Dư Tiểu Trì: [Chị nghĩ tôi là cái chợ, muốn gì có đó hả?]
Là ai nói đêm khuya khiến người ta muốn dốc bầu tâm sự? Là ai nói đêm khuya thích hợp hiểu thấu tâm tư người khác?
Hồng bao phục vụ tâm sự của Thịnh Li bị người ta trả lại không thương tiếc, cái cậu Dư Trì này không có nhu cầu giải bày tâm sự, kế hoạch tâm tình đêm khuya của Thịnh Li đổ bể.
Sáng hôm sau, Dư Trì mang theo máy tính đến, vừa tới cửa Viên Viên đã quắc mắt lườm cậu, cậu chẳng hiểu mô tê gì.
Nghĩ đến tối nay phải chạy bộ 5km, trái tim tui đau quá man, tại con rùa rụt cổ này phông bạt không chứ đâu!
Thường ngày cô nàng đều cười nói hihi haha, hiếm khi hôm nay lại tỏ ra lạnh lùng, nhét cho cậu tấm thẻ công tác: “Cậu qua kia trước đi, LiLi nói cậu tự tìm một chỗ nào đó ngồi là được, có việc gì sẽ gọi cậu, không cần đợi ở đây.”
Dư Trì gật đầu nhận lấy thẻ công tác, không hỏi gì thêm rồi xoay người đi.
Hôm nay Thịnh Li lại quay phim cả ngày, cơm trưa cũng ăn cùng đạo diễn Lưu và dàn diễn viên chính, vừa ăn vừa thảo luận kịch bản, mãi đến sẩm tối mới có thời gian nghỉ ngơi, Viên Viên chạy tới lau mồ hôi và đưa nước cho cô, nhỏ giọng nói: “LiLi, bố dượng và mẹ kế của Dư Trì tới rồi, nói muốn xin lỗi chị.”
Thịnh Li nâng ly nước, cười dửng dưng: “Chị còn tưởng bọn họ không dám tới.”
Bình thường đồ ăn sẽ do nhân viên chuyên giao đồ ăn phụ trách, hôm nay đích thân ông bà chủ tới, giao xong vẫn không chịu đi.
Bọn họ đã đứng đợi cả tiếng đồng hồ.
Viên Viên nói tiếp: “Dư Trì qua đó nói chuyện với bọn họ vài phút, lúc quay về mặt lạnh tanh, xem ra quan hệ thật sự xấu lắm.”
“Bọn họ ở đâu, đi xem thế nào.” Thịnh Li bê ly nước qua đó.
“Sợ mọi người dị nghị nên em mời họ vào phòng nghỉ rồi.”
“Dư Trì đâu?”
“Ở bên ngoài phòng nghỉ.”
Đi gần tới phòng nghỉ, Thịnh Li nhìn thấy Dư Trì.
Lúc này đã là bảy giờ hơn, sắc trời ảm đạm, mọi người đều đang tụ tập ăn tối, chỉ mỗi mình cậu đứng lẻ loi bên chiếc ô thu lại, tay trái duỗi thẳng xách theo máy tính, tai đeo tai nghe, có thể loáng thoáng nghe thấy giọng nói trầm thấp của cậu, hình như cậu đang nói chuyện điện thoại.
Thịnh Li thả chậm bước chân, nhưng vẫn đi về phía đó.
Lại gần, cô nghe thấy câu nói lạnh buốt của cậu: “Tôi không sợ, ông có ký cũng vô dụng, tôi có gãy tay gãy chân hay vỡ đầu cũng sẽ bị lôi về thôi.”
Hở?
Thịnh Li đứng tim, cô chỉ nghe được khúc sau, gì mà gãy tay gãy chân? Rồi còn vỡ đầu?
Thịnh Li xoay đầu nhìn Viên Viên.
So với cô Viên Viên càng mù tịt.
Dư Trì nghe thấy tiếng động thì nghiêng đầu nhìn sang, vẻ chán ghét trên khuôn mặt còn chưa kịp tan đi.
Cậu lẳng lặng cúp máy.
Bên kia có lẽ bị áp đảo trước cơn giận của cậu nên không thấy gọi lại nữa.
Đây là lần đầu tiên Thịnh Li chứng kiến vẻ mặt đó của Dư Trì, nhưng cô chưa kịp nghiên cứu tỉ mỉ Dư Trì đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh.
Cô cân nhắc đôi chút, nhíu mày hỏi: “Vừa nãy cậu nói gãy tay, gãy chân, đánh vỡ đầu gì vậy? Bố dượng và mẹ kế… ngược đãi cậu?”
“Ai nói đó là mẹ kế của tôi?” Dư Trì rút tai nghe ra, cười mỉa, “Là mẹ ruột, không tới mức ngược đãi nhưng quan hệ không tốt.”
Về chuyện gia đình Dư Trì, ngay cả nhóm diễn viên quần chúng ở đây cũng không hiểu cặn kẽ tường tận, mấy tin hóng hớt thì không tới nơi tới chốn, cụ thể thế nào Thịnh Li cũng không rõ, kiểu người như Dư Trì có lẽ sẽ không chủ động nói ra.
Thịnh Li hỏi thẳng: “Vậy những lời cậu vừa nói có ý gì?”
Dư Trì thản nhiên liếc cô: “Không có gì, nói vu vơ dọa người khác thôi, có vậy chị cũng tin à?”
“Tôi tin chứ.” Thịnh Li tiến lên hai bước, cô cao 1m66, Dư Trì cao ngang ngửa Ngụy Thành, Ngụy Thành cao 1m85 nên cậu cao tầm 1m85, 1m86.
Cô không thể không ngẩng lên nhìn cậu, ánh mắt thẳng tắp, “Con rùa rụt cổ nổi loạn như cậu có làm ra những chuyện này, tôi cũng chẳng mấy ngạc nhiên.”
Có một khoảnh khắc, Dư Trì cảm thấy mình bị người khác nắm thóp, cậu nhíu mày lãng nhìn sang chỗ khác, đáp nhẹ như không: “Thì làm sao?”
“Làm sao á?” Thịnh Li không vui chau mày, “Cậu đã nói cậu bán thân cho tôi mà, giờ thiếu một cánh tay hay chân, chảy mất giọt máu nào đều là tổn thất của tôi, đương nhiên tôi không để chuyện đó xảy ra đâu.”
Dư Trì: “…….”
Cô coi cậu là vật sở hữu thật đấy à?
Dư Trì nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt đan xen những tâm tình phức tạp.
Cô vẫn đang trong tạo hình nhân vật, khoác lên mình trang phục cổ trang bằng vải thô của nam, thợ trang điểm đã làm mặt cô đen đi một chút, còn quệt thêm mấy vết bẩn, cặp lông mày được tỉa tót toát lên khí khái anh hùng.
Nhưng Dư Trì cảm thấy ngoài phần ngực bằng phẳng ra, trông cô chẳng giống con trai chút nào, ngược lại nhìn rất giống một tên ác bá cường hào.
Thịnh Li híp mắt: “Lời cậu nói đó thôi, tính nuốt lời hả?”
Dư Trì không muốn tranh luận với cô, hời hợt tiếp lời: “Chị thích nói sao thì tuỳ.”
“Vậy mới phải, cậu sẽ không chịu thiệt khi đi theo chị đâu.” Thịnh Li cười tít mắt, không để tâm đến lời cậu nói có mấy phần là thật.
Từ trước tới nay cô luôn bao che khuyết điểm, càng nhìn Dư Trì thuận mắt hơn, càng cảm thấy đôi vợ chồng kia chẳng phải loại người gì tốt đẹp.
Quan hệ mẹ con xấu như vậy, là mẹ ruột hay mẹ kế cũng chẳng khác gì.
Cô đưa ly nước cho Viên Viên, đáp nhẹ tênh: “Tôi đi nói chuyện với bố dượng và mẹ kế của cậu đây.”
Dư Trì cảm thấy giọng điệu của cô như đang nói “Tôi đi thương thảo với bố dượng và mẹ kế của cậu đây.”
Cậu nghĩ, tùy cô vậy.
Dù sao cũng chẳng ai biết, chẳng ai quan tâm rốt cuộc cậu muốn làm gì.
***
Ngay khi Thịnh Li bước vào phòng, đôi vợ chồng trung niên đang dè dặt ngồi trên ghế lập tức đứng phắt dậy, người đàn ông trông khá bình thường, còn người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, nhưng không lưu lại dấu vết tuổi tác quá rõ ràng, trên người toát ra nét thùy mị thướt tha đặc trưng ở độ tuổi này, trông rất xinh đẹp.
Ngũ quan của Dư Trì có mấy phần giống bà, ắt hẳn là mẹ ruột.
Người phụ nữ tên Dư Mạn Kỳ, lời nói mang theo mấy phần nịnh hót: “Cô Thịnh à, sự việc trước đây thực sự xin lỗi cô, chúng tôi vẫn luôn muốn đích thân đến xin lỗi nhưng Tiểu Trì nói nó tự thu xếp rồi, không cần chúng tôi đến nữa.
Tối qua nghe tin nó làm trợ lý cho cô trong đoàn phim, cho nên chúng tôi nghĩ vẫn nên đích thân đến nói tiếng xin lỗi thì hơn, Tiểu Trì nó…..” Bà ta dừng một lát rồi rầy rà nói, “Tính tình nó không tốt, tôi sợ công việc trợ lý nó làm không tới nơi tới chốn, còn gây phiền toái cho cô.”
Có người mẹ nào lại đi nói con trai mình như vậy không.
Thịnh Li nhíu mày: “Vậy à? Tôi cảm thấy tính tình cậu ấy rất tốt, vừa vâng lời vừa giỏi giang.
Nhưng cô là mẹ mà lại đi bôi nhọ con trai mình như vậy sao?” Có bao nhiêu đứa trẻ chỉ mới mười một mười hai tuổi đã phải ra ngoài kiếm tiền? Có bao nhiêu đứa trẻ ở tầm tuổi này phải tự mình đối mặt với mọi chuyện, tự mình gánh vác hết mọi trách nhiệm?
Dư Mạn Kỳ và Giang Đông Mẫn sững người, sau đó nhìn nhau đầy lúng túng.
“Thật, thật sao? Thế thì tôi yên tâm rồi.” Giọng Dư Mạn Kỳ ngượng ngập, chỉ chốc lát sau bà ta cười tươi rói, “Tôi nghe nói cô nhận nó làm trợ lý, vậy thì sự việc trước đây cho qua rồi phải không?”
Thịnh Li ngồi xuống ghế trang điểm, ánh mắt nhạt nhoà nhìn về phía họ: “Hai người nghe ngóng được không ít thông tin nhỉ.”
“Tôi mở quán ăn ở đây được mấy năm rồi mà, quen biết rất nhiều người dân địa phương, tối qua có vài người quen trong nhóm diễn viên quần chúng tới quán tôi dùng cơm nên đã nghe bọn họ kể lại.” Giang Đông Mẫn vừa cười vừa xoa xoa tay, thận trọng giải thích, “Thật ra lúc nhỏ Dư Trì thường làm việc trong đoàn phim, lúc ấy nó là người may mắn nhất đấy, nhưng tính tình nó ngang ngạnh quá, lại không nghe lời bọn tôi, nếu không thì….”
Thịnh Li cảm thấy nụ cười của người bố dượng này mang theo vẻ thô tục, theo bản năng cô thấy hơi khó chịu, cô lạnh lùng ngắt lời: “Đó là chuyện gia đình mấy người, tôi không có thời gian lắng nghe các người răn dạy con cái.
Hơn nữa tôi nghe nói Dư Trì không phải là con ruột của ông, chẳng phải ông đối xử không tốt với cậu ấy sao? Một đứa trẻ từ nhỏ tới lớn không được người lớn yêu thương, đứa trẻ đó không nổi loạn mới lạ.” Cô đứng dậy nhìn Viên Viên, “Tiễn họ về đi, chị đói rồi, chị muốn ăn cơm.”
Sắc mặt hai vợ chồng đầy vẻ bối rối, vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn rất nhiều lời nhưng chưa kịp nói ra, lại thấy vẻ mặt sắc lạnh của Thịnh Li, họ chỉ đành thôi.
Ngoài cửa, Dư Trì tựa người vào tường, cúi đầu dửng dưng hút thuốc.
Nghe đến đây, ngón tay cậu khẽ run lên, một nửa đầu thuốc đang cháy rơi thẳng xuống đất, sau đó đứng thẳng người, sải bước đi vào con hẻm nhỏ bên cạnh.
Trong con hẻm ánh sáng nhập nhòe, Dư Trì điềm tĩnh dựa vào tường nghiêng đầu nhìn bên ngoài, Dư Mạn Kỳ và Giang Đông Mẫn lướt qua lối vào hẻm.
Cậu thu lại ánh nhìn, rủ mắt nhét tai nghe vào rồi đi về hướng bên kia con hẻm, không có ý định quay lại.
Điện thoại rung lên một tiếng.
Cậu tiếp tục đi, lấy điện thoại ra xem.
Thịnh Li: [Dư Tiểu Trì, đồ đáng ghét đi rồi, về ăn cơm thôi.]
Dư Trì khựng bước chân, bóng hình thon dài thẳng tắp khuất nơi bóng tối, ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt lên gương mặt cậu, cậu cụp mắt chăm chú nhìn màn hình, giữa đôi mắt hàng mày gợn chút ngoan ngoãn dịu dàng.
Một lúc sau, cậu nhét lại di động vào túi quần.
Thịnh Li không đợi đến khi Dư Trì trả lời, cô vốn nghĩ cậu sẽ không quay lại.
Vài phút sau, thiếu niên tay cầm máy tính xuất hiện ở cửa, không nhìn ra vẻ mặt có bất kỳ cảm xúc nào, cậu bước qua bậc cửa rồi đi vào.
Dư Trì đặt máy tính lên tủ, kéo ghế tới ngồi xuống, lấy phần cơm của mình bắt đầu dùng bữa.
Thịnh Li uống canh với tốc độ chậm rì rì, chốc chốc lại liếc mắt sang nhìn cậu.
Gân xanh thấp thoáng hiện ra trên vầng trán Dư Trì, cậu thừa biết mình trông không tệ, quả thật ở trường có rất nhiều bạn học nữ theo đuổi cậu, nhưng từ trước đến nay chưa một người con gái nào nhìn cậu với ánh mắt thong dong mà càn rỡ như Thịnh Li.
Vốn dĩ cậu muốn giả vờ không thấy, nhưng dẫu sao vẫn còn nhỏ tuổi, không chịu nổi ánh nhìn vô cùng mãnh liệt như vậy.
Cậu ngẩng đầu, hơi nheo mắt: “Tôi biết chị thèm muốn tôi, nhưng chị có thể đừng trắng trợn như vậy…..”
“Thế thì đã sao?” Thịnh Li nhíu mày, cô kéo lê chiếc ghế qua, vừa tới gần đã ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng.
Trước khi cô gặp mẹ và bố dượng của cậu nói chuyện, trên người cậu không hề có mùi thuốc.
Nhưng Thịnh Li lại cảm thấy hơi thở cố chấp ngang ngược trên người cậu đã dịu đi rất nhiều, hơn nữa còn vâng lời hơn hẳn.
Dư Trì dửng dưng: “Chị hiểu.”
“Tôi không hiểu.” Ánh mắt Thịnh Li thẳng tắp vô tội nhìn cậu, “Nhưng ngược lại, hình như cậu không còn thiếu kiên nhẫn với tôi nữa.”
Dư Trì nhìn vào mắt cô, cười giễu cợt, cậu phũ phàng trở mặt, trực tiếp bày ra dáng vẻ “Ông đây khá là thiếu kiên nhẫn” ngay tại chỗ.
Sợ hai người họ lại bàn tới loại giao dịch không trong sáng nào đó, Viên Viên mệt tim đứng dậy, mang theo phần cơm của mình ra ngoài hóng gió.
Dư Trì nghiêng đầu nhìn theo, khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt càng thêm phũ phàng.
“Đừng có giả bộ, tôi cảm nhận được.” Thịnh Li cười híp mắt nhìn cậu, “Có một chuyện tôi quên hỏi mãi, ngày 6 tháng 6 cậu đang chuẩn bị thi đại học còn gì? Sao hôm đó lại chạy đi mua xoài cho quán ăn?”
“Chứng minh thư bị mất, tôi về làm lại.” Từ khi học cấp hai Dư Trì đã ở nội trú, năm lớp 9 thì học ở một trường trung học gần nhà.
Khi lên cấp 3 cậu thi vào trường trung học phổ thông trọng điểm của thành phố, cách nơi này hơn ba giờ đồng hồ ngồi xe, suốt năm cuối cấp cậu chỉ về nhà hai lần, một lần vào kỳ nghỉ đông sang năm mới, lần còn lại chính là mấy ngày về làm lại chứng minh thư.
“Phía đồn công an (1) biết tôi sắp thi đại học, nên đã làm gấp chứng minh thư cho tôi, vốn dĩ sáng hôm đó định lấy chứng minh thư xong rồi đi ngay.
Nhưng Giang Đông Mẫn, chính là bố dượng tôi, từ nhỏ đã thích sai vặt tôi, hễ thấy tôi rãnh rỗi là lại nghĩ tôi ăn không ngồi rồi, nuôi tốn công vô ích.
Ông ấy nói nhà bếp cần làm món sườn xào chua ngọt nhưng nguyên liệu trái cây không đủ.
Lúc đó mẹ tôi không ngăn cản, tôi nghĩ đó cũng là lần cuối mình trở về.” Giọng Dư Trì bình thản, cậu quay đầu nhìn Thịnh Li, biểu cảm có chút khinh thường, “Xem như tôi xui xẻo, vừa ra khỏi cửa không bao lâu đã nhìn thấy nơi bán xoài.”
(1)Đồn công an quản lý hộ khẩu.
Giữa trưa ngày 8 tháng 6, Giang Đông Mẫn và Dư Mạn Kỳ gọi điện thoại cho cậu.
Đại khái thông báo trách nhiệm thuộc về cậu, bảo cậu lấy thân phận học sinh trung học làm bộ đáng thương, hoặc là đi đóng phim để kiếm về một khoản tiền lớn.
Cả hai điều này, Dư Trì đều không làm, cũng không để bọn họ được toại nguyện.
Đây là lần đầu tiên Thịnh Li nghe Dư Trì nghiêm túc kể một đoạn dài như vậy, mắt cô không chớp lấy một cái mà nhìn cậu chăm chú, bỗng nhiên cô vươn tay ra xoa đầu cậu.
Động tác của cô rất nhẹ nhàng, Dư Trì ngây ra một lát mới giơ tay chặn tay cô.
Thinh Li không để tâm mỉm cười, cô chống cằm nhìn cậu: “Cả hai chúng ta cùng xui xẻo, chứng tỏ chúng ta có duyên phận.”
Dư Trì: “……”
Có duyên phận cái khỉ khô.
“Cậu không muốn đóng phim nữa à? Rõ ràng cậu diễn rất tốt.” Ánh mắt Thịnh Li trở nên nghiêm túc.
Dư Trì ảm đạm đáp: “Không muốn, lúc nhỏ chi tiêu hạn hẹp, muốn kiếm thêm nên mới làm, bây giờ không cần.”
Thịnh Li nhìn sườn mặt lạnh lùng cứng rắn đó, tạm thời rút lại ý định muốn thăm dò giới hạn thật sự của cậu, cô cười tít mắt: “Cũng phải, dù sao cũng bị tôi bao nuôi rồi.”
Nói đoạn, không để Dư Trì kịp phản ứng cô đã vượt qua người cậu đi ra cửa: “Tôi ra ngoài đợi tới cảnh diễn, Viên Viên ăn cơm xong, nửa tiếng sau nhớ chạy bộ nghe chưa.”
Viên Viên buồn rười rượi: “Không chạy có được không?”
Thịnh Li: “Không thể.”
Tối đó trước khi chạy bộ, Viên Viên lại hằn học lừ mắt nhìn Dư Trì.
Dư Trì chẳng hiểu gì cả, cậu suy nghĩ rồi nói: “Chị lườm tôi cũng vô ích, có bản lĩnh thì bảo Thịnh Li bớt phóng túng đi, không thì để tôi.”
Được thôi, hai người vốn không chung một đường.
Viên Viên chua xót: “Nếu có thể khiến LiLi nghe lời thì tôi phải khổ vậy sao?” Cô suy nghĩ đến thái độ của LiLi gần đây với Dư Trì, cảm thấy bản thân mình mới là người xui xẻo nhất, kể từ khi Dư Trì xuất hiện, công việc của cô ngày càng trắc trở.
Đoàn phim vốn có rất nhiều người nên chuyện gì họ cũng nói được, cho dù Viên Viên đã khéo léo giải thích với mọi người về thân phận của Dư Trì, nhưng sau lưng vẫn có người gièm pha.
Đặc biệt khi mỗi ngày Dư Trì chỉ ngồi đối diện trước máy tính chỉnh sửa video y hệt một cậu ấm, chẳng thấy cậu làm bất cứ công việc trợ lý nào.
Một lời nói dối phải đi bao biện bằng một lời nói dối khác.
Viên Viên chỉ có thể giải thích: “Công việc chăm sóc LiLi đã có tôi lo, cậu ấy dùng máy tính để giải quyết công việc Thịnh Li giao phó.”
Như vậy mới miễn cưỡng xua tan sự nghi ngờ của mọi người.
Muốn trách thì trách Dư Trì đẹp trai quá làm chi.
Bây giờ mới chỉ bắt đầu, còn tận hơn hai tháng nữa cơ! Vẫn luôn cảm thấy nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Lại vài ngày nữa trôi qua, Thịnh Li vô tình nhìn thấy máy tính của Dư Trì bị treo, rồi lại để ý xem cấu hình máy tính của cậu, là mẫu máy của hai năm trước, phần cứng cũng bình thường.
Thịnh Li xoay đầu trao đổi ánh mắt với Viên Viên, nhân tiện bảo cô ấy tìm hiểu xem loại máy tính xách tay nào thích hợp để chỉnh sửa, biên tập video.
Tối đó, trong phòng khách sạn, Viên Viên cầm ipad đọc những thông tin đã tra cho Thịnh Li đang skincare nghe.
Tổng cộng có bảy thương hiệu với bảy kiểu máy, ưu khuyết điểm gì đều liệt kê vô cùng rõ ràng.
Khi Viên Viên đọc tới: “Khuyết điểm – quá đắt.”
Cuối cùng Thịnh Li cũng hô dừng: “Đợi đã? Đây gọi là khuyết điểm gì?”
Viên Viên không đồng tình đáp: “Đối với người bình thường mà nói, mẫu máy này quá trời đắt í! Macbook pro đời mới nhất giá hơn 20.000 tệ! (tầm 70 triệu VNĐ).
Dư Trì làm sao mà mua nổi máy tính hơn 20.000 tệ đúng không?”
“Chị xem xem.”
Thịnh Li kéo ipad sang xem xét chiếc máy tính được gọi là quá trời đắt đó, cảm thấy rất đẹp, cực kỳ hợp với Dư Trì.
“Chọn cái này đi, qua mấy ngày nữa rồi đặt.” Cô đã xem lịch, hơn một tuần nữa là sinh nhật mười tám tuổi của Dư Trì.
“LiLi.” Viên Viên nghiêm túc nói, “Em cảm thấy Dư Trì sẽ không nhận đâu.”
Thịnh Li nhướn mày: “Chị đã muốn tặng, tất sẽ có cách khiến cậu ấy phải nhận.”
“Cách gì?” Viên Viên tò mò.
“Không thể nói em biết, đây là bí mật.” Thịnh Li vươn tay véo khuôn mặt mũm mĩm của cô ấy.
Viên Viên: “…..Huhu.”
Viên Viên: Mị phải phát ra tín hiệu SOS gấp!!!!
Viên Viên ôm ipad than thở, không nhịn được lại hỏi thêm: “LiLi, chị thật sự muốn…..bao nuôi Dư Trì sao? Biết là cậu ấy đẹp trai cực, nhưng cậu ấy không tiền không danh tiếng, đã vậy tuổi còn nhỏ nữa.
Lỡ chị Dung mà biết chị ấy sẽ mắng chúng ta chết.”
Điện thoại Thịnh Li vang lên âm báo, là tin tức giải trí của Sina (3).
(3) Tập đoàn Sina của Trung Quốc, sở hữu nền tảng nhắn tin Weibo.
Cô xem thử, sau đó bất mãn nhíu mày: “Chị ấy không quản thúc chị đâu, thằng nhãi Lộ Tinh Vũ lại lên hot search nè.
Tên này sao không đi dũa cái nết lại đi, dư thừa tinh lực à, chị thấy nó không muốn kiếm cơm nữa rồi.”
Số lần lên hot search trong năm nay của Lộ Tinh Vũ nhiều không xuể, ai không biết còn tưởng cậu ta là chàng trai vàng trong làng hotsearch.
Cái tên nhóc đó còn từng theo đuổi cô.
Cô bỏ điện thoại xuống, nhìn sang Viên Viên vẫn còn đang ngây người, hỏi: “Nghĩ gì đó?”
“Thật ra em nghĩ chị và Thành ca rất xứng đôi, trước đây em nghĩ nếu chị tìm cho em một người anh rể thì người đó chính là kiểu người như Thành ca.
Ảnh đế nè, thành thục lại đáng tin.” Viên Viên nói một cách chân thành, không phải Dư Trì không tốt, nhưng nữ minh tinh trong giới giải trí như Thịnh Li một khi muốn tìm bạn trai, không thể không xem xét điều kiện của đối phương, có tiền, có quyền, có danh tiếng, ít nhất phải có một cái.
“Thành ca có bạn gái rồi, đừng đi nói lung tung.” Thịnh Li cầm kịch bản nhàn nhã đáp, “Chị thích kiểu người như Dư Trì ấy, đẹp trai này, rất kiên cường mạnh mẽ, lại còn mang theo chút đơn thuần, khoảng thời gian cấp ba yêu sớm không thành, chị đây phải bù đắp thanh xuân đầy tiếc nuối.”
__
Chập tối hôm sau, Dư Trì đến phát cơm cho đoàn phim rồi trở về phòng nghỉ, điện thoại trong túi rung lên mấy bận.
Từ Dạng: [Mấy ngày nữa có thể tra kết quả thi rồi, cậu có muốn về nội thành không, chúng ta cùng ra ngoài chơi.]
Từ Dạng: [Triệu Thù Đồng nói cô ấy nhắn tin cho cậu nhưng cậu không trả lời.]
Từ Dạng: [Cậu trả lời con gái nhà người ta tí đi, tốt xấu gì cô ấy cũng theo đuổi cậu hai năm nay, đừng có lạnh nhạt vậy chứ.]
Dư Trì nhíu mày, vừa định trả lời đã nghe thấy bên ngoài có người la thất thanh: “Viên Viên, cô làm sao vậy!”
Dư Trì bước nhanh ra ngoài, Viên Viên vừa nãy còn ì ạch chạy bộ quanh đây giờ ngã lăn ra đất, sắc mặt tái nhợt, đau đớn ôm bụng, mồ hôi chảy đầm đìa.
Thịnh Li ngồi xổm bên cạnh Viên Viên, hốt hoảng đỡ cô ấy lên, giọng nói mang theo sự sợ hãi: “Viên Viên, em đau ở đâu, đừng dọa chị mà!”
Dư Trì nói nhanh: “Tôi gọi người lái xe qua.”
“Đã có người gọi rồi.”
Thành phố điện ảnh Tùng Sơn có một bệnh viện nhỏ không quá xa nơi này, gọi xe cấp cứu không bằng tự lái xe đến còn nhanh hơn.
Dư Trì ngồi xổm bên cạnh Thịnh Li, nhìn vào nơi Viên Viên ấn tay lên, thấp giọng nói: “Có thể là viêm ruột thừa cấp tính.” Khi học năm hai trung học, Từ Dạng cũng bị bệnh này, cậu là người khiêng cậu ấy xuống lầu.
Chỉ chốc lát sau xe đã tới.
Có anh trợ lý sản xuất định bế Viên Viên, nhưng bế không nổi.
Viên Viên nặng 65kg, không phải ai cũng bế được kiểu công chúa….
Viên Viên níu lấy Thịnh Li khóc thút thít, Thịnh Li nhất thời cũng không biết phải làm sao.
Vừa có người bước lên, nói muốn giúp đỡ ——
Dư Trì: “Để tôi.”
Cậu cúi người, cánh tay vòng ra sau lưng và khoeo chân Viên Viên, quỳ gối xuống đất, ôm Viên Viên lên một cách gọn ghẽ.
Thịnh Li sững người giây lát, cô nghiêng đầu nhìn cậu, bắp thịt trên cánh tay bởi vì dùng lực mà căng chặt thành từng đường nét lưu loát.
Xe đã dừng bên cạnh, Dư Trì đi vài bước đặt Viên Viên lên xe, cậu theo vào trong xe rồi quay đầu nhìn Thịnh Li.
Trán cậu rịn mồ hôi, giọng hơi khàn: “Chị quay phim đi, để tôi qua đó.”
Vốn dĩ Thịnh Li định đi theo, nhưng trên người còn mặc trang phục diễn vẫn chưa thay ra, tối nay cô còn có cảnh diễn, vẫn chưa nói một tiếng với đạo diễn Lưu.
Cuối cùng, một cô gái khá thân với Viên Viên được sắp xếp đi theo, Dư Trì ngồi ở ghế phó lái, cùng đi với Viên Viên vào bệnh viện.
Mười giờ đêm.
Sau khi cắt bỏ ruột thừa, Viên Viên được đẩy vào phòng bệnh.
Dư Trì gửi tin nhắn cho Thịnh Li: [Phẫu thuật xong rồi, không có chuyện gì.]
Thịnh Li gửi qua một tin nhắn thoại: [Tôi đến dưới lầu rồi.]
Dư Trì đặt di động bên tai, nghe hết tin nhắn thoại, cậu xóa dòng tin nhắn “Tôi đi trước”, nhắn qua một chữ: [Ừ.]
Vài phút sau, Thịnh Li đeo khẩu trang, kính râm và mũ xuất hiện trước cửa phòng bệnh.
Dư Trì ung dung tựa người vào tường, xoay đầu nhìn cô.
Thịnh Li tháo kính râm để lộ cặp mắt xinh đẹp, ánh mắt cong cong nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Dư Trì không nhìn cô, trầm giọng đáp: “Chưa.”
Thịnh Li suy nghĩ rồi nói: “Tôi vào xem Viên Viên trước đã.”
Viêm ruột thừa cấp tính chỉ cần trải qua một cuộc tiểu phẫu, nhưng ước chừng Viên Viên phải nằm lại bệnh viện một đến hai tuần.
Trước đó Thịnh Li đã bảo Dư Trì tìm một y tá trong bệnh viện, y tá là một dì hơn bốn mươi tuổi, đang vừa đi vừa thì thầm nói chuyện với Tiểu Đàm đi cùng Viên Viên tới bệnh viện, khi ngẩng đầu trông thấy Thịnh Li, dì ấy ngây người phải đến một lúc.
“Tiểu Đàm, cũng không còn sớm nữa, em với tài xế về trước đi.” Thịnh Li nói với cô gái đó.
Tiểu Đàm chớp mắt: “Còn chị thì sao, Dư Trì nữa.”
Thịnh Li tháo luôn khẩu trang xuống, nói: “Tài xế chở chị qua đây, lát nữa bọn chị về sau.”
Sau khi Tiểu Đàm đi, dì y tá mới ngờ ngợ hỏi: “Cô gì đó ơi, cô có phải nữ minh tinh không? Thịnh Li ấy!”
“Trông cháu giống sao?” Thịnh Li nháy mắt, nhưng cũng không thẳng thắn thừa nhận.
“Giống lắm, phải nói là giống y như đúc!”
“Hmmm, mọi người cũng nói thế, nói bọn cháu giống chị em sinh đôi.”
“… Cô là Thịnh Li sao?”
Dư Trì tựa người ngoài cửa, hơi nghiêng đầu sang, khi nghe cô đùa giỡn với người khác, khoé miệng bất giác cong nhẹ.
Viên Viên yếu ớt mở mắt: “LiLi, chị đến à……”
Thịnh Li thấy cô ấy như vậy thì đau lòng: “Sao rồi? Lần sau chị sẽ không bắt em giảm béo nữa.”
“Đau chết em.” Viên Viên vô cùng tủi thân, “Cũng không phải vì chị bắt em giảm béo, mà có thể là do em ăn quá nhiều.”
Thịnh Li xoa nhẹ gương mặt cô ấy, rầu rĩ nói: “Thế thì sau này ăn ít một chút, em nhìn lại cân nặng của mình xem, trong đoàn phim chẳng có mấy người đàn ông có thể bế em kiểu công chúa đâu, nếu mà bị người khác khiêng lên xe, coi có xấu hổ không chứ? May mà lần này có Dư Trì, sau này phải đối xử tốt với cậu ấy, biết chưa?”
Viên Viên: “…..”
Viên Viên cảm thấy rất mắc cỡ, lại nhỏ giọng nói: “Thế, thế mấy ngày tới ai chăm sóc chị, em gọi chị Dung nhé, bảo chị ấy tìm một trợ lý qua đây.”
“Không cần.” Thịnh Li nháy mắt, “Chẳng phải vẫn còn một trợ lý sao?”
Viên Viên: “…..”
Viên Viên muốn khóc tới nơi rồi, bởi vì chỉ còn có một nên cô mới lo đó ahuhu!!!!
Thịnh Li nán lại phòng bệnh hơn nửa tiếng, chụp một tấm hình cho dì y tá rồi mới ra về.
Cô ra tới cửa mà không thấy Dư Trì, nhưng lại nhận được một tin nhắn.
Dư Tiểu Trì: [Tôi xuống lầu trước rồi.]
Cô còn không sợ, cậu làm gì mà chuồn nhanh vậy! Thịnh Li trố mắt, chỉ đành trả lời: [Vậy cậu lên xe đợi tôi.]
Xe bảo mẫu đậu ven đường, Thịnh Li vừa đến gần, cửa xe ngay lập tức bị người bên trong mở ra.
Trong xe ánh sáng mờ ảo, Dư Trì uể oải mở rộng cặp chân dài ngồi ở hàng ghế sau, cậu ngửa đầu tựa vào lưng ghế, làn da trông vừa trắng vừa mang theo hơi lạnh, đường nét nửa bên mặt sắc sảo vô cùng đẹp mắt, ánh mắt hờ hững liếc nhìn Thịnh Li.
Chính vào thời khắc này, Thịnh Li cảm thấy tim mình như bị người ta gãi nhẹ, cảm giác ngứa ngáy dâng lên từ tận đáy lòng.
Thịnh Li giữ cửa chăm chú ngắm nhìn Dư Trì vài giây rồi mới thong thả chui vào xe, ngồi ngay bên cạnh cậu, ghé sát tai cậu nỉ non: “Dư Trì, chị thật sự vừa ý cậu rồi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...