Đêm Nay Ngủ Cùng Ai

Em vẫn còn quá ngây thơ rồi.

Khi Tiêu Tiêu lấy lại tinh thần, thì hai người đã đi vào thang máy.

Trên hành lang, hầu hết những người phục vụ đều nhận ra Chung Thụy, kinh ngạc đứng ngây ra tại chỗ, có mấy người rục rịch muốn tới xin chữ ký và chụp ảnh chung, thậm chí có một số người còn có hành động, lấy điện thoại ra chụp hình.

Tiêu Tiêu vội vàng vùi mặt vào ngực Chung Thụy, để tránh họ chụp trúng cô.

Nghĩ lại, cô lập tức dùng hai tay che nửa khuôn mặt của Chung Thụy, khuôn mặt anh vốn đang lạnh như băng nhưng bị hành động của Tiêu Tiêu chọc cho nở nụ cười.

"Làm gì đó, thế này thì làm sao anh thấy em được?".

Tiêu Tiêu nóng nảy: "Bây giờ không phải lúc nói giỡn, đến lúc những người này đi vào phòng bao, nhìn thấy tình trạng của đạo diễn Ôn, thì sẽ biết ngay có liên quan đến chúng ta. Anh là người của công chúng, cho dù nổi tiếng thế nào cũng không thể để bọn nọ nói lung tung được."

Cô càng nghĩ thì càng thấy không ổn, bộ phim mới quay được một nửa, nếu như xuất hiện scandal, Chung Thụy sẽ gặp phiền phức lớn.

"Anh Sâm chắc đang ở gần đây, bảo anh ấy gọi người đến dọn dẹp nơi này liệu có còn kịp không?" Tiêu Tiêu định móc điện thoại ra, mới nhớ tới đồ đạc của mình còn để quên ở trong phòng bao, cô không khỏi chán nản.

Cô níu chặt cổ áo Chung Thụy, bỗng nhiên thở dài nói: "Anh thả em xuống trước, em quay trở lại "

Chung Thụy không vui nhíu mày, cúi đầu nhìn Tiêu Tiêu: “Anh đã tới đây rồi, em còn sợ cái gì?"

"Điện thoại di động và ví tiền còn ở trong phòng bao, với lại" Tiêu Tiêu ngừng lại, cũng không nói gì nữa. Trong tay đạo diễn Ôn còn có video của cô, mặc kệ là thật hay giả, cô cũng không dám phớt lờ.

Hoặc là, cô có thể moi được tin tức gì đó từ miệng của đạo diễn Ôn. Nhìn xem video đó, đến tột cùng là cái gì , và đang được cất ở chỗ nào?

Chung Thụy mang Tiêu Tiêu ra khỏi đó, đương nhiên anh sẽ không cho cô quay trở lại, nhanh chóng nhấn nút đi xuống.

Tiêu Tiêu thấy cửa thang máy sắp đóng, trong giây phút cuối cùng cửa sắp khép lại, cô nhìn thấy Nguyễn Tình cùng Angel vội vã đi tới, còn có A Sâm đi theo sau.

A Sâm thoáng nhìn thấy hai người, nhanh chóng nháy mắt với Tiêu Tiêu một cái, bước chân cũng chậm lại một chút.

Cửa thang máy đóng lại, Tiêu Tiêu có chút sửng sốt.


Bảo sao lúc cô đi ra thì không thấy A Sâm, hóa ra là đi tìm Nguyễn Tình.

Nghĩ lại, Tiêu Tiêu đã hiểu rõ ý đồ của A Sâm.

Có Nguyễn Tình làm con cừu non thế mạng, vậy lo lắng trong lòng cô và Chung Thụy có thể giảm bớt một nửa rồi.

Chiếc xe vẫn nằm ở vị trí cũ trong bãi đậu xe, rõ ràng từ đầu tới cuối , Chung Thụy hoàn toàn không có rời khỏi đây.

Tiêu Tiêu kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng không khỏi ấm áp.

Thì ra Chung Thụy lo lắng cho cô, nên vẫn ngồi ở đây mà chờ cô sao….

Đợi đến lúc cô bị người nào đó thô lỗ mà ném vào ghế sau, Tiêu Tiêu vẫn còn trong tình trạng lơ mơ, không phản ứng kịp. Mãi cho tới khi Chung Thụy đặt cô ở trên người anh, cửa xe "Phanh" một cái, đóng lại.

Trong xe mờ tối và yên lặng, Tiêu Tiêu không được tự nhiên mà xê dịch một chút, muốn ngồi xuống, lập tức bị Chung Thụy ngăn lại.

"Dùng cơm với quản lý Nghệ Long, sao đến cuối cùng lại ở cùng một chỗ với đạo diễn Ôn hả"?

Giọng nói của Chung Thụy rất nhẹ rất mềm mỏng, vẫn giống như ngày thường, nhưng Tiêu Tiêu lại nghe ra sự phẫn nộ được kìm nén ở bên trong.

Trong lòng Tiêu Tiêu khẽ run lên, có chút sợ hãi, miễn cưỡng cười một cái. Sau đó mới nghĩ đến trong xe tối như mực, chắc Chung Thụy cũng không nhìn thấy đâu, cúi đầu nhỏ giọng giải thích: "Không nghĩ tới quản lý Nghệ Long cũng mời cả đạo diễn Ôn tới, em trốn vào toilet, A Sâm lại bị đạo diễn Ôn kiếm cớ đuổi ra ngoài, nhất thời không chú ý, em"

"Nhất thời không chú ý?" Đầu ngón tay của Chung Thụy trượt từ môi cô xuống ngực, chậm rãi dò xét vào bên trong: "Nếu không phải anh vẫn chờ ở bãi đậu xe, trong lúc vô tình nhìn thấy quản lý Nghệ Long rời đi, liền cảm thấy có chút kỳ quặc mà lên lầu, thì có lẽ em và đạo diễn Ôn đã trải qua một đêm vui vẻ rồi phải không?"

Tiêu Tiêu khẽ run lên, không biết là bởi vì tay của Chung Thụy vuốt ve “khi khinh khi trọng” ở trước ngực cô, hay là cảm thấy sợ hãi vì lời nói của anh, cô cắn môi dưới không dám đẩy tay Chung Thụy ra.

*Khinh: nhẹ, Trọng: nặng

"Tại sao không nói chuyện, hay là em cho rằng tôi đã nói sai?" Chung Thụy cúi người, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, chậm rãi mở khóa váy của Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu lắp bắp kinh hãi, nắm lấy tay của anh, sợ hãi nói: "Em sai rồi, là em sơ ý, cứ nghĩ là có A Sâm ở đó, nên không sợ đạo diễn Ôn sẽ chiếm tiện nghi"

Bất luận như thế nào, trước tiên cô nên cúi người nhận sai cho dù cô không sai gì cả


Bộ dạng của Chung Thụy như muốn ăn thịt người, Tiêu Tiêu nhìn dáng vẻ này của anh, chắc là anh muốn làm ngay trong bãi đỗ xe quá.

"Biết sai rồi sao?" Tuy Chung Thụy đang nói, nhưng động tác trên tay thì không ngừng lại, khóa váy của Tiêu Tiêu đã bị mở ra, cô chỉ kịp kéo cổ áo để che bộ ngực đang lộ ra của mình.

"Về nhà rồi nói" Tiêu Tiêu thật lo lắng, bây giờ Chung Thụy đang tức giận, có khi anh sẽ làm xằng làm bậy ở trong xe thật thì sao.

Ngược lại, bàn tay của Chung Thụy nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần của cô, nhàn nhạt nói: "Không đợi xem trò vui sao?"

Tiêu Tiêu nghĩ tới chuyện, Nguyễn Tình và Angel bỗng nhiên lại xuất hiện, cô đúng là rất hiếu kì không biết kịch vui ngày hôm nay đến cuối cùng sẽ có kết quả như thế nào.

Nhưng trong đầu, cô vẫn còn nhớ cuốn video mà đạo diễn Ôn nhắc tới, trong lòng thấp thỏm không yên.

"Để em gọi đện cho anh Sâm trước"

"Không cần, anh ta tới rồi kìa."

Quả thực A Sâm đã xuống lầu, bộ dáng thập thò rõ ràng là không muốn bị nhìn thấy.

Tiêu Tiêu luống cuống tay chân chỉnh lại cái váy đã bị cởi ra một nửa, vừa mới chỉnh lại xong, đã thấy cửa xe được mở ra, A Sâm với vẻ mặt hiểu rõ đang đứng ở bên ngoài: "Lúc nãy, anh còn ở trên lo lắng cho em, xem ra em đã không có chuyện gì rồi".( lo lắng bị anh Thụy xử đó mà hehe)

Có thể cùng Chung Thụy anh anh em em ở trong xe, quần áo thì xốc xếch, rõ ràng tình huống vừa rồi rất kịch liệt đây. A Sâm nhíu mày, nhìn thấy vẻ mặt không biết làm sao của Tiêu Tiêu, nhưng thực ra trước đó Chung Thụy đã bỏ qua cho cô rồi.

"Hai người đi trước đi, chuyện còn lại để tôi xử lý được rồi".

"Vậy làm phiền anh" Không đợi Tiêu Tiêu mở miệng, Chung Thụy đã gật đầu ngỏ ý cảm ơn với A Sâm.

Tiêu Tiêu sửng sốt một chút, vội vàng hỏi anh: "Anh Sâm, sao Nguyễn Tình và Angel lại tới đây?”

A Sâm cười khổ lắc đầu: "Angel là người đại diện của em năm năm, anh nghĩ chắc em phải biết được từ sớm chứ".

"Em hợp tác với Angel gần hai năm thôi, đầu năm nay mới tách ra".


Tiêu Tiêu kinh ngạc nhìn về phía A Sâm, cô không nghĩ tới hai người đại diện của mình lại có quan hệ dây mơ rễ má như vậy.

Nghĩ vậy, ánh mắt cô nhìn A Sâm trở nên kỳ lạ.

Mặc dù người đại diện bênh vực mình là chuyện tốt, nhưng vào lúc này lại gọi Nguyễn Tình và Angel tới phòng bao, nhìn sao cũng thấy chắc chắn có âm mưu gì đó ở đây.

A Sâm sờ mũi một cái, cười mỉa nói: "Anh cũng không có cách nào, đạo diễn Ôn như hổ rình mồi, chúng ta không thể đắc tội với ông ta được, chỉ có thể tìm người chữa cháy thôi. Lần trước Nguyễn Tình tới chữa cháy không phải rất tốt sao? Hơn nữa, Angel đã gọi cho anh từ sớm. Cô ta nói nếu biết đạo diễn Ôn ở đâu thì gọi cho cô ta, anh đây cũng phải nhớ những giao tình trước đây mà gọi cho cô ta chứ"

Tiêu Tiêu bội phục, chiêu này của A Sâm đúng là đủ độc.

Đến lúc người của khách sạn vào phòng bao, thì cảnh mà họ chứng kiến ngoại trừ đạo diễn Ôn lăn lộn kêu đau, thì chỉ còn Nguyễn Tình cùng Angel vô tội chả hiểu gì.

Tiêu Tiêu nháy mắt, hỏi A Sâm: "Anh Sâm, có phải anh sẽ gọi cho"

A Sâm không chút nghĩ ngợi gật đầu: "Lần trước em xuất hiện trên tivi, có rất nhiều người quen giúp đỡ, tin tức lần này lớn như thế, sao lại không gọi họ tới?”

Yeah, quá tuyệt!

Với tốc độ của đội chó săn, chắc rằng đã lên lầu nãy giờ rồi!

Khóe miệng Tiêu Tiêu giật giật một cái, cho dù lần này Nguyễn Tình có mười cái miệng cũng không giải thích được.

"Nhưng lúc bọn em đi, trên hành lang có mấy người phục vụ..."

A Sâm khoát tay, lấy những tấm poster trong tay đưa qua cho Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu kỳ quái mà nhìn những thứ trong tay, đứng lên mở đèn xe, không khỏi 冏.

Đây là những tấm hình nửa người của Chung Thụy, ở dưới góc bên phải còn có chữ ký rồng bay phượng múa.

Cô nhớ rõ đây là những tấm poster ít ỏi mà Chung Thụy ký tên, chẳng lẽ chúng mất là do A Sâm mang đi?

A Sâm cười nói: "Ai bảo Chung Thụy có nhiều người thích như vậy, có mấy cái này, muốn bịt miệng bao nhiêu người cũng không thành vấn đề, hihi."

Cho dù có tiền cũng không nhất định mua được những tấm poster này, người phục vụ mừng như điên, vừa thấy Nguyễn Tình chạy đến phòng bao, miệng đã ngậm chặt, hoàn toàn coi chuyện Chung Thụy và Tiêu Tiêu trước đó như không nhìn thấy...

Tiêu Tiêu thở dài, dù sao cũng giải quyết được một vấn đề rồi, nhưng vấn đề lớn tiếp theo khiến cô thấp thỏm không yên.


Liếc Chung Thụy bên cạnh, cô bất đắc dĩ hỏi: "Em muốn nói riêng với anh Sâm vài câu, anh có thể trước"

"Có chuyện gì mà anh không thể nghe?" Dám gạt anh ra sao, Chung Thụy liếc mắt sang đây một cái.

A Sâm nhìn ánh mắt né tránh của Tiêu Tiêu, bộ dạng rầu rĩ, chỉ biết là việc này không muốn cho Chung Thụy biết, nói hết lời anh mới không tình nguyện mà ra ngoài xe đứng, đóng cửa nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy? Đạo diễn Ôn uy hiếp em sao?"

Tiêu Tiêu kinh ngạc ngẩng đầu: "Anh Sâm, sao anh biết?"

A Sâm nhíu mày: "Em nghĩ anh làm sao để tồn tại trong cái vòng thị phi này? Vừa nãy ở trên bàn cơm, thấy đạo diễn Ôn nhỏ giọng nói gì đó với em, sắc mặt em cũng thay đổi, em cho rằng anh không biết sao? Nói đi, đạo diễn Ôn dùng cái gì uy hiếp em?"

Tiêu Tiêu ấp a ấp úng nói chuyện đêm đó, A Sâm dần dần nhíu mày.

Làm người đại diện, chuyện dắt khách anh cũng làm không ít.

Người mà A Sâm dẫn dắt trước đây, đã bám lấy quản lý cao cấp, rồi dựa vào quan hệ đó mà leo lên.

Nhưng mà tôi tình em nguyện, một người được hầu hạ thoải mái, một người là tiền đồ rộng mở, dựa theo nhu cầu của nhau thì chẳng có gì để nói.

Thế nhưng Angel lại làm cách thất đức này, bản thân người đó không muốn, dứt khoát chuốc say mang lên giường đạo diễn Ôn, bây giờ lại bị người ta nắm được nhược điểm...

A Sâm suy nghĩ một lát, hỏi Tiêu Tiêu: "Em có chắc chắn trên tay đạo diễn Ôn có cuốn video không?"

Tiêu Tiêu lắc đầu: "Đêm đó em không tỉnh táo, ngày hôm sau tỉnh lại, trong phòng đã không có ai"

Nói trắng ra là, cô không sao nói rõ được chuyện thất thân của mình, thì làm sao có thể biết có bị quay hay không?

A Sâm cũng biết chuyện này khó giải quyết, có thể đạo diễn Ôn bịa chuyện vớ vẩn, muốn cho Tiêu Tiêu vào tròng, thế nhưng có cuốn video này thật sao?

Vừa rồi đạo diễn Ôn bị Chung Thụy đạp mấy cái, nói không chính xác là thẹn quá hóa giận, không biết ông ta sẽ làm ra chuyện gì nữa đây

"Việc này..." A Sâm khó xử liếc mắt Tiêu Tiêu, thở dài: “Em có định nói với Chung Thụy chuyện này không?"

Nhìn bộ dạng của Tiêu Tiêu, rõ ràng là không muốn Chung Thụy biết. Thế nhưng chuyện này A Sâm không có cách, có khi Chung Thụy lại có cách thì sao.

Tiêu Tiêu ngập ngừng, lắc đầu nói: "Đây là chuyện của mình, vẫn là để mình giải quyết thì tốt hơn"

A Sâm mím môi, liếc mắt nhìn qua một khe hở nhỏ không thể nhìn rõ của cửa xe, thấy vẻ phức tạp nới đáy mắt của cô: “Em còn quá ngây thơ rồi"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui