Đêm Nay Nhớ Anh FULL


2.
Đúng ra tôi rất áy náy.

Nhưng khi thấy Tống Mạch trả lời: Bạn Trình Hâm, lớp 3 Thú y khóa 22, cậu không cố gắng sao biết tôi không lên nổi.
Phía dưới lại là hàng chục bình luận.
Có mấy người bạn nhắn wechat hỏi tôi, tôi thân thiết với Tống Mạch từ khi nào.

Tôi cảm thấy như cả đàn Alpacas phi nước đại qua đầu tôi.

Tốt lắm, “lươn ngắn mà chê chạch dài, thờn bơn méo miệng chê trai lệch mồm”, đều không phải thứ gì tốt đẹp.
Xin lỗi là không có khả năng, cho nhau tổn thương thì được.
Lúc Tống Mạch chặn tôi dưới lầu thì tôi đang chuẩn bị đến phòng y tế.

Người trước mặt mặc quần áo ngắn tay bình thường, dáng vẻ như mới tỉnh ngủ, trên đỉnh đầu còn một chỏm tóc dựng lên ngốc nghếch.
Anh ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, có lẽ thấy quầng thâm mắt tôi thì cười chế giễu: “Hai quầng thâm mắt này của cô là do lương tâm cắn rứt sao?”
Thật ra quầng thâm mắt là vì tôi mất ngủ kinh niên.

Nhưng tối qua tôi ngủ khá ngon.

Tống Mạch hỏi vậy tôi lập tức xù lông phản bác, anh ta là nhân vật nổi tiếng trong trường, không mấy người không biết anh ta.

Khi chúng tôi nói chuyện xung quanh dần dần có nhiều người vây xem.
Vì vậy tôi bày vẻ mặt áy náy, ôm chân anh ta: “Xin lỗi anh Tống, nếu tôi cố gắng mà anh có thể lên thì lúc đó tôi thật sự sẽ cố gắng hơn chút nữa, nhưng mà thật sự anh không có dấu hiệu lên mà, không có lên dù chỉ tí xíu!”
Mấy chữ cuối cùng tôi nói năng khí phách, sau đó hướng tới vị trí khó nói của Tống Mạch liếc mắt một cái.
Quần chúng vây xem trợn trừng mắt, giống như vừa “ăn một quả dưa to”.

(Tin đồn lớn.)
Mặt Tống Mạch không đổi sắc nhìn tôi: “Cô xác định là muốn làm như vậy?”
Hả?
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Tống Mạch đã khiêng tôi lên, sải bước rời đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui