Câu nói đầu tiên khi
Lục Hiển mở miệng không phải là văn chương miêu tả nổi tương tư, mà là
giải thích: “Xin lỗi, tôi đã đánh lão Đậu gãy xương, kêu xe chở đi rồi.” Mộc mạc, không hề có một chút thành ý nào.
Vậy mà bệnh nặng chưa lành, sốt cao chưa giảm, Ôn Ngọc vẫn còn nữa mê nữa tĩnh, anh ta vội
vàng lên tiếng, thẳng thắn nói lên: “Em không cần trở về nữa, tôi đã
chuẩn bị cho em một gian phòng ở Lạc Dương, em yên tâm tịnh dưỡng, sau
này tôi sẽ nuôi”
Một câu “tôi nuôi em ” so với “tôi yêu em” nhiều ba phần chân thành tha thiết, ít ba phần phù hoa, Trái tim Ôn Ngọc đập
nhanh và loạn nhịp, không nhịn được liếc mắt nhìn anh ta, kinh ngạc nói: “Anh nuôi tôi? Làm tình nhân hay là nuôi con gái?”
Lục Hiển nhếch lông mày, phiền não khi cô không biết điều, “Có khác nhau?”
“Đương nhiên có khác nhau, khi làm tình nhân được nuôi dưỡng, giữa tôi và anh
chưa nói tới mức tình cảm , càng chưa nói đến yêu, tôi không điên đến
mức tự mình bán chính mình cùng anh làm giao dịch quan hệ bất chính. Về
phần con gái ….Vậy chỉ có thể chứng minh anh Đại Đ mười mươi là tâm lý
biến thái, thích nuôi nhốt con gái để thõa mãn dục vọng không thể cho ai biết .“Cùi chỏ cong lên, cô ta lấy tay chống lên nửa người trên, quần
áo bệnh nhân rộng thùng thình lõng lẽo lệch xuống bả vai, bao nhiêu vết bầm lộ ra trên cổ tay vai gáy, anh ta cũng không muốn làm vấy bẩn bức
tranh giản dị này.
Anh ta kéo tay áo đi ra khỏi cửa phòng, cô
mang theo vết thương khóc lóc kêu cứu mạng, "Biến thái" hai chữ liền có
thể từ miệng cô trực tiếp gắn trên đầu anh ta, y tá thầy thuốc còn phải
chỉ chỉ chỏ chỏ, woa , chứng cớ rành rành. Cô xem vu oan một người chính là đơn giản như vậy, liền trực tiếp đều không cần chứng cứ. Mọi
người cũng có thể là Sứ giả chính nghĩa, chỉ bằng một câu nói, có thể
trực tiếp phán quyết tội giết người trong nháy mắt
Nhưng Lục Hiển là ai? Phách lối tùy ý tới cực điểm, nếu Ôn Ngọc đã vạch trần, anh ta
cũng không có ý định trốn dấu tránh né. Nói thẳng: “ Em đi theo tôi, ở
nhà lớn mặt áo đẹp, tiền mặt có nhiều đến mức có thể làm giấy đốt. Thích đọc sách, đi học đến ba mươi tuổi, không muốn làm việc liền ngày sau
mua châu báu chơi mạt chược, một tháng mười vạn chi phí sinh hoạt có đủ
hay không? Tôi sống một ngày, tạo điều kiện cho em một ngày. “
Cái bật lửa bật lên kêu tách tách, anh ta đang châm thuốc ở giường bệnh, không hề có một chút đạo đức nơi công cộng nào.
Anh ta khẽ run nhẹ đôi môi, hô hấp hỗn loạn một chút, để lộ sự khuẩn trương và lo lắng trong lòng anh ta, làm bộ lơ đãng nhìn thoáng qua cô một
cái, khí phách vô cùng hiên ngang kiêu ngạo phóng đãng.
Ôn Ngọc liền
hiểu ý, tại sao Ôn Mẫn nói, cô cuối cùng sẽ có một ngày phải hối hận, Vì sao Ôn Mẫn và Thích Mỹ Trân đều là đàn ông khiến người ta thấy bất an,
mất bình tĩnh như thiêu thân lao vào lửa thế? -- Anh chỉ vô tình tỏ ra
dịu dàng một chút đã khiến người ta lạc bước trong vô thức.
Đáng tiếc Ôn Ngọc là Ôn Ngọc.
“Tôi dọn đi ở với anh, sau đó thì sau? Hằng đêm chờ anh mang toàn thân mùi
nước hoa cùng dấu son môi của các cô gái từ hộp đêm say khướt trở về,
hay bị người ta chém đến máu thịt be bét rồi gọi tôi đến bót cảnh sát
nhận thi thể? Mỗi tháng mười vạn tiêu xài, anh có thể cho đến khi nào?
Thât sự muốn nuôi tôi đến già? Anh cho tôi là đưa trẻ lên ba dể dàng bị
lừa gạt ư , lục sinh ………” Nàng toàn thân nóng lên, gò má mềm mại bị tức
đến đỏ ửng , cuối đầu thẹn thùng.
Cô tức giận nói tới, thấy mọi
chuyện chuyển biến tốt đẹp nên không biết làm cái gì tiếp theo, tốt cứ
làm tới, tiếp tục nói “Anh Lục, anh đừng không trả lời tôi, anh đối với
tôi hứng thú có thể đến được bao lâu? Là ba tháng hay là ba năm? Mới bắt đầu đã thấy khó khăn, đến cuối cùng nhìn lại thì cùng nhau chán ghét,
hận không thể để anh chết tôi sống. Lấy tính tình của anh, còn có thể
can tâm tình nguyện tốn tiền nuôi tôi? Tôi xem ra sác suất là không có.
Đây là điều đáng sợ nhất, khi tôi đã có thói quen đưa tay xin ăn, tham
tiền lười biếng, muốn chia tay quả thật muốn chết, chơi đùa lấy cái chết uy hiếp, trước công chúng ôm lấy ống quần anh, trên sàn nhà khóc khét,
van cầu amh cho tôi đất sống, ngàn vạn lần không được bỏ lại tôi. Hoặc
là thông minh một chút, nghĩ biện pháp cùng ai đó tạo một thai nhi, cầm
sổ khám bệnh, che bụng, muốn :”hiệp thiên tử dùng lênh chư hầu “. Cuộc
sống lệ thuộc phá hủy tinh thần mưu sinh độc lập, anh cho rằng tôi sẽ bỏ mặc cho mình lạc lối tới trình độ đó. Tự ái của tôi không cho phép tôi phạm sai lầm.
Phòng bệnh Vip, Lục Hiển hài lòng quan sát trang
trí của gian phòng , trên hàng lang cô y tá đi ngang qua, nhìn thấy đen
mặt lại như Bao Thanh Thiên, đi tới duy trì chính nghĩa :* Tiên sinh ,
trong phòng bệnh không cho hút thuốc.”
Lục Hiển dập tắt điếu
thuốc mới hút đến phân nữa, chờ y tá tránh ra, lại châm một điếu khác,
anh ta cần gấp ni-cô-tin để bình ổn tiếng lòng đang dao động phập phồng, nhìn đôi mắt trong suốt dịu dàng của cô, hận đến ngứa răng ---- Ôn Ngọc mới là nữ kim cương biến thái vô địch, bà cô già 16 tuổi, bình thản
không chút sợ hãi vạch trần chân tướng, ngôn ngữ sắc bén, một kích phải
trúng, làm cho anh ta ôm một bụng máu tức nghẹn ở ngực, tâm khí bực mình nhưng lại không có cơ hội phản bác.
Đôi môi mỏng, ngậm một điếu thuốc trắng, hắn híp mắt, chịu đựng sự tức giận nói: ”Lão Đậu nên đem em đánh thành đứa ngốc”
Ôn Ngọc vô tâm cười, đổi đề tài, hỏi hắn : “Cha tôi thật tốt?”
