc hắc.....

Thật là muốn chết.

Ngón tay Ôn Ngọc khiêng một thùng nước của Xuân Sơn đưa đến, phát huy sức
mạnh ghê gớm, nghiêng đổ rào rào trên thân thể Lục Hiển, từ đầu đến
chân, nhiều nếp nhăn dơ dáy bẩn thỉu của mùi súng đạn trải trên giường
đều bị nước giếng làm ướt, nước chảy nhỏ giọt.

Lúc này Lục Hiển
như tỉnh mộng, ngu ngốc ngơ ngắc ngẫn đầu nhìn hướng Ôn Ngọc đang ôm cái thùng thở hổn hển, không thể tin nổi. Vừa lau mặt vừa gầm nhẹ, "Em uống nhằm thuốc sao? Có biết trời hôm nay mấy độ không? Điên cũng phải có
giới hạn chứ!"

Hắn mở to mắt nhìn trừng trừng, với hung thần
ác sát đòi lấy mạng cùng một dạng, chỉ tiếc dọa không được Ôn Ngọc, Ôn
Ngọc nhẹ nhàng cởi bỏ lớp trang phục sau khi diễn xong vai diễn tâm
sự KIm Cương


Cô gương mặt lên, rõ ràng cao không bằng hắn mấy
cm, lại xuất ra tinh thần đấu sĩ, muốn cùng hắn quyết chiến tới cùng.

"Thật có lỗi với anh
lục, tính không ra anh muốn đòi hight đến khi nào, tôi lại không có thời gian có tâm tình chờ đợi, đành phải dùng phương pháp đặc biệc đánh thức anh. "Đưa cái thùng màu đỏ plastic cho người hầu Xuân sơn, cô quay
sang, không mặn không nhạt hỏi một câu, "Nghe nói anh đã chết triệt để,
không còn khả năng sống xót, bài vị đều đã được lập xong, như thế nào,
Anh Lục lại thoát thân giả chết dạo chơi? Kịch bản mười mấy năm trước,
bậy giờ diễn lại không cảm thấy tầm thường."

"Gặp tôi không chết, em cực kì thất vọng?" Lục Hiển không tôn nghiêm, không cho mình một
chút mặt mũi, hắn nằm ngang làm khăn trải giường niệm nhỏ giọt tí tách,
chân dài đặt trên lang can giường, cà lơ phất phơ chẳng biết xấu hổ.
"Không có biện pháp, Lục Hiển tôi có chín cái mạng, trọng thương bị ném
xuống biển, bơi qua Thái Bình Dương làm sao có thể sống. Nhưng mà Ôn
Ngọc, chúng ta thật có duyên, trốn được tới tây giang còn có thể gặp em. Em tới làm cái gi? Vượt qua ngàn dặm xa xôi, đặc biệt đến thăm tôi?"

"Sức mạnh Hải Lạc Nhân còn không có, anh Lục còn sống lại có mộng tưởng hảo
huyền, ý nghĩ kì lạ. Tôi biết mạng anh cứng rắn, càng kính nể anh chết
đi sống lại lại có thể vô sĩ đến trình độ này. Chính anh muốn hút độc
cắn thuốc, cũng chưa có cái gọi là kích thích, cầu xin anh đừng sai
khiến người của Xuân Sơn đi mua cho anh Bạch phiến, phiền anh mở to
mắt, tôi nhất định sẽ đi báo công an, báo anh tàng trữ ma túy, anh Lục,
nơi này không phải Hồng Cảng, Hải Lạc Nhân giống như thuốc phiện, 50
khắc liền với tay phản bội anh đến chết. Muốn đợi nữ vương đặc xá? Đợi
cho anh đi đến Hoàng Tiền Lộ cũng chưa có tin tức."

Lời nói Ôn
Ngọc như một cây gai sắt nhọn, đột nhiên đâm trúng miệng vết thương chưa lành ở bụng hắn, không nhịn được đau đớn. Hắn ngồi dây, biểu tình hung
ác đáng sợ , trong lòng ngực lửa giận cuồn cuộn, đằng đằng sát khí.

Nhưng mà phút chốc, hắn lại đổi thành ngầm bi thương, bộ dáng giật mình hiểu
biết, "Nhân gia nói gặp nạn không bằng quen tôi, Lục Hiển tôi hiện tại
là lâm vào hoàn cảnh này, không tiền không thế không ai giúp đỡ. Em muốn đi thì đi, muốn mắng cứ mắng, không phải còn bao phấn mới mua đến sao? Đợi tôi hút hết nó rồi trả
lời."

Không sao, đây hóa ra là sắc mặt đàn ông. Bình an vô sự
suốt ngày bốc phép, một gian phòng nói thành một building, một chiếc ni
tan nói thành BMW, tiền lương 7000 nói thành gia tài trăm vạn, nghe hắn
thổi, thổi trúng trên trời có dưới đât thông, hắn là con người rắn rỗi,

thõa mãn chống đỡ một gia đình, trời sập xuống thì có hắn đỡ.

