Thịnh Li đứng hình mất 5 giây.
Cô ngơ ngác nhìn Dư Trì, không ngờ cậu sẽ bật ra những lời này, nhưng thật ra cũng không sốc lắm.
Cô năm lần bảy lượt treo chữ bao nuôi tiểu thịt tươi bên miệng, cậu mà nhẫn nhịn mới không giống với tính cách con người cậu.
Cô bắt cậu bồi thường mấy trăm vạn, một nam sinh mười tám tuổi như cậu cũng dám đồng ý.
Sâu trong cốt tủy con người này ẩn giấu bản tính hung hăng tấn công của sói, khi gặp kẻ địch mạnh càng trở nên hung hãn, khi bị dồn ép đến đường cùng còn có thể cắn ngược lại đối phương.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Dư Trì vẫn lạnh căm căm, đột nhiên mắt Thịnh Li sáng rỡ: “Nói vậy nghĩa là cậu đồng ý rồi phải không?”
Dư Trì: “…….”
Đồng ý cái quỷ gì chứ!
Bỗng vang lên tiếng “lộp cộp”, Viên Viên làm đổ ly nước nhưng cô nàng mặc kệ, hớt ha hớt hải chạy ra cửa.
Cô nàng vịn cửa lấm lét nhìn trái ngó phải, khi chắc chắn không có ai bên ngoài mới mới vỗ ngực phành phạch rồi xoay người, hú hồn hú vía nói: “U là trời, hai người làm ơn chú ý địa điểm, đừng thảo luận về kiểu giao dịch này ngay trong đoàn phim nữa được không, lỡ bị người khác nghe thấy thì sao? Chị Dung mắng chết tôi đó!”
“Tôi không phải người của công chúng, chẳng có gì ảnh hưởng đến tôi.
Chị nên hỏi vị minh tinh năm lần bảy lượt muốn bao nuôi tôi thì hơn, có phải nên chú ý đến lời nói và hành vi của mình một chút không.” Dư Trì vẫn nhìn Thịnh Li không mấy thân thiện, cậu không rõ rốt cuộc cô muốn đùa giỡn cậu, hay giống như những gì cô từng nói, ngày tháng trong đoàn phim quá tẻ nhạt nên cô muốn đi tìm thú vui.
Cậu quá nhọ nên mới chui đầu vào rọ, trở thành thú vui đó?
Thịnh Li buông điện thoại, khoanh tay dựa ra sau quét mắt nhìn cậu khắp lượt: “Nói thật tôi rất thích kiểu nam sinh như cậu, ý tôi là ngoại hình.
Tính cách….” Cô dừng lại một chút, bắt bẻ, “Miễn cưỡng chấp nhận được, nếu mà ngoan hơn một xíu thì càng tốt.”
Câu trả lời của Dư Trì là nụ cười nhạt nhoà.
Viên Viên choáng váng, thật không vậy?
Nếu là thật cô phải ngăn chặn như nào đây?!
Cũng may, trợ lý đạo diễn đi tới kịp thời giải vây cho cô, đồng thời cắt đứt loại giao dịch mờ ám nào đó.
Đạo diễn Lưu muốn Thịnh Li đến gặp ông một chuyến, cùng bàn bạc về cảnh quay chiều và tối nay.
Chuyển lời xong, trợ lý đạo diễn đi trước.
Thịnh Li cầm kịch bản đứng lên, cô dịch lại gần Dư Trì, hơi thở quẩn quanh bên tai cậu, nhẹ giọng thì thầm: “Việc này, đợi cậu đủ tuổi thành niên rồi bàn tiếp.”
Dư Trì: “…….”
Người cậu cứng đờ, hai tai đỏ lên.
Mẹ nó ai muốn bàn chuyện này với chị, cậu đâu có điên.
***
Mười giờ tối, Thịnh Li kết thúc công việc hôm nay.
Thay xong quần áo và tẩy trang, Thịnh Li ra ngoài hỏi Viên Viên: “Dư Trì đâu?”
Viên Viên chỉ đằng trước: “Kia kìa.”
Chiếc ô lớn che nắng ban ngày đã được xếp lại, chỉ có bàn ghế vẫn để nguyên, ban đêm có người trực đêm ở đoàn phim nên có một vài thứ không cần thu dọn, tránh hôm sau phải lục tục mất thời gian.
Dư Trì mở rộng cặp chân dài ngồi trên ghế, cậu cúi đầu xem điện thoại, ánh sáng màn hình hắt lên gương mặt đẹp trai của cậu, ngón tay thon dài trắng nõn lướt nhanh trên màn hình.
Ban đầu Thịnh Li cứ nghĩ cậu chơi game, cô lại gần phía cậu xem thử.
Chỉ vừa kịp nhìn một cái, Dư Trì đã nhận ra cô lại gần, cậu tắt điện thoại ngay tức khắc.
Thịnh Li chần chừ hỏi: “Cậu đang chỉnh sửa video?”
Nếu như cô không nhìn lầm.
“Ừm.” Dư Trì thẳng thắn thừa nhận, đứng dậy bỏ điện thoại vào túi quần, cúi đầu nhìn cô, “Nếu chị đã không cần tôi làm gì, còn tôi mỗi ngày phải ngây ngẩn ở đây, vậy tôi có thể tự tìm một vài chuyện để làm chứ?”
Thịnh Li nhướng mày: “Được chứ.”
Dư Trì: “Vậy tôi có thể mang máy tính theo không?”
Thịnh Li: “Cậu mang máy tính theo làm gì?”
“Rep comment, giúp người khác chỉnh video.” Dư Trì không muốn giải thích nhiều, nhưng cả ngày ăn không ngồi rồi quả thật khiến người ta buồn bực, cậu nghiêng người lấy mũ lưỡi trai trên bàn đội lên đầu, bóng từ vành mũ rơi xuống chia đôi gương mặt thành hai nửa sáng tối, đôi mắt cậu khuất trong bóng tối, “Nếu chị thấy không vừa mắt thì thôi.”
Ánh mắt Thịnh Li thẳng tắp nhìn cậu: “Nào có? Tôi thấy cậu càng ngày càng thuận mắt.”
Dư Trì hạ thấp vành mũ, chẳng buồn nhìn cô: “Tôi đi được chưa?”
“Cậu muốn chuyển qua đây không?” Đột nhiên Thịnh Li hỏi.
“Không.”
Thịnh Li lại bắt đầu càn quấy, “Tôi cũng không thể đối xử bất công đúng không, Viên Viên bên cạnh tôi ăn no uống đủ ngủ kỹ, cậu cũng là trợ lý của tôi, phải nhận đãi ngộ tương tự mới phải.”
Dư Trì lướt nhìn Viên Viên, thản nhiên tiếp lời: “Thấy rồi.”
Viên Viên: “???”
“Tôi không cần đãi ngộ này.” Dư Trì xoay người sải bước rời đi, bỏ lại một câu, “Đi đây.”
Mấy giây sau, Viên Viên trợn mắt chỉ vào người mình: “Vừa rồi cậu ấy nói em béo đúng không?”
Thịnh Li đánh giá Viên Viên: “Ừm, dạo này em ăn hơi nhiều, lát nữa về cân lại xem.
Nếu quá 65kg thì bắt đầu từ ngày mai em phải chạy bộ 5km mỗi tối để giảm béo.
Lúc em mới tới làm trợ lý cho chị cũng thon thả xinh xắn lắm, sao bây giờ tròn vo thành như vậy?”
Viên Viên: “…….”
Đồ ăn ngon vậy cơ mà! Cô không muốn giảm béo! Giảm béo rất mệt!
Đêm khuya, Thịnh Li đắp mặt nạ tựa người vào giường, mở phim Hoa Sát.
Năm đó bộ phim điện ảnh này có doanh thu phòng vé rất cao, được xem là tác phẩm kinh điển trong dòng phim võ hiệp, khi ấy cô đã xem ba lần, nhưng đã bốn năm năm không xem lại, tình tiết vẫn còn nhớ sương sương nhưng gương mặt diễn viên chỉ nhớ mang máng.
Cô nhớ rằng nhân vật nam chính lúc nhỏ xuất hiện khoảng sau phút hai mươi, nhưng hôm nay không thích hợp để ôn toàn bộ phim, cô hơi buồn ngủ nên tua thẳng đến sau phút hai mươi, lại đợi thêm năm sáu phút nữa mới nhìn thấy vai nam chính lúc nhỏ.
Chất lượng hình ảnh phim rất rõ, hơn nữa phân cảnh của vai nam chính lúc nhỏ rất nhiều, trong hơn một phút, có đến mấy cảnh đặc tả (1), không hề giống cảnh ghép.
Dường như chỉ cần liếc nhìn Thịnh Li đã xác định người đóng vai nam chính lúc nhỏ là Dư Trì.
(1)Đặc tả: Quay cận mặt.
Cô nhấn nút tạm dừng.
Trên màn hình, Dư Trì mười hai mười ba tuổi buông thõng tay bên người, đôi bàn tay cuộn chặt thành nắm đấm, đáy mắt đỏ bừng chất chứa bi thương, phẫn nộ, thù hận … xúc cảm như thể lan ra khắp màn hình.
Chẳng trách ngay cả Ảnh đế Ngụy Thành cũng phải khen một câu “Biểu hiện rất tốt”, thật sự là rất ấn tượng.
Kỹ năng diễn xuất này đã đánh bay kỹ năng diễn xuất của cô năm mười bốn tuổi.
Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, đợi tới khi Thịnh Li phản ứng lại, cô đã gửi tấm ảnh chụp màn hình từ bộ phim cho Dư Trì.
Weixin của hai người được thêm lúc ăn tối.
Trong căn phòng trọ cũ kỹ, Dư Trì vừa mới tắm xong, sau khi tùy ý lau tóc cậu ngồi xuống trước chiếc bàn nhỏ trong phòng bắt đầu chỉnh sửa video.
Nơi đây bình thường chỉ có diễn viên quần chúng từ nơi khác tới ở, cách âm của phòng khá kém, cậu đeo tai nghe để ngăn cách tiếng ồn.
Một lát sau, điện thoại trên bàn nhấp nháy.
Cậu liếc mắt nhìn.
Đã hơn mười hai giờ.
——Thịnh Li gửi cho cậu một tấm hình.
Điện thoại lại sáng lên.
Cậu thả chuột, lấy điện thoại nhấn vào danh sách tin nhắn Weixin.
Thịnh Li: [Đây là cậu phải không? Không được nói dối.]
Thịnh Li: [Là cậu.]
Ngón tay Dư Trì khựng lại, ánh mắt dừng trên tấm hình, không cần nhấn vào xem cũng biết đó là hình cậu trong phim Hoa Sát, đây là phim cậu đóng chung với Ngụy Thành năm mười hai tuổi, đã bao nhiêu năm trôi qua, cậu không nghĩ sẽ còn có người nhớ đến chuyện này.
Hoa Sát là bộ phim sáu năm về trước, dáng vẻ năm mười hai tuổi và năm mười tám tuổi vẫn có nét khác biệt.
Những bạn học không biết chuyện khi nhỏ cậu đã ở trong đoàn phim đóng vai quần chúng khi xem được bộ phim này, chỉ gửi tấm hình qua và nói với cậu: “Bạn nhỏ này có nét giống cậu lắm.”
Hơn nữa, có vẻ Ngụy Thành cũng không nhớ ra cậu.
Cậu cũng không biết tại sao bỗng nhiên Thịnh Li lục nó ra, còn vô cùng chắc chắn nói, là cậu.
Dư Trì dựa vào ghế, mái tóc đen ẩm ướt lấp lánh nước dưới ánh đèn, đường nét chiếc gáy thon dài lưu loát vô cùng đẹp mắt, cậu nhắm mắt, yết hầu nhấp nhô chuyển động theo nhịp thở.
Qua một lúc, mới cầm lấy điện thoại.
Dư Trì: [Là tôi.]
Có lẽ cô gái đó muốn trêu chọc cậu vài câu, hoặc là lại muốn đùa giỡn gì với cậu.
Mấy giây sau, tin nhắn của cô nhảy ra từng cái, từng cái một.
Thịnh Li: [Trước đây tôi nói cậu chỉ có thể diễn vai xác chết, là tôi nhìn lầm rồi.]
Thịnh Li: [Nhưng mà tôi cũng đâu nhìn lầm, thậm chí mắt còn tốt nữa mới nhìn trúng một loại cổ phiếu tiềm năng.]
Thinh Li: [Còn muốn đóng phim không? Có muốn chị đây cấp tài nguyên cho cậu không?]
Không biết tại sao, Thịnh Li cảm thấy kích động khôn nguôi, liên tục ting ting gửi đi một loạt tin nhắn.
Cô vốn nghĩ Dư Trì sẽ phủ nhận.
Lại chẳng ngờ cậu sẽ thừa nhận.
Đợi thêm vài phút, cậu không nhắn lại một tin nào.
Con rùa rụt cổ này, lại dám lạnh nhạt thế với cô.
Thịnh Li gọi qua luôn, đợi một hồi, rồi bị người ta ngắt máy.
Vài giây sau.
Dư Tiểu Trì: [Không phục vụ tâm sự.]
Thịch Li: [Này? Phục vụ tâm sự giá cả có thể thương lượng không?]
Dư Tiểu Trì: [……].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...