Lục Hiển chỉ lo hút thuốc, hút hết mới lên tiếng trả lời: ”Lão Đậu không
phải chưa từng đánh nhau, cũng chỉ một cước đá vào trên đùi ông ta, chỉ
nghe thấy xương gãy một tiếng, cuối cùng trở thành phế vật, chỉ có đại
nhân to lớn rất có thế đứng nói chuyện với tôi. Cô cho rằng cô trở về,
bọn họ có thể không để bụng bỏ qua cho cô mọi chuyện? Thằng nhóc ba tuổi cũng không tin a, Y Toa Bối Lạp ------“Tha thứ hắn bụng dạ hẹp hòi,
nhất thời phản bác, nhưng thật sự Ôn Ngọc rất đáng hận.
“Anh
không hiểu, đó là tôi ở chiến trường, mạng người tốt xấu, chỉ có thể dựa vào chính mình. Thua một lần liền nghĩ đến việc từ bỏ, đây không phải
là tính cách của tôi, cho dù có thế nào, nhất định tôi phải trở về.
Huống chi anh D của Long Hưng tiếng tăm lẫy lừng lại đang che chở cho
tôi, thì ai dám làm phiền đến tôi.” Toàn thân cô vô cùng đau đớn, giống
như kim châm, như dao chém vào da thịt, nhưng trên mặt lại không biến
sắc, tươi cười, ngay cả chính cô cũng không thể hiểu được, đến giờ phút
này toàn bộ đều đầy đủ lại làm bộ ra vẻ là vì cái gì,”Tôi phải cám ơn
anh, Lục tiên sinh, cám ơn anh đồng ý.”
Lục Hiển nắm tay cô, đưa
lên miệng, không nhẹ không mạnh cắn lên mu bàn tay cô một cái, hiện lên
hai hàng dấu răng hoàn chỉnh.”Nhiều nhất là đến một năm, Ôn Ngọc, vận
mệnh của em, không phải em nói đôi ba câu là có thể định đoạt.” Âm thanh trầm thấp, từng chữ từng chữ cảnh cáo.
“Chờ anh thu phục các chú bác ở bang hội, rồi hãy nói đến chuyện nuôi tôi. Bằng không ban đêm lại ngủ không yên giấc, vừa thức giấc bị người ta trói lại đem vứt xuống
biển.”
Ôn Ngọc nhìn lên trời khẩn cầu, hắn động thủ phía trước, có thêm đối tượng Tâm Nghi xuất hiện,chuyển đổi mục tiêu.
Lục Hiển cười, ”Bảo tôi nói chuyện nuôi cô? Dã tâm của cô cũng lớn quá.”
Ôn Ngọc hỏi lại. ”Anh không nghĩ tới điều đó?”
Lục Hiển nói: ”Tôi càng muốn giam em____”
Cô nhịn không được muốn cho hắn một bạt tai, đánh cho tới khi hắn thần kinh rối loạn trần trụi chạy loạn trên đường.
Một lúc lâu sau, trong phòng yên tĩnh lạ kì, Lục Hiển châm tiếp một điếu thuốc, nhàm chán
không thấy thú vị, nhưng lại không chịu đi.
Hai người nhìn nhau
ngại ngùng, Ôn Ngọc mở miệng đặt câu hỏi trước: ”Tôi tò mò, anh làm sao
có thể đột nhiên như từ trên trời rớt xuống mà ngăn cơn sóng dữ?”
“Tôi tên là A Quang xuống tiếp cận với em, tránh cho em gặp rắc rối khi
không có người trông coi.” Trừng mắt nhìn cô, lấy khí thế tăng mạnh,”Em
bị đánh, tôi nghe được tin liền đến đây. Người kia khóc lóc không yên
lòng, em Cao là chị ruột em? Em thật sự đem tôi đi làm sắc ma, nói nhiều câu điều muốn hù chết.” Lục Hiển vuốt ve dấu răng trên tay cô, mạch máu xanh nhạt dưới làn da gần như trong suốt từ từ lan ra, giống như giọt
mực rơi xuống tờ giấy trắng, tản ra rồi lại tản ra, kéo dài phân tán tứ
phía.
Ngừng một chút, hắn xúc động nói: ”May mà em có đủ ba tiêu
chuẩn để cho ta thêm chút thời gian nhào nặn, Diệp Tử Mi cũng không bằng em đâu.”
Còn nói không phải sắc ma, chỉ đôi ba câu mà thôi, lại bắt đầu cái tính khí đó * quấy rối.
Ôn Ngọc khẳng định lại những gì hắn nói, ”Không cần khiêm tốn, anh xứng đáng với danh hiệu sắc ma.”
Lục Hiển nhếch miệng cười, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, vầng sáng màu lam
nhạt tan đi, hắn không nghĩ rằng đó là sỉ nhục, ngược lại còn cho rằng
đó là vinh quang. ”Dù em có xấu xa một chút, ngu ngốc một chút, chịu
“nghe lời” một chút, tôi cùng không thể nào trở thành “sắc ma”, cho nên, tiểu thư Ôn, em mới chính là lão đại đứng phía sau.”
“Thì ra là
thế, tính tôi hay nói nhiều, nếu tiên sinh Lục có thể lịch sự một chút,
tôn trọng một chút, lễ phép một chút, tôi cùng không thể dính dáng với
“sắc ma”. Xã hội đối với con gái yêu cầu khắc nghiệt, phải cẩn thận giữ
gìn trinh tiết trước hôn nhân, vừa muốn phong tình vạn chủng với đàn ông sau hôn nhan, tiên sinh Lục, việc làm của anh đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự trong sạch sau này của tôi, tôi cần phải nhằm về anh bắt đền,
danh dự bị tổn thương, gián tiếp khoản giá, các anh đợi thư mời của luật sư tôi……………….”
Ân Lục Hiển đánh tan làn khói, xoa bàn tay mềm
mại mịn màng như thể đó là món đồ chơi mới khiến hắn không thể buông tay được, "Giảo hoạt tinh quái, răng nhọn miệng sắc, cũng đủ gan kiêu ngạo
trước mặt tôi."
“Tôi nào dám, tôi không tên không họ, uống Vodka hạng nhất cũng không dám đắc tội đến đại ca Đ.”
“Lại cư nhiên che chở điều xấu xa, em làm tôi ngu ngốc lắm.”
“Không thèm tranh luận cùng với anh.” Ôn Ngọc vuốt mái tóc dài phủ qua một
bên, duỗi người nằm nghiêng ở chiếc chăn mỏng mềm mại, thân thể đau đớn
chưa giảm, hơi thở không ổn định,” Bất luận như thế nào, cũng khó có thể làm khó anh.”
Đôi mắt cô trong suốt, như gió đêm Khê Thủy, lẳng lặng bao lấy hắn.
Hắn không có thói quen, cũng không thể đọc hiểu giờ phút này cảnh tượng vui vẻ từ từ bị thổi mất, vội vàng dời tầm mắt đi chỗ khác, nhìn phòng bệnh bốn phía vách tường một màu trắng dày đặc, có người viết lên những chữ
viết cẩu thả: “tứ đại lục muội, buông ra vĩ tử”, “sáng mai ta sẽ bình
phục”, hoặc là “bao lâu ta sẽ được gả đi ra nước ngoài, vì sao không có
đàn ông nào yêu tôi”. Hóa ra một gian phòng bệnh cũng có rất nhiều
chuyện xưa, có chuyện đã chấm dứt, có chuyện chưa nói xong, mà giờ trong này còn có một chuyện, bây giờ mới bắt đầu.
Ho khan một tiếng,
lấy trầm mặc che dấu sự khô héo, cảm ơn Thượng Đế, hắn cuối cùng cũng
nghĩ đến một đề tài không làm người ta xấu hổ, chỉ là ngu ngốc về nhà,
hắn hỏi cô: ”Ăn cơm không? Không thì gọi kêu đồ uống?” Ba giờ chiều,
tiên sinh Lục cũng bắt chước giống phong cách nước ngoài, muốn uống buổi trà chiều. Tha thứ cho bộ não đang trì trệ của hắn, tư duy thoái hóa,
đồ thị biến đổi thẳng tấp, học thuật hóa gọi là trở về phong cách cổ
xưa.
Còn nói: ”Muốn ăn cái gì? Vây cá muối, hải sâm tổ yến? Bảo
Vũ Đại đưa.” Trời ơi, ngu ngốc lại tiếp tục ngu ngốc, lúc này vẽ loạn
một phong cách nhà giàu mới nổi, rốt cuộc vẫn tục tằng, thật sự là bất
trị.
Ôn Ngọc thật vất vả nín cười, nằm dưới lớp chăn đơn hồi lâu
mới nói: ”Tôi chỉ muốn một chén cháo cá vụn, tốt nhất mang một quyển văn học anh đến đây.”
“Mang bệnh mà còn đọc sách? Em thật giống học trò tốt biết chịu khó?”
“Cả người đều đau, tôi chỉ cần một quyển sách để dời đi sự chú ý.”
Lục Hiển khó hiểu,”Vậy tôi cho em một điếu thuốc, hút thuốc nhiều sẽ giảm hơn.”
Ôn Ngọc nói: ”Tôi thích thuốc lá, nhưng không thích ỷ lại, tôi không nghĩ mới mười mấy tuổi lại trở thành Yên Quỷ.”
Lục Hiển bắc đắc dĩ, hắn đối với cô ngoại trừ bắt buột vũ lực, thì không thể tìm ra biện pháp nào hữu hiệu hơn.
Vũ Đại Hải chắc là cửa hàng sách củ, thuận tay cầm một quyển văn học Anh
củ nát, bìa mặt trước là một ông lão cao gầy khiêm tốn đội mũ dạ, tiêu
đề viết: “ Đoạn tích Lincoln diễn thuyết.”
Ôn Ngọc cau mày, nhịn
đau, ngoài dự tính cố kiên trì. Bởi khóe miệng bị thương, cô liền thuận
tiện lẩm nhẩm đọc sách, cố gắng học thuộc lòng.
“It is rather for us to be here dedicated to the great task remaining before us-that from these honored dead we take increased devotion to that cause for which
they gave the last full measure of devotion-that we here highly resolve
that these dead shall not have died in vain-that this nation, under God, shall have a new birth of freedom-and that government of the people, by the people, for the people, shall not perish from the eath.”
Đối với Lục Hiển mà nói , hắn nghe không hiểu cũng xem không hiểu, nhưng
khoảng khắc hắn nhìn thấy Ôn Ngọc cuối đầu chăm chú đọc sách, hắn nhìn
thấy sức sống chịu đựng mạnh liệt bên trong dáng vẻ ưu buồn, Cánh cổng
thời gian như mở ra, khiến hắn giật mình như gặp lại mình năm mười ba
tuổi. Tóc đen cắt ngắn ba phân, đứng nhìn bầu trời trước cửa sổ, thích
chưng diện, đạo đức đứng đầu ba năm tiểu học. Thầy giáo dạy Ngữ văn đang dạy chữ phồn thể phức tạp, còn hắn thì cầm một cây gậy, quẹt lên cát
một cách vụng về; hay là mười bảy tuổi ở cùng với anh Báo buôn lậu thuốc phiện, làm “chân”*(người vận chuyển thuốc phiện), xui xẻo bị truy bắt
phải nhảy xuống biển, vứt bỏ ba trăm vạn “ đô-la”, mỗi người đều khuyên
hắn, so với chết càng đáng sợ, nhưng hắn lại không tin số mạng, không
thừa nhận số mạng, uống ba bình rượi để lấy thêm can đảm đi đến Lão gia
Tần Tứ cầu cứu, từ đó về sau đều bán mạng cho ông ta.
Hắn cùng
với cô vốn dĩ là cùng một loại người, mặc dù bị vận mệnh chà đạp giẫm
lên, nhưng lại chưa bao giờ thành thật cúi cầu cam chịu số phận.
Hắn cùng với cô trong lòng đều khắc ghi ba chữ “Không chịu thua.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...