Khi đó chỉ chớp mắt trở nên nghèo túng, như thế nào? Anh nhịn xuống không
hé răng thì hắn chê anh yếu, anh lớn mật nói nhiều vài câu, hắn nói anh
ngại nghèo yêu phú. Tóm lại ngàn sai vạn sai, hắn đường đường là nam tử hán tuyệt đối không
sai.

Chậc chậc, đều tại anh không mạnh.

Ôn Ngọc không có
thời gian cùng hắn giận dỗi, mà nhất là giận dỗi không ý nghĩa. Chỉ nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, tư thái khinh bỉ xem thường, "Anh nói không sai, tôi quả thật thất vọng, nhìn hiện tại, tôi ngược lại tình nguyện
mong anh dìm xuống đáy biển cho cá ăn, ít nhiều gì đối với bụng đói cũa
tôm cá còn có hiệu dụng"

Ánh mắt của cô đã có
thể làm trọng thương hắn, mặt Lục Hiển đen lại, lạm bộ không bị sao cả,
trả lời một cách mỉa mai, "Ngại quá, ta sống được thật tốt, khiến em
thất vọng, có muốn ăn nhân sâm bồi bổ thân thể hay không? Để tránh em
phải bực mình, ăn không ngon ngủ không yên."

Khóe môi liền một
tia cười lạnh, Ôn Ngọc nói: "Sống được thật tốt? Cùng một dạng với con
chó hoang trong đống rác nhặt thức ăn, nhìn thấy bạch phiến liền quẫy
đuôi xanh quay quoanh, chỉ cần có bột hít, cừu nhân giết cha cũng có thể bái cha nuôi. Một ngày nào đó hết thuốc, liền giết người phóng hỏa cướp bóc cưỡng ép gian trá không có việc xấu nào không làm, cơn ghiền trên
phù phiếm, có khả năng vì 30 viên giết cả người nhà, Những việc của kẻ nghiện anh thấy so với tôi
rất nhiều, lúc nào là người, lúc nào là quỷ, muốn xem khi không đủ lượng bạch phiến."

Sau cùng cô nhấn mạng: "Anh Lục, đến lượt tôi là
anh, tình nguyện chết cũng không muốn giống y như chó sống cả đời. Nhưng có lẽ, cả đời của các anh không hề dài, có lẽ ba năm sau liền ôm lấy
Hải Lạc Nhân đi lấp đầy bải phế liệu."

Cô vẫy tay chào tiệm biệt
hắn, "Anh Lục, anh không biết tôi có nhiều thoải mái, Giống như đại ca D chu toàn phí tốt, nhưng đối với một con chó chết, có cái gì phải lo
lắng? Tôi về sau đi học rồi kết hôn, mua nhà sống đến chết, điều phải đa tạ tiền cúng điếu của Anh Lục tặng tôi 10 vạn bảng ANh." Không thèm nói thêm nhiều, sự tha thứ của cô đã đạt cực hạn, ước chừng Lục Hiển cũng
hiểu

Lục Hiển bị câu nói cuối cùng làm đã khí nội thương đến khẩu huyết, ai là cẩu? Ai là
người? Cô mới đúng là trên đời không cần nhất mặt con gái, còn dám trước mặt hắn mà làm ầm ĩ, muốn lấy tiền bạc của hắn để mua nhà lập gia đình

sinh sống, để cho cuộc sống của cô trôi qua an ỗn

Khó trách nhân gia đã nói: kỹ nữ vô tình, đào kép vô nghĩa.

Đầu óc hắn bi nước vô hắn mới đi đối xử tốt với cô.

Tốt xấu, hắn tĩnh lại cũng đã rõ đầu đuôi, ngượng ngùng toàn thần ẩm ước
không còn chút khí lúc, nằm ở trên giường hồi tưỡng lại, nghĩ tới gương
mặt lạnh như băng không có chút tình cảm nào, hắn hận nghiến răng nghiến lợi, hận lúc này không thể bóp chết cô.

Từ đầu đến cuối, Xuân Sơn đều đi phía sau cô.

Cô trong đầu buồn bực một đường đi về phía trước, Trưởng bối thúc bá kê
to: "Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ" đến
khi cô không còn nghe đươc. Kìm nén một hơi rốt cuộc cũng đến bờ biển đá ngầm Lâm Lập, xem sóng biển ngày qua ngày, năm này qua năm khác đập vỗ
vào nham thạch cứng rắn, lặng im không nói gì

Gió biễn lạnh như vậy, mỗi khi bay qua liền lấy đi một chút thân nhiệt.

Xuân Sơn ngồi ở trên tảng đá ngầm suy nghĩ nhân sinh, rất lâu mới lấy đủ
dũng khí, mở miệng hỏi: "Tuệ Tuệ, cô có cùng nhận thức với Lão đại?"

Ôn Ngọc theo bản năng phủ nhận, "Ai cùng nhận thức với hắn? Một kẻ nghiện, sớm hay muộn hú bạch phiến cũng toi mạng." Nói xong liền hối hận, cô
gài mồm cái láo làm ra ve người ta phải buồn nôn.

"Xuân Sơn, hắn không phải người tốt, anh không cần để ý đến hắn."

Xuân Sơn nói: "Đúng là lão đại đối xữ với tôi....."

"Tôi không muốn nói chuyện của hắn."

Ôn Ngọc hãy còn không thể làm đến ý chí sắt đá, bất động như sơn, cô trước mặt Lục Hiển còn làm bộ bình tĩnh chỉ chớp mắt đều bị phá vỡ, cô lúc
này giống như hư vô mờ mịt nãy sinh buồn phiền chuyện tình cảm.

Chạng vạng cơn mưa nhỏ rớt xuống, vẫn như trấn nhỏ Lâm HẢi gió với nước triền miên.

Trời không tốt, làm ăn không thấy tốt, vì thế tan chợ sớm, cửa hàng từ trên
xuống dưới công nhân đầu bếp cũng phải nghĩ khá lâu, mọi người thoải mái vui mừng.

Tâm trạng buồn rầu thổi không tan, Ôn Ngọc đến thư
phòng ở lầu hai, ông ngoại Vưu Phụng Hiền là lưu học sinh dân quốc trung kỳ, tiếng Pháp tiếng Đức đều tinh thông, tứ phía thư phòng đều chất đầy sách ngay ngắn chĩnh tề, được cho là một tòa tư nhân Đồ Thư quán.

Chỉ là Vưu Phụng Hiền hai chân bị tàn tât, đã ngồi trên xe lăn hơn nữa đời người.

Khi Ôn Ngọc gõ cửa, Vưu Phụng Hiền đang nằm trước bàn sách lớn, cầm một bút PIke cũ kỹ, hết sức chăm chú sáng tác học thuật tâm đắc của ông. Gặp Ôn Ngọc đến, trước hỏi qua cô ăn cơm có ngon không, bài tập ôn tập có khó
quá không, trình độ anh văn như thế nào.


Ôn Ngọc ngoan ngoãn trả lời, một lúc sau trầm mặc muốn nói lại thôi. Vưu Phụng Hiền phóng hạ
bút, kêu Ôn Ngọc ngồi xuống, sẳn sàng nói chuyện.

Ôn Ngọc chần
chờ rất lâu, do dự mở miệng hỏi: "Ông ngoại, con không hiểu vì sao một
người tốt lại đi hút thuốc phiện. Hoa anh túc quả thực rất đẹp, sinh
sống giữa đất đai, vì sao sau khi tinh luyện, lại thành quái vật, không
thể khống chế, phá hủy bất cứ một người nào."

Vưu Phụng Hiền nắm kính lão ở mũi quan
sát Ôn Ngọc nghi hoặc, nhưng chưa muốn cảnh cáo ngăn chặn bỗng nhiên cô
bắt đầu sinh lòng hiếu kỳ, ông đang tự hỏi theo thói quen bấm tay gõ gõ
bàn, chậm rãi nói: "Tồn tại là tất nhiên, thuốc phiện tồn tại cùng phát
triển ở tại con người nhu cầu chỉ tăng không có giảm. Tuệ Tuệ, con hút
thuốc lại vì cái gì?"

Tim Ôn Ngọc đập mạnh loạn nhịp, trước mặt
Vưu Phụng Hiền, cô không thể nào che giấu: "Thời gian quá nhiều, gởi gắm quá ít, sinh hoạt buồn khổ lại không có ý nghĩa, Đồng mẹ ngày ngày cả
nhau, người nhà lại bất hòa, không bằng một điếu thuốc có thể né tránh
hiện thực một thời gian."

Vưu phụng hiền nói: "Tuệ tuệ, chính con đều đã rõ ràng, là hư không."

Ôn Ngọc ấp úng, có cái hiểu cái không.

Vưu Phụng Hiền vừa mới xoay người, thúc đầu gối cô ý muốn đẩy nhanh câu
chuyện, "Hiện tại cùng ông ngoại nói chuyện một chút, rốt cuộc phát sinh chuyện gì?"

Ngày thứ ba sau khi nói chuyện, Xuân Sơn ở trong nhà bếp quay quanh Ôn Ngọc
lãi nhãi, vị lão đại trụ ở tầng hầm lại hỏi cô, hỏi xong không cho Hứa
Xuân Sơn trả lời, uy hiếp hắn lúc không có phát sinh việc gì, một người
thần kinh tốt.

Tiểu Hỏa hầm canh gà nhân sâm ở trên bếp lò bốc
lên hơi nóng, mới ra vại nước chắc ra nước nhiều thịt dày, còn có ngô
Trường Giang, hạt đều sáng trong.

Ôn Ngọc lấy một cái muỗng nhỏ
cùng một tấm giấy dầu, từng viên thuốc trắng để trên giấy nghiền nát,
tất cả đều đổ vào canh gà, chăm chú thêm vào trong món ăn. Trong lúc cấp bách, cô nhín thời gian hỏi một tiếng, "Kêu đại phú đi trộm gì đó đã
chuẩn bị xong chưa?"

XUân Sơn nơm nớp lo sợ đáp, "Tôi điều đã mang ở trên người."

Cô lấy ra một cái giỏ trúc, anh ta khiêng một bao công cục, muốn đi giết người phóng hỏa vô cùng độc ác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận