Đêm Nay Nhớ Anh FULL


9.
Ồn ào một hồi cuối cùng cũng buồn ngủ.
Tôi chìm vào giấc ngủ sâu, không biết qua bao lâu nhưng tôi có những giấc mơ dài, hỗn loạn.
Tôi nằm mơ thấy con mèo trụi lông được nhận nuôi cứ lật bụng lên cho sờ sờ.

Tôi sung sướng trong giấc mơ, trở tay chạm vào một làn da bóng loáng.

Tôi đang thấy mình xoa bụng mèo, tay vô thức nhích tới nhích lui.
Tự dưng sờ thấy cái gì cứng cứng.

Xúc cảm không đúng lắm, mèo mang thai à, sao chỗ này cứng cứng? Vì thế tay tôi moi moi thêm chút.
Bên cạnh không nhịn được bật rên lên một tiếng.


Tống Mạch nắm tay tôi, từ trên cao nhìn xuống xoay người ngăn tôi lại, tai anh đỏ như sắp nhỏ máu, cắn răng xấu hổ giận dữ: “Cô sờ đủ chưa?”
Tôi tỉnh táo ngay tức khắc, mắt đảo qua ngực anh.
Àaaa, màu sắc không đúng.
Hừ, Trình Hâm, mày còn là người không! Lúc này mà còn nghĩ tới cái này!
Tôi lại liếc nhìn Tống Mạch, đánh đòn phủ đầu: “Sao anh lại cởi áo ra! Muốn làm gì hả!”
Tống Mạch theo tầm mắt tôi nhìn xuống ngực, giật bắn người như điện giật, lấy áo ngắn tay tròng ngay vào.

Lắp bắp: “Nửa đêm nóng quá, tôi cởi áo theo bản năng, ôm… xin lỗi.”
“Khụ, tôi rộng lượng thế này, tha thứ cho anh.”
Nói xong không để Tống Mạch kịp phản ứng, tôi nhanh chóng bò dậy chuồn đi.
11 giờ họ bắt đầu thi đấu, tôi quay về ký túc xá, phát hiện đám bạn cùng phòng đang trang điểm đẹp đẽ chuẩn bị đi xem thi đấu.
Tô Tô nói: “Nghe nói hôm nay bên D đại đến toàn mấy anh trai đẹp, Trình Hâm, mày theo tụi tao đi coi đi.”
Lúc đầu tôi không có hứng thú, tình cờ liếc mắt qua bức ảnh của đội bóng D đại mà Tô Tô đưa thì sửng sốt.

Người đứng ở vị trí trung tâm kia không phải là Tiêu Viễn, anh hàng xóm của tôi sao?
Anh ta lớn hơn tôi hai tuổi, tuy không tiếp xúc nhiều nhưng đối tượng rung động đầu đời thời thiếu nữ của tôi chính là anh ta.
Trận này phải đi xem!
Tôi nhanh chóng trang điểm, thay quần áo.

Khi chạy đến sân bóng rổ thì trận đấu mới bắt đầu.

Tôi nhìn một vòng quanh sân, thoáng thấy Tiêu Viễn.
Anh ta không được xem là đẹp trai nhưng cũng sạch sẽ gọn gàng, đột nhiên anh ta nhìn qua, tôi vui vẻ vẫy tay gọi Tiêu Viễn.
Anh ta hơi ngạc nhiên, nháy mắt với tôi.
Ặc, nụ cười tôi từ từ thu lại.

Có vẻ hơi cợt nhã, không chắc lắm, để xem lại.
Bên sân đột nhiên vùng lên tiếng la hét, tôi nhìn theo đó, nhìn thấy Tống Mạch mặc đồng phục trắng, vừa ghi 3 điểm dứt khoát.
Khoảnh khắc anh quay người, tầm mắt chạm vào mắt tôi rồi nhanh chóng rời đi.
Tim tôi tự dưng đập hẫng một nhịp